Chương 1: Tham gia tang lễ của chính mình
Lư Ninh từ từ khôi phục cảm giác với bên ngoài, phản ứng đầu tiên là lạnh.
Âm lãnh, có liên quan với khí trời.
Giữa không trung mưa bụi bay rả rích lạnh run, dính ở trên áo len biến thành từng viên thủy châu nhỏ bé trong suốt, thủy châu nối thành một mảng, theo áo len từ từ nhỏ xuống.
Thời gian là hoàng hôn, ánh sáng làm cho cậu có chút hoảng hốt. Lư Ninh nhất thời nhớ không nổi đây là nơi nào, cậu thậm chí nhớ không hiểu tại sao mình sẽ đứng ở chỗ này, bên cạnh có người đi về phía trước, Lư Ninh liền đi theo.
Mưa hình như ngừng rồi......
Không đúng, là cậu đi vào một gian phòng có mái che, những người khác cũng nườm nượp đi vào căn phòng này, chính diện phía trước cậu có một bức chữ "Điện" nền trắng chữ đen treo lên, phía dưới là vòng hoa, ở giữa đặt một tấm hình.
Lư Ninh cuối cùng từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê từ từ thanh tỉnh, cậu nhìn chằm chằm tấm hình kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy nó quen mắt.
Lư Ninh theo bản năng đi lên phía trước một bước, bên cạnh đột nhiên vươn ra một cánh tay kéo lại tay áo cậu. Đối phương vừa kéo cậu một cái, Lư Ninh bị kéo tới bên cạnh. Cậu không nói chuyện, người nọ cũng trước tiên nhăn lại lông mày khiển trách cậu: "Đừng ở loại trường hợp này thất thần."
Lư Ninh triệt để tỉnh táo lại, người trước mặt này cậu biết, là chủ quán bar Ánh trăng, tên là Liên Hồng Nhất, cô lúc này đang khuôn mặt sương lạnh mà nhìn chằm chằm Lư Ninh, chân mày lá liễu dựng thẳng: "Bình thường cờ lơ phất phơ coi như xong, lúc này cũng không để ý."
Lư Ninh bị giáo huấn vẫn như cũ không phản ứng, cậu là cảm thấy kỳ quái, làm kim bài quan hệ xã hội quán bar Ánh trăng, Liên Hồng Nhất đối với cậu vô cùng tốt, không nói phủng trong tay ngậm trong miệng, cũng luôn là vẻ mặt ôn hòa ôn nhu dễ thân, cậu nhưng chưa từng thấy bộ dáng này của cô.
Loại từ cà lơ phất phơ này cũng không nên hình dung cậu.
Liên Hồng Nhất thấy cậu ngốc ngốc lăng lăng, đè ép tức giận hơi hòa hoãn sắc mặt, "Kinh Hồng, tôi là vì tốt cho cậu, hiện tại Lư ca của cậu không còn, nhân mạch của cậu ấy đều vẫn ở đây. Tôi không phải dựa theo lời cậu nói sao, chúng ta tới có hai mục đích, đầu tiên là thương tiếc người cũ, thứ hai......"
Cô dùng sức nhéo cánh tay Lư Ninh một cái, hơi đè thấp giọng, "Cậu phải tiếp nhận khách hàng của A Ninh."
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng sấm rền, phảng phất bổ vào trong lòng Lư Ninh — Hóa ra là như vậy...... Hóa ra là như vậy, cậu nhớ ra rồi, không trách được cảm thấy hình trên linh đường bày rất quen mắt, trên tấm hình kia rõ ràng chính là bản thân cậu!
Nhưng cậu hiện tại là đang tham gia tang lễ của chính mình sao? Sao có thể chứ? Cậu là chết như thế nào...... Không nhớ rõ nữa, cậu hoàn toàn không nhớ rõ mình đã chết! Tại sao có thể có tang lễ?!
Lư Ninh nhất thời lâm vào trong nghịch lý kinh hoàng "Tôi không phải Lư Ninh vậy tôi là ai", trong trăm ngàn vạn từ lại giải thích không rõ ràng.
