Chương 1
Đã đến lúc anh tìm kiếm một người vợ, nhưng khoảng thời gian này anh không tìm kiếm một “tình yêu”, như một phần của bản hợp đồng. Anh đã quá già dặn và vô cùng từng trải, và anh biết rằng “tình yêu” là không cần thiết, hay thậm chí không đáng thèm muốn.
Reese Duncan đã một lần tự biến mình thành thằng ngốc và gần như mất hết mọi thứ. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa. Lúc này anh sẽ chọn một người vợ bằng trí óc thay vì cái thứ chứa trong quần jeans của mình. Và anh sẽ chọn người phụ nữ là người bằng lòng để sống trên một trang trại chăn nuôi được cô lập, là người sẵn sàng làm nhưng công việc nặng nhọc và là một người mẹ tốt với những đứa trẻ của họ, một người quan tâm nhiều đến gia đình hơn là thời trang.
Anh đã một lần đổ ngã bởi một gương mặt xinh đẹp nhưng bây giờ sự ưa nhìn không nằm trong danh sách các điều kiện tất yếu của anh. Anh là một người đàn ông bình thường với hoạt động tình dục khỏe mạnh, điều đó đủ để sẽ có những đứa trẻ mà anh mong muốn.
Anh không muốn những cảm xúc mạnh mẽ.Sự đam mê đã dẫn anh đến những sai lầm tồi tệ nhất trong cuộc sống của mình. Giờ đây anh muốn một người phụ nữ bình thường, đáng tin cậy.
Vấn đề là anh không có thời gian để tìm kiếm. Anh làm việc 12 đến 16 tiếng mỗi ngày, cố gắng để khỏi mang công mắc nợ. Nó đã khiến anh mất 7 năm, nhưng cuối cùng, dường như năm nay nó sẽ đặt anh vào sự đen tối. Anh đã mất phân nửa số đất anh có, một sự mất mát đã gặm nhấm linh hồn anh trong từng ngày của cuộc sống. Nhưng không còn con đường nào trong cái địa ngục là anh sẽ mất những gì còn lại. Anh đã mất hầu hết gia súc, những đàn gia súc lớn đã ra đi và anh đã làm việc như một nô lệ chăm sóc cho những con bò còn lại.
Nhưng tay chăn nuôi trang trại cũng ra đi theo, anh không sẵn sàng để đáp ứng thù lao của họ. Anh không sắm một bộ đồ jeans mới nào trong vòng ba năm. Những kho thóc và ngôi nhà cũng chưa được sơn trong tám năm.
Nhưng April, người vợ cũ của anh, có những món nợ chưa trả (có từ trước đám cưới của họ) được thanh toán. Cô đã có sự tính toán tổng thể. Cô có căn hộ ở Manhattan, tủ đựng những bộ quần áo đắt tiền.
Đâu có ảnh hưởng gì với cô nếu như chính bản thân anh phải đi ăn xin và bán đi đất đai, gia súc, vét sạch tài khoản trong ngân hàng và trao cô một nửa tài sản cho những gì cô cảm thấy là “được quyền”. Cuối cùng, đâu phải cô chưa từng lấy anh trong suốt 2 năm qua? Đâu phải cô chưa từng trải qua hai mùa đông địa ngục ở Montana, hoàn toàn bị cắt đứt với nền văn minh?Vì thế nếu là trang trại của gia đình anh hàng trăm năm thì đã sao, hai năm hôn nhân “cho phép” cô có một nửa của nó, hoặc tương đương nó với sự lạnh lùng, tiền mặt. Đương nhiên cô đã có thể hạnh phúc hơn nhiều nếu giải quyết bằng tiền mặt.
Nếu anh không có nhiều, anh có thể bán đi một ít đất. Rốt cuộc, anh có quá nhiều, anh đã không bỏ phí vài nghìn mẫu đất. Được sự giúp đỡ của bố cô là một nhà doanh nghiệp lớn, người có nhiều mối quan hệ tốt ở Montana cũng như những nơi khác ở miền Tây, nó giải thích tại sao thẩm phán không bị ảnh hưởng bởi những lý lẽ của Reese rằng con số mà April yêu cầu sẽ làm anh phá sản.
Đó là một sai lầm khác không phải do anh tạo nên. Người phụ nữ mà anh kết hôn giờ đây sẽ phải ký một hợp đồng trước hôn nhân nhằm bảo vệ trang trại chăn nuôi của anh trong trường hợp họ ly dị. Anh dã không mạo hiểm quá nhiều bởi mỗi mét vuông đất là tài sản của đứa con anh, hay tài sản mà nó cần đến để hoạt động.
