Chương 1
Nhà tắm La Mã ở Luân Đôn
Vũ hội quyên góp cho nhà tắm của nữ công tước Beaumont
Ngày 14 tháng 06 năm 1784.
“Công tước hẳn phải ở đâu đó quanh đây”, phu nhân Bouchon, tên thời con gái là tiểu thư Anne Lindel nói, kéo chị mình theo như một đứa nhóc kéo một món đồ chơi có bánh xe.
“Và vì thế mà chúng ta phải hành động như lũ chó săn thế này à?”, tiểu thư Eleanor đáp lại qua hàm răng nghiến chặt
“Em lo là gia đình nhà Villiers sẽ bỏ đi trước khi bọn mình tìm được anh ta. Em không thể để chị phí phạm thêm một buổi tối trò chuyện với mấy bà góa nữa”.
“Ngài Killigrew sẽ không thích bị xem là một bà góa đâu đấy”, Eleanor phản đối. “chậm lại, Anne!”
“Killigrew cũng chẳng thích hợp để cưới, đúng chưa? Con gái ông ta ít nhất phải bằng tuổi chị.” Em gái rẽ vào một góc nhà và quan sát một nhóm quý tộc. “Villers sẽ không xuất hiện trong nhóm người phe Bảo thủ này. Anh ta dường như không phải loại người đó.” Cô cất bước về hướng ngược lại.
Ngài Thrush gọi họ, nhưng Anne chẳng thèm dừng chân lại. Eleanor vẫy tay một cách vô vọng.
“Ai chẳng biết Villiers đến buổi vũ hội từ thiện này chỉ để gặp chị”, Anne nói. “Em đã nghe điều đó từ ít nhất là ba người trong nửa giờ qua, vì thế có thể anh ta sẽ đủ biết điều mà ở yên ngoài trời, nơi người ta có thể dễ dàng tìm thấy”.
“Điều đó sẽ khiến cho phần lớn Luân Đôn mất đi niềm vui được nhận thấy chị tuyệt vọng muốn gặp anh ta đến thế nào à”. Eleanor quát lên.
“Không ai nghĩ vậy đâu, khi xem xét đến những gì chị đang mặc”, em gái cô nói qua vai. “Yên tâm đi, em sẽ thấy ngạc nhiên nếu chị bị gắn cái mác có hứng thú chứ chưa nói đến tuyệt vọng đâu.”
Eleanor giằng tay mình ra khỏi tay em gái. “Nếu em không thích bộ váy này của chị thì cứ nói ra là được. Không cần phải kiếm nhã đến thế đâu.”
Anne quay phắt lại, tay chống hông. “Em thấy mình thẳng thắn chứ không khiến nhã. Sẽ là khiếm nhã nếu em nói rằng bất kỳ một quý ông khả kính nào cũng sẽ mô tả chị là một bà phù thủy mặt hình thịt xông khói thay vì một quý cô phù hợp để kết hôn ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Eleanor nắm chặt tay lại để không vô tình có hành động bạo lực. “Trong khi em”, cô trả miếng, “trông giống một gái điếm hạng sang hết mức mà mẹ có thể cho phép”.
“Em có thể chỉ ra rằng cuộc hôn nhân mới đây của em cho phép ăn mặc theo phong cách còn khêu gợi hơn cả thế này nữa không? Ống tay áo của chị dài đến tận khuỷnh tay với diềm xếp nếp”, Anne nói thêm đầy chán ghét. “Ít nhất bốn năm rồi chẳng ai thèm mặc kiểu đó. Không kể đến áo Toga (2) là de rigueur(1), vì chủ tiệc yêu cầu trang phục đó.”
1 (Tiếng Pháp) rigueur: có tính chất bắt buộc
“Chị không mặc áo toga bởi vì chị phải là một con chó được huấn luyện”. Eleanor nói. “Và nếu em nghĩ phong cách hở một bên vai tôn vẻ đẹp của em hơn là diềm xếp nếp đối với chị thì em đã nhầm lẫn một cách đáng buồn.”