Liên Hồng Nhất là một người tinh, cô nhận thấy tâm tình Lư Ninh biến hóa, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực.
Ninh Kinh Hồng là một người xuất chúng nhất trong mấy tên quan hệ xã hội trước mắt quán bar Ánh trăng chỉ còn lại, chỉ là tính cách quá âm trầm, làm người lại không đủ cơ trí khéo đưa đẩy, nếu như không phải Lư Ninh đột nhiên qua đời, tình thế đối với bọn họ cực đoan bất lợi, cô cũng không tới mức kéo cây gỗ mục ra ngoài diễn chính. Cô chỉ có thể tự mình anh ủi Ninh Kinh Hồng tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm gì, hảo hảo dạy dỗ nói không chừng còn có cơ hội lật bàn.
Nghĩ tới đây Liên Hồng Nhất lại nhìn về phía cậu, thấy cậu vẫn đần độn, tức giận không đánh một chỗ, không khỏi xuống tay độc ác, Liên Hồng Nhất ở trên cánh tay Lư Ninh dùng sức ngắt một cái, ngắt xong nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn ngẩn người! Ánh trăng nếu như xong rồi, các người mấy người này đều sớm cút xéo cho tôi! Tiền cậu mượn trong quán cũng không cần trả, tôi trực tiếp báo cảnh sát!"
Lời kế tiếp Liên Hồng Nhất chưa nói xong, nghĩ đến sự kiện hẹn ngầm đặc biệt giữa hai người bọn họ, chỉ cần nói một nửa đối phương là có thể hiểu. Lư Ninh thông minh không hỏi, Liên Hồng Nhất ngắt tay cậu một cái với tất cả khí lực, cách áo len đều đau, cậu cũng không muốn tiếp tục tìm không thoải mái. Đối phương gọi cậu là "Kinh Hồng", Lư Ninh đối với người này không quá có ấn tượng, nhưng hiển nhiên đối phương đem cậu nhận thành người khác rồi.
Chỗ đáng ngờ có nhiều lắm, nhưng lập tức hiển nhiên không phải thời cơ tốt hỏi thăm ngọn nguồn, Lư Ninh chỉ có thể trước tiên đáp lại.
"Liên tỷ, em biết rồi."
Liên Hồng Nhất nghi ngờ nhìn cậu một cái, Lư Ninh đối với cô lộ ra nụ cười giả tạo tập mãi thành thói quen, "Nhất định không cô phụ kỳ vọng của ngài."
— đối với Liên Hồng Nhất để cho người khác tiếp nhận khách hàng của cậu điểm này, Lư Ninh cũng không cảm thấy bất ngờ. Khách hàng là àm bằng sắt, quan hệ xã hội là nước chảy, lúc có người đi ăn máng khác hoặc là nghỉ việc, sẽ phải có quan hệ xã hội khác tới thừa kế "tài nguyên" của hắn, đây là quy củ bất thành văn của "Ánh trăng". Đối với quán bar mà nói, mỗi một "tài nguyên" đều có nghĩa là thu nhập, mỗi một nhân mạch đều không thể bỏ qua.
"Ninh Kinh Hồng" đột nhiên hiểu tới thông tình đạt lý làm cho Liên Hồng Nhất cảm thấy có chút kỳ quái, "Ninh Kinh Hồng" trong ấn tượng của cô vừa quái gở vừa bướng bỉnh, không giống như có thể nói ra lời như thế. Lư Ninh gặp Liên Hồng Nhất, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngời, hơi thu liễm nụ cười khóe miệng, cậu hiện tại khẩn cấp muốn biết một chuyện — cậu rốt cuộc là ai.
"Liên tỷ, em tới phòng rửa tay."
Liên Hồng Nhất thở dài: "Mau đi đi, thu thập mình xong, đám giải tán cậu nắm chặt thời gian cùng mấy khách hàng quen biết.