Không người phụ nữ nào có thể làm anh khánh kiệt một lần nữa, có thể cô ấy sẽ ra đi nhưng cô ấy sẽ không bỏ đi với bất cứ thứ gì thuộc về anh.
Theo cái cách mà anh cảm thấy, dương như anh sẽ hạnh phúc với sự độc thân trong quãng đời còn lại của cuộc sống, nếu ở đó không có câu hỏi về những đứa trẻ. Anh muốn những đứa con. Anh muốn dạy chúng yêu thương đất đai như anh đã từng được dạy, để lại đất đai cho chúng, trao cho chúng những gia tài mà anh đã từng được trao. Và hơn thế nữa, anh mong muốn cuộc sống mà những đứa trẻ sẽ mang lại cho khu nông trại già nua và trống rỗng này, những tiếng cười, những giọt nước mắt, sự tức giận, sự đau đớn trong nỗi sợ hãi của con trẻ, hay những tiếng reo hò của sự hân hoan.
Anh muốn có người thừa kế những gì là xương máu của anh. Và để có những đứa con như thế, anh cần một người vợ.
Một người vợ cũng sẽ rất có ích. Có nhiều điều để nói thứ tình dục sẵn có, đặc biệt là từ khi anh không có thời gian để lãng phí và việc tìm kiếm nó. Tất cả nhưng gì anh cần là một sự chắc chắn, vững vàng, không đòi hỏi một người phụ nữ ở trên giường anh hằng đêm, và những hoocmon của anh sẽ quan tâm đến phần còn lại của nó. Nhưng những người phụ nữ độc thân, đủ tư cách kết hôn thật khan hiếm ở miền đất này, họ hầu hết đã khăn gói và chuyển lên các thành phố. Cuộc sống ở nông trại thật khắc nghiệt, và họ muốn một chút xao động trong cuộc sống, một chút xa hoa.
Dù sao đi nữa, anh cũng không có thời gian, tiền bạc để ve vãn, tán tỉnh. Có một cách hiệu quả hơn để tìm thấy một người phụ nữ. Anh từng đọc một mục tạp chí về nhiều nông dân ở Midwest đã quảng cáo tìm những người vợ, và anh cũng đã từng xem một chương trình trên ti vi về một người đàn ông ở Alaska cũng đã làm điều tương tự. Phần của anh, anh không thích ý tưởng quảng cáo, vì anh vốn đã là một người đàn ông kín đáo và thậm chí càng kín đáo hơn sau cuộc hôn nhân bất hạnh. Mặt khác, anh đã không sử dụng quá nhiều tiền chỉ để đặt vài dòng quảng cáo trong mục cá nhân của một vài tờ báo, và tiền có ý nghĩa nhiều hơn với anh trong những ngày này.
Anh sẽ không phải gặp người phụ nữ không lôi cuốn anh, sẽ không phải lãng phí thời gian tiêu khiển đó đây, chỉ việc gọi họ ra và gặp gỡ để tìm hiểu họ. Anh không đặc biệt muốn gặp mặt và biết họ trừ một người là sự lựa chọn cuối cùng để trở thành vợ anh. Có một lớp băng giá bao bọc quanh anh, và anh thích điều đó. Tầm nhìn sẽ trở nên rõ ràng hơn nếu không bị che mờ bởi những cảm xúc. Sự không ám chỉ riêng ai của dòng quảng cáo đã hấp dẫn một phần trong anh, mặc dù trong thâm tâm anh ghét tính công khai vốn có của nó.
Nhưng anh đã quyết định đó là con đường anh sẽ đi. Và Reese Duncan không bỏ phí thời gian một khi anh đã quyết định. Anh sẽ đặt vài quảng cáo trên một vài tờ báo lớn ở miền tây và Midwest.
Kéo một phần tờ giấy về phía mình, anh bắt đầu sắp xếp điều mình muốn mọi người đọc trên dòng quảng cáo, anh viết thật đậm nét, đầy dữ dội: Cần vợ (hehe)
Madelyn Sanger Patterson tản bộ trở lại văn phòng sau bữa trưa. Không bao giờ bạn có cảm giác Madelyn bị hấp tấp bởi bất cứ việc gì, Christine, bạn của cô nghĩ rằng Madelyn đang đi dạo về phía cô ấy. Và bạn cũng không khi nào nghĩ rằng Madelyn bị đổ mồ hôi. Lúc đó ngoài trời là 35oC, nhưng không có sự ẩm ướt hay vết nhăn nào làm hỏng chiếc váy trắng ngà hoàn hảo của cô, thêm vào đó là chiếc khăn lụa tơ tằm màu xanh dừa cạn được xếp khéo léo qua một bên vai. Madelyn là một chiếc giá treo quần áo (thấy kỳ kỳ nhưng nguyên văn chỉ là thế, không bít dịch thế nào nữa).
