Chương 1
Ta tên là Sở Tiểu Bắc, trước kia ta thường hỏi mẹ ta, tại sao phải đặt cho ta cái tên này. Mẹ ta nói cho ta biết, bởi vì bà cảm thấy gọi như vậy rất thuận miệng. Điều này cho thấy mẹ ta là một nữ nhân rất lười động não, cho nên bà nhìn qua không già chút nào. A, quên nói, mẹ ta họ Mạc, là bà chủ khách sạn ở trấn trên.
Còn cha ta thì mang họ của ta, ta thường nhìn thấy ông cả ngày lẫn đêm rảnh rỗi không có việc gì liền chuyển động xung quanh mẹ ta, nhìn qua như dạng ăn cơm mềm (bám váy vợ). Nhưng cữu cữu làm ở khách sạn lại đã từng len lén nói cho ta biết, nói cha ta đã từng làm đại quan ở kinh thành, cả tính mạng của Hoàng Đế hắn cũng đã từng cứu. Nghĩ như vậy thì cha ta nhất định là nhân vật rất lợi hại rồi, mặc dù ta không biết Hoàng Đế rốt cuộc là cái gì.
Mẹ ta lớn hơn cha ta sáu tuổi, mà cha ta rất thích mẹ ta, có lúc ta nhìn thấy cha ta cùng mẹ ta ở chung một chỗ, thường là mẹ ta nhìn tương đối xấu hổ, tương đối giống tiểu nữ nhân.
Nhưng ngươi cũng đừng vì thế xem thường mẹ ta, mẹ ta trước kia cực kì lợi hại đó! Bà cầm một cái chổi lông gà là có thể cứu tính mạng cữu cữu ta ở trên đường cái trở lại, có lợi hại hay không? Phụ thân cứu Hoàng Đế ta không biết là ai, nhưng mà mẹ ta lại cứu được cữu cữu ta, ta đây biết người này.
A, đúng rồi, những thứ này đều là cữu cữu ta nói với ta, mà lại còn không chỉ nói một lần.
Ta có hai cha, theo họ ta chính là người cha ở nhà ta kia, còn có một phụ thân họ Kỷ ở một đống đất nhỏ đầu trấn phía sau một ngọn núi nhỏ, ta chưa từng thấy qua hình dạng ông ấy thế nào, ta chỉ biết ông ấy rất lười, ngày ngày nằm ở trong đống đất ngủ, cũng sẽ không cảm thấy buồn chán. Trong tên phụ thân họ Kỷ có một chữ “Phong”, đó là bởi vì chỗ ở ông cắm một tấm biển thật to, trên đó viết tên của ông, còn có một chữ tiên sinh chưa dạy ta, cho nên ta không đọc được. Dù sao, ta gọi ông ấy Kỷ phụ thân .
Còn phụ thân theo họ của ta, ta gọi ông ấy là cha.
Cha ta gọi mẹ ta là "nha đầu", mới ban đầu ta cảm thấy xưng hô này rất kì quái, bởi vì cha ta rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn so với ta mẹ, nhưng nghe đi nghe lại liền thành thói quen, sau lại ta thật cảm thấy trong xương mẹ ta chính là một nha đầu. Mẹ ta gọi ta cha thì gọi cả tên lẫn họ, không có mỹ cảm gì cả, chỉ là chỉ cần bà vừa gọi, cha ta sẽ ngoan ngoãn đi đến, rất nhanh nhạy.
Dĩ nhiên mẹ ta cũng không hẳn là gọi cha ta như vậy, thời điểm bọn họ ở trong phòng, mẹ ta sẽ dùng âm thanh rất kỳ quái gọi tên cha ta, cũng trực tiếp gọi chữ kia cuối cùng kia (mình cũng không hiểu chỗ này lắm ~~), rất buồn nôn. Ta đã hỏi mẹ ta, tại sao lại gọi như vậy, kết quả mẹ ta cầm cây chổi đuổi ta ra ngoài, nói về sau nếu ta dám nghe lén liền gả ta cho Kim Nguyên Bảo, từ đó về sau ta liền cũng không dám nghe lén nữa.
