Chương 1: Sống lại ba lần, may mắn sống lại một lần 1
Editor: ChiMy
Thẩm Thiên Thiên thề, đời này của nàng, không, không chỉ đời này, đời sau,
kiếp sau sau nữa, đời sau sau nữa, nàng nhất định sẽ không chán ghét một người nam nhân nào nữa.
Mà rất vinh hạnh, cái người nam nhân làm nàng ghét, chính là phu quân của nàng —— Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc, người cũng như tên, dáng dấp quả thật trơn bóng như ngọc, này một đôi mắt chói loá mê người, chỉ cần thoáng nhìn, mặc kệ là nữ tử nhỏ
tuổi hay là bà cụ mặt đầy nếp nhăn, đều nhất định sẽ bị hắn câu đi ba
hồn sáu phách; nhìn da của hắn, làn da hắn trong trắng lộ hồng như đang
bị sốt cao , thật khác với người khác, mái tóc dài đen nhánh mềm mại như tơ tằm làm tôn lên hình dáng con người như tấm lòng loài thú của hắn,
cuối cùng kết hợp với dáng vóc cao lớn mê người, khoác trên người bộ
trang phục đỏ lẳng lơ, khóe miệng khẽ nhếch cười như không cười, xa xa
nhìn thấy như vậy, —— ơ, đây cũng là nhà nào tiểu quan quán đầu bài,
dáng dấp thật rất khác biệt!
Đầu tháng ba năm ngoái, Thẩm Thiên Thiên vô cùng vinh dự gả vào Ninh phủ,
trai tài gái sắc vốn nên xem như là ông trời tác hợp, nàng đầy cõi lòng
mong đợi gả nhập vào Ninh phủ, bái thiên địa bái cao đường với hắn, nàng cho là nàng đã tìm được một nơi chốn đúng đắn, cũng chưa từng nghĩ, hoá ra lại là sự khởi đầu của một cơn ác mộng ma quỷ.
Thiên Thiên ngồi ở trong phòng cưới, nghe tiếng bước chân của phu quân mình
đang tiến đến phòng nghỉ, trong lòng còn chưa kịp vui vẻ, liền bị một
giọng nữ quyến rũ cắt đứt đi.
Chỉ nghe giọng nữ mềm mại nói: "Thiếu gia, hôm nay là ngày cưới của ngài, sao ngài gọi Nguyệt nhi tới đây?"
"Ta gọi nàng, chẳng lẽ không được sao." Âm thanh nghe không ra hỉ nộ, tràn
đầy lực hấp dẫn, lại làm cho Thiên Thiên như vào hầm băng.
"Thiếu gia, ngài thật là xấu, Nguyệt nhi còn có mười bảy tỷ tỷ mà, thiếu gia
có thể nhớ tới Nguyệt nhi, Nguyệt nhi thật cảm động. . . . . ." Khiếu
Nguyệt nhi giọng nữ mềm mại.
—— Aizz, trời ạ ....! Còn có mười bảy người? ! Đây cũng là nói, Ninh Ngọc này, có có có 18 người tiểu thiếp? !
Thẩm Thiên Thiên ngồi hồ đồ ở trong phòng, không tự chủ nuốt xuống một ngụm nước miếng. —— đây chính là phu quân của mình?
Ngay sau đó, lại truyền tới một hồi tiếng mở cửa, đáng tiếc, cửa này không
phải ở phòng cưới chỗ của Thiên Thiên, mà là cửa kế phòng cưới. Rất
nhanh, bên trong liền truyền đến từng trận âm thanh tán tỉnh, ngắm trăng uống rượu, ngâm thơ, Thẩm Thiên Thiên nhớ mang máng thời điểm chính
mình không nhịn được muốn ngủ đi, còn nghe được bên cạnh truyền ra từng
trận âm thanh đánh cờ.
Ưmh, bọn họ thật là có nhã hứng.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Ninh Ngọc ưu nhã bước chân từ từ đi tới
trước mặt Thẩm Thiên Thiên còn đang ngủ ở trong phòng, hắn nhẹ nhàng lay nàng tỉnh, nàng cười nhạt với nàng. Đây là nàng lần đầu tiên thấy mặt
Ninh Ngọc, mày kiếm mắt sáng, dung mạo so Phan An, hắn quả thật có dung
mạo rất đẹp mắt. Đáng tiếc, dù dáng dấp hắn có đẹp hơn nữa, chỉ cần
Thiên Thiên vừa nghĩ tới hắn có tới 18 tiểu thiếp, độ thiện cảm trong
lòng đối với hắn liền biến mất trong nháy mắt không còn. 18 người, hắn
cũng không ngại nhiều sao?