Mọi thứ đều trở nên ưa nhìn trên thân hình cô, nhưng nhận thức về kiểu dáng và màu sắc của cô làm tăng thêm sự kiểu cách khiến phụ nữ phải ghen tị và đàn ông phải khao khát.
“Cậu là một người đáng ghê tởm”, Christine tuyên bố, dựa người về sau ghế để đánh giá cô tốt hơn. “Mệt mỏi mà không đổ mồ hôi, gượng ép mà không nhăn nhúm, mái tóc bất tiện cũng không rối tung”.
“Mình có đổ mồ hôi”, Madelyn nói với sự tiêu khiển vớ vẩn.
“Khi nào”?
“Mỗi tối thứ 3 và thứ 5 hang tuần vào lúc 7 giờ”.
“Mình không tin, chẳng lẽ cậu đưa ra một mệnh lệnh cho tuyến mồ hôi”?
“Không, mình chơi quần vợt”.
Christine đưa những ngón tay lên ra dấu bỏ qua để tránh đề cập đến vấn đề rèn luyện thân thể, cái mà theo quan niệm của cô thì đó là tội lỗi chết người thứ tám.
“Cái đó không tính, người bình thường sẽ đổ mồ hôi mà không ráng sức trong thời tiết như thế này. Quần áo của cậu có bị nhàu không? Tóc của cậu có xõa xuống mặt không?”
“Đương nhiên”.
“Với bằng chứng trước mắt???”
Cảm thấy hài lòng vì mình đã thắng cuộc tranh luận, Christine dường như tự thấy vui mừng.
Madelyn dựa mình vào mép bàn của Chris và bắt chéo hai chân ở mắt cá. Đó là 1tư thế mà hầu hết đàn ông đều cho rằng khi làm điều đó trông cô thật duyên dáng. Cô nghiêng đầu để đọc những gì trên tờ báo mà Chris đang đọc.
“Có điều gì thú vị không?”
Mẹ của Chris luôn gửi cho cô những số báo mới ra vào ngày chủ nhật từ Ohama, vì vậy Chris đã có thể cập nhật hàng ngày những tin tức địa phương.
“Bạn thân nhất của mình thời trung học chuẩn bị đám cưới. Lễ đính hôn của cô ấy được thông báo ở đây, một người quen biết xa đã qua đời, bạn trai cũ của mình đã kiếm được khoản tiền triệu đầu tiên, hạn hán đã đưa giá thức ăn gia súc lên tận mây xanh. Những chuyện bình thường.”
Christine gập tờ báo lại, đưa nó cho Madelyn, người hay đọc các tờ báo từ các thành phố khác nhau.
“Có một bài báo hay về việc chuyển tới khu vực khác phục vụ công việc, mình ước mình đã đọc nó trước khi rời Ohama.”
“Cậu đã ở đây hai năm rồi, nó quá muộn cho những cú shock về văn hóa.”
“Nỗi nhớ nhà luôn ngự trị ở những thời gian khác nhau.”
“Nhưng cậu có thực sự nhớ nhà không? Hay là cậu chỉ trong tâm trạng này khi vừa chia tay với đại lộ Wonder tuần trước và chưa tìm thấy một nơi để thay thế?”
Họ cười toe toét, hài lòng với cuộc trao đổi và Madelyn trở về chỗ của cô với tờ báo trên tay. Cô và Chris thích mài dũa sự hóm hỉnh của mỗi người và cảm thấy thú vị, trong khi vẫn duy trì được mối quan hệ thân mật. Madelyn đã sớm được biết rằng không phải tất cả mọi người đều hưởng thụ kiểu nói chuyện đó. Một vài bạn trai thời niên thiếu của cô đã từng được trải qua, ở nhưng mức độ khác nhau, được lăng mạ, được trọc tức, hay được đe dọa, điều mà ngay lập tức kết thúc mối quan hệ non nớt của cô với họ. Những cậu bé đã quá đeo đuổi theo những hookmon ham muôn mạnh mẽ. Họ đã quá bảo vệ điên cuồng tính cách đàn ông mới được tìm thấy. Khó mà tha thứ cho những gì họ đã thấy, nó được coi như một sự coi thường ghê tởm nhất với tính chất đàn ông của họ. Và thật không may mắn, sự hóm hỉnh của Madelyn lại thường được xem là vi phạm. Cô thở dài, suy nghĩ về điều đó, bởi vì bằng cách nào đó có thẻ sự việc đã không như thế này, mọi thứ sẽ khác so với bây giờ.
