Chương 1

Tặng Gemma và Abigail, để tôn vinh tình chị em

****
TỪ ĐIỂN PHƯƠNG NGỮ BỘ LẠC QUỐC TẾ

PHẦN BỔ SUNG

(Những từ dưới đây đã bị các từ điển chính thống vô tình bỏ sót)
BỘ TỘC NAMI - NAMI VÙNG NEW GUINEA, trg 67
fraa (đọc như “frar”): người cao tuổi nhất trong bộ lạc, tù trưởng, tộc trưởng
mopi (đọc như “mop-i)”: cái muôi nhỏ để xúc cơm hay thức ăn
shup (đọc như “shop”): trao đổi hàng hóa lấy tiền hoặc các chuỗi hạt. Một khái niệm người dân bộ lạc không hề biết tới cho tới khi một du khách người Anh tên là Rebecca Brandon (trước đây là Bloomwood) đến thăm vào năm 2002

****

VIỆN KHẢO CỔ HỌC HOÀNG GIA CAIRO
31 Phố E1 Cherifeen
Cairo

Kính gửi: Bà Rebccca Brandon > Đ/c: Khách sạn Nile Hilton
Quảng trường Tahrit
Cairo
Ngày 15 tháng 01 năm 2003

Thưa Bà Brandon,

Tôi rất mừng vì bà đang hưởng tuần trăng mật ở Cairo. Tôi đã rất hân hạnh được biết bà thấy gắn bó với người dân Ai Cập và đồng ý rằng rất có thể bà mang dòng máu Ai Cập trong mình.

Tôi cũng hoan nghênh bà đã quan tâm tới cuộc triển lãm trang sức của viện bảo tàng. Tuy nhiên, về yêu cầu của bà, chiếc nhẫn “bé nhỏ dễ thương” mà bà đã đề cập tới không phải để bán. Nó từng thuộc về Nữ hoàng Sobeknefu thuộc Vương triều thứ 12 và tôi có thể chắc chắn với bà rằng bà sẽ phải bỏ qua nó thôi.

Tôi hy vọng rằng bà sẽ tận hưởng nốt những ngày còn lại ở Ai Cập vui vẻ.

Trân trọng,
Khaled Samir
Giám đốc

***

CÔNG TY VẬN TẢI BREITLING
TOWER HOUSE
CANARY WHARF
LONDON E14 5HG

Fax cho: Bà Rebecca Brandon
Đ/c: Khách sạn Four Seasons
Sydney
Úc

Từ: Denise O’Connor
Điều phối viên Bộ phận Dịch vụ Khách hàng
Ngày 06 tháng 02 năm 2003

Thưa Bà Brandon:

Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với bà rằng bức tượng “người cá tạc bằng cát” từ bãi biển Bondi của bà đã rã ra trong quá trình vận chuyển.

Chúng tôi muốn lưu ý bà rằng chúng tôi không hề cam kết đảm bảo an toàn cho nó và đã khuyên bà không nên tiến hành vận chuyển nó.

Trân trọng,
Denise O’Connor
Điều phối viên
Bộ phận Dịch vụ Khách hàng

***

Công ty Trails and Adventures Alaska
Hòm thư số 80034
Chugiak, AK 99567

FAX CHO: Bà Rebecca Brandon
Đ/ Nhà nghỉ White Bear
Chugiak

TỪ: Dave Crockerdale
Công ty Trails and Adventures Alaska
Ngày 16 tháng 02 năm 2003

Thân gửi Rebecca:

Cảm ơn bà vì đã viết thư cho chúng tôi.

Tôi xin thành thật khuyên bà đừng cố chuyển sáu con chó giống Eskimo cùng một chiếc xe trượt tuyết về Anh.

Tôi nhất trí là chó Eskimo là những con vật tuyệt vời và tôi cũng rất thích ý tưởng của bà cho rằng chúng có thể là giải pháp cho tình trạng ô nhiễm trong thành phố. Tuy nhiên, tôi nghĩ có rất ít khả năng các nhà chức trách sẽ cho phép chúng có mặt trên đường phố London, ngay cả khi bà đã “lắp thêm bánh vào xe trượt tuyết và gắn thêm biển số”.

Tôi hy vọng rằng bà vẫn đang hưởng tuần trăng mật vui vẻ.

Gửi tới bà những lời thăm hỏi tốt đẹp,
Dave Crockerdale
Giám đốc tuyến

******

OK. MÌNH CÓ THỂ làm được. Không vấn đề gì.

Đơn giản chỉ là việc để cho phần cao cả trong mình kiểm soát, rồi đạt được sự khai sáng, và trở thành một bản thể tràn ngập thứ ánh sáng giác ngộ chói lòa.

Dễ ợt.

Tôi lén lút thay đổi tư thế của mình trên tấm thảm tập yoga, hiện tôi đang đối diện trực tiếp với mặt trời và kéo hai cái dây áo xuống. Tôi không hiểu sao người ta lại không thể vừa hoàn toàn giác ngộ vừa có làn da rám nắng đều cùng một lúc.

Tôi đang ngồi trên một sườn đồi giữa Sri Lanka tại Khu nghỉ dưỡng Blue Hills và Khu Dưỡng Thần, và quang cảnh thì ngoạn mục. Những ngọn đồi và đồn điền chè trải rộng phía trước, rồi hòa nhập vào bầu trời xanh thẳm. Tôi có thể nhìn thấy sắc màu tươi sáng của những người hái chè trên cánh đồng, và nếu xoay đầu một chút còn có thể trông thấy từ đằng xa thấp thoáng một chú voi đang thả bộ thong dong giữa những bụi rậm.

Xoay đầu thêm chút nữa, tôi thấy Luke. Chồng tôi. Anh đang ở trên tấm thảm tập yoga màu xanh da trời, mặc quần ngố vải lanh và một cái áo cũ rẻ tiền, ngồi khoanh chân, nhắm mắt.

Tôi biết đó là anh. Chỉ không thể tin nổi thôi. Sau mười tháng trăng mật, Luke đã biến thành một người hoàn toàn khác với người mà tôi đã cưới. Chàng Luke doanh nhân ngày xưa đã biến mất. Những bộ com lê không còn. Anh gầy đi, rám nắng, tóc dài, cháy nắng và vẫn còn vài bím tóc nhỏ anh tết từ hồở bãi biển Bondi[1]. Quanh cổ tay anh là một chiếc vòng mua ở Tanzania, và trên tai đeo một chiếc khuyên bạc nhỏ.

