Chương 1: Tâm không đành

Mười dặm ngân hà ánh ngọc đan, màu sắc lấp lánh điểm sông thuyền.

Thanh cơ [1] bất giác bước tới gần, quần áo phấp phới múa không ngừng.

Vó sắt rầm rầm, bụi dất tung bay không tới thành Nguyên Bắc. Trăng rằm lơ lửng trên sông Bắc Uyên, nhiều người giàu có rảnh rỗi vui đùa với bướm, trang phục lụa là nhẹ nhàng ca múa như giấc chiêm bao, tỉnh mộng mới có thể trở về trong viện với bức tường trắng.

********

“Yên Chi, Yên Chi tốt, ta xem nàng chạy trốn nơi nào...” Một công tử mặt trắng mặc áo gấm hoa đang đuổi theo chơi đùa với một yên hoa nữ tử liên tục nở cười quyến rũ ở bên trong mộtkỹ viện, nằm bên cạnh bờ sông Bắc Uyên. Nàng lỡ tay làm rớt chiếc khăn lụa thêu một bông sen ở trước cánh cửa đang đóng chặt. Bên trong cánh cửa là cảnh xuân một mảnh...

*****Cảnh báo có H nhẹ *****

“Ừ ...” Nữ nhân kia ngậm một hớp rượu hoa quế, kiều mị, cuống quít nắm lên “nam nhân” đang ngẩng cao đầu, đưa mắt nhìn nam nhân kia không nhịn được phải kêu lên một tiếng “ừm”, từ từ ngậm nơi đó.

Hai chân nam nhân duỗi thẳng, dùng sức ngưỡng đầu lui về phía sau, tựa hồ muốn đem bản thân kéo dài hơn, cơ thể muốn phát tiết nhiệt lượng ra ngoài. Nữ nhân đung đưa vòng eo, bò dậy. Âm thầm đem bầu rượu tiểu hoa từ từ đổ chảy xuống trên đôi nhũ hoa anh đào của mình.

Từng giọt rượu không hề e ngại chảy xuống nơi đó, trong mắt nam nhân kia tràn đầy dục hỏa, lập tức ngậm lấy những giọt rượu trên thân thể anh đào kia.

Trên giường, cảnh xuân chói mắt. Một người co rúc ở góc phòng. Đó là một thiếu nữ, thân thể gầy gò, nhỏ xinh chậm rãi giật giật, mê mê màng mở mắt ra, liền bị cảnh sắc trên giường hấp dẫn.

Đây là? Là phòng làm việc của Vương ca ca? Anh ấy thường xuyên vụng trộm xem mấy thứ này tại căn phòng làm việc đặt tên là “Giám hoàng khoa” ở cuối hành lang. A, không phải, Vương ca ca nhìn trong máy tính, nhưng bây giờ cảnh này là người thật đang diễn. Sau khi Lạc Lạc phản ứng kịp vội vàng cúi thấp đầu, mặt đỏ tới mang tai, đây là nơi nào? Nhớ mang máng là mình bị người ta bắt cóc, một số trong đám bắt cóc kia gần như điên cuồng kêu gào sẽ giết người nếu cảnh sát không đem ông chủ của bọn họ đến trao đổi. Vì vậy, Lý ca ca, người đã tốt bụng thu dưỡng mình, và đồng nghiệp của anh ấy là Vương ca ca liền chạy đến, mưa thật to, ngày thật u ám...

Con mắt Lạc Lạc xoay vòng vòng, dường như cảm thấy có cái gì không đúng. Hai người trên giường ngừng lại tiếng rên rỉ trong họng, vị nữ nhân vén mái tóc mai, mồ hôi nhễ nhại, ngồi ở mép giường liếc mắt nhìn Lạc Lạc. ”Muội muội cũng đừng cố chấp, ngươi vô tài vô nghệ, đã vào cửa kỹ viện này còn muốn là thanh quan nhi [2]? Thừa lúc còn trẻ mà gom bạc vài năm rồi tìm người đàng hoàng gả đi.”

Lạc Lạc không hiểu nguyên do, quyết định tạm thời không lên tiếng.

Nữ nhân tức giận, mở cửa gọi hai tiếng. Một người phụ nữ đã đứng tuổi đùng đùng nổi giận bước vào phòng, xốc Lạc Lạc gầy yếu lên đi ra ngoài, dọc theo hành lang đi tới trước một cánh cửa gỗ, đá văng cánh cửa rồi ném nàng vào phía bên trong. Lạc Lạc đẩy đẩy thân thể ngồi dậy, chỉ thấy bị giam ở đằng sau cánh cửa bằng ván gỗ đơn giản, nghe được tiếng bước chân đã đi xa.