Cô nói xong ở trên vai Lư Ninh vỗ mấy cái: "Các cậu mấy đứa nhỏ này, một chút cũng không chú ý, trời mưa cũng không biết bật ô, dầm lâu như vậy, trang điểm đều trôi rồi."
Lư Ninh miễn cưỡng chống đỡ nụ cười lễ phép nghe cô ta khiển trách xong, sau đó vội vội vàng vàng đi về phía phòng rửa tay. Sau khi lấy lại tinh thần Lư Ninh liền nhận ra đây là nơi nào, đây là sân quán bar Ánh trăng, Liên Hồng Nhất bỏ ra một ngày làm ăn dọn chỗ làm lễ truy điệu cho cậu, thật sự coi như tận tình tận nghĩa.
Lư Ninh hiện tại vừa nghĩ tới mình đã chết liền cả người rét run, hơn nữa cả người cậu đều bị nước mưa làm ướt, thời tiết lại lạnh lẽo, Lư Ninh có chút hơi phát run.
Cậu nhanh chóng trốn vào phòng rửa tay, dựa lưng vào cửa mới cảm thấy kiên định chút. Lư Ninh nhắm mắt lại cẩn thận nhớ lại lúc trước mình rốt cuộc đã trải qua cái gì, cậu rốt cuộc là chết như thế nào?
Nghĩ không ra.
Lư Ninh cau mày liều mạng nhớ lại, nhưng cậu nửa điểm đầu mối cũng nghĩ không ra...... Chỉ nhớ rõ hình như uống rượu, sau đó tỉnh dậy đã phát hiện tham gia tang lễ của chính mình.
Trong lúc này rốt cục xảy ra chuyện gì?
Lư Ninh nghĩ không hiểu cũng không tính toán ở trên nút chết này xoắn xuýt, cậu hít sâu mấy lần bình phục tâm tình mình, sau đó từ từ đứng thẳng người, đi tới phía trước bồn rửa tay.
Quán bar Ánh trăng trang hoàng tới rất tốt, phòng rửa tay đều tráng lệ, gương vĩnh viễn được dì lao công lau tới không nhiễm một bụi, bên trong một ra một...... khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Lư Ninh khẽ mở to hai mắt, trong gương khuôn mặt kia cũng mở to hai mắt, mị khí lan tràn.
Lư Ninh có chút hiểu Liên Hồng Nhất tại sao chọn trúng hắn tới kế thừa vị trí kim bài từ mình, khuôn mặt này quả thật đẹp mắt. Hắn ngũ quan tinh xảo, đường nét rõ ràng, tóc dài qua gáy đen nhánh mềm mại, một đôi mắt đặc biệt đặc sắc. Trong con ngươi lấp lánh vô số ánh sao, đuôi mắt dài nhỏ, chỗ càng tới thái dương màu sắc càng thâm, giống như tô kẻ mắt, nhưng dầm mưa lâu như vậy, thật sự có trang điểm đã sớm trôi rồi, người nọ là không trang điểm, híp mắt lại cười ước chừng sẽ có hiệu quả hút tâm hồn người khác......
Lư Ninh đem hai tay hung hăng vỗ vào trên bồn rửa tay, tâm thái thiếu chút nữa sụp đổ rồi...... Tên đê tiện yêu diễm này rốt cuộc là ai a?!
Làm quan hệ xã hội phải lớn lên đẹp mắt, nhưng đẹp mắt và đẹp mắt vẫn có khác biệt. Thân thể Lư Ninh ban đầu bộ dáng ôn nhuận trong sáng, vừa nhìn đã rất chính trực, không có đẹp tới có tính công kích như khuôn mặt trong gương này, lại rất thích hợp làm quan hệ xã hội.
Quan hệ xã hội quán bar Ánh trăng cũng không phải là "Nghề tình SE" trong truyền thuyết, ít nhất Lư Ninh cho tới bây giờ chưa từng làm qua loại chuyện đó, cậu chủ yếu dựa vào "Tình thương nhân" ăn cơm, vì khách hàng giải quyết một vài mâu thuẫn bí mật có thể giải quyết, để cho bọn họ tránh khỏi lên tòa xé ép, đồng thời vì khách hàng tranh thủ ưu thế dư luận mức độ lớn nhất.