“Chuyện này không liên quan tới em. Mà là tới chị. Chị. Chị và câu hỏi liệu chị có mất cả đời mặc những bộ đồ lạc mốt chỉ vì chị bị hắt hỉu trong tình yêu hay không. Và nếu câu nói đó nghe quá rập khuôn, Eleanor, thì đó là vì cuộc đời chị đang trở nên như thế.”
“Cuộc đời chị rập khuôn sao?” Không tự chủ, Eleanor cảm thấy họng mình thít chặt lại với điềm báo sắp khóc. Bao nhiêu năm nay cô và Anne luôn tiêu khiển bằng những trận tranh cãi chua cay, nhưng cô hẳn đã thiếu tập luyện rồi. Dù sao thì Anne đã kết hôn được hai tuần. Và cô em gái út của họ vẫn trong phòng trẻ do đó không còn đối tượng nào tra tấn cô hằng ngày nữa.
Mặt Anne dịu lại. “Hãy nhìn chị mà xem, Eleanor. Chị đẹp. Hay ít nhất thì chị cũng từng đẹp, trước khi…”
“Đừng”, Eleanor ngắt lời. “Đừng nói nữa”.
“Tối nay chị có nhìn tóc mình thật kỹ không vậy?”
Tất nhiên là có. Đúng là cô đang đọc sách trong khi cô hầu làm tóc, nhưng chắc chắn là cô đã liếc vào gương trước khi rời phòng. “Rackford đã rất vất vả với mấy lọn xoăn này đấy”, Eleanor nói, thận trọng vỗ những loạn tóc xoăn tròn lơ lửng trước tai cô.
“Những lọn tóc đó khiến má chị tròn, Eleanor. Tròn theo nghĩa béo ấy.”
“Chị không béo”, Eleanor nói, hít một hơi trấn tĩnh lại. “Một giây trước em còn quả quyết chị lỗi mốt, nhưng những lọn xoăn này là mốt mới nhất đấy”.
“Có thể là thế trong nhóm người trung niên”, Anne nói, chọc vào chúng. “Nhưng cách sử dụng phấn lạc điệu của Rackfort khiến chúng không thể hợp thời chút nào. Vì chúa, chị không nhận thấy rằng cô ta dùng lọn xoăn màu nâu nhạt, dù cho tóc chị màu hạt dẻ sao? Nó lấm tấm một cách kỳ cục khi bột phấn rớt xuống dần. Người ta còn có thể nói nó giống như bị ghẻ lở. Không ai lại nghĩ rằng chị là người xinh đẹp hơn trong hai ta đâu. Hay chị thậm chí là đẹp hơn mẹ”
“Không đúng!”
“Đúng”, em gái cô nói quả quyết. “Em đang bắt đầu tự hỏi vì sao mẹ chúng ta, người hết sức hãnh diện về quá khứ huy hoàng của mình lại cho phép chị ăn mặc như góa phụ thế kia.”
“Sự chanh chua này là ảnh hưởng của đám cưới hả?” Eleanor nói, nhìn em gái chằm chằm. “Em mới cưới chưa được bao lâu. Nếu đây là hậu quả của hạnh phúc hôn nhân thì chị phải hết sức cố gắng để tránh xa nó thôi.”
“Hôn nhân cho em thời gian để suy nghĩ”. Anne tự mãn. “Trong giường.”
“Chị cảm thấy thực sự buồn thay cho em đấy nếu hoạt động giường chiếu của em lại dính đến việc xem xét tủ quần áo của chị, chưa kể đến cả tay nghề làm đầu kém cỏi của Rackfort nữa”, Eleanor nói chua ngoa.
Anne phá ra cười. “Em chỉ không hiểu nổi vì sao chị lại ăn mặc như một góa phụ khó tính khi mà bên trong chị gần như ngược lại.”
“Chị không…”, Eleanor nổi giận, rồi trấn tĩnh lại. “Bà chị không hiểu vì sao em phải lãng phí thời chú ý đến chị khi em có anh chàng Jeremy Bouchon hết sức đẹp trai đang đòi hỏi sự chú ý của em”
“Bọn em cùng nhất trí là đàn ông không thấy được gì ở chị ngoài bộ đồ lỗi mốt. Jeremy nói anh ấy thậm chí còn chưa bao giờ cân nhắc đến việc tán tỉnh chị. Anh ấy nghĩ chị lập dị, quá đoan chính và kiêu kỳ đến mức không thèm chú ý đến anh ấy. Chị, Eleanor! Anh ấy nghĩ về chị như thế đấy. Lố bịch làm sao!”