Thẩm Thiên Thiên nhìn hắn, chờ hắn nói chuyện.
Ninh Ngọc cũng nhìn lại nàng, chậm rãi nói: "Thẩm Thiên Thiên, ngươi đã gả
cho Ninh Ngọc ta làm vợ, như vậy, ngươi liền phải tuân theo nữ tắc,
không được làm bất kỳ chuyện đồi phong bại đức gì, yêu cầu của ta đối
với thê tử luôn luôn nghiêm khắc, cho nên, ta cũng cần quan sát ngươi
một đoạn thời gian."
—— Ahhh, quan sát? Nàng lần đầu tiên nghe được còn có người muốn quan sát thê tử .
Có thể vẫn đang giật mình, Thẩm Thiên Thiên còn từ từ gật đầu một cái, đồng ý nói: "Đây cũng rất là cần thiết."
"Vậy sao. . . . . ." Hắn nhíu mày, nhìn nàng có chút giật mình, nhưng lập
tức liền che giấu kinh ngạc trong lòng, tiếp tục nhẹ nhàng nói: " như
vậy, nương tử của ta, nàng hiện tại liền dời đến hậu viện Tây sương ở
đi, thế nào?"
Bộ mặt Thẩm Thiên Thiên co quắp từ trên giường đứng lên, dị thường quả
quyết thu thập tất cả quần áo của chính mình xong, trong khi Ninh Ngọc
mắt không chớp nhìn kĩ nàng, nàng đem bọc quần áo lên lưng, liền hướng
cửa mà đi.
Chỉ là, tiểu cơ thiếp Nguyệt nhi cùng Ninh Ngọc vẫn đứng ở cửa phòng, chê
cười nói: "Ơ, tỷ tỷ, tại hậu viện, cần phải vui vẻ nhé, nửa đêm không có người nào thì cũng đừng bao giờ khóc nhè." Âm thanh của tiểu cơ thiếp
xinh đẹp hết sức cay nghiệt.
—— hậu viện là nơi ở của bọn nha hoàn, điểm này mọi người trong lòng đều biết.
Thiên Thiên đáp lễ nàng một nụ cười thật tươi: "Muội muội yên tâm đi, tỷ tỷ
nhất định ngủ ngon hơn so với ai khác ." Dứt lời, trực tiếp chạy đến hậu viện.
Thời gian trôi qua luôn thật nhanh, Thiên Thiên ở trong gian phòng nhỏ tại
hậu viện vắng vẻ này đã được hơn một năm. Trong thời gian này, Ninh Ngọc thỉnh thoảng ôm đủ loại nữ tử xinh đẹp hoặc mềm mại tìm tới cửa quan
sát nàng, quan sát mệt mỏi liền cùng tiểu thiếp ở bên cạnh biểu hiện
tình cảm đàn gảy tai trâu, chính là vẫn không nhắc tới quan sát như vậy
đến lúc nào thì mới có thể chấm dứt. Thiên Thiên cũng không gấp, phối
hợp ở trong phòng nhỏ làm một chút nữ công, viết vài chuyên xưa, thời
gian trôi qua ngược lại mừng rỡ tự tại!
********
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái, thời gian đã qua một năm
rưỡi. Ngày hôm đó, ánh mặt trời sáng sủa vạn vật sức sống tràn trề,
trong đình nhỏ bên cạnh, Ninh Ngọc đang ôm Nguyệt nhi dịu dàng đến cực
điểm khảy yêu khúc, khảy đàn xong, tiếp tục ngâm thơ, thơ ngâm xong rồi, liền đổi sang chơi cờ, mãi mới chờ đến lúc hạ xong quân cờ, lúc này
cũng nên hạ màn kết thúc chứ? ! Thiên Thiên núp ở trong góc đình, khắp
khuôn mặt rối rắm, tại sao Ninh Ngọc còn chưa đi, hắn đi nàng mới có thể rời đi, nếu không liền bại lộ! Nhìn động tác của Ninh Ngọc chậm rãi,
nàng cảm thấy nóng lòng thay cho hắn!
Đáng tiếc, còn chưa đợi đến lúc Ninh Ngọc rời đi, liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Thiên Thiên còn không kịp phản ứng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, trước mắt
của nàng, xoẹt một tiếng, liền xuất hiện một thanh kiếm dài, thanh kiếm
phản xạ dưới ánh mặt trời ra một đường sáng chói mắt khác thường! Mang
theo kiếm khí khiếp người lại bén nhọn, làm cho trước mắt Thiên Thiên
muốn đui mù.
—— Bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn! Thiên Thiên nào còn nhớ được có thể bị Ninh Ngọc phát hiện hay không, vội vội vàng vàng liền từ góc hồ bên này đi ra, nhìn xung quanh, trừ bên người Ninh Ngọc có đất trống, những chỗ khác đều là núi giả, nàng không nói hai lời liền chạy qua bên người của Ninh Ngọc, ôm lấy cây cột co lại thành một cục.
" Người đời đều nói phong lưu nhất Ninh Ngọc, tuấn mỹ nhất Mạc Phi. Ta
ngược lại muốn nhìn, phong lưu và tuấn mỹ, đến tột cùng ai sẽ hơn ai."
Âm thanh này nghe rất êm tai, nhưng giọng mặc dù rất êm tai, lại mang
theo sát khí chết người, Thiên Thiên theo ánh sáng ngẩng đầu lên nhìn về phía người tới, liếc mắt một cái liền không thể dời mắt, không ngờ là
một người xinh đẹp như vậy, mũi cao môi đỏ mọng hơi lộ ra vẻ diêm dúa
lẳng lơ, mắt đào hoa hơi lạnh lùng, mang theo vài phần khiêu khích quét
về phía Ninh Ngọc.
Nhìn bộ dáng người đến như vậy, lại nghe được lời nói này, —— thì ra chính
là một người ở không ăn no căng bụng không có chuyện gì làm đến gây sự.
Thiên Thiên đảo tròn mắt, lại đảo tròn mắt, vẫn là quyết định sớm rời đi mới
là phương án tốt, vì vậy nàng nhích qua bên cạnh từng chút, cố gắng
thoát khỏi trung tâm mâu thuẫn.
Nguyệt Nhi bên người Ninh Ngọc đã sớm bị doạ sợ đến cả người run cầm cập, ở
bên người Ninh Ngọc liền chậm chậm trượt đến dưới đáy bàn, đôi mắt nhìn
người tới cầm kiếm đã sớm sợ đến hồn bay phách tán, bộ dáng nhìn như
điên điên khùng khùng. Ninh Ngọc không sợ không vội vàng, đứng chắp tay, " Ngươi tới tìm ta, chẳng lẽ chỉ vì tranh cái danh tiếng?" Ninh Ngọc
nhìn hắn giễu cợt.
"Đương nhiên không phải " trả lời lại một cách mỉa mai, "Chỉ là gần đây hơi nhàm chán, muốn tìm một số chuyện vui đùa một chút."
Mặt Thiên Thiên tối sầm, —— người này quả thật là ở không ăn no căng bụng không có chuyện gì làm đi gây sự!
Hình như là cảm nhận được tầm mắt của Thiên Thiên, hắn cũng nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Thiên, hồi lâu, mới nhìn Ninh Ngọc từ từ nói: "Đây chính
là Thẩm Thiên Thiên?"
Trên mặt Ninh Ngọc biểu hiện có chút gì không đúng, hắn ho nhẹ một tiếng,
nói sang chuyện khác: " Nếu như ngươi muốn tới tìm ta, vậy liền mau mau
động thủ, ta cũng muốn tiễn khách."
Mặc dù không hiểu rõ ràng tại sao đột nhiên nhắc đến tên của mình, nhưng Thiên Thiên rất nhanh chóng gật đầu phụ họa.
Ai ngờ tươi cười trên mặt hắn mang theo vẻ quỷ dị, không có phát động công kích đối với Ninh Ngọc, ngược lại chỉa thanh kiếm về phía Thiên Thiên.
Thiên Thiên sửng sốt ba giây, ngay sau đó con ngươi co rút nhanh, nhìn cái
thanh kiếm sáng loáng này, run run không thốt nên lời!
Ninh Ngọc chau mày, đẩy Thiên Thiên ra ngoài, nhưng nào có ai ngờ tới, chỉ
một cú đẩy, Thiên Thiên lại thuận thế trượt chân, trực tiếp té vào trong hồ. . . . . .
Toàn bộ màu sắc trên thế giới nàng đều không thấy rõ, tiếng nước chảy róc
rác không ngừng bên tai, từ từ bao phủ nàng, ‘ sùng sục, sùng sục ——’,
trong mũi miệng đã bị nước rót đầy.
Nàng cảm giác hơi thở sinh mạng từ từ trôi qua từng chút, nàng còn không kịp hồi ức cuộc đời ngắn ngủi của chính mình, lý trí của nàng đã bị phủ đầy nước, từ từ cách nàng đi, thế giới ở trước mắt của nàng đều dừng lại,
—— đại nhân, ta oan uổng quá!