Loại quan hệ xã hội này ở nhà nước có một tên chính thức, gọi là "Chuyên gia đàm phán".
Bất quá "Ánh trăng" dù sau cũng là sản nghiệp tư nhân, rốt cuộc có quan hệ xã hội mượn tính chất màu xám nghề nghiệp của mình làm chút chuyện dựa vào mặt và vóc người ăn cơm hay không, cũng không biết được.
Lư Ninh hiện tại là kim bài quan hệ xã hội, chênh lệch với tầng chót vô cùng lớn. Mặc dù cậu là từ tầng chót bò lên, sự nghiệp coi như trôi chảy, không quẫn bách tới nhất định phải hướng tới vùng màu xám kia chìa tay.
Cậu ở "Ánh trăng" làm quan hệ xã hội khoảng 5 năm, từ từ lục lọi ra một sản nghiệp "Quy tắc ngầm" bên trong, cậu biết rõ mình có thể ngồi vào vị trí kim bài liên quan tới dung mạo kiếp trước của mình — đẹp mắt, nhưng thân thiết, không có tính công kích, loại dung mạo này có thể làm cho người ta rất dễ dàng trong lúc trò chuyện đánh mất tính cảnh giác, khuôn mặt quá xinh đpẹ ngược lại không có hiệu quả như vậy.
Cậu "lúc còn sống" đối với phần mình không vừa lòng nhất đoán chừng là chiều cao, vóc người 1m86 cơ hồ có thể đi làm người mẫu, làm người ta hâm mộ, nhưng làm quan hệ xã hội mà nói thì quá cao. Vẫn là nguyên nhân kia, dễ dàng làm cho người ta cảm giác bị áp bách, ảo giác tính công kích mạnh, bất lợi đối với đàm phán. Cũng may Lưu Ninh luôn là ngồi cùng người tán gẫu, điểm tệ hại này được che giấu rất tốt.
Nhưng khuôn mặt trước mặt này xinh đẹp tới quá phận! Cậu phi thường không hài lòng! Cái này sẽ làm trở ngại công việc sau này của cậu!"
Lư Ninh sửng sốt một chút, bất đắc dĩ thở dài — bệnh thần kinh...... Cậu đều chết rồi, còn lo lắng công việc cái gì.
Lư Ninh theo bản năng sờ về phía vị trí trên miệng túi áo, cậu sờ vô ích, trên áo lên không có miệng túi, cậu lại sờ túi quần, đem tất cả mọi chỗ có thể đựng đồ trên người đều sờ một lần, cuối cùng ở trong túi quần ở mông tìm được thẻ chức vị của quán bar Ánh trăng.
"Ninh Kinh Hồng......"
Tên ngược lại là một cái tên hay.
Lư Ninh khẽ nhăn lại lông mày — trước kia quả thật chưa nghe nói qua cái tên này, nếu không cậu sẽ không không có ấn tượng. Lư Ninh đối với trí nhớ cua mình rất có tự tin, dung mạo của một người, tên, tuổi nghề nghiệp...... Thậm chí sở thích, cậu nhìn qua một lần đều sẽ không quên.
Tin tức Lư Ninh hiện tại có thể nắm giữ có hạn, chỉ biết người này tên là Ninh Kinh Hồng, là quan hệ xã hội của quán bar ánh trăng, kế tiếp có thể tiếp nhận khách hàng trước kia của cậu. Nhưng cậu như thế nào biến thành Nam Kinh Hồng, thậm chí chết như thế nào, đều không rõ ràng.
Trên người lạnh tới lợi hại, áo len ngâm nước vừa ẩm vừa nặng, Lư Ninh hướng về phía gương cầm quần áo cởi ra.
"Thùng thùng thùng!"
"Người bên trong! Nhanh mở cửa!"
___________
Lại hố mới đào, xin chào các thím:******