Dĩ nhiên, trong lúc vô tình nghe được không tính, đúng không?
Ta là mỹ nữ, đây cũng không phải là ta nói, là Đầu To ở đầu trấn nói. Ta liền nói cho hắn biết, ai bảo dáng dấp cha mẹ ta đều đẹp đâu, cho nên dáng dấp ta đẹp là đúng!
Sau khi biết ta là mỹ nữ, ta liền rất thích ngồi trên khối đá lớn ở cửa học đường trong trấn, bởi vì mấy cái tiểu mọt sách ngu si trong học đường kia vừa nhìn thấy ta mặt liền hồng hồng, đi bộ cũng đi không vững, tệ hơn chút còn té ngã, đặc biệt chơi rất vui.
Ta mới ngồi hai ngày, liền bắt đầu có người len lén nhét kẹo cho ta ăn, trừ lần đó ra còn có nhét quả lê, nhét trứng gà, tóm lại chỉ cần ta ngày ngày ngồi ở chỗ đó, sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon.
Nhưng là, chuyện tốt của ta chung quy lại bị Kim Nguyên Bảo làm hỏng, tiểu tử thúi kia là con trai độc nhất của Kim bá bá sát vách, từ nhỏ đã thích đối nghịch với ta. Mỗi lần chỉ cần hắn vừa nhìn thấy ta ngồi ở trên tảng đá, sẽ đen mặt lại đuổi ta xuống, còn nói muốn đi tố cáo với cha mẹ ta. Cho nên ta rất ghét hắn, cười tên của hắn khó nghe, có thể so nhất nhì với nhà Tiền viên ngoại trong trấn, thật tục!
Không ngờ tiểu tử thúi kia lại dám chạy đi tố cáo với cha mẹ ta thật, nói ta ngày ngày ngồi trên tảng đá lớn ở cửa học đường, trời tối cũng không chịu về nhà.
Sau khi cha mẹ ta biết mặc dù không có mắng ta, nhưng là bọn họ lại nhất trí cho rằng nguyên nhân ta làm như vậy là bởi vì ta muốn học sách, cho nên liền thương lượng đưa ta đi học đường, lại còn rất xui xẻo vào cùng một lớp với Kim Nguyên Bảo.
Tiên sinh ở học đường là một quả trứng thối nhàm chán, vừa nhìn thấy ta liền nói cô gái vô tài mới là đức gì đó, kết quả cha ta cho hắn một tảng đá ánh vàng rực rỡ, hắn liền cười híp mắt dẫn ta vào học đường, lại còn sắp xếp cho ta ngồi vị trí trên cùng.
Ta mới không cần ngồi chỗ này đâu, ta nói với tiên sinh muốn ngồi phía sau Kim Nguyên Bảo, như vậy mỗi ngày ta đều có thể vẽ con rùa* ở sau lưng cái tiểu tử thúi kia, tức chết hắn cái đồ con rùa khốn kiếp!
(*con rùa : Ô Quy- ý chỉ người có vợ đi ngoại tình)
Đáng tiếc ta mới vẽ mấy ngày đã không thể vẽ nữa, bởi vì tiểu tử thúi Kim Nguyên Bảo kia chợt bắt đầu ngày ngày mặc áo đen đi học, mực nước của ta đối với xiêm y đen của hắn, vẽ cũng như không vẽ, tức chết ta!
Cũng may kể từ sau khi cha mẹ đưa ta đi học, địa điểm nhận đồ ăn của ta liền từ trên tảng đá lớn trước cửa học đường chuyển tới trong học đường, hơn nữa ta lại cũng không cần lo lắng quá nhiều đồ sẽ không đựng được, bởi vì cả bàn học đều là của ta. Nghĩ như vậy, đọc sách cũng thực không tồi!
Ở học đường của chúng ta thật ra thì không chỉ có một mình ta là con gái, còn có Tiền Đa Đa, tiểu nữ nhi nhà Tiền viên ngoại, dáng dấp nha đầu kia so với ca ca nàng dễ nhìn hơn nhiều, đáng tiếc bụng dạ quá xấu xa, toàn trợn trắng mắt với ta, còn chỉ vào người ta khịt mũi gọi ta là "hồ ly tinh". Mặc dù ta không biết hồ ly tinh là có ý gì, nhưng ta biết nàng chắc chắn đang chửi ta, bởi vì kể từ khi ta tới đây, cũng chưa có đồng học nào đưa đồ ăn cho nàng nữa, cho nên nàng ghi hận trong lòng đối với ta.
Ta đi hỏi Kim Nguyên Bảo "hồ ly tinh" là có ý gì, tiểu tử kia thế nhưng mặt đen thui không chịu nói cho ta biết, ta mới không lạ gì đâu, có rất nhiều người nguyện ý nói cho ta biết. Tỷ như nhi tử Đầu To nhà Trương đại phu cũng rất nghe lời ta.
Sau đó Đầu To nói cho ta biết, hồ ly tinh chính là nữ nhân thích quyến rũ nam nhân.
Ngày đó tiên sinh mới vừa dạy một câu nói, "Người không phạm ta, ta không phạm người." Những lời này ta hiểu, ý nói chính là nếu có người dám khi dễ ta...ta mà có thể khi dễ nàng đến chết!
Tiền Đa Đa mắng ta là hồ ly tinh, ta khi dễ nàng chính là điều hiển nhiên.
Ta gọi Đầu To tới, để cho hắn đi cắt tóc cho Tiền Đa Đa, ban đầu Đầu To không chịu, ta hôn hắn hai cái hắn liền vui vẻ đi. Không tới thời gian một nén nhang, hắn đã cầm một túm tóc trở lại tranh công rồi, ta dùng sợi dây buộc lại treo lên cây to ở cửa học đường. Tiền Đa Đa tóc tai bù xù đi vào học đường, vừa nhìn thấy tóc trên cây lại khóc, lau nước mắt nước mũi chạy về nhà, bộ dáng kia xấu không dám nhắc tới.
Đáng đời! Ai bảo dung mạo ta đẹp hơn nàng đây? Có bản lãnh nàng đi hôn Đầu To hai cái, cho hắn đến cắt tóc của ta đi? Coi như hôn sưng mặt Đầu To lên, Đầu To cũng không dám đụng đến một sợi tóc của ta!
Nha đầu Tiền Đa Đa này chính là không có tiền đồ, rõ ràng là dáng dấp mình xấu xí bản lãnh không có, cố tình chạy đến chỗ cha nàng tố cáo. Buổi tối hôm đó, Tiền viên ngoại liền mang theo nàng đến tố cáo với mẹ ta, chỉ tiếc cha hắn vừa nhìn thấy mẹ ta chân liền mềm nhũn, ánh mắt kia giống như là Đầu To nhìn thấy ta.
Sau khi cha con Tiền gia đi về, mẹ ta hỏi ta tại sao muốn cắt tóc Tiền Đa Đa, ta liền kể từ đầu tới đuôi chuyện Tiền Đa Đa mắng ta là hồ ly tinh.
Mẹ ta nghe xong, trợn mắt nhìn ta một cái, nói: "Ngươi ngu à? Chuyện như vậy về sau hôn một cái là đủ rồi, biết không?"
Ta cảm thấy được mẹ ta nói quá đúng, về sau ta lại gọi Đầu To đi cắt tóc Tiền Đa Đa tóc cũng chỉ hôn một cái thôi, quả nhiên, Đầu To vẫn là hấp ta hấp tấp đi cắt tóc.
Hạ đi thu đến, đến khi ta rốt cuộc sắp cắt hết tóc Tiền Đa Đa, Kim Nguyên Bảo biết chuyện này. Hắn giận đến không chịu được, chạy đi hung hăng đánh cho Đầu To một trận, lại trở về mắng ta, bảo ta về sau muốn cắt tóc trực tiếp gọi hắn, đừng sai bảo Đầu To nữa.
Ta mới không cần Kim Nguyên Bảo thay ta cắt tóc Tiền Đa Đa đâu, bởi vì cái cây trước cửa học đường kia, phàm là chỗ ta có thể chạm đến, cũng đã không có chỗ treo tóc nữa rồi.
Chỉ là sau sự kiện đánh nhau này, ta liền cảm thấy Kim Nguyên Bảo lợi hại hơn Đầu To, hắn chẳng những đọc sách được, đánh nhau càng thêm giỏi. Đừng thấy Đầu To là Tiểu Bá Vương trong trấn, một người cũng có thể chống đỡ hai Kim Nguyên Bảo rồi, nhưng căn bản không phải là đối thủ của Kim Nguyên Bảo. Ngày ấy, ta tận mắt nhìn thấy Kim Nguyên Bảo mới đánh hai phát đã đánh cho Đầu To ngã lăn ra rồi, đánh Đầu To nằm trên mặt đất cầu xin tha thứ, còn nói muốn Kim Nguyên Bảo làm đại ca, cùng hắn lưu lạc giang hồ.
Phi! Thật là không có cốt khí!
Sớm biết như vậy, lúc đầu ta một cái cũng không nên hôn hắn, nghĩ như vậy, ta liền cảm giác mình rất thua thiệt, cho nên khi Đầu To lần quấn lấy Kim Nguyên Bảo gọi đại ca, lại bị đánh ngã trên đất, ta liền len lén đạp hắn hai phát báo thù.
Sau đó tiên sinh lại dạy chúng ta một thành ngữ, gọi là: "Chó cùng rứt giậu" .
Ta không biết thành ngữ này có ý gì, ta liền đi hỏi Đầu To, không ngờ tên Đầu To ngu ngốc này lại nói với ta là hắn không biết, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là đi hỏi Kim Nguyên Bảo, ai bảo hắn học tốt, mà ta lại có vẻ hiếu học.
Lúc này, đã Kim Nguyên Bảo chịu nói cho ta biết, hắn nói ý tứ thành ngữ này chính là: nếu như dọa con chó quá gắt gao, ngay cả tường nó cũng có thể nhảy được qua.
"Ngươi nói điêu! Nếu như ngay cả tường chó cũng nhảy được qua, vậy cần chuồng chó làm cái gì?" Ta mới không thèm tin !
"Ngu ngốc!" Kim Nguyên Bảo đen mặt lại, trừng ta một cái, đi luôn cũng không them quay đầu lại.
"Ngươi mới ngu ngốc! Kim Nguyên Bảo là ngu ngốc nhất!" Ta giương nanh múa vuốt làm mặt quỷ ở phía sau hắn, bởi vì ta tin chắc, chó dù gấp thế nào, cũng nhất định là không biết nhảy tường.
Sự thật chứng minh, ta nói đúng.
Không lâu sau đó, Tiền Đa Đa bị ta cắt sạch tóc cũng không biết lấy con chó săn từ nơi nào. Mặc dù Sở Tiểu Bắc ta trời không sợ đất không sợ, nhưng có một thứ ta sợ nhất, đó chính là chó!
Tiền Đa Đa thả chó đuổi theo ta...ta liền liều mạng chạy cả một con phố, không biết chạy vào sân sau nhà nào, đóng cửa thật chặt, con chó kia không có biện pháp, ở ngoài tường sủa ầm lên, nhưng thủy chung không có phi qua tường tới cắn ta.
Mặc dù ta bị sợ đến chân cũng mềm nhũn, nhưng là thông qua chuyện này, ta còn là dùng sự thực như sắt thép chứng minh: chó chính là chó, nếu là nó có thể từ đầu tường bên kia nhảy được tới đây thật, còn cần chuồng chó làm cái gì?
Thấy con chó ta không nhảy qua được, chỉ có thể dùng sức sủa ở bên kia tường, trong lòng ta rất vui mừng, cách tường true trọc nó.
"Chó chết, chó thối, không phải là mày rất hung dữ sao? Có bản lãnh nhảy qua tới cắn ta đi! Cắn ta đi!"
"Phốc. . . . . ."
Từ sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, ta xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên áo trắng tóc đen mảnh mai ngồi trong sân, hắn chống lại ánh mặt trời buổi chiều nhìn thẳng vào mắt ta, trên mặt hơi tái nhợt lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, hắn chính là nam tử đẹp mắt nhất ta từng thấy ngoài cha ta ra.
Hắn nói hắn tên là Tô Mộ Bạch.
Tô Mộ Bạch lớn hơn ta vài tuổi, trừ bộ dạng đẹp đẽ ra, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, sẽ kể rất nhiều rất nhiều chuyện xưa dễ nghe cho ta nghe. Ta cảm thấy quả thật hắn tốt hơn cái tên Kim Nguyên Bảo vừa đen lại ngốc đó nghìn lần vạn lần. Chỉ tiếc hai chân của hắn không thể bước đi, mỗi ngày chỉ có thể ngồi ở đây trong cái sân nho nhỏ, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
"Ta thật sự ước có thể có đôi cánh như con chim trên bầu trời, muốn bay đến đâu liền bay đến đó." Thời điểm Tô Mộ Bạch nói câu nói này, cặp mắt đang nhìn bầu trời, ta thậm chí có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng chiếu vào đáy mắt hắn, mang theo đau thương nào đó mà ta không thể hình dung.
Một khắc kia, ta cảm thấy hắn thật sự rất đáng thương, hai chân không thể bước đi là một chuyện thê thảm biết bao nhiêu đây, bị chó đuổi theo đều không có cách chạy! Nghĩ vậy, ta thầm suy nghĩ, về sau nhất định phải thường xuyên đến tâm sự cùng hắn, xem như làm chuyện tốt thôi.
Ai kêu Sở Tiểu Bắc ta vừa xinh đẹp lại còn tâm địa thiện lương đây?
Ngày đó sau khi rời khỏi nhà Tô Mộ Bạch, ta liền đi tìm Kim Nguyên Bảo lý luận, kể từ đầu tới đuôi chuyện bị cho lớn đuổi một lần, còn vỗ ngực thề chắc nịch bảo đảm với hắn: "Chó nóng nảy chắc chắn sẽ không nhảy tường!"
Có thể là cảm thấy ta nói đúng rất mất mặt, không đợi ta nói hết lời, mặt Kim Nguyên Bảo liền đen thành than củi, cũng không nói một câu liền giận đùng đùng chạy đi mất.
"Thôi đi, sai lầm cũng đã sai lầm rồi, làm gì mà không để ý tới người ta nha? Quỷ hẹp hòi!" Tức chết ta.
Sau đó ta mới biết, Kim Nguyên Bảo căn bản không có ý định thừa nhận sai lầm, hắn thế mà lại chạy đi tìm Tiền Đa Đa, đuổi con chó lớn của nàng chạy ba con phố, trắng trợn ép bức một con chó không biết nhảy tường đến nỗi phải nhảy tường.
Nghe Đầu To kể chuyện này sinh động như thật, ta không còn lời nào nói, thì ra là chó nóng nảy thật sự sẽ nhảy tường!
Mặc dù ta rất khinh thường hành động hẹp hòi ép chó nhảy tường của Kim Nguyên Bảo, nhưng là chuyện chó nóng nảy sẽ nhảy tường này cũng là sự thật, xét thấy Kim Nguyên Bảo không có lừa gạt ta, ta quyết định bớt làm cao, nghị hòa với hắn.
"Coi như ngươi đúng rồi, ta thừa nhận chó nóng nảy thật sẽ nhảy tường, như vậy được chưa?"
"Ngu ngốc." Lưu lại những lời này, hắn vừa đen nghiêm mặt rời đi.
Láo loạn cái gì? Ta cũng thừa nhận sai lầm rồi, tiểu tử thúi này lại vẫn mắng ta ngu ngốc! "Ngươi mới phải ngu ngốc, Kim Nguyên Bảo là đồ đại ngu ngốc!" Ta giương nanh múa vuốt mắng to ở phía sau hắn, hắn chạy trốn nhanh như vậy, cũng không biết có nghe được không.