[1] Tên một bãi biển ở Sydney, Úc

Luke Brandon đeo khuyên tai! Luke Brandon ngồi khoanh chân!

Như thể cảm thấy cái nhìn của tôi, anh mở mắt mỉm cười, và tôi rạng rỡ cười lại một cách hạnh phúc. Cưới nhau mười tháng. Mà chưa cãi nhau lần nào.

Ừm. Bạn biết đấy. Chỉ có một trận nho nhỏ kỳ cục thôi.

“Siddhasana [2],” giáo viên yoga của chúng tôi, Chandra, nói. Anh cao, gầy, mặc quần yoga thụng trắng và luôn nói bằng giọng nhỏ nhẹ, kiên nhẫn.

[2] Tên một tư thế trong yoga, còn được gọi là “Tư thế hoàn hảo”: Chân xếp bằng, lưng thẳng, nhắm mắt, hít thờ sâu, hai tay để ngừa trên đầu gối.

“Hãy thanh lọc tâm trí khỏi những ý nghĩ bên ngoài.”

Tôi để ý thấy xung quanh mình có khoảng tám chín người khác trong lớp đang vào tư thế trên thảm tập. Tôi cũng ngoan ngoãn đặt bàn chân phải của mình lên đùi trái.

OK. Thanh lọc tâm trí. Tập trung.

Tôi không muốn khoe khoang đâu nhưng tôi thấy việc thanh lọc tâm trí cực dễ. Tôi không hiểu tại sao người ta lại thấy khó khăn? Ý tôi là, không suy nghĩ thì phải dễ hơn suy nghĩ rất nhiều chứ, phải không?

Trên thực tế, sự thật là tôi hơi có năng khiếu về môn yoga. Chúng tôi mới chỉ tập được năm ngày mà tôi đã làm được tư thế Hoa Sen và mọi thứ khác! Tôi thậm chí còn nghĩ rằng mình có thể bắt đầu làm viên dạy yoga khi chúng tôi về nhà.

Có thể mình sẽ bắt đầu hợp tác với Trudie Styler, tôi suy nghĩ trong cơn phấn khích bất ngờ trào dâng. Lạy Chúa, đúng vậy! Và chúng mình có thể khai trương một thương hiệu đồ tập yoga nữa, tất cả đều màu xám nhạt và trắng, cổ in một logo nhỏ...

“Tập trung hít thở,” Chandra nói.

À phải. Hít thở.

Hít vào... thở ra. Hít vào... thở ra. Hít...

Trời ơi, móng tay mình thật tuyệt. Tôi đã vẽ móng ở spa - những chú bướm hồng trên nền trắng. Và râu bướm là những viên kim cương bé xinh. Chúng dễ thương quá đi mất. Trừ một viên hình như đã bong ra.Ưmm, mình phải đi gắn lại mới được...

“Becky.” Tiếng Chandra khiến tôi giật nảy mình. Anh đứng ngay đó, nhìn tôi bằng ánh mắt như thường lệ. Có vẻ dịu dàng và biết-hết-mọi- thứ, như thể anh ấy có thể nhìn thấu tâm trí bạn vậy.

“Cô làm tốt lắm, Becky,” anh nói. “Cô có một tâm hồn đẹp.”

Tôi thấy sướng muốn nổ tung. Tôi, Rebecca Brandon, tên thời con gái là Bloomwood, cò một tâm hồn đẹp! Tôi biết mà!

“Cô có một tâm hồn thanh cao,” anh nói thêm bằng giọng nhỏ nhẹ, và tôi nhìn lại anh, hoàn toàn bị mê hoặc.

“Tài sản vật chất không quan trọng với tôi,” tôi nói hổn hển. “Với tôi chỉ yoga là quan trọng.”

“Cô đã tìm được đường của mình.” Chandra

Có một âm thanh kỳ cục nghe như tiếng khụt khịt từ phía Luke. Tôi nhìn quanh và thấy anh đang nhìn chúng tôi một cách thích thú.

Tôi biết Luke không coi chuyện này là nghiêm túc.

“Đây là cuộc nói chuyện riêng giữa em và sư phụ của em, cảm ơn anh rất nhiều,” tôi cáu kỉnh nói.

Dù vậy thì thực sự là tôi cũng không nên ngạc nhiên. Chúng tôi đã được cảnh báo về điều này ngay từ buổi đầu tiên của khóa yoga. Rõ ràng là khi một trong hai vợ chồng tìm được sự khai sáng tinh thần cao hơn thì người kia có thể phản ứng theo kiểu hoài nghi, thậm chí còn ghen tị.

“Cô sẽ có thể bước trên than nóng sớm thôi,” Chandra vừa nói vừa ra hiệu bằng nụ cười hướng về cái hố than đang âm ỉ cháy gần đó và một tràng cười căng thẳng rộ lên trong nhóm. Tối nay Chandra và vài học viên ưu tú nhất sẽ biểu diễn màn đi trên than nóng cho chúng tôi xem.

Đây cũng là mục tiêu phấn đấu của tất cả chúng tôi. Rõ ràng là khi đó bạn đạt đến trạng thái hạnh phúc lớn đến nỗi bạn sẽ không còn biết đến than nóng đang thiêu đốt chân mình. Bạn hoàn toàn được giải thoát khỏi đớn đau!

Điều tôi đang âm thầm hy vọng là nó sẽ có tác dụng khi tôi đi giày cao gót mười lăm phân.

Chandra sửa tư thế tay tôi và tiếp tục với người khác. Tôi nhắm mắt, để mặt trời sưởi ấm khuôn mặt mình. Ngồi nơi đây trên sườn đồi này, giữa không gian vô định, tôi thấy thanh tịnh và bình tâm làm sao. Không chỉ mình Luke đã thay đổi trong mười tháng qua. Tôi cũng vậy. Tôi cũng đã trưởng thành. Những ưu tiên của tôi đã thay đổi. Trên thực tế, tôi đã trở thành một người khác. Ý tôi là, nhìn tôi bây giờ mà xem, tôi đang tập yoga tại một viện dưỡng thần. Những người bạn cũ của tôi có khi còn chẳng thể nhận ra tôi nữa!

