Chương 1

Vào ngày thứ ba sau khi chia tay với Ngô Khâm, tôi vừa ôm lấy chai rượu vừa xem lại lịch sử trò chuyện trên điện thoại.

Bạn tôi nói: “Bằng không cậu nuôi một em pet đi, nuôi pet cũng là một cách giải quyết vấn đề hiệu quả, mấy thứ nhỏ bé lông lá đó chữa lành tốt lắm.”

Cách này nghĩ cũng hay.

Mua một em pet về nhà chắc hẳn tôi sẽ không còn thời gian hay sức lực đau lòng nữa.

Nghĩ là làm, tôi liền mặc quần áo, bắt taxi đến cửa hàng thú cưng.

Mấy em chó mèo trong cửa hàng thú cưng đều rất dễ thương, nhưng rồi tôi thoáng thấy một em vẹt màu xanh lam đang đứng trên giá.

Lông phồng phồng, cái đầu nhỏ tròn mắt dẹt nghiêng đầu nhìn về phía tôi, cất giọng sữa: “Xin chào.”

Tim tôi như tan chảy, tôi chỉ vào nó hỏi: “Ông chủ, con vẹt này bao nhiêu tiền?”

Ông chủ liếc nhìn tôi, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy ánh mắt đó có chút phức tạp.

Ánh mắt đó như kiểu vừa có vẻ vui mừng, lo lắng lại có chút … hả hê?

“150, cô lấy đi, lồng chim cũng cho cô luôn.”

Ông ta nói vậy khiến tôi có chút khó hiểu.

Tôi không biết nhiều về vẹt, nhưng theo tôi biết thì mấy con như này giá phải cỡ 200 tệ.

Lại còn tặng lồng chim cho mình nữa chứ, ông chủ này không phải đang làm từ thiện đó chứ?

Tôi nghi ngờ hỏi: “Nó không bệnh gì đó chứ?”

Lỡ về tới nhà lại nôn mửa hay tiêu chảy gì đó khiến tôi phải trả thêm 2000 tệ để chữa trị nữa thì toang.

Con vẹt dường như hiểu điều tôi nói, nó bay xuống đứng trên vai tôi, thỏ thẻ gần tai tôi: “Chị đẹp cứ yên tâm, bé thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa mở cửa ra!*”

*Lời bài hát 小白兔乖乖, bé thỏ trắng ở nhà ngoan ngoãn không mở cửa để phòng sói.



Trời đất quỷ thần ơi, không chịu nổi nữa rồi, như này cũng dễ xương quá đi à?!

Tôi chịu không nổi nữa, cẩn thận chạm vào nó.

Con vẹt cũng không cắn tôi, còn quấn lấy ngón tay tôi.

“… Không bệnh, rất khỏe mạnh, nếu như bị bệnh thì gửi lại cho tôi, tôi sẽ hoàn tiền cho cô.”

Cái đầu nhỏ của em vẹt nghiêng nghiêng, tròn xoe mắt nhìn tôi:?



Lúc này đây y chí của tôi đã hoàn toàn sụp đổ: “Alipay hay WeChat?”

Sau cùng, tôi vẫn không lấy cái lồng nhỏ mà ông chủ tặng.

Đứa nhỏ nhà tôi sao có thể sống trong một cái lồng nhỏ như vậy cơ chứ?!

Quá ủy khuất cho nó rồi!

Sau khi bỏ ra một đống tiền để mua cái lồng lớn nhất trong cửa hàng của ông chủ, vẻ mặt ông chủ có chút do dự.

“… Tôi khuyên cô đừng mua cái lồng đắt như vậy, không trả lại được đâu.”

Tôi xua xua tay, khí thế nói: “Đừng lo, tôi không trả!”

“Mua, cái nào tốt nhất tôi đều mua!”

Trên đường về nhà, tôi bật radio trên xe, giọng người dẫn chương trình vẫn ngọt ngào như ngày nào.

“Ca sĩ chính Kỷ Tứ của Abandon đã hôn mê ngày thứ 11 trong một vụ tai nạn ô tô, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Theo nguồn tin đáng tin cậy, Kỷ Tứ bị chấn thương nặng ở đầu, có khả năng sẽ trở thành người thực vật.. ”

Tôi cau mày.

Dù không theo đuổi minh tinh nhưng Abandon rất nổi tiếng.

Ít ai không biết về ca sĩ chính tài năng Kỷ Tứ cả.

Kể từ khi bị hôn mê trong một vụ tai nạn xe hơi, mỗi ngày tên của anh ta đều trở thành một trong những từ khóa trên hot search.

