Chương 1

KHÔNG ĐÚNG CHỖ

Viên cảnh sát đội tuần tra Xa lộ California, một anh chàng trẻ tuổi với mái tóc vàng rễ tre dựng đứng nằm dưới cái mũ cứng, đưa mắt nhìn qua kính chắn gió của chiếc xe công vụ Crown Victoria trong lúc lái xe về phía nam dọc Xa lộ 1 ở Monterey. Bên phải là những cồn cát, bên trái là khu thương mại khiêm tốn trải dài.

Có cái gì đó khác lạ. Cái gì kìa?

Viên cảnh sát đưa mắt quan sát con đường lúc quay về nhà vào tầm năm giờ chiều sau khi kết thúc cuộc tuần tra. Anh ít khi viết biên lai phạt ở đoạn đường này mà nhường lại việc ấy cho các đổng nghiệp địa phương - một phép lịch sự nghề nghiệp - nhưng thỉnh thoảng anh cũng tuýt còi ai đó đang vi vu trong một chiếc xe của Đức hay Italia, nếu tâm trạng không được tốt, và anh thường băng qua tuyến đường này để về nhà vào tầm này nên biết khá rõ nơi đây.

Kia… Nó kia rồi. Thứ gì đó khá sặc sỡ bên vệ đường, cách phía trước chừng một phần tư dặm, nằm dưới chân một trong những cồn cát nhô lên che khuất tầm nhìn ra vịnh Monterey.

Nó có thể là cái gì nhỉ?

Viên cảnh sát bật đèn nháy trên nóc xe - theo đúng quy định - và tấp vào bên phải. Anh đỗ chiếc Ford lại, để mui xe chếch sang trái hướng ra đường, như thế trong trường hợp bị tông vào từ phía sau, chiếc xe sẽ bị đẩy ra xa chứ không lao về phía anh, rồi bước khỏi xe. Một cây thập tự - vật tưởng niệm bên đường - được cắm vào cát, ở vị trí cao hơn vai anh đôi chút. Nó cao chừng nửa mét và là sản phẩm tự chế, được ghép lại từ những nhành cây gãy sẫm màu, buộc quanh bằng loại dây mà những người bán hoa vẫn dùng. Một bó hoa hồng đỏ sẫm lấm tấm vết bẩn đặt dưới chân thập tự. Ở giữa cây thập tự là một phiến tròn bằng bìa các tông, nơi ghi giữ ngày tháng diễn ra vụ tai nạn bằng nét mực xanh. Không có cái tên nào khắc ở đằng trước hay đằng sau.

Chính ra những vật tưởng niệm các nạn nhân của tai nạn giao thông không được khuyến khích, vì đôi lúc sẽ có người bị thương, thậm chí tử vong khi đang cố trồng một cây thập tự hoặc để lại hoa hay thú nhồi bông.

Những vật như thế thường rất trang nhã và gây xúc động. Nhưng cây thập tự này lại có gì đó ma quái.

Mà kể cũng lạ, người cảnh sát không thể nhớ nổi bất cứ vụ tai nạn nào. Trên thực tế, đây là một trong những đoạn an toàn nhất của tuyến Xa lộ 1 ở California. Tuyến đường này thực sự trở thành một nơi tách biệt hẳn với khu phía nam Carmel, chẳng hạn như vụ tai nạn thương tâm vài tuần trước: Hai cô gái chết thảm khi đang trở về sau bữa tiệc tốt nghiệp. Nhưng ở đây thì khác, xa lộ có ba làn xe chạy và phần lớn đều là đường thẳng, thỉnh thoảng xuất hiện một quãng đường vòng hạn chế tốc độ qua khu vực từng là căn cứ Fort Ord, giờ trở thành khuôn viên một trường học và các khu mua sắm.

Viên cảnh sát nghĩ đến việc nhổ cây thập tự đi, nhưng rất có thể những người tưởng niệm kia sẽ quay lại cắm một cây khác và mạo hiểm tính mạng của họ thêm lần nữa. Tốt nhất cứ để yên nó ở đó. Để thỏa mãn cơn hiếu kỳ, anh sẽ hỏi viên trung sĩ phụ trách lúc sáng để biết rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì. Anh quay trở lại xe, ném mũ xuống ghế và vuôt mái tóc húi cua, rồi lái xe trở lại đường, không còn đặt tâm trí vào những vụ tai nạn nữa. Anh nghĩ về chuyện vợ mình sẽ nấu gì cho bữa tối, về chuyện sẽ đưa các con đi bể bơi sau đó.

Và khi nào em trai anh sẽ tới thị trấn nhỉ? Viên cảnh sát nhìn vào ô chỉ ngày tháng trên mặt đồng hồ đeo tay của mình. Anh cau mày. Phải vậy không? Một cái liếc nhìn qua điện thoại di động nhằm củng cố thông tin, đúng rồi, hôm nay là Hai mươi lăm tháng Sáu.

Thật kỳ lạ. Ai đó để lại cây thập tự bên đường đã nhầm lẫn. Anh nhớ rất rõ ngày tháng được viết nguệch ngoạc trên đó là ngày mai, thứ Ba, ngày Hai mươi sáu tháng Sáu.

Có thể những con người đau khổ tội nghiệp để lại vật tưởng niệm đã xúc động đến mức ghi nhầm ngày.

Hình ảnh cây thập tự kỳ quái mờ dần đi, dù không hoàn toàn biến mất, và khi người cảnh sát tiếp tục cuộc hành trình theo xa lộ quay về nhà, anh lái xe có phần thận trọng hơn đôi chút.