Eleanor cố gắng để nuốt lại lời nhận xét gay gắt về ông em rể. “Chúng ta đang ở giữa một buổi khiêu vũ”, cô chỉ ra. “Không phải em sẽ thấy thoải mái hơn nếu chia sẻ lời bình luận đáng yêu của Jeremy sau, khi chúng ta ở riêng sao?”
“Không người phụ nữ nào có được đôi mắt của chị, Eleanor ạ”, em gái cô nói, lờ tịt lời bình luận của cô, “Màu xanh dương sậm đó hết sức hiếm có. Em ước gì mình sở hữu nó. Và chúng xếch lên ở đuôi. Chị còn nhớ những bài thơ ngớ ngẩn và Gideon viết để so sánh mắt chị với biển cả giông bão và hoa mao lương không?”
“Không phải hoa mao lương”, Eleanor nói. “Hoa chuông, dù chị không hiểu chuyện này thì có gì liên quan.”
“Miệng của chị vẫn đáng yêu như nhiều năm trước. Trước khi ông vua mao lương bỏ đi tìm những đồng cỏ xanh tốt hơn.”
“Chị không thích nói về Gideon”.
“Em đã tuân lệnh chị ba gần bốn năm nay, nhưng em mệt mỏi lắm rồi”, Anne trả lời, lại cao giọng lên, “Giờ em đã là một phụ nữ có chồng và chị không thể ra lệnh cho em phải làm gì nữa. Chứ cho là chị đã yêu…”
“Chị xin em đấy”, Eleanor khẩn nài. “Hãy hạ giọng xuống, Anne”.
“Chị đã yêu một người đàn ông mà hóa ra chỉ là một gã xấu xa”, em gái cô nói tiếp, dù có nhỏ nhẹ hơn một chút “Nhưng điều em không hiểu là vì sao sự ruồng bỏ của Gideon lại khiến chị trở thành một bà cô già phì nộn. Chị thật sự định để tang hắn ta đến khi chết khô trong mộ đấy à? Chị sẽ không có con, không có chồng, không có ngôi nhà của riêng chị, không có gì cả, tất cả chỉ vì Gideon đã bỏ chị sao?”
Eleanor cảm thấy như thể không khí đang thật sự đốt cháy phổi cô. “có lẽ chị sẽ ….”
“Đến khi nào thì chị mới định cưới? Ở tuổi hai lăm, hay ba mươi? Ai sẽ cưới chị khi chị đã già đến thể hả Eleanor? Chị có thể xinh đẹp thật đấy, nhưng nếu chị không cố gắng thì sẽ chẳng ai thèm chú ý hết. Theo kinh nghiệm của em, đàn ông không sâu sắc cho lắm đâu” Anne cúi người tới trước, quan sát “Chị chẳng đánh một chút phấn nào đúng không?”
“Không” Eleanor nói “Không phải vậy”. Tất nhiên cô muốn có con. Và chống. Chỉ là cô muốn con của Gideon. Cô là đồ ngốc. Ngốc gấp bảy lần đồ ngốc. Gideon không phải của cô và điều đó có nghĩa là con anh cũng không phải con cô. Làm sao mà năm tháng lại trôi qua nhanh đến vậy cơ chứ?
“Em chưa nói xong đâu”, em gái cô nói thêm. “chị chẳng để lộ ra chút ngực nào, và váy chị dài đến mức chúng gần như đang lê lết trong bùn. Có điều chính thái độ của chị mới là vấn đề. Chị trông như một cô nàng cứng nhắc, thể mà chị trêu đùa và chọc ghẹo đàn ông. Họ không thích điều đó đâu, Eleanor. Họ sẽ bỏ chạy, và liệu có lý do gì để họ không nên làm thế chứ?”
“Chẳng có lý do nào hết” Eleanor chỉ còn cách cầu nguyện rằng Anne không còn gì để nó, dù cô chẳng thấy có dấu hiệu gì của điều đó hết.
“Mọi người đều nghĩ chị trịnh thượng”, em gái cô nói thẳng thừng. “Toàn bộ Luân Đôn đều biết rằng chị đã thề không cưới ai có địa vị thấp hơn công tước và họ không đánh giá tốt về chị vì điều đó đâu. Ít nhất cánh đàn ông sẽ không. Chỉ bằng một hành động bất cẩn chị đã khiến cho hầu hết những người đàn ông thích hợp để kết hôn ở Luân Đôn này nghĩ chị là một kẻ hợn hĩnh.”
“Chị chỉ định…”
“Nhưng hiện giờ đang có một công tước trên thị trường hôn nhân”, Anne nói, át lời cô. “Công tước Villiers, không hơn không kém. Giàu như Croesus và rõ ràng là cũng trịnh thượng như chị, vì ai cũng nói anh ta có ý định cưới con gái của một công tước. Chị đó, Eleanor ạ. Là chị. Em đã kết hôn, Elizabeth vẫn trong phòng trẻ, vì thế chẳng còn lấy một quý cô nào khác phù hợp có cùng cấp bậc với chúng ta ở Luân Đôn nữa.”
“Chị cũng nhận thức được thức tế đó”
“Chị là người đã tuyên bố rằng sẽ không cưới ai có địa vị thấp hơn công tước”, Anne tiếp tục, chẳng thèm dừng lại để thở. “Chị đã nói chẳng có công tước nào thích hợp để kết hôn thế rồi một người như vậy xuất hiện như một phép màu và ai cũng nói anh ta đang nghĩ đến việc cưới chị”.
“Chị không thấy có gì đặc biệt đáng chúc mừng với điều đó”, Eleanor đáp trả. “cũng chính những người đó đã miêu tả Villiers khá là khó chịu.”
“Chị đã nói chị sẽ không cưới một ai khác ngoài một công tước”, em gái cô lặp lại một cách ương bướng, “Và giờ thì có một công tước rơi vào tay chị như trái chính. Cho dù vị công tước đó có hom hem như một con ngựa chở hàng thì cũng chẳng quan trọng, chính chị vẫn nói vậy còn gì.”
Eleanor mở miệng ra nhưng rồi kinh hoảng nhận ra công tước Villiers đang đứng ngay sau vai em gái cô.
“Có nhớ bữa tối Đêm thứ Mười hai (1) lần trước không? Chị đã bảo với dì Petuania rằng chị sẽ cưới một người đàn ông đầy mùi nước tiểu và tóc như lông chó nếu người đó có tước vị phù hợp, nhưng không ai dưới một công tước hết”.
1 (Đêm thứ mười hai: Một dịp đặc biệt của người Anh, theo lịch dương là tối ngày 5 tháng 1.)
Eleanor chưa từng gặp qua công tước Villiers, chưa từng, cô thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy Villiers, nhưng cô không nghi ngờ gì là lúc này cô đang đối mặt với anh ta. Anh ta giống hệt như mô tả, với cái quai hàm và gò má vừa hung tàn vừa đẹp đẽ. Theo như người ta nói Villiers chưa từng đội tóc giả, và người đàn ông này thậm chí còn không rắc phấn. Máy tóc đen nhánh điểm vài ba sợi tóc bạc chói lọi của anh ta được buộc lại sau gáy. Chẳng thể là ai khác được nữa.
Em gái cô vẫn tiếp tục nói, như một cơn ác mộng không hồi kết. “Chị đã nói chị sẽ cưới một công tước thay vì bất kỳ ai khác, dù cho anh ta có ngu như Hàu và béo như con lợn mái như ông Hendicker.”
Mắt công tước Villiers có màu xám đen lạnh giá, màu của bầu trời đêm những hôm sắp có tuyết. Anh ta trông không giống một người đàn ông có khiếu hài hước.
“Eleanor”, Anner nói. “chị có nghe em nói không đấy? chị không…” Cô xoay lại. “Ôi!”