Lạc Lạc hồi tưởng lại quần áo trang sức những người đó, nghĩ tới nam nữ truy đuổi vui đùa đã thấy suốt dọc đường đi, xem xét vị trí lúc này của mình, liên hệ những gì đã xem trong điện ảnh TV. Trầm mặc một hồi, đầu óc Lạc Lạc một tiếng vo ve. Chẵng lẽ là xuyên không? Kỹ viện?

*****

Mai Vô Qua hừ một tiếng, tức giận tự nói: “Hừ! Các ngươi gọi lão tử là hạ lưu xấu xa, lão tử liền hạ lưu xấu xa cho các ngươi nhìn.”

Nữ nhân đón khách ở cổng thấy Ân chủ đến cửa vốn hết sức vui mừng. Nhưng mà, khi nàng nhìn kỹ người vừa tới là ăn mặc giản dị, nụ cười hé ra như hoa nhưng lòng lại lạnh đi vài phần. Đợi người vừa tới đến gần, nhìn lại một chút thấy gương mặt kia khí khái anh hùng tâm tình lại đột nhiên chuyển tốt. Chân con muỗi cũng là thịt, hơn nữa người phong thần tuấn lãng như vậy thì thế nào cũng đáng giá.

Nữ nhân tiến lên vẫy vẫy chiếc khăn lụa tràng đầy mùi thơm kém chất lượng, bộ đôi đại ngực như muốn dính vào trên cánh tay Mai Vô Qua: “Vị công tử này, làm ngươi hạnh phúc, đảm bảo ngươi hài lòng.”

“Lão tử chính là muốn hạnh phúc, các cô nương đây có bản lãnh gì thì xuất ra hết đi.” Mai Vô Qua vừa nói vừa đĩnh đạc bước qua cánh cửa vào trong. Nữ nhân vội vàng quay về phía tiểu nhị bên trong nháy mắt ra hiệu, thầm nghĩ người này giọng nói thật to, xem ra là một thâm tàng bất lậu. [3]

Tiểu nhị [4] bên trong thấy thế, vội vàng gật đầu khom người đi hai bên dẫn đường, trên mặt tràng đầy vẻ lấy lòng. “Công tử, ngài có quen biết cô nương nào không? Có muốn hay không để ta giới thiệu cho ngài một chút.”

“Ặc, ta trước kia đều đi Vạn Hoa lâu, đối với nơi này của các ngươi chưa quen thuộc, ngươi xem rồi làm đi.” Mai Vô Qua giả vờ nói. Người nào trong thành Nguyên Bắc không biết, Vạn Hoa lâu kia không để lại một trăm tám mươi lượng bạc là không ra được. Hoa khôi nơi đó so với những cô gái điếm ở quán bên đường này quả là khác nhau một trời một vực.

Tiểu nhị không dám chậm trễ, vội vàng nịnh nọt nói: “ Yên Hoa cô nương đi, vừa lúc nàng ấy tối nay rảnh rỗi, ta đây liền an bài cho công tử.” Nói xong liền định rời đi, lại bị Mai Vô Qua gọi lại.

“Khụ khụ, cái đó, giá bao nhiêu? Ta cho ngươi biết, đừng nghĩ làm chủ lão tử!” Mai Vô Qua có chút chột dạ nói.

“Sao lại thế, công tử yên tâm, chúng ta thế nhưng không làm thủ đoạn đó. Uống rượu và nghe một khúc nhất trướng xuân tiêu [4] do ngài chọn giá năm trăm văn tiền, khen thưởng tùy ngài.” Người nghênh đón cười đùa quan sát mặt Mai Vô Qua.

Mai Vô Qua ho nhẹ hai tiếng, tay trái không tự chủ đè nhét vào phía bên hông kia mười lăm đồng tiền, cố gắng trấn định nói: “Ai biết cô nương các ngươi như thế nào, tùy ý đi, lão tử đưa ra mười lăm đồng tiền coi như thử một chút trước.”

Tiểu nhị nghe xong nụ cười trên mặt ngưng lại, sống lưng chầm chậm thẳng lên, tùy ý thay đổi biểu tình. “Vậy thỉnh công tử đến đây đi, giá này chúng ta có một vị thanh quan nhi, chỉ có điều tính tình hơi trẻ con. Ai! Coi như là giữ khách, ngày xưa ít nhất cũng cũng phải con số này a.” Nói xong vươn năm đầu ngón tay quơ quơ trước mặt Mai Vô Qua, biểu tình như bố thí cho hắn.