Cô nhìn chằm chằm vào bàn làm việc. Điều đó thật đáng ghê tởm và hổ thẹn. Cô có thể ở lại văn phòng trong thời gian còn lại của ngày, hoặc về nhà, hai việc đó cũng chẳng khác nhau là mấy. Thậm chí không ai biết cô đã bỏ đi, trừ phi cô ngưng việc đi ra ngoài và được coi thành vấn đề trong cuộc nói chuyện của ai đó. Đó là khi mật độ chuông điện thoại của cô reo thường xuyên.
Có nhiều thuận lợi khi là chị em cùng cha khác mẹ với ông chủ. Sự buồn tẻ, tuy nhiên, không phải là một trong số chúng. Sự ăn không ngồi rồi mới là thứ hành hạ cô. Thời gian dường như sẽ trôi nhanh hơn nếu cô có thể hôn vào má Robert, cám ơn anh về cái ý tưởng, nhưng rồi từ chối một cách lịch sự chuyện tiếp tục làm “công việc” này.
Có lẽ cô nên xem xét ngay cả việc chuyển đi nơi khác. Có thể là bờ biển phía tây. Hay có thể là Fiji, Robert không có bất cứ công việc kinh doanh buôn bán nào ở Fiji cả.
Cô giở tờ báo và quay trở lại ghế, bắt chéo hai chân vào nhau. Quyết định di chuyển có lẽ nên để sau, cô đã tính đến vấn đề này trong một thời gian gần đây, vì vậy nó vẫn còn đó khi cô hoàn thành nốt việc đọc báo. Cô thích những tờ báo ngoài thành phố, đặc biệt là những tờ báo nhỏ hơn, những ấn bản hàng tuần, nơi có nhiều chuyện nhặt nhạnh đời thường hơn bất cứ tờ báo nào.
Tờ báo của Ohama quá lớn cho những kiểu thoải mái dễ chịu như vậy, nhưng nó vẫn còn phảng phất hương vị miền tây để nhắc nhở cô nhớ rằng, quả thực, có một cuộc sống như vậy bên ngoài thành phố NewYork. Một thành phố quá to lớn và phức tạp khiến bất cứ ai sống ở đó cũng say mê bởi nó. Cô vẫn đang không ngớt tìm kiếm những cánh cửa mở ra một cuộc sống khác, điều đó không phải vì cô không thích NewYork, mà bởi vì cô quá tò mò về mọi thứ.
Cô bỏ qua những vấn đề về thế giới – Nó cũng giống như những gì đăng trên thời báo NewYork – và đọc về miền tây, nhưng tin tức địa phương. Cô đã biết hạn hán đang ảh hưởng như thế nào đến nhưng nông dân, các chủ trang trại nhưng ngược lại, nó đã tạo ra sự bùng nổ thương mại cho hơn các lò mổ, và cô cũng biết những người sắp kết hôn hay những người đang có ý định.
Cô đọc một vài dòng quảng cáo buôn bán, so sánh giá cả bất động sản ở Ohama và NewYork, luôn luôn là một sự khác biệt đến kinh ngạc. Cô bỏ qua vài dòng quảng cáo tìm người cho đến khi có một dòng quảng cáo khiến cô phải chú ý.
“Cần tìm: Một người vợ cho một chủ nông trại hoàn toàn khỏe mạnh. Phải là một người có tính cách đứng đắn, muốn có những đứa con và sẵn sàng làm những công việc ở nông trại. Tuổi từ 25 đến 35.”
Tất cả nhưng ai quan tâm có thể tiếp xúc với chủ nông trại tại số hòm thư ở Billings, Montana.
Madelyn tức thời bị phân tâm, trí tưởng tượng của cô bị đeo đuổi bởi dòng quảng cáo. Mặc dù cô không hề chắc chắn liệu cô có thành trò cười hay bị xúc phạm. Một người đàn ông thực sự đang quảng cáo tìm kiếm sự kết hợp giữa một con ngựa cái và một tay chăn nuôi. Mặt khác, anh ta trung thực một cách tàn nhẫn về sự mong đợi của mình, điều đó thật là mới mẻ sau một vài quảng cáo cá nhân cô từng đọc trên thời báo NewYork và các tạp chí. Ở đó không hề có sự lừa dối theo kiểu “Một người đàn ông nhạy cảm cần một người phụ nữ 19 mới lớn để tìm hiểu ý nghĩa của vũ trụ cùng với anh.”