Theo hướng dẫn của Chandra, tất cả chúng tôi chuyển sang thế Vajrasana. Từ chỗ mình, tôi chỉ nhìn thấy một ông già người Sri Lanka mang hai túi dạ cũ tiến đến chỗ Chandra. Họ nói chuyện rất nhanh. Trong lúc nói chuyện Chandra cứ lắc đầu liên tục. Sau đó ông già chậm chạp cất bước đi xa trên sườn đồi cằn cỗi. Khi ông ta đã đi ra khỏi tầm nghe, Chandra quay mặt lại lớp, nhìn quanh một lượt.

“Người đàn ông đó là một lái buôn. Ông ta hỏi có ai trong số các bạn quan tâm đến ngọc không. Vòng cổ, vòng tay giá rẻ. Tôi nói với ông ra rằng các bạn quan tâm đến những thứ cao cả hơn.”

Vài người gần tôi lắc đầu như thể không tài nào tin nổi. Một phụ nữ có mái tóc dài màu đỏ lộ vẻ khinh bỉ ra mặt.

“Chẳng lẽ ông ta không thấy là chúng ta đang thiền định sao?”

“Ông ta không hiểu chút nào về sự dâng hiến tinh thần của các bạn.”

Chandra nhìn quanh lớp một cách nghiêm túc. “Nhiều người khác trên thế giới này cũng thế. Họ sẽ không bao giờ hiểu được rằng thiền định chính là thức ăn cho tâm hồn bạn. Các bạn không cần đến... những chiếc vòng tay ngọc bích!”

Một vài người gật đầu cảm kích.

“Dây chuyền bạch kim với mặt ngọc aquamarin xanh nước biển,” Chandra tiếp tục. “Làm sao mà những thứ đó so được với ánh hào quang của sự giác ngộ bên trong mỗi người?”

Ngọc aquamarin?

Wow. Không biết bao nhiêu tiền...

Ý tôi là, không phải là tôi quan tâm đến nó. Hiển nhiên là không. Chỉ là vì tôi tình cờ nhìn thấy ngọc aquamarin qua cửa sổ một cửa hàng mấy hôm trước. Chỉ là một sở thích không chính

Mắt tôi cứ hướng về cái bóng ông già đang khuất dần.

“Bộ ba cara, năm cara, ông ta cứ nói đi nói lại. Tất cả đều giảm giá một nửa.” Chandra lắc đầu. “Tôi đã nói với ông ta: những người này không quan tâm đâu.”

Giảm giá một nửa? Những viên ngọc aquamarin với giá giảm một nửa?

Thôi ngay! Thôi ngay. Chandra nói đúng. Tất nhiên là mình không quan tâm đến những viên aquamarin ngu ngốc đó. Mình đã thấm nhuần sự khai sáng tinh thần!

Dù sao chăng nữa thì ông già cũng sắp đi mất rồi. Ông ta chỉ còn là một cái chấm nhỏ xíu trên đỉnh đồi. Ông ta sẽ biến mất hẳn sau một phút nữa.

“Và bây giờ.” Chandra cười. “Tư thế Halasanaa. Becky, cô sẽ làm mẫu chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.” Tôi mỉm cười với Chandra và chuẩn bị vào tư thế trên thảm tập của mình.

Nhưng có gì đó không ổn. Tôi không thấy hài lòng. Tôi không thấy bình tâm. Cảm giác cực kì kỳ cục đó đang trào dâng trong tôi, nhấn chìm mọi thứ khác. Nó trở nên mỗi lúc một mạnh mẽ...

Và bất ngờ tôi không thể chịu đựng được nữa. Trước khi ý thức được chuyện gì đang diễn ra, tôi đã chạy chân trần lên đồi, nhanh nhất có thể, theo cái bóng nhỏ bé ấy. Phổi tôi bỏng rát, chân tôi nhói đau, còn mặt trời thì đang đổ lửa xuống cái đầu trần của tôi, nhưng tôi không dừng lại cho đến khi lên đến đỉnh đồi. Tôi tạm nghỉ và nhìn xung quanh, thở hổn hển.

Không thể tin được. Ông ta đi rồi. Ông ta biến đi đâu vậy?

Tôi đứng đó vài phú lại hơi thở bình thường, săm soi mọi hướng. Nhưng tôi chẳng thấy ông ta đâu.

Cuối cùng, cảm thấy hơi chán nản, tôi quay lại và trở về lớp học ở sườn đồi. Khi lại gần, tôi thấy tất cả bọn họ đang la hò và vẫy tay với tôi. Lạy Chúa! Mình gặp rắc rối gì sao?

“Cô làm được rồi!” người phụ nữ tóc đỏ hét lên. “Cô đã làm được rồi!”

“Làm cái gì cơ?”

“Cô đã chạy qua than nóng! Cô đã làm được, Becky!”

Cái gì cơ?

Tôi nhìn xuống chân mình... và không tin nổi nữa! Chúng dính đầy tro xám! Bàng hoàng, tôi nhìn đống than... và ở đó vẫn còn in rõ những dấu chân chạy qua.

Ôi trời ơi! Lạy Chúa tôi! Mình đã chạy trên than! Mình đã chạy trên đám than nóng rực đang cháy âm ỉ đó! Mình đã làm được!

“Nhưng... nhưng tôi thậm chí còn chẳng nhận ra nữa!” tôi nói, bối rối. “Chân tôi thậm chí còn chẳng bỏng tí nào!”

“Cô làm thế nào vậy?” người phụ nữ tóc đỏ hỏi. “Lúc đó cô nghĩ gì?”

“Tôi có thể trả lời câu hỏi này.” Chandra tiến lên phía trước, mỉm cười. “Becky đã đạt được trạng thái cao nhất của hạnh phúc. Cô ấy chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất, một hình ảnh tinh khiết, và điều đó đã giúp cơ thể cô ấy đạt được trạng thái siêu phàm.”

Mọi người liền nhìn tôi như thể tôi vừa biến thành đức Đạt Lai Lạt Ma.

“Ch có gì đâu, thật đấy,” tôi nói, mỉm cười khiêm tốn. “Chỉ là... mọi người biết đấy... Sự khai sáng tinh thần.”

“Cô có thể mô tả hình ảnh đó không?” bà tóc đỏ lại hỏi một cách phấn khích.

“Nó màu trắng à?” ai đó phụ họa theo.

“Không hẳn là trắng...” tôi nói.

“Có phải là nó có màu kiểu như xanh lá cây pha xanh nước biển sáng loáng đúng không?” tiếng Luke vang lên từ phía sau. Tôi ngẩng phắt lên. Anh đang nhìn tôi chằm chằm, không cười.

“Em không nhớ nữa,” tôi nói một cách chững chạc. “Màu sắc đâu có quan trọng.”

