Chương 1: Không nên nhất chính là hai người lên giường, lên giường
"Thật xin lỗi" Giọng của Tống Lương Thần có chút không tự nhiên, mắt quét qua góc chăn đang lộ ra cái bắp chân của cô, lập tức xoay đầu nhìn sang hướng khác. Mắt nhìn chằm chằm lên cái bàn toàn là vỏ chai bia, nét mặt lộ ra một tia ảo não.
"Àh, không sao đâu" Tử Ngư cười cười mặt có chút xấu hổ, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cảnh tượng này thật sự có chút máu chó. Cho nên mắt cô liền liếc sang cái áo thun lớn ở bên giường, cô vội vàng nhặt lên, xoay lưng về phía hắn, mặc áo thun ấy lên người.
Tay của cô có chút run rẩy, lần tìm mấy lần mà không tìm thấy cái cổ áo để chui vào.
Vất vả lắm cô mới mặc xong quần áo, định bước xuống giường, ai ngờ vừa mới đứng dậy, một chân vừa chạm đất lại run rẩy không có chút sức lực nào, cơ thể giống như muốn cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật vậy, nhưng thật may mắn là được một đôi tay rắn rỏi giải cứu.
Ánh mắt của người đó vẫn còn chút tránh né, nhưng lầm bầm giống như đang giáo dục cô vậy "Vẫn luôn không cẩn thận như vậy" , lúc nói lời này bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đây, đó là lúc còn đi học hắn vẫn thường xuyên giáo dục cô, xấu hổ ở trong lòng lại tăng lên một phần.
"Ai, Cậu còn không biết tôi sao" Tử Ngư lảo đảo vội vàng từ trong ngực hắn giãy giụa thoát ra ngoài, muốn xóa tan không khí ngựng ngùng "Vẫn luôn là như vậy, cũng đã quen rồi. . . . . ."
Đang nói lại phát hiện ánh mắt kinh ngạc của hắn đang bắn về phía bắp chân của mình, hắn một thân cao lớn, cái áo thun của hắn cơ hồ phủ đến đầu gối của cô, mà lúc này, một dòng chất lỏng sềnh sệch trắng xen lẫn hồng đang chảy xuống, đó là máu của cô cùng tinh dịch của hắn.
Mặt của cô liền đỏ, trong đầu nhớ lại những hình ảnh đứt quãng kia của đêm qua, cô vội vàng lui về phía sau một bước.
Sau phút giây đờ đẫn, rốt cuộc người đàn ông kia cũng hồi phục lại tinh thần, hắn trông thấy cô lại sắp ngã xuống đất, cũng vội vàng nhanh tay đỡ cô, sau đó thận trọng ôm lấy cô đặt lên giường :"Cô ấy nhẹ quá" Cũng không hiểu tại sao, trong lòng của Tống Lương Thần lại thốt ra một câu như vậy.
Tử Ngư nhìn hắn xoay người đi vào phòng tắm, sau một lúc nghe tiếng nước chảy, hắn cầm một cái khăn lông bước ra. Hắn cũng được xem là một người đàn ông đẹp trai, nhưng bởi vì từ trước đến nay vẻ mặt của hắn luôn là cứng ngắc, cùng lời nhắc nhở cứ thao thao, vẻ đẹp này thật sự là phí của trời. Cho nên sáng sớm khi cô tỉnh lại đã trông thấy gương mặt này của hắn, thật sự có một chút hơi sốc.
Người đi tới trên mặt có chút ảo não, điều này khiến cho lòng cô có chút biến thái mà cảm thấy vui vẻ, qua nhiều năm như vậy cuối cùng cô cũng trông thấy biểu tình kinh ngạc của hắn rồi, mặc dù cái giá phải trả có chút lớn.
Nguyên nhân bởi vì say rượu, tóc của hắn còn đang loạn, môi hơi mím lại giống trẻ con vậy. Hắn bước tới ngồi lên giường, đưa tay muốn kéo vạt áo thun mà cô đang mặc lên, nhưng động tác đó lại lập tức bị cô tránh khỏi.
"Ah, không cần đâu, để tôi tự làm là được" Tử Ngư muốn nhận lấy cái khăn, nhưng lại bị ánh mắt tự trách của người đàn ông đó bắn qua.
"Chắc là rất đau." Hắn nhìn chân của Tử Ngư, trên đó vẫn còn vết máu, vết màu từ bắp đùi một đường quanh co chảy đến chân. Đây chính là hắn gây ra.
"Không đau" Cô cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, vội vàng nói "Một chút xíu, chỉ một chút thôi."
Thở dài một tiếng, Tống Lương Thần dùng khăn lông đã thấm nước ấm bắt đầu lau từ cổ tay đến chân của cô, cố gắng thật nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn trên người cô.
Khăn lông ấm áp lau từ bắp chân đi lên, cô ngây ngốc nhìn hắn kéo vạt áo thun lên, trong khi lau gương mặt hắn không mang theo chút cảm sắc nào. Tim cô không tự chủ đập nhanh, cô bắt được tay của hắn mà nói :"Để tôi tự làm"
Tống Lương Thần để mặc cô cầm lấy khăn lông lau lung tung, hắn đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Trong đầu chỉ có những dấu vết vừa thấy, trừ vết máu cùng tinh ra, còn có dấu vết bầm tím mà hôm qua trong lúc cuồng loạn hắn đã tạo ra cho cô, không biết đó là dấu hôn hay là do hắn đã dùng lực quá lớn, trên cổ, trên ngực, cả trên đùi của cô đều là. . . . . . Bởi vì da cô rất trắng, bây giờ nhìn thấy thật sốc. Thật không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày không tự chủ đến như vậy.
Mặc dù không để ý đến lần đầu tiên của mình, nhưng mà đối tượng lại là Tống Lương Thần , điều này khiến cho Hứa Tử Ngư có chút ảo não. Quả nhiên rượu có thể làm mất lý trí, loại chuyện như vậy lại xảy với hắn và mình, quả thực là một trò cười lớn trong thiên hạ, nếu nói ra sẽ bị người ta chê cười.
Vì muốn giải cứu người trong thiên hạ, cô quyết định rời khỏi đây ngay lập tức, xem như tối qua chưa xảy ra chuyện gì cả.
Nghĩ là làm, cô nhịn đau bước xuống giường, tìm kiếm quần áo của chính mình đang nằm tán loạn trên mặt thảm, từng cái từng cái một nhặt lên, mỗi một lần khom lưng là bụng cô lại đau nhói. Mọi người đều nói lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng tối hôm qua cô uống quá nhiều nên không cảm thấy đau, nhưng lại không nghĩ đến lúc rời giường lại khó chịu như vậy nha. Sau khi đã mặc quần áo tử tế cô đem khăn lông vào phòng tắm rửa sạch, thuận tiện dùng nước rửa mặt, lúc cô ra đến cửa đã thấy người đàn ông đó bưng dĩa trứng chiên và một ly sữa tươi đi tới.
"Lớp trưởng, tôi xin phép đi trước" Mặc dù đã tốt nghiệp 7, 8 năm rồi, nhưng Hứa Tử Ngư vẫn còn thói quen gọi hắn như vậy. Cô muốn giữ thái độ tự nhiên một chút, nhưng hiển nhiên lại không thành công. Trong lòng thở dài một tiếng, cô đi tới trước mặt của Tống Lương Thần, buộc phải lấy tư thế ngước mặt lên để đối mặt với hắn, vẻ mặt hiện tại của hắn rất thành thục cô cũng chưa từng thấy qua :"Chuyện tối hôm qua, chúng ta coi như chưa từng xảy ra đi."
"Tôi cưới cậu." Người đối diện hỏi một đằng, bên đây trả lời một nẻo.
"Sao?" Biểu tình của Hứa Tử Ngư khiếp sợ mang theo toàn bộ ngây thơ, khiến cho hắn có chút buồn cười, hắn thoáng khôi phục lại tinh thần, đồng thời đối với câu nói vừa rồi của cô có chút tức giận, ‘Coi như chưa từng xảy ra’ —— Tống Lương Thần hắn là người không có trách nhiệm sao?
"Tôi nói tôi cưới cậu, cậu không có bạn trai, tôi cũng vậy không có bạn gái, hơn nữa đây còn là . . . . . Lần đầu tiên của cậu, tôi nghĩ chúng ta nên kết hôn đi." Trên tay hắn còn bưng đĩa trứng chiên cùng ly sữa tươi, ngày thứ hai sau khi bọn họ không cẩn thận làm loạn thì cầu hôn với cô luôn.
Đây được coi là cái gì , nói giỡn àh.
"Nói giỡn àh" Trong lòng cô nghĩ như vậy, cũng không định nói ra nhưng cái miệng lại không tự chủ thốt ra câu đó, cô nghe được nhịp tim của mình đang đập nhanh.
Lời nói của người phụ nữ trước mặt sau khi thốt ra khỏi miệng hiển nhiên cũng không nằm ngoài dự liệu của Tống Lương Thần, sau khi loại chuyện này phát sinh người chịu thiệt thòi sẽ là cô, hắn chịu gánh trách nhiệm, chuyện này không phải là nước chảy thành sông sao? Nhưng bây giờ nhìn tình hình hiện tại, hiển nhiên chuyện không phát triển theo phải theo dự đoán của hắn.
"Kết hôn cái gì chứ, tôi không kết hôn, tôi còn nhỏ mà." (Tác giả: Cũng hai mươi bảy mà còn nói như vậy, Hứa Tử Ngư cô thật không biết xấu hổ nha). Cô khoát khoát tay muốn vòng qua người đàn ông đang đờ đẫn này để ra cửa.
"Ah, Tiểu . . . . . . Hứa Tử Ngư, ít ra cậu cũng phải ăn xong điểm tâm rồi đi."
Một tiếng ‘cạch’ cửa chính liền đóng lại, để lại Tống Lãnh Thần vẫn còn đang đứng ngơ ngác với bữa ăn sáng.