Một kiểu viết không có khái niệm rõ ràng trong chính ngôn từ của anh ta.
Có thể biết được những gì về người chủ nông trại qua những dòng quảng cáo, ngoài tính trung thực của anh ta? Tuổi của anh ta có thể từ 50 trở xuống, nhưng từ việc anh ta mong muốn những đứa con, cô nghĩ anh ta trẻ hơn, có thể là 30, hoặc xấp xỉ 40. Hơn nữa, một chút về những đứa trẻ có thể thấy đó là một người có thân thể khỏe mạnh, theo đúng nghĩa đen. Nếu anh ấy mong muốn có một người vợ trung thủy, đứng đắn thì có lẽ anh ta không phải là một con người có thú tính.
Anh ta hoàn toàn giống như một chủ nông trại chín chắn, chăm chỉ, anh cần một người vợ nhưng không có thời gian để tìm kiếm.
Cô đã từng đọc một bài báo cách đây vài tháng về những cô dâu được đặt hàng qua thư và nghĩ rằng cô đã tìm được những gì thú vị, nhưng cô đã bỏ qua bởi nó thật thiếu cá tính của con người. Nó rõ ràng là việc kinh doanh buôn bán lớn, sự kết hôn giữa những người phụ nữ phương đông và những người đàn ông ở đất nước phương tây, nhưng điều đó vẫn chưa đủ, những nông dân và chủ trang trại ở các vùng ít dân cư đã bắt đầu quảng cáo. Đơn giản chỉ vì vùng đất của họ quá ít phụ nữ.
Thậm chí các bài báo trên các tạp chí chỉ dành để viết về điều đó. Thực tế quảng cáo này có cùng mục đích như các quảng cáo bóng bẩy khác: ai đó đang tìm kiếm một tình bạn. Nhu cầu thì đều là một, mặc dù điều đó thường được diễn đạt bằng những thuật ngữ thú vị hay lãng mạng hơn. Và đáp lại những dòng quảng cáo không có gì khác hơn là việc đồng ý đi gặp mặt một ai đó, giống như một cuộc hẹn hò mù quáng. Đó là con đường để tạo nên bản hợp đồng. Mọi mối quan hệ đều bắt đầu với lần hẹn hò đầu tiên.
Cô gấp tờ báo lại và ước gì cô có việc gì khác để làm, hơn là suy nghĩ về vấn đề quảng cáo xã hội.
Cô có thể bước lên lầu và đập vào bàn của Robert, nhưng điều đó sẽ không dẫn đến đâu cả. Robert không có những câu trả lời tốt, đáng thuyết phục. Anh sẽ không làm xáo trộn hoạt động trôi chảy của văn phòng chỉ để giao cho cô một công việc nào đó. Anh đã đề nghị cho cô một công việc, giống như tạo cho cô một điểm để tập trung trong cuộc sống, sau khi mẹ và bà ngoại cô cùng qua đời trong một thời gian ngắn. Nhưng cả hai đều biết rằng, công việc đó đã sống lâu hơn mục đích của nó. Chỉ có sự lạc quan vô hạn mới giữ được cô ở đây trong một thời gian dài như thế, với hy vọng nó sẽ trở thành công việc gì đó chính đáng.
Nếu cô đập vào bàn của Robert, anh sẽ dựa vào chiếc ghế của mình, mỉm cười với cô kèm theo ánh mắt thích thú tinh quái và nói rằng: “Những quả bóng ở trên sân của em, em yêu. Hãy giao bóng hoặc là về nhà.(???)”
Đúng. Đây chính là lúc tìm kiếm điều gì đó mới mẻ. Cú sốc của nỗi đau buồn đã khiến cô trì trệ. Sự trì trệ ấy thậm chí khó mà thay đổi được. Và nếu không thay đổi được, cô sẽ phải bỏ lại những gì có trong hai năm vừa qua. CẦN TÌM : Một người vợ
Cô cầm tờ báo lên và đọc dòng quảng cáo một lần nữa.
Ôi.Cô không phải đã tuyệt vọng.Nhưng liệu có đúng không?cô cần một công việc mới ,một sự thay đổi khung cảnh sống,không phải là một người chồng.