“Có phải là nó giống như...” Luke có vẻ suy nghĩ rất lung. “Như kiểu những cái mắt xích của một sợi dây đang lôi kéo em chạy theo à?”

“Đó là một hình ảnh rất tốt, Luke,” Chandra chen ngang, hài lòng.

“Không,” tôi nói ngay lập tức. “Không phải thế. Thực sự em nghĩ có lẽ anh cần phải có nhận thức cao hơn về các vấn đề tinh thần thì mới lĩnh hội được.”

“Anh hiểu.” Luke nghiêm nghị gật đầu.

“Luke, anh hẳn phải hết sức tự hào.” Chandra nhìn Luke rạng rỡ. “Đây chẳng phải là điều phi thường nhất mà anh từng thấy vợ mình làm được hay sao?”

Một phút yên lặng. Luke nhìn từ tôi qua đống than đang âm ỉ cháy đến cả nhóm đang lặng yên rồi lại quay trở về khuôn mặt rạng rỡ của Chandra.

“Chandra,” anh nói. “Cho tôi xin. Có chẳng có gì đâu.”

***

Sau khi tan lớp mọi người đều hướng về sân hiên nơi có đồ uống lạnh bày sẵn trên một chiếc khay. Nhưng tôi vẫn ở lại trên thảm của mình, ngồi thiền, để chứng minh là tôi tận tâm thế nào vơi những thứ cao cả. Tôi đang nửa tập trung vào thứ ánh sáng giác ngộ chói lòa của bản thể nửa tưởng tượng ra cảnh mình chạy qua than nóng trước mặt Trudie và Sting trong tiếng hoan hô đầy thán phục của họ thì một cái bóng đổ xuống ngang qua mặt tôi.

“Xin chào, hỡi Quý Cô Tinh Thần,” Luke nói và tôi mở mắt, thấy anh đang đứng trước mặt, trên tay cầm một cốc nước hoa quả.

“Anh chỉ ghen tị vì anh không có một nội bản thể đẹp thôi,” tôi trả miếng, và vô tình đưa tay lên vuốt ngược tóc làm lộ ra nốt ruồi đỏ vẽ trên trán.

“Điên cuồng ghen tị em ạ,” Luke tán thành. “Em uống nước đi.” Anh ngồi bệt xuống bên tôi và đưa cho tôi ly nước. Tôi uống một ngụm nước lạc tiên ngọt lịm, mát lạnh rồi cả hai chúng tôi cùng phóng tầm mắt qua những ngọn đồi, hướng về phía chân trời xa tắp.

“Anh biết không, thực sự em có thể sống ở Sri Lanka,” tôi vừa nói vừa thở hắt ra. “Thật hoàn hảo. Thời tiết... phong cảnh… tất cả mọi người đều thân thiện...”

“Em cũng nói thế ở n Độ,” Luke nói. “Và ở Úc nữa,” anh nói thêm ngay khi tôi mở miệng. “Cả ở Amsterdam.”

Ôi.

Chúa ơi, Amsterdam. Tôi hoàn toàn quên rằng chúng tôi từng ở đó. Đó là sau khi đi Paris. Hay là trước nhỉ?

À phải rồi. Đấy là nơi tôi đã ăn tất cả đống bánh quỷ quái đó và suýt nữa thì ngã xuống kênh.

Tôi uống một ngụm nước quả nữa và thả tâm trí mình trở về mười tháng trước đây. Chúng tôi đã đến thăm rất nhiều nước nên để nhớ lại mọi thứ ngay lập tức thì cũng khá khó khăn. Nó như một cuốn phim mờ ảo, những hình ảnh sắc nét và sáng rõ chỉ hiện lên đây đó rất lộn xộn. Lặn có ống thở với những con cá màu xanh trong rặng san hô Great Barrier [3]... những Kim Tự Tháp ở Ai Cập... chuyến hành trình trên lưng voi ở Tanzania... mua sắm toàn bộ số lụa đỏ ở Hồng Kông... chợ vàng ở Ma Rốc... tìm thấy đại lý Ralph Lauren tuyệt vời đó ở Utah…

[3] Rặng san hô lớn nhất thế giới có chiều dài 2027km ở phía đông bắc bờ biển Úc, là một trong những điểm du lịch nổi tiếng nhất thế giới.

Lạy Chúa, chúng tôi đã trải nghiệm kha khá đấy chứ. Tôi thở ra hạnh phúc và uống tiếp một ngụm nữa.

“Anh quên không nói với em.” Luke đưa ra một chồng phong bì. “Một số thư đến từ Anh.”

Tôi phấn khích ngồi dậy và bắt đầu đọc lướt qua chúng.

“Vogue!” tôi thốt lên khi nhìn thấy tờ tạp chí bìa bóng lộn, bản dành riêng cho khách hàng đặc biệt. “Ôi, xem này! Bìa một có in hình túi Thiên Thần!”

Tôi chờ một phản ứng nào đấy, nhưng Luke lạnh tanh. Tôi thấy hơi bực mình. Làm sao mà anh lại lạnh tanh như thế được chứ? Tháng trước tôi đã đọc cho anh nghe cả bài báo về túi Thiên Thần, đã cho anh xem ảnh và mọi thứ rồi cơ mà.

Tôi biết đây là tuần trăng mật của chúng tôi. Nhưng đôi khi, tôi ước gì Luke là một cô gái.

“Anh sao thế? Túi Thiên Thần! Những chiếc túi sành điệu, tuyệt vời nhất từ khi... từ kh

Ôi, tôi thậm chí còn chẳng buồn bận tâm giải thích gì nữa. Thay vào đó tôi nhìn một cách thèm khát vào tấm ảnh chụp chiếc túi. Nó được làm từ da dê, mềm mại, màu kem sẫm, với quai bằng nhựa trong và khóa chìm. Nhưng điều làm nên nét độc đáo của nó là hình thiên thần có cánh xinh đẹp được vẽ bằng tay ở mặt trước, ngay bên dưới là chữ Gabriel lóng lánh như kim cương. Có sáu thiên thần khác nhau: Gabriel, Michael, Dante, Raphael, Uriel, và Ariel. Tất cả những người nổi tiếng đang tranh nhau những chiếc túi xách này, và hiện tại Harrods đang hết hàng. Ngay cạnh bức ảnh là dòng tít “MỘT HIỆN TƯỢNG THẦN THÁNH”.

