Chương 1: Quyển thượng

1.

Lương Nhung đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía Tống Ninh đang chuẩn bị rời đi.

Tống Ninh chính là bác sĩ tâm lý của hắn.

Trên tivi đang phát một đoạn trailer giới thiêu về bộ phim mới nhất của hắn. Đó là bộ phim đánh dấu sự trở lại sau ba năm vắng bóng của Lương Nhung.

Bên cạnh tivi là tủ kính trưng bày từng cái từng cái cúp ảnh đế hắn đạt được. Năm nay hắn đã qua ba mươi nhưng toàn bộ giới giải trí đều đang tự hỏi liệu hắn có thể bước lên đỉnh cao sự nghiệp thêm lần nữa hay không?

Hắn mặc một bộ áo ngủ rộng rãi, tiễn Tống Ninh ra cửa.

Trước khi đi, cậu quay lại nói, “Tình huống của anh đã ổn định rồi, sau này không cần định kỳ tái khám nữa, có chuyện gì thì liên lạc với tôi.”

“Cảm ơn.” Lương Nhung mỉm cười nói, từ trước đến giờ hắn luôn rất khiêm tốn, không bày ra vẻ mặt này nọ.

Đột nhiên, cậu lấy một cái đồng hồ từ trong áo khoác đưa cho hắn, “Lần trước anh đến khám rồi để quên ở chỗ tôi.”

Hắn cúi đầu mờ mịt nhìn đồng hồ trong tay một lúc, nói, “Tôi không nhớ rõ.”

2.

Buổi tối, Lương Nhung cần tham gia một bữa tiệc.

Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp xuất hiện trước màn ảnh sau ba năm vắng bóng.

Hắn mặc một bộ âu phục màu đen hoa lệ, toát lên vẻ thượng lưu. Toàn bộ camera tại hiện trường đều hướng về phía hắn.

Hoạt động kéo dài tới chín giờ tối mới kết thúc, Lương Nhung vừa bước lên xe liền thấy sắc mặt không đúng lắm của trợ lí.

“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.

Trợ lý đưa điện thoại qua cho hắn, nói, “Nhung ca, anh xem rồi đừng có tức giận.”

3.

Hắn lại lên trang nhất.

Nhưng không phải là sự kiện ngày hôm nay, mà là vì một scandal tình ái.

Một giờ trước, có một tiểu minh tinh tuyến mười tám* đăng ảnh lên trang cá nhân, trong hình có hai người đang nắm chặt tay nhau.

(*) Tuyến mười tám: diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama (nguồn: tám về C- biz)

Trọng điểm ở chỗ đó là bàn tay của hai người đàn ông.

Trong đó có một người đeo vòng tay bằng bạc, khi phóng to lên có thể thấy được hai chữ “LR”.

Đó là tên viết tắt của hắn.

Hắn đã từng đeo vòng tay này, fan chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra. Trong nhất thời, trên mạng tràn ngập vô vàn lời suy đoán khác nhau.

Lương Nhung gọi điện cho quản lý hỏi, “Đã liên lạc với người đăng ảnh chưa?”

“Gọi rồi, chúng tôi sẽ đem chuyện này đè xuống, cậu đừng bận tâm.”

“Không, tôi muốn gặp cậu ta.”

Quản lý vốn chẳng mấy để ý đến chuyện này, bây giờ nghe hắn nói vậy thì vô cùng giật mình.

“Gặp làm gì? Cũng chỉ là một tiểu minh tinh muốn mượn danh tiếng, hay là có kẻ muốn hại cậu. Chẳng lẽ bức ảnh kia là thật?”

“Người trong ảnh đúng là tôi.”

Lương Nhung bình tĩnh nói.

4.

Quản lý giúp hắn hẹn tiểu minh tinh kia ra.

Cậu ta khá dễ nhìn, thanh thuần sạch sẽ, trên người mang theo hơi thở học sinh, vừa nhìn thấy Lương Nhung liền lo lắng uống một ngụm trà.

Hắn ngồi xuống đối diện cậu ta, mở lời trước, “Người còn lại trong hình là cậu?”

Cậu ta ngây ngẩn cả người, “Anh không nhớ rõ người trong ảnh là ai?”

“Xin lỗi, tôi bị mất trí nhớ, tôi không nhớ ra cậu là ai.” Hắn nói.

Tiểu minh tinh do dự một lát sau mới mở miệng nói, “Không sao, tôi sẽ giúp anh nhớ lại.”

Nói rồi cầm tay Lương Nhung dắt đi.

5.

Lương Nhung sau khi trở về liền gọi điện thoại cho quản lý, nói, “Không cần để ý tới bức ảnh kia, cũng không cần thanh minh gì cả.”

Quản lý giống như nổi điên, hét lớn, “Lương Nhung! Trong ba năm này, cậu xảy ra chuyện gì tôi không quản, bây giờ vất vả lắm cậu mới quay lại, xây dựng lại danh tiếng là chuyện rất quan trọng! Đừng có tự tiện phá hủy danh tiếng của mình như vậy!”

Hắn kiên nhẫn an ủi cô, “Không có vấn đề gì, tôi biết chừng mực.”

Quản lý hít sâu, hỏi, “Cậu cùng người kia là một đôi?”

Hắn không trả lời.

Ký ức của hắn vẫn luôn đứt quãng, giống như một bức tranh bị xé thành mảnh vụn.

Hắn cúp điện thoại, ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm tấm ảnh tiểu minh tinh kia đăng lên, nỗ lực nhớ lại, nhưng mãi vẫn không được.

Hắn gọi điện thoại cho Tống Ninh nhưng đợi mãi mà không có ai bắt máy.

Hắn cười tự giễu, thật vất vả mới chữa khỏi bệnh, vậy mà một số chuyện lại quên mất, phải bắt đầu lại từ đầu.

Hết chương 1.