Mặt khác,cô đã 28 tuổi, đủ già giặn để biết rằng cuộc sống nhịp nhàng không phải dành cho cô.Tuy nhiên, nơi đó không có cuộc sống ở thành phố,thực sự,cô đã sống ở những thành phố hầu hết cuộc sống của mình.Khi còn là một đứa trẻ ở Richmond,cô đã rất yêu quý những ngày cuối tuần khi cô được về thăm bà ngoại ở vùng nông thôn.Tuy nhiên,nó chỉ là một ngôi nhà thôn dã,không phải là một nông trại thực sự, cô đã thường say sưa trong sự yên bình và tĩnh lặng, điều đó kéo dài cho đến khi mẹ cô tái hôn và họ chuyển tới New York.
Không,Cô không tuyệt vọng chút nào.Cô vốn là một người hiếu kì và rất cần sự tiêu khiển,cô đã quyết định mình nên tìm kiếm loại công việc gì, và ở đâu. Nó giống như ngày hò hẹn đầu tiên.Nếu như có sự tâm đầu ý hợp.Cô sẽ không còn gì để chống lại Montana, và liệu điều đó có phải là một câu chuyện điên rồ để kể với những đứa cháu của cô sau này,rằng bà của chúng là 1 cô dâu đặt hàng qua thư ?Nếu mọi chuyện có thể tiến xa ,không có gì xảy ra và không gây hại cho ai ,cô sẽ cảm thấy an toàn nhiều hơn để trả lời dòng quảng cáo của 1chủ nông trại từ Montana.
Một chút vui mừng về chính sự táo bạo của mình,cô nhanh chóng cuộn một tờ giấp vào chiếc máy đánh chữ,viết sự trả lời cho dòng quảng cáo,cho nó vào phong bì,dán tem và bỏ vào hòm thư.Ngay khi chiếc phòng bì rơi vào thùng thư,cô cảm thấy thật kì lạ,một cảm giác trống rỗng ,giống như cô vừa làm một việc cực kì ngu ngốc.Cô đã từng có cảm giác này khi lần đầu tiên cô được cầm lái ôtô,khi cô lao trên trò chơi tàu siêu tốc,khi lần đầu tiên cô đến trường cao đẳng,với sự căng thẳng ,và khi lần đầu tiên cô đến một cuộc hò hẹn.Một cảm giác đi kèm theo hầu hết những lần đầu tiên trong cuộc sống của cô.Nhưng cảm giác đó chưa bao giờ là sự báo trước những điều bất hạnh.Thay vào đó cô đã được hưởng thụ trọn vẹn tất cả những lần đầu tiên.Có lẽ đó là một dấu hiệu tốt.
Mặt khác,…là một cô dâu được đặt hàng? Là cô ư? Cô nhún vai. Chẳng có gì đáng lo nghĩ cả.Nực cười là cô còn chưa nghe một chút gì từ chủ nông trại kia,liệu họ có thể tìm thấy điểm chung không?
****************************************
Reese Duccan nhìn địa chỉ phản hồi từ New York trên bì thư, mở nó ra và lấy tờ giấy được đánh máy bên trong.Liệu có ai ở New York có thể hiểu đuợc cuộc sống ở một nông trại?Anh muốn quẳng cái bức thư này vào thùng rác,thật là phí thời gian nếu anh đọc nó, giống như một cuộc du ngoạn tới Billings chỉ để lấy những bức thư cũng đã là phí thời gian.Hôm nay chỉ có duy nhất một người từ New York đáp lại dòng quảng cáo của anh, ở mọi toà báo.Nhưng toàn bộ sự phản hồi từ dòng quảng cáo chưa có bức thư nào là thực sự nổi trội khiến anh thấy hài lòng khi đọc nó.Thực ra đây mới là bức thư thứ 3, có lẽ không có nhiều phụ nữ trên thế giới ao ước cuộc sống ở một nông trại.
Bức thư ngắn gọn , đáng chú ý với những thông tin nó “không” đưa ra.Tên cô ta là Madelyn S.Paterson.Cô 28 tuổi,chưa kết hôn,khoẻ mạnh,sôi nổi và sẵn sàng làm việc.Cô không gửi kèm theo ảnh.Và cô là nguời duy nhất không gửi.Cô trẻ hơn so với hai người phụ nữ đã hồi âm trước.Họ đều đã hơn ba mươi.Một giáo viên tiểu học bằng tuổi anh,không quá tồi tệ để xem xét.Người phụ nữ còn lại 36 tuổi,lớn hơn anh 2 tuổi,chưa bao giờ làm công việc làm thuê.Cô ta ở nhà để chăm sóc người mẹ tàn tật của mình,người vừa mới qua đời.Cô ta chất phác,nhưng không thô kệch.Cả hai người đều đáng mong đợi một cách thực tế hơn là cô Madelyn S.Paterson ,với vùng đất mênh mông,trống rỗng và cuộc sống khắc nghiệt ở nông trại này.