Loại người nào kỹ viện nghênh đón? Đó là tiếp qua vô số loại người, nói mấy câu liên tiếp liền thăm dò thân thế của Mai Vô Qua. Vừa lúc tú bà phân phó hắn trực tiếp tìm người đem tân nha đầu nhặt được kia chỉnh lý. Lần đầu tiên của tiểu cô nương thì rất thành thật, chỉ là hắn cũng không dám tùy tiện đưa cho người ta, ngộ nhỡ nha đầu kia đả thương tới khách thì phiền toái. Vừa hay có người tìm tới cửa, mười văn tiền cũng không phải coi là giá thấp, mà lỡ gặp chuyện không may thì cũng không tìm tới kỹ viện.

Chờ đón Mai Vô Qua là một người hầu, dẫn hắn đi đến dọc theo hành lang, băng qua sân viện, rồi đi tới trước cánh cửa cũ nát. “Đây, vào đi thôi, bên trong lu ở sân viện có nước. Đêm nay khách nhân nhiều, làm phiền ngươi tự múc nước rồi.” Nói xong, liền bỏ lại một chìa khóa đã hoen rỉ rồi đi.

Mai Vô Qua bị khinh thường, mặc dù trong lòng bực bội nhưng uất ức kia đã như cơm bữa. Nếu hắn lần nào cũng tức giận thì sống sao được.

Mai Vô Qua hít một cái thật sâu, nhắm mắt lại động viên tinh thần chính mình, sợ cái gì, không phải chỉ là một tiểu cô nương hay sao? Những thứ tệ hại cũng chưa từng sợ. Hừ, nói bản thân chính là là côn đồ lưu manh thì tự mình phải làm một tên ác bá. Ác bá sao có thể lại không đùa giỡn con gái nhà lành, mà cho dù con gái nhà lành thìkhóc sướt mướt cũng làm cho người ta phiền lòng. Nhưng một kỹ nữ thì cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nghĩ tới đây, Mai Vô Qua hắng cổ họng, mở khóa, một cước đá văng cửa gỗ. Để cho chính mình thêm can đảm, hắn làm ra bộ dáng hung thần dữ tợn.

Lạc Lạc đang buồn ngủ nằm ở trên bàn nghĩ tới mọi chuyện. Dầu thắp đã không còn nhiều lắm, ánh sáng trong phòng không được tốt.Mai Vô Qua đứng ở cửa, ánh trăng ngoài cửa chiếu trên thân hắn, chiếu lên trên quần áo nửa mới nửa cũ màu nâu nhạt.

Lạc Lạc giương mắt nhìn lại. Người nọ mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thân buông thẳng,quả nhiên là anh khí bức người. Mày kiếm hướng về phía trước, nghiêng xuống phía thái dương nhập chung với vài sợi tóc đen không bị trói buột. Đôi mắt nhìn giận không giận cùng với khóe miệng hơi giương lên, phối hợp với chiếc mũi thẳng khiến cho gương mặt càng đẹp trai, xuất chúng hơn. Chẵng lẽ người này quá anh tuấn hay là nhìn ra hắn cố ý làm bộ dáng hung ác nên chính mình lại tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi.

“Ngồi đó làm gì! Qua đây hầu hạ lão tử!” Mai Vô Qua hung hăng nói.

“A....” Lạc Lạc vừa đáp lời vừa nghĩ đối sách. Thầm nghĩ, chính mình cũng theo cha học chút về phương pháp đoán vận mạng con người, vì sao không tính được mình sẽ có kiếp số như thế này? Vừa rồi mới quan sát thân thể mình hiện tại, nhìn tựa hồ như chỉ là tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi, khẳng định là đánh không lại người ta, chẳng lẽ phải chịu nỗi khổ hại thân?

Cha nàng là một thầy tướng số, Lạc Lạc từ nhỏ đã đi theo cha bày quầy ở ven đường. Phần lớn thời gian của Lạc Lạc là chơi đùa một mình, bởi vì cha nàng bận mời chào làm ăn. Tính ra Lạc Lạc vẫn là chơi đùa một mình cho đến năm mười bốn tuổi, bởi vì cha nàng không có tiền cho nàng tới trường. Lạc Lạc rất ít khi nói chuyện cùng với mọi người, nhưng có thể nhìn thấy cả trăm trạng thái của thế gian, thiện ác của lòng người, biết được người nào là người tốt. Bởi vì thời điểm cha coi tướng cho người ta, lời nói cứ lặp đi lặp lại, làm cho nàng ghi nhớ sâu trong lòng. Nàng liền dựa vào phương pháp này để nhận biết người tốt hay người xấu.

Mãi đến khi cha nàng mất, nàng được Lý ca ca làm cảnh sátđem về nuôi. Lạc Lạc trải qua thời gian bốn năm tốt đẹp. Lý ca ca đưa nàng đến trường, còn dạy nàng xem biểu tình sắc mặt mọi người. Lý ca ca còn nói, đó là do anh ấy học được lúc còn ở trường cảnh sát. Biết môn thủ nghệ này, nàng sẽ không sợ người khác lừa.

Lần đầu tiên mắt Lạc Lạc nhìn thấy Mai Vô Qua liền biết hắn là người tốt, cho nên nàng không khẩn trương. Được rồi, Lạc Lạc đánh cuộc một lần, nàng đánh cuộc cái mũi đầy đặn của nam nhân này hẳn là sẽ không nhẫn tâm xuống tay với một đứa trẻ con. Khụ, khụ, tuy tâm lý tuổi tác của Lạc Lạc là mười tám tuổi nhưng mà thân thể này thật sự chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, đặt biệt xứng với ánh mắt giả vờ ngây thơ của Lạc Lạc. Nàng đứng lên muốn hầu hạ Mai Vô Qua, nhưng không biết nên làm gì.

Mai Vô Qua nhìn một chút cô bé ốm yếu đang ngây ngốc, hẳn là còn ít tuổi. Một đôi mắt mở to tinh nghịch giống như sao trên trời đang nhìn chằm chằm vào mình mà không thấy một tia khiếp đảm.

Mai Vô Qua trong lòng thầm mắng câu “quả nhiên của rẻ thường không tốt.”, sau đó liền ngồi ở chiếc ghế dựa bên cạnh. “Mang đến cho ta một chậu nước.”

Lạc Lạc 'a' một tiếng, bắt đầu tìm chậu nước ở mọi nơi. Mai Vô Qua rốt cuộc nhịn không được: “Ở trong sân!”

Lạc Lạc lại 'a' một tiếng bước ra cửa. Mai Vô Qua ngồi trong phòng, sau một lúc lâu không thấy động tĩnh, nhịn không được đi ra cửa xem. Chỉ thấy dưới ánh trăng hiền hòa, một thân thể nhỏ gầy đang khom lưng tại lu nước, tận lực ôm một chậu chứa đầy nước, ý đồ đứng dậy. Chỉ là, chậu nước quá nặng mà khí lực của thân thể kia lại quá nhỏ.

“Dừng.” Mai Vô Quá buồn bực nói: “ Ngươi tránh ra đi, ta tới.” Nói xong, hắn ôm lấy chậu nước đi vào phòng. Phía sau, Lạc Lạc đi theo, đôi mắt to lóe sáng, đắc ý cười trộm.

“Rửa chân cho ta!” Mai Vô Quá thở phì phì, mang chậu nước đặt trên mặt đất bên cạnh giường. Hắn đặt mông ngồi trên giường, ván giường vang lên hai tiếng kít kít.

“A...” Lạc Lạc khéo léo ngồi xuống, vén cao tay áo. Dưới tay áo là một cánh tay tràn đầy vết thương, từng đường vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Mai Vô Quá nhìn cánh tay kia đang đưa về phía giày của mình vội vàng thu chân về, đưa tay kéo cánh tay Lạc Lạc.

“A...” Lạc Lạc cuối cùng kêu lên một tiếng, nàng thật sự rất đau.

“Ai đánh? Tú bà!” Mai Vô Qua mặt dù trong lòng thương xót nàng nhưng ngoài miệng lại nói: “Mẹ nó! Thiếu tiền liền không cho lão tử mặt hàng tốt, xem ra ngày mai ta phải tìm bà ấy tính sổ.”

Lạc Lạc không nói chuyện, cúi đầu lui về phía sau, giống như làm sai việc gì.

Mai Vô Qua thầm mắng mình xui xẻo, thầm nghĩ coi như làm chuyện tốt, vì thế kéo Lạc Lạc qua nói: “Qua đây, ta tắm cho ngươi một chút, nếu không sẽ chảy mủ, thối nát hết!”

Lạc Lạc biết điều ngồi vào một bên Mai Vô Qua, cúi đầu, con ngươi xoay vòng vòng.

Mai Vô Qua lại vén tay áo Lạc Lạc lên, trước mắt là vết thương mới lẫn vết thương cũ nhưng lại không thể nào dùng tay, đành phải dùng vải thấm nước chùi chùi, lau sạch sẽ. Sau đó, hắn lấy kim sang dược mang theo người bôi lên một chút. Kim sang dược là vật mà Mai Vô Qua tất nhiên phải mang theo.

Mai Vô Qua kéo tay áo Lạc Lạc xuống, thoáng thấy chỗ cổ áo của nàng có một vết máu, cũng không nghĩ nhiều, kéo mở vạt áo của nàng. Đầu vai, sau lưng, vẫn như cũ, vết thương mới chồng lên vết thương cũ. ”Hừ! So với ta còn độc ác hơn.” Mai Vô Qua hít vào một luồng khí lạnh, mắng một câu.

Lạc Lạc nhịn đau, vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh, hiện tại chính mình là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, bình tĩnh. Mai vô quá ngầm mắng, như thế nào lại thành chính mình hầu hạ nàng, chuyện này quá khôi hài rồi.

“Ngươi trước đây đã tiếp khách hay chưa?” Mai Vô Qua nhìn Lạc Lạc tùy ý để cho một người nam nhân để cho chính mình trần truồng bôi thuốc mà không hề sợ hãi, hỏi.

Lạc Lạc mím miệng làm ra một bộ dáng mê mê tỉnh tỉnh lắc đầu. Lúc này chính mình là cô bé, cô bé, nhất định phải nhớ kỹ.

“Vậy ngươi không sợ ta sao?” Mai Vô Qua mặc lại quần áo vào, tỉ mĩ đem những sợi tóc của nàng từ trong quần áo kéo ra.

“Không sợ...” Mắt Lạc Lạc lóe sáng, mở to, nói.

“Vì cái gì?” Lúc này đổi lại thành mắt Mai Vô Quá lóe sáng, mở to.

“ 'Đầu mũi có thịt, tâm không độc', cái mũi của ngươi cực kỳ đầy đặn, khẳng định không phải là người xấu.” Lạc Lạc buông lời thề son sắt, cứ nịnh hót trước, có nam nhân nào lại tự bạt tai chính mình.

Mai Vô Qua một phen sửng sốt.Lần đầu tiên trong đời nghe được người khác nói chính mình không xấu,lúc này có phần hơi thẫn thờ. Sửng sốt một hồi rồi bộc phát ra vài tiếng cười to: “Ta không xấu? Ta không xấu!” Giống như nghe được một câu hay nhất trong truyện cười.

“Những lời này, ngươi nghe ai nói?” Mai Vô Quá sau khi cười xong, hỏi.

“Cha ta.” Lạc Lạc nhớ tới cha, trong lòng có chút tiêu điều lạnh lẽo.

“Cha ngươi đâu, sao lại bán ngươi đến loại địa phương này?” Mai Vô Quá có chút tức giận, nơi đâu mà có cha mẹ lòng dạ độc ác như thế, so với mình trên đời còn có cha mẹ tuyệt tình hơn.

“Đã chết.” Lạc Lạc có chút nhớ nhà, cúi đầu nhẹ giọng nói.

Mai Vô Quá trầm mặc một lúc lâu, khẽ cắn môi đứng lên đưa lưng về phía ánh đèn rồi nói: “Ta đi, hôm nay không tâm tình.”

“A .....” Lạc Lạc ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn Mai vô Quá đứng ở cửa, mắt lóe sáng mở to. Hôm nay có thể tránh thoát một kiếp, ngày mai? Sau này thì sao?

Mai Vô Qua hung hăng mở cửa đi ra ngoài, trong viện im ắng, một chút gió nhẹ cũng không có. Hắn đi tới hai bước, ngẩng đầu nhìn sao trên trời, bước chân lại không nghe sai khiến rồi.”Hừ! Lão tử coi như là xui xẻo!” Mắng xong lại vội vàng đi trở về cánh cửa gỗ cửa kia.

********

Ghi chú:

[1] nữ tử có vẻ đẹp thuần khiết

[2] thanh quan nhi: bán nghệ không bán thân

[3] thâm tàng bất lậu: ý nói người có cao thâm nhưng không thể hiện ra ngoài

[4] Tiểu nhị: Nguyên văn là ‘Người nghênh đón’, ta đổi thành tiểu nhị :P