Tâm trí tôi hoàn toàn bị choáng ngợp. Tôi gần như không nghe thấy giọng Luke khi anh giơ một phong bì nữa ra.

“Bóc ra nào,” hình như anh nói thế.

“Gì cơ?” tôi ngẩng lên, sửng sốt.

“Một lá thư khác,” anh kiên nhẫn nói. “Từ Suze.”

“Suze?” tôi vứt tờ Vogue xuống và giật lấy lá thư từ tay Luke. Suze là bạn thân nhất của tôi trên thế giới này. Tôi nhớ cô ấy quá đi mất.

Chiếc phong bì dày, trắng mịn và có một biểu tượng riêng ở mặt sau cùng với câu châm ngôn tiếng Latin. Tôi luôn quên là Suze lúc nào cũng trang trọng. Khi cô ấy gửi cho tôi thiệp mừng Giáng Sinh, đó là ảnh lâu đài ở Scotland của chồng cô ấy, Tarquin, với dòng chữ TỪ ĐIỀN TRANG NHÀ CLEATH-STUART in bên trong. (Mỗi tội bạn khó lòng đọc được nó vì Ernie, đứa con một tuổi của cô ấy đã bôi đầy những dấu tay xanh đỏ lên đó.)

Tôi xé phong bì và một tấm thiệp cứng rơi ra.

“Đó là một thiệp mời!” tôi reo lên. “Đến lễ rửa tội cho

Tôi nhìn chằm chầm vào hình xoắn ốc in nổi trang trọng, cảm thấy nhói đau. Wiffrid và Clementine Cleath-Stuarr. Suze đã có thêm hai đứa con rồi mà tôi thậm chí còn chưa gặp đứa nào. Bọn trẻ giờ chắc cũng phải gần hai tháng rồi. Tôi tự hỏi không biết trông chúng thế nào. Tôi băn khoăn không biết Suze giờ ra sao. Biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra khi chúng tôi vắng mặt.

Tôi lật mặt sau tấm thiệp và thấy lời nhắn nguệch ngoạc của Suze.

Mình biết cậu sẽ không thể đến được, nhưng vẫn nghĩ cậu sẽ thích nó...

Hy vọng là cậu vẫn đang tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời!

Với tất cả tình yêu từ bọn mình, Suzexxx

Tái bút: Ernie thích bộ đồ Tàu đó lắm, cảm ơn cậu rất nhiều!

“Hai tuần nữa là đến,” tôi nói, đưa cho Luke tấm thiệp. “Tiếc thật. Chúng ta sẽ không thể đi được.”

“Ừ,” Luke tán thành. “Không thể.”

Một phút yên lặng. Rồi mắt Luke gặp mắt tôi. “Ý anh là... em vẫn chưa sẵn sàng quay về, phải không?” anh bất ngờ nói.

“Chưa!” tôi nói ngay lập tức. “Tất nhiên là chưa.”

Chúng tôi chỉ mới đi được mười tháng, mà chúng tôi đã l kế hoạch đi xa ít nhất một năm. Thêm vào đấy, đến giờ chúng tôi đã quen lang thang mất rồi. Có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ trở lại cuộc sống bình thường được nữa, như những thủy thủ chẳng thể nào trở lại sống trên đất liền.

Tôi cho tấm thiệp mời vào lại phong bì và uống một ngụm nước. Tôi cũng băn khoăn không biết bố mẹ thế nào rồi. Gần đây tôi cũng không có mấy tin tức của họ. Trên thực tế, trong lần gần nhất tôi gọi điện về nhà, họ dường như hơi sao nhãng. Mẹ không để ý nghe câu chuyện chú voi con mồ côi của tôi, và ngay trước khi tôi kịp hỏi bố thi đấu giải golf ra sao thì ông đã nói ông phải đi.

Và nhóc Ernie giờ chắc đã biết đi rồi. Tôi là mẹ đỡ đầu của nó mà chưa bao giờ thấy nó đi cả.

Dù thế nào thì cũng chẳng sao. Bù lại tôi đang có được những trải nghiệm thế giới tuyệt vời rồi.

“Chúng ta cần quyết định xem sẽ đi đâu tiếp theo,” Luke nói, tựa khuỷu tay ra sau. “Sau khi kết thúc khóa yoga này. Chúng ta đang nói dở về Malaysia.”

“Ừ,” tôi nói sau khi ngưng lại một chút. Chắc là do nóng hay sao đó mà tôi thực sự chẳng mấy nhiệt tình với Malaysia.

“Hay quay lại Indonesia vậy? Đi lên miền Bắc?”

“Mmm,” tôi ậm ừ. “Ôi nhìn kìa, con khỉ.”

Tôi không thể tin rằng mình đã thờ ơ đến vậy khi nhìn thấy khỉ. Lần đầu tiên nhìn thấy những con khỉ đầu chó ở Kenya tôi đã phấn khích đến mức chụp hết sáu cuộn phim. Giờ thì chỉ, “Ôi nhìn kìa, con khỉ.”

“Hoặc là Nepal... hay quay lại Thái Lan...”

“Hoặc chúng ta có thể về nhà,” tôi nghe thấy tiếng mình vẳng lại từ nơi vô

Kỳ quái thật! Mình không định nói thế. Ý tôi là, hiển nhiên là chúng tôi chưa định quay về. Chưa được một năm mà!

Luke ngồi thẳng dậy và nhìn tôi.

“Quay về nhà?”

“Không!” tôi vừa nói vừa khẽ bật cười. “Em chỉ đùa thôi!” tôi ngập ngừng. “Cho dù...” Im lặng đóng băng giữa chúng tôi.

“Có lẽ... chúng ta không nhất thiết phải đi du lịch một năm,” tôi vẫn ngập ngừng. “Nếu chúng ta không muốn.”

Luke lùa tay qua tóc, và hạt cườm đính trên những bím tóc va vào nhau.

“Liệu chúng ta đã sẵn sàng quay lại chưa?” anh nói.

“Em không biết nữa.” Tôi hơi rùng mình bối rối. “Ta đã sẵn sàng chưa anh nhỉ?”

Tôi khó mà tin đưọc là chúng tôi thậm chí còn đang bàn chuyện về nhà. Ý tôi là, xem chúng tôi này! Tóc tôi khô và cháy nắng, tôi săm hình lên chân và hàng tháng trời rồi tôi chưa được đi đôi giày nào cho ra hồn.

Tôi tưởng tượng ra hình ảnh chính mình đang bước đi trên đường phố London trong áo choàng và bốt. Đôi bốt cao gót bóng lộn hiệu L.K. Bennett. Và một chiếc túi xách hợp bộ.

