Chương 1
Trong kí túc xá nam trường đại học, việc nam sinh tụ tập ở một chỗ cùng chơi game là chuyện rất bình thường. Hôm nay Cố Nghiêu hơi khó chịu, người bình thường không chơi game đột nhiên gia nhập, làm cho cậu chơi cũng không vui, Cố Nghiêu trực tiếp bắn nổ đầu mấy người trước mặt sau đó logout.
Thật ra cảm giác khó chịu này nảy sinh từ ngày khai giảng, khi cậu gặp phải Cố Diệc, đặc biệt là khi biết được mình và đối phương là bạn cùng phòng. Cố Nghiêu từ đó hoá thân thành một quả bom, hở ra là nổ, không làm gì cũng nổ.
Tuyến thời gian chạy về quá khứ_________
Ngày khai giảng hôm ấy, Cố Nghiêu ngồi trong xe Porsche của gia đình đến trường đại học sớm nhất.
Tài xế đem hành lí của cậu chuyển đến phòng ở, sau đó rời đi. Cố Nghiêu đẩy cửa bước vào phòng, quan sát cảnh vật xung quanh, xong xuôi mới tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu chơi game.
Âm thanh của trò chơi quá lớn, Cố Nghiêu lại chơi rất say mê, cho nên nửa tiếng sau cậu hoàn toàn không để ý đến bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc!" Âm thanh vang lên lần thứ sáu rồi dừng lại trong phút chốc, cửa trực tiếp bị đẩy ra, đụng vào mấy cái thùng lớn bên trong phòng.
Cố Nghiêu vừa mới chơi xong một trận, quay đầu lại liền thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng đứng trước cửa, áo sơ mi bình thường khoác lên bờ vai rộng rất gọn gàng, còn có thể nhìn thấy đường nét cơ thể.
Sau khi tầm mắt đã cố định, phản ứng đầu tiên của Cố Nghiêu chính là người này cao hơn cậu, phản ứng thứ hai là hắn ta rất đẹp trai, đầu óc cậu vừa thoát game còn chưa tỉnh táo lắm, một giây sau liền phát nổ.
"Cố Dao Dao?" Ngón tay khớp xương rõ ràng của Cố Diệc lướt trên tờ danh sách dán ở cửa phòng, cái tên đầu tiên chính là ba chữ Cố Dao Dao.
Hắn nhìn Cố Nghiêu còn đang ngồi trên ghế, nghi ngờ nói:" Đây là kí túc xá nữ hả?"
"Cậu nói ai là nữ sinh?" Bình thường Cố Nghiêu rất dễ nói chuyện, thế nhưng đối với vấn đề này chính là vừa chạm đã nổ, cậu đột nhiên đứng lên, cách mấy mét trừng mắt với hắn:" Lão tử tên Cố Nghiêu, Nghiêu trong Nghiêu Thuấn Vũ* "
*Là ba vị vua nổi tiếng được ca tụng là tài giỏi đạo đức và sáng suốt của Trung Hoa xưa là Đế Nghiêu, Đế Thuấn và Hạ Vũ.
Cố Nghiêu rống xong, Cố Diệc đưa mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới, đang định nói gì đó thì điện thoại của Cố Nghiêu reo lên.
Cố Nghiêu mở khung chat Weixin, gửi một đống dấu chấm hỏi.
Đối phương lập tức trả lời.
Cố Thiết Chùy: Nhận được chưa?
Cố Nghiêu: Gửi cái gì đó?
Cố Thiết Chùy: Đồ dùng thiết yếu trong kì huấn luyện quân sự đấy, có thấy chị tâm lý không?
Cố Nghiêu:...
Tâm tình của cậu không tốt, ngẩng đầu lên cố ý lơ người đang đứng trước cửa đi, nhìn túi lớn túi nhỏ đầy trên mặt đất. Nhiều như vậy biết để chỗ nào, Cố Nghiêu vừa rồi chơi game mới chỉ liếc qua mấy thứ. Chỉ nhớ có nhìn thấy vài chữ:..... Người gửi: Cố Điềm.
Mí mắt Cố Nghiêu giật giật, nhất thời có dự cảm chẳng lành.