Một số người biết đến anh ta là vì các bài hát của anh ta quá nổi tiếng, số khác lại biết anh ta là vì cứ ba ngày một lần anh ta lại lên hot search.

80% hot search đều không phải tin tốt lành gì, không scandal thì là đánh lộn.

Người này dường như không có chút tự giác của một minh tinh tí nào cả, lúc bị phóng viên đặt câu hỏi quá đáng anh ta sẽ trực tiếp ném micro rồi mắng người.

Có lần còn xô ngã cả phóng viên, thậm chí cả máy ảnh cũng quăng luôn.

Nói tóm lại, người yêu mến anh ta thì yêu đến chết đi sống lại, còn người ghét anh ta thì chỉ ước anh ta chết ngay lập tức.

Là minh tinh dạng hắc hồng lẫn lộn.

Có điều, anh ta thật sự rất có thực lực, bài nào cũng viral, vô cùng dễ nghe.

Ngoài hát hay, anh ta còn rất ưa nhìn, kiểu mặt minh tinh trời sinh.

Bức hình mà tôi nhớ nhất về anh ta là hình ảnh chàng trai trẻ đôi mươi nhìn chằm chằm xuống khán đài, ngay cả dáng người cũng toát lên hương vị ngang ngược.

Mái tóc xanh được thắt thành từng bím nhỏ sau đầu, vài sợi ướt đẫm mồ hôi bết vào vầng trán trắng nõn.

Cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra vẻ tùy ý và phóng túng.

Chói lọi đến nỗi chỉ cần nhìn thấy là không thể nào quên được.

Song vì tính cách quá kiêu ngạo nên anh ta luôn đi theo con đường hắc hồng.

Các bình luận trên Weibo của anh ta luôn phân cực, tôi từng vào xem thì thấy thế này.

Người hâm mộ thì kêu la: “Cầu cưa cưa bình an! Tín nữ nguyện ăn chay ba năm!”

“Em nguyện dâng hiến kiếp này của mình để cưa cưa tỉnh trở lại!”



Phận anti thì hả hê: “Cho chừa! Trước đây còn dám kiêu ngạo? Trời cao mở mắt rồi!”

“Tôi đi rút ống thở đây, ai đi cùng tôi không?!”



“Tiếc thật.”

Sự biến mất của một soái cưa như này là mất mát của toàn nhân loại đấy!

Tôi liếc nhìn con vẹt nhỏ xanh lam bên cạnh.

Vừa rồi trên đường còn rôm rả nói chuyện thế mà giờ đây lại im bặt, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng như đang chăm chú nghe radio trên xe.

Không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không, nhưng thực sự tôi cảm thấy biểu hiện của nó có hơi nặng nề.

Sao thế được, tôi mỉm cười.

Chỉ là vẹt thôi sao nó có thể biểu lộ vẻ mặt như vậy được.

Nếu có thể quay lại 10 phút trước, chắc chắn tôi sẽ phải thốt lên: “Clm mua đồ quên mang não rồi! ”

Lúc tôi vui vẻ trở về nhà với em vẹt, đặt ẻm lên giá rồi sát lại ẻm thì ẻm đột ngột lùi lại một bước.

Tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục cúi xuống hôn ẻm.

Ai ngờ, em vẹt nhỏ nhắn vừa gọi chị đẹp lúc nãy bất chợt khịt mũi, ưỡng ngực, cái cánh gập vào như thành một nắm đấm nhỏ, ngạo nghễ như kiểu bậc bề trên từ cao nhìn xuống.

Nó nheo mắt nhìn tôi, đôi mắt to như hạt đậu ấy mang 3 phần khinh bỉ:

“Ha, ngậm cái mỏ lol lại.”

TÔI:?

TÔI:???!

Là tôi nghe nhầm sao?

Em vẹt nhỏ nhắn dễ xương ngoan ngoãn như thỏ con sao có thể nói ngậm cái mỏ lol lại?!

Tôi bối rối nhìn nó: “Em nói cái gì?”

Con vẹt nhỏ từ trên giá cao nhìn xuống tôi, cái móng vuốt nhỏ kẹp chặt lấy thanh gỗ, dầu nghiêng nghiêng tỏ vẻ thăm dò.

Sau đó, cái mặt nhỏ nhắn xinh xắn tròn trịa lộ ra chút châm chọc ác ý: “Tôi nói cô đó, cái đồ mỏ lol, ngốc nghếch.”

????????