Đột nhiên tôi cảm thấy một làn sóng nhớ nhung trào dâng mạnh mẽ đến mức tôi muốn phát khóc.

“Em nghĩ là mình đã biết thế giới đủ rồi.” Tôi nhìn Luke. “Em đã sẵn sàng cho cuộc sống thự

“Anh cũng thế.” Luke cầm tay tôi và đan những ngón tay anh vào ngón tay tôi. “Thực ra anh đã sẵn sàng từ lâu rồi.”

“Anh chưa bao giờ nói ra cả!” Dường như anh rất thích! Tôi chưa từng thấy dấu hiệu nào cho thấy anh chán cả.

“Anh không muốn làm hỏng buổi tiệc. Nhưng chắc chắn là anh đã sẵn sàng.”

“Anh đã tiếp tục đi... chỉ vì em?” tôi nói, cảm động.

“À, cũng chẳng gian khổ lắm đâu.” Luke nhìn tôi một cách hài hước. “Chúng ta chẳng mấy khi phải thiếu thốn, đúng không nào?”

Tôi thấy má mình ửng đỏ. Khi chúng tôi bất đầu chuyến đi, tôi đã bảo Luke tôi quyết định chúng tôi sẽ là những du khách thật sự, như trong The Beach [4] và chỉ ngủ trong những túp lều nhỏ thôi.

[4] Bộ phim Mỹ sản xuất năm 2000 kể về một du khách người Mỹ đi du lịch ở Thái Lan và tình cờ tìm thấy một tấm bản đồ kỳ lạ được đồn đại là sẽ dẫn đến một bãi biển hoang vu tuyệt đẹp, một thiên đường nhiệt đới. Anh quyết định tìm kiếm.

Đấy là trước khi tôi phải ngủ một đêm ở một túp lều nhỏ.

“Vậy nên khi chúng ta nói về nhà” - Luke ngưng lại một chút - “tức là đang nói đến Lonđon phải không?”

Anh nhìn tôi, dò hỏi.

Ôi trời. Cuối cùng thì cũng đã đến lúc quyết định.

Chúng tôi đã bàn bạc trong suốt về việc sẽ sống ở đâu sau kỳ trăng mật. Trước khi cưới nhau, Luke và tôi sống ở New York. Và tôi rất thích ở đó. Nhưng tôi cũng hơi nhớ nhà. Giờ thì việc kinh doanh của Luke ở Anh đang mở rộng ra nhiều nước châu Âu khác, và đó mới là nơi có thị trường sôi động. Vì thế anh muốn quay lại London, ít ra là trong một thời gian ngắn.

Cũng được thôi... trừ việc tôi sẽ thất nghiệp. Công việc cũ của tôi là nhân viên tư vấn mua sắm tại Barneys New York. Và tôi say mê công việc của mình.

Nhưng không sao. Tôi sẽ tìm một việc mới. Một việc thậm chí còn tốt hơn!

“London,” tôi nói dứt khoát, ngước lên. “Nếu thế thì… liệu chúng ta có về kịp lễ rửa tội cho bọn nhóc không?”

“Nếu em thích.” Luke mỉm cười, và tôi cảm thấy một niềm vui đột ngột trào dâng. Chúng tôi sẽ đến lễ rửa tội! Tôi sẽ được gặp lại Suze! Cả bố mẹ nữa! Sau gần một năm trời! Tất cả bọn họ đều sẽ rất phấn khích khi gặp lại chúng tôi. Chúng tôi có bao nhiêu là chuyện để kể với họ!

Đột nhiên tôi tưởng tượng ra cảnh mình chủ trì một bữa tiệc tối thắp đầy ánh nến, có bạn bè tụ tập xung quanh, say sưa lắng nghe những câu chuyện về những vùng đất xa xôi và các cuộc phiêu lưu bên ngoài biên giới. Tôi sẽ giống như Marco Polo hay ai đấy! Sau đó tôi sẽ mở rương của mình ra cho mọi người thấy những báu vật quý hiếm... mọi người sẽ há hốc miệng vì kinh ngạc và thán phục...

“Chúng ta nên báo cho mọi người ở nhà biết,” Luke nói, đứng dậy.

“Không, đợi đã,” tôi nói, túm lấy quần anh. “Em có ý này. Hãy làm họ ngạc nhiên! Hãy khiến mọi người bất ngờ!”

“Làm cho mọi người bất ngờ?” Trông Luke có vẻ nghi ngại. “Becky, em có chắc đấy là ý tưởng hay không?”

“Đó là một ý tưởng tuyệt vời! Ai chẳng thích bất ngờ!”

“Nhưng...”

“Ai cũng thích bất ngờ,” tôi tự tin nhắc lại. “Tin em đi.”

***

Chúng tôi đi qua vườn quay trở lại khách sạn chính - và tôi thực sự cảm thấy nhói đau khi nghĩ đến việc rời khỏi đây. Ở đây quá đẹp. Chỗ nào cũng có nhà gỗ tếch, những chú chim tuyệt vời, và nếu đi men theo bờ suối, bạn sẽ bắt gặp một thác nước chính hiệu! Chúng tôi đi qua trung tâm chạm khắc gỗ, nơi bạn có thể xem những nghệ nhân làm việc, và tôi dừng lại một lát, hít sâu mùi hương gỗ ngọt ngào.

“Bà Branđon!” ông thợ cả, Vijay, xuất hiện ở lối vào.

Khỉ thật. Tôi không biết là ông ta cũng ở quanh đây.

“Xin lỗi, Vijay!” tôi nói nhanh. “Tôi đang vội một chút! Gặp ông sau nhé... Đi nào, Luke!”

“Không sao đâu!” Vijay mỉm cười và chùi tay vào tạp dề. “Tôi chỉ muốn nói với bà là bàn của bà đã xong.”

Chết tiệt!

Luke từ từ quay lại nhìn tôi.

“Bàn á?” anh nói.

“Bàn ăn của ông bà,” Vijay vui vẻ nói. “Và mười cái ghế nữa. Để tôi cho ông bà xem. Chúng tôi còn trưng bày chúng nữa!” Ông ta búng tay cái choách và quát tháo mấy mệnh lệnh gì đấy, và đột nhiên, trước bộ mặt tái mét của tôi, tám người đàn ông xuất hiện, vác trên vai cái bàn gỗ t chạm trổ khổng lồ.

Wow. Nó lớn hơn một chút so với những gì tôi nhớ.

Trông Luke kinh ngạc tột độ.

“Mang ghế ra đây!” Vijay ra lệnh cho mấy người đàn ông đó. “Xếp cẩn thận vào!”

“Chẳng lẽ nó không đáng yêu sao?” tôi nói bằng giọng cao vút.

“Em đã đặt một cái bàn ăn và mười cái ghế... mà không nói với anh?” Luke nói, trợn mắt nhìn khi những chiếc ghế được mang ra.

OK. Tôi không có nhiều lựa chọn ở đây.

“Đó là... quà cưới dành cho anh!” tôi chợt bật ra. “Đó là một bất ngờ! Chúc mừng đám cưới, anh yêu!” tôi đặt một nụ hôn lên má anh và mỉm cười đầy hy vọng.

“Becky, em đã tặng quà cưới cho anh rồi,” Luke nói, khoanh tay. “Mà đám cưới của chúng ta cũng khá lâu rồi.”

“Em đã... để dành nó đến giờ!” tôi hạ giọng để Vijay không nghe thấy gì. “Và nói thật là nó cũng chẳng đắt lắm đâu...”

“Becky, vấn đề không phải là tiền. Mà là không gian! Thứ này to như quái vật ấy!”

“Không to đến thế đâu. Nhưng dù sao,” tôi nhanh miệng nói thêm trước khi anh kịp đáp, “chúng ta cũng cần một cái bàn tử tế! Mọi cuộc hôn nhân đều cần một cái bàn tử tế.” Tôi dang rộng tay. “Sau cùng thì hôn nhân là gì nếu không phải là cuối ngày ngồi xuống bên bàn ăn và cùng nhau chia sẻ mọi khó khăn của cuộc sống? Hôn nhân là gì nếu không phải là quây quần quanh một cái bàn gỗ chắc chắn và... ăn một bát thịt hầm ngon lành?

“Thịt hầm ngon lành?” Luke nhại lại. “Ai sẽ nấu món thịt hầm ngon lành chứ?”

“Chúng ta có thể mua nó ở Waitrose [5],” tôi giải thích.

[5] Tên một hệ thống siêu thị lớn với 187 chi nhánh trên toàn thế giới (tính đến tháng 12/2000)

Tôi đi quanh chiếc bàn và ngước nhìn anh tha thiết. “Luke, hãy nghĩ về điều đó đi. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ ở Sri Lanka một lần nữa với một cái bàn gỗ chắc chắn ngay trước mắt như thế này. Đây là cơ hội độc nhất vô nhị. Và em đã cá nhân hóa nó!”

Tôi chỉ vào tấm gỗ chạy dọc mép bàn. Ở đó, giữa những bông hoa là dòng chữ được chạm trổ tuyệt đẹp: Luke và Rebecca, Sri Lanka, 2003.

Luke miết tay lên bàn. Anh nhấc thử một trong số những chiếc ghế. Có thể thấy anh đang mủi lòng. Rồi đột nhiên anh ngước lên, hơi cau mày.

“Becky, còn có cái gì em đã mua mà không nói với anh không?”

Tôi thấy hơi căng thẳng trong lòng nhưng che giấu bằng cách giả vờ xem xét một bông hoa chạm trổ.

“Tất nhiên là không!” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “À mà... anh biết đấy... Có lẽ chỉ có vài mòn đồ lưu niệm em mua dọc đường. Chỉ mua đây đó thôi.”

“Ví dụ như cái gì?”

“Em không nhớ nổi nữa!” tôi kêu lên. “Lạy Chúa, đã mười tháng rồi!” tôi nhìn lại cái bàn lần nữa. “Thôi nào Luke, anh nhất định sẽ thích nó. Chúng ta sẽ có những bữa tiệc tối tuyệt vời... và nó sẽ trở thành một vật gia truyền! Chúng ta có thể truyền lại cho c cháu...”

Tôi kết thúc một cách hơi vụng về. Trong một thoáng, tôi không thể nhìn thẳng vào Luke.

Vài tháng trước chúng tôi đã có một cuộc tranh cãi lớn về vấn đề này và quyết định sẽ thử có con. Nhưng đến giờ vẫn chưa có gì xảy ra cả.

Ý tôi là, không phải đấy là vấn đề gì lớn hay gì hết. Kiểu gì thì chúng tôi cũng sẽ có con thôi. Tất nhiên là thế.

“Được rồi,” Luke nói, giọng dịu dàng hơn một chút. “Em lại thắng rồi.” Anh vỗ nhẹ vào cái bàn, rồi xem đồng hồ. “Anh sẽ gửi email cho công ty, báo với họ là chúng ta thay đổi kế hoạch.” Anh nhìn tôi vẻ chế giễu. “Em không mong là anh sẽ bật tung cửa phòng ban giám đốc và hét lên ‘Ngạc nhiên chưa, tôi về rồi này!’ chứ?”

“Tất nhiên là không rồi!” tôi đáp, gần như trơn tuột.

Thực ra thì, đó chính là những gì tôi đã tưởng tượng ra. Chỉ thiếu mỗi việc tôi sẽ cùng xuất hiện ở đó, với một chai sâm panh và có thể là thêm vài cái pháo giấy nữa thôi.

“Em đâu có ngớ ngẩn đến thế,” tôi yếu ớt nói thêm.

“Tốt.” Luke toét miệng cười với tôi. “Sao em không gọi đồ uống trong khi anh ra ngoài một chút nhỉ?”

***

Khi tôi ngồi xuống bàn chỗ sân hiên râm mát, tôi chỉ hơi lo lắng một chút. Tôi đang cổ nhớ lại mọi thứ tôi đã mua và chuyển về nhà mà không nói với Luke.

Ý tôi là tôi không lo lắng hay gì hết. Không thể nhiều đ đến thế được. Mà liệu có thể không nhỉ?

Ôi trời ơi. Tôi nhắm mắt, cố nhớ lại.

Có mấy con hươu cao cổ bằng gỗ mua ở Malawi. Luke nói là chúng quá to. Buồn cười thật. Trông chúng sẽ rất tuyệt mới phải chứ! Mọi người sẽ ngưỡng mộ chúng!

Cũng có những tác phẩm nghệ thuật batik lộng lẫy ở Bali. Những thứ này tôi thực sự đã định nói cho anh ấy biết... nhưng rồi gần như quên béng mất.

Ngoài ra còn có hai mươi cái xường xám lụa.