Cố Diệc đứng trước cửa thấy cậu vẫn cúi đầu đánh chữ, liếc nhìn cái túi lớn dưới chân, nghĩ lại mình vừa nãy mở cửa đụng phải nó, cúi xuống kéo sang một bên.
Cố Nghiêu không kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn đối phương nhấc cái túi đã mở một nửa lên, hai bịch băng vệ sinh lộp bộp rơi ra, lăn trên mặt đất.
Chị Cố Nghiêu nuông chiều cậu từ bé, kì quân sự còn chưa bắt đầu đã chuẩn bị sẵn sàng "tuyệt chiêu" gửi cho cậu, băng vệ sinh còn cố ý chọn "Series Công Chúa".
Bất kể nói thế nào, chuyện này xảy ra ở kí túc xá nam đúng là quỷ dị không nói nên lời.
Trong tình huống lúng túng này, Cố Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, còn chưa kịp mở miệng giải thích người kia đã nói trước:" Cậu là nữ giả nam sao?"
Sắc mặt Cố Nghiêu nhất thời đen như đáy nồi, một câu "Tôi giả cả nhà cậu" còn chưa mắng ra khỏi miệng, Cố Điềm lại nhắn tin.
Cố Thiết Chùy: Em trai thối, sao không nói gì vậy?
Cố Thiết Chùy: Mau nói xem chị có phải Tiểu Điềm Điềm em yêu nhất hay không?
Lời thô tục của Cố Nghiêu nhất thời kẹt trong họng, nghiến răng kèn kẹt suýt nữa thì cắn vào lưỡi.
Cố Điềm là công chúa nhỏ của Cố gia, sinh ra trong ngàn vạn mong chờ của mọi người. Nhìn qua thì tưởng là một "áo bông nhỏ"** đáng yêu mềm mại, qua thời gian "áo bông nhỏ" lại biến tính thành "chùy sắt nhỏ", giáo viên ở trường cùng cha mẹ ở Cố gia đều bị chị ấy nện cho mấy lần...
**tiểu áo bông tri kỷ" là kiểu như ngoan ngoãn hiểu lòng người làm người thích người yêu. Bên Trung có hay nói con gái là "áo bông nhỏ" của bố mẹ, ý là con gái tri kỉ, thân thiết, quấn quýt và hiểu lòng bố mẹ.
Cha mẹ Cố vẫn chưa từ bỏ ý định, hi vọng đứa con thứ hai sẽ là một công chúa nhỏ đáng yêu đích thực, vì vậy trước khi sinh ra Cố Nghiêu đã bị đặt cho một cái tên vô cùng nữ tính: Cố Dao Dao. Kết quả sinh ra lại là con trai, sau đó đổi thành Cố Nghiêu Nghiêu.
Nhưng Cố Nghiêu vẫn thấy cái tên này hơi ủy mị, ngoại trừ trong hộ khẩu ghi là "Cố Nghiêu Nghiêu", ở chỗ khác cậu chỉ ghi là "Cố Nghiêu". Bạn bè biết tên cậu bình thường cũng không dám gọi bậy, chỉ gọi là "Cố Nghiêu" hoặc "Nghiêu ca".
Không nghĩ tới lỡ một bước chân thành thiên cổ hận***, cũng không biết là tên ngu ngốc nào làm danh sách, cmn đánh tên cậu thành Dao Dao! Cố Nghiêu quả thật tức đến dựng tóc lên.
*** Một lần sẩy chân hối hận cả đời.
Bắt đầu từ câu nói "Nữ giả nam" của Cố Diệc, Cố Nghiêu bắt đầu hình dung tất cả những ý nghĩ của hắn về bản thân: xinh xắn, ưa nhìn, duyên dáng, da trắng xinh đẹp... Cmn da trắng xinh đẹp!
Từ đó, Cố Nghiêu bắt đầu kết thù với Cố Diệc.
Giải thích một chút về tên của Cố Nghiêu.
Chữ "Nghiêu" (尧) có phiên âm là "yáo" còn chữ "Dao" (瑶) cũng có phiên âm là "yáo", vì là từ đồng âm nên xảy ra sự nhầm lẫn giữa hai cái tên này.