Đây là suy nghĩ duy nhất của Thẩm Thiên Thiên trước khi chết!
—— đều do Ninh Ngọc, nếu như không phải vì hắn, nàng cũng sẽ không chết nhanh như vậy!
Cuối cùng cái ý niệm này vĩnh viễn cố định ở trong đầu nàng, nàng rốt cuộc
rời đi thân thể, chậm rãi phiêu du bay giữa không trung, bay tới phương
xa.. . . . . .
Nặng nề di chuyển thân thể có chút quái dị, Thiên Thiên tò mò vì sao mình rõ ràng chết rồi, thế mà vẫn tồn tại suy nghĩ như cũ, chẳng lẽ sau khi
chết người chết đều như vậy sao! Đột nhiên, một sức mạnh mãnh liệt hung
hăng kéo linh hồn nàng đến chỗ nào đó, trong nháy mắt một trận đau tê
tâm liệt phế lan rộng ra cả người nàng, đau, đau quá, "Ôi! Đau quá!"
Thiên Thiên không nhịn được kêu to ra tiếng.
—— đợi chút? Kêu? Một linh hồn, cũng có thể kêu?
Nàng xoát một cái mở mắt ra, không thể tin chuyện xảy ra, trước mắt xuất
hiện, chính là phòng của nàng! Cái giường này, bàn này, gối trắng, ——
tại sao! Tại sao nàng lại xuất hiện trong phòng lần nữa, trời mới biết
nàng đến tột cùng có bao nhiêu lâu không thấy gian phòng này rồi, không
ngờ sau khi nàng chết, lại trở về, chẳng lẽ đây chính là cái mà mọi
người thường nói là lá rụng về cội sao!
Nàng đưa tay bấu bắp đùi của mình một cái, ÔI! Thế mà rất đau, Thiên Thiên
sửng sốt, chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ là ông trời thương hại mình, cho
nên tính toán để cho mình sống lại lần nữa sao!
—— nhất định là như vậy!
Thân thể Thiên Thiên run rẩy nước mắt doanh tròng lớn tiếng khóc, —— lần
này, nàng nhất định sẽ quý trọng sinh mạng thật tốt, tuyệt đối sẽ không
đồng ý gả cho Ninh Ngọc!
Nàng nghẹn ngào xoa xoa hai mắt, đang nghĩ như vậy, đột nhiên cửa phòng liền bị đẩy ra.
Cha mẹ của Thiên Thiên nhìn hết sức vui vẻ, bọn họ từ từ ngồi ở trước mặt
nàng, bộ dáng nhìn nàng cảm khái ‘ nhà có con gái mới lớn’, Thẩm phụ kéo tay của nàng, từ từ nói: "Thiên Thiên à, con cũng trưởng thành rồi, cha và mẹ con đã giúp con quyết định một mối hôn sự, con sớm đi chuẩn bị
một chút, một tháng sau, sẽ là ngày cưới của con."
". . . . . ." Lời này nghe rất quen tai, bởi vì vào ngày này hai năm trước đã từng nói, bọn họ đã nói qua một lần! Lỡ một bước chân hận muôn đời
nhé! Cũng là bởi vì ban đầu đồng ý cha mẹ gả cho Ninh Ngọc, cho nên mình mới chết nhanh như vậy! Cho nên lần này, Thiên Thiên xem như học thông
minh, nàng trực tiếp cắn chặt hàm răng, la lớn: "Con không lấy! Con
không lấy! Con —— không —— gả! Con thà gả cho Vinh Thịt Heo bán thịt
heo, cũng không gả cho tên quỷ đòi mạng Ninh Ngọc! ! !"
Cha mẹ Thiên Thiên liếc nhau một cái, trong mắt tràn đầy kinh hãi, vẫn qua
hồi lâu, cha nàng mới phản ứng được, nặng nề vỗ đầu giường, giận dữ nói: "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng! Chuyện hôn nhân, cha mẹ mai mối
nói, làm sao con có thể không có lí lẽ mà nói không gả!"
Thiên Thiên từ trên giường cao đứng lên, giơ một tay tuyên thệ nói: "Con
chính là không lấy! Muốn con gả cho tên quỷ đòi mạng đó, không bằng để
cho con chết ngay bây giờ còn tốt hơn ——!"
Vừa mới nói xong những lời này, đột nhiên nghe ầm một tiếng sấm nổ tung trên nóc nhà, cứ như vậy đánh chết Thiên Thiên