Mấy cái này... OK, tôi biết hai mươi nghe có vẻ hơi nhiều. Nhưng chúng là một món hời như thế cơ mà! Luke dường như không hiểu quan điểm của tôi rằng nếu ta mua hai mươi cái bây giờ, ta cò thể đủ dùng cả đời và đó là một khoản đầu tư thực sự. So với một người làm về PR trong lĩnh vực tài chính, đôi khi anh phản ứng có vẻ hơi chậm.

Nên tôi đã chuồn trở lại cửa hàng và mua chúng. Rồi gửi hàng về nhà.

Vấn đề là, giao hàng tại nhà đã khiến cho mọi thứ trở nên quá dễ dàng. Bạn chẳng cần phải kéo lê cái gì theo mình - chỉ cần chỉ và họ chuyển hàng: “Tôi thích cái này, giao hàng tại nhà nhé. Cả cái kia. Cái kia nữa.” Rồi bạn đưa thẻ tín dụng cho họ và thế là xong, còn Luke thì thậm chí sẽ chẳng bao giờ thấy...

Có lẽ tôi nên giữ một danh sách mới phải.

Nhưng dù sao thì cũng ổn thôi. Tôi chắc là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Và, ý tôi là, tất cả chúng ta đều muốn mua vài món đồ lưu niệm, đúng không? Đi vòng quanh thé giới để làm quái gì nếu trở về tay không? Chính xác là

Tôi thấy Chandra đang bước qua sân hiên liền vẫy chào thân thiện.

“Sáng nay trên lớp cô làm rất tốt, Becky ạ!” anh nói, rồi tiến đến bàn tôi. “Và giờ thì tôi muốn hỏi cô một chút. Hai tuần nữa tôi sẽ hướng dẫn một lớp thiền cao cấp. Những ngươi khác hầu hết là các thầy tu và những người đã luyện yoga lâu năm, nhưng tôi thấy cô muốn tham gia cùng chúng tôi. Cô có quan tâm không?”

“Tôi thích lắm!” Sau đó tôi làm mặt nuối tiếc. “Nhưng tôi không thể. Luke và tôi sắp về nhà!”

“Nhà ư?” Trông Chandra rất sốc. “Nhưng... cô luyện tập rất tốt. Cô không định từ bỏ con đường yoga đấy chứ?”

“Ô không,” tôi nói cho Chandra yên tâm. “Đừng lo. Tôi sẽ mua băng video.”

Khi Chandra đi khỏi, trông anh vẫn hơi bàng hoàng. Thực sự thì điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Có lẽ anh thậm chí còn không nhận ra rằng người ta có thể mua băng video yoga. Tất nhiên anh ra cũng không có vẻ gì là từng nghe rới Geri Halliwel [6].

[6] Cựu thành viên của ban nhạc nữ Anh Spice Girls đình đám, người đã tập yoga và thu đĩa để hướng dẫn người khác tập và bán trên thị trường.

Người phục vụ bàn xuất hiện và tôi gọi bia cho Luke, thêm cocktail xoài và đu đủ, trong menu được gọi là “Nước Quả Hạnh Phúc”. Tuyệt, có vẻ hợp với tôi. Tôi đang ở đây, dưới ánh mặt trời, hưởng tuần trăng mật, sắp có một cuộc hội ngộ bất ngờ với những người thân yêu. Mọi thứ thật hoàn hảo!

Tôi ngước lên, thấy Luke đang tiến lại bàn, mang theo máy tính xách tay. Là do tôi tưởng tượng, hay thực sự là Luke đang bước nhanh hơn và trông nhiều sinh khí hơn hàng tháng trời trước đó

“Được rồi,” anh nói. “Anh đã nói chuyện với công ty.”

“Mọi chuyện ổn chứ?”

“Tất nhiên là ổn.” Anh dường như đang tràn đầy năng lượng bị kìm nén bấy lâu. “Mọi thứ đều rất ổn. Thực ra anh muốn sắp xếp vài cuộc họp vào cuối tuần này.”

“Thế thì nhanh quá!” tôi thốt lên kinh ngạc.

Ôi... Tôi cứ tưởng là chúng tôi sẽ mất khoảng một tuần để sắp xếp mọi chuyện.

“Nhưng anh biết là em đang học được nhiều thế nào từ khóa yoga này mà,” anh nói thêm, “nên anh đề nghị là anh đi trước rồi gặp em sau... sau đó chúng ta sẽ cùng về Anh với nhau.”

“Thế, anh họp ở đâu?” tôi bối rối.

“Ý.”

Người phục vụ mang bia cho Luke và Nước Quả Hạnh Phúc cho tôi.

“Nhưng em khỏng muốn rời xa anh!” tôi nói khi người phục vụ rút lui. “Đây là kỳ trăng mật của chúng ta cơ mà!”

“Chúng ta đã ở cùng nhau mười tháng liền rồi...” Luke dịu dàng giải thích.

“Em biết. Nhưng vẫn...” tôi chán nản nhấp một ngụm Nước Quả Hạnh Phúc. “Anh định đến chỗ nào ở Ý?”

“Chẳng phải chỗ nào vui vẻ đâu,” Luke nói sau khi ngưng một chút. “Chỉ là một... thành phố phía Bắc thôi mà. Chán lắm. Anh khuyên em hãy ở đây, tận hưởng ánh mặt trời.”

“Ừm...” tôi nhìn quanh, thấy lòng đau như cắt. Ỏ đây cũng rất đẹp. “Thành phố nào hả anh?”

Im lặng.

“Milan,” Luke lưỡng lự nói.

“Milan ư?” tôi suýt ngã lăn ra khỏi ghế vì phấn khích. “Anh sắp đến Milan à? Em chưa đi Milan bao giờ! Em thích đến Milan lắm!”

“Không phải thế chứ?”

“Vâng! Chắc chắn! Đấy là kinh đô thời trang của thế giới mà! Ý em là ở đó có Prada… và Dolce...” Tôi ngưng lại khi bắt gặp nét mặt anh. “Và... à... đó là xứ sở của những danh thắng văn hóa mà không khách du lịch hiện đại nào nên bỏ qua. Luke, em cần phải đến đó.”

“Thôi được.” Luke rầu rĩ lắc đầu. “Chắc anh điên rồi, nhưng thôi được.”

Phấn chấn, tôi ngả người ra sau ghế và uống một ngụm Nước Quả Hạnh Phúc lớn. Tuần trăng mật này càng ngày càng tuyệt!