Tuy nhiên,có thể cô là một cô gái nông thôn vừa chuyển đến thành phố lớn và nhận ra cô không hề thích nó.Có lẽ cô đã đọc dòng quảng cáo tại một tờ báo thị trấn ai đó đã gửi đến cho cô bởi anh chắc chắn đã không lãng phí tiền bạc của mình để đặt quảng cáo trên thời báo New York times.Thêm vào đó,anh không có nhiều sự phản hồi để có thể bỏ qua bất cứ một ai.Anh có thể sắp xếp một cuộc gặp với cô giống như anh đã làm với những người khác,nếu cô vẫn thấy quan tâm sau khi anh viết thư trả lời cô.
Anh cuộn bức thư và vỗ nhẹ vào đùi,rời bưu điện và bước về chiếc xe tải của mình.Công việc này cần nhiều thời gian hơn là những gì anh có thể đáp ứng.Anh muốn mọi chuyện ổn định vào tháng 7.Và nó phải sẵn sàng vào trung tuần tháng 5.Sáu tuần.Anh muốn tìm một người vợ trong vòng 6 tuần.
************************************************
Madelyn gần như đánh rơi bức thư khi cô đọc thấy địa chỉ từ Montana trên bì thư trắng tinh.Chỉ 9 ngày trôi qua, kể từ khi cô đáp lại dòng quảng cáo.Hẳn là anh ấy trả lời tất cả mọi người bằng cách gửi thư lại.Trong 9 ngày qua cô đã tự nhủ rằng chắc anh sẽ không thể trả lời tất cả.
Cô ngồi xuống chiếc bàn ăn nhỏ và mở bức thư.Chỉ có một tờ giấy bên trong.
“Cô Paterson
Tên tôi là Reese Duccan ,năm nay tôi 34 tuổi, đã ly dị, không có con.Tôi là chủ một nông trại ở trung tâm Montana.
Nếu như cô vẫn còn quan tâm,tôi có thể gặp cô 2 tuần nữa vào thứ 7.Hãy cho tôi biết bằng cách trả lời thư.Tôi sẽ gửi cho cô vé xe bus tới Billings.”
Không có một lời chào kết thúc, chỉ có chữ kí của anh G. R. Duncan
Chữ G ở đây có nghĩa là gì? Chữ của anh đậm nét ,góc cạnh và hoàn toàn dễ đọc.Không có một lỗi chính tả.
Giờ cô đã biết tên tuổi của anh,và biết rằg anh đã ly dị.Anh chưa bao giờ trở nên thực tế đến thế. Anh chỉ là một người nặc danh đặt dòng quảng cáo để tìm kiếm một người vợ. Bây giờ, anh đã trở thành sự thực.Và là một người bận rộn,nếu anh chỉ có thể tằn tiện chút thời gian để gặp cô vào thứ 7 sau tận hai tuần .Madelyn không thể cố cười với suy nghĩ đó.Anh ta chắc chắn không mang đến cảm giác tuyệt vọng như vậy cho người vợ mà anh ta đã bắt buộc phải quảng cáo để tìm kiếm.Một lần nữa cô ấn tượng rõ ràng rằng anh là một người quá bận rộn.Anh đã ly dị,bức thư đã viết như vậy, liệu có thể anh ta đã mất người vợ đầu tiên chính xác chỉ vì anh ta quá bận rộn.
Cô gõ nhẹ bức thư với những móng tay. Nghiên cứu bức thư viết tay.Cô đang bị hấp dẫn,và còn hơn thế nữa.Cô muốn gặp người đàn ông này.
Madelyn S.Paterson hồi âm ngay tức thì, những người phụ nữ khác thì không, anh không nhận được gì từ phía họ.Reese mở bức thư của cô.
“ Anh Duccan, tôi sẽ tới Billings vào ngày được ấn định, hơn nữa, tôi không đồng ý việc anh trả phí đi lại của tôi, Chúng ta là những người xa lạ và chưa chắc có điều gì xảy ra trong cuộc gặp gỡ này.Chuyến bay sẽ đến vào lúc 10h30 sáng.Tôi nghĩ rằng lúc đó là thích hợp.Dưới cùng là bản sao lịch trình chuyến bay của tôi. Hãy liên lạc với tôi nếu kế hoạch có gì thay đổi.”
Đôi mắt nâu của anh nhướng lên.Tốt thôi.Cô ta thích được bay hơn thay vì đón xe bus.Một nụ cười mỉa mai trên môi anh.Thực sự,anh cũng thích.Thậm chí anh còn sở hữu máy bay của riêng mình,nhưng nó đã là quá khứ.Vợ cũ của anh đã chăm sóc nó được một năm kể từ khi anh có đủ khẳ năng được cấp giấy phép cho chiếc máy bay,cho nó một đường bay riêng.Một phần trong anh đánh giá được là trên thực tế cô Paterson tiết kiệm cho anh một chút chi phí.Nhưng sự kiêu ngạo bên trong của anh phẫn nộ với thực tế rằng,anh không có đủ khả năng để gửi cho cô một chiếc vé máy bay.Chết tiệt, để xem,thậm chí một chiếc vé xe bus cũng có thể đặt anh vào chuyện phiền phức trong tuần này.Mà có thể khi cô biết được rằng anh đã túng quẫn như thế nào ,cô sẽ bước đi thật nhanh nhất có thể.Giữa anh và người phụ nữ này khó có thể tiến triển,tuy nhiên anh nên tới đó để biết chắc chắn về điều này. Điều đó có thể không xảy ra nếu có sự thỉnh cầu gõ vào cánh cửa của anh.
Madelyn mời Robert ăn tối vào thứ 5,trước chuyến đi Montana vào thứ 7 của cô.Vì biết rằng anh có một cuộc hẹn tối thứ 6,và cô muốn nói chuyện riêng với anh.
Anh đến đúng hẹn vào lúc 8h tối và bước tới quầy rượu nhỏ của cô,nơi anh tự rót cho mình một chút rượu Scotch nặng với nước.Anh nâng ly rượu về phía cô ,và dường như đôi mắt anh đang cười trong khi cái miệng của anh thì không.Luôn luôn là như vậy.
Madelyn nâng ly lại với anh “vì một điều bí ẩn”.Cô nói.Anh nhướng đôi mày thanh lịch.
“Về em à?”
“Không phải em, em là một cuốn sách đã được mở”
“Nhưng được viết bằng thứ ngôn ngữ không ai biết”
“Vậy nếu như bìa sách của anh đã được mở,thì ngôn ngữ của nó là gì?”
Anh nhún vai. Đôi mắt vẫn mỉm cười, nhưng anh không bác bỏ lời buộc tội rằng anh giữ bản thân mình xa cách với mọi người.Madelyn gần gũi với anh hơn bất kì ai.Bố anh đã kết hôn với mẹ cô khi cô lên 10 và anh 16. Có thể đó là sự khác biệt tuổi tác lớn để có bất kì sự gần gũi nào.Nhưng Robert không thể giải thích được sự mất thời gian để khiến cô cảm thấy được chào đón trong ngôi nhà mới, để nói chuyện được với cô và nghe được câu trả lời từ cô. Điều đầu tiên họ vượt qua cùng nhau là cái chết của bố anh ,và 5 năm sau đó,là mẹ cô. Hầu hết các con riêng sẽ trôi giạt mỗi người một nơi trong trường hợp này,nhưng họ thì không.Bởi vì họ thực sự yêu quý nhau,giống như anh chị em ruột.
Robert là một người thực sự thanh lịch,bí ẩn, đẹp trai và thông minhh kinh khủng.Nhưng kèm theo đó là một cõi riêng rộng lớn mà không ai được phép chạm đến.Madelyn là người duy nhất biết điều đó tồn tại.Không một ai khác có thể biết quá nhiều về anh.Kể từ khi thừa kế tập đoàn Cannon,anh đã định hướng lại cho nhiều doang nghiệp và khiến họ thậm chí rộng lớn và giàu có hơn trước đó.Một lượng quyền lực khổng lồ dựa vào đôi tay gầy guộc của anh, nhưng thậm chí Cannon dường như vẫn không hoàn toàn với tới được cốt lõi sự riêng tư của anh.Con người bên trong của anh được ẩn giấu,không bị ai xâm phạm. Điều đó giống như anh tự giàng buộc bản thân mình,những ngọn lửa của anh đã được đắp bờ bao quanh.Phụ nữ luôn tụ tập xung quanh anh, đương nhiên,nhưng anh kĩ lưỡng đối với đối tác trên giường, và thích chế độ một vợ một chồng hơn là những chiếc gường êm ái khác.Khi anh lựa chọn một người phụ nữ đặc biệt ,họ thường gắn bó với nhau ít nhất một năm, và anh chung thuỷ với người phụ nữ ấy trong khoảng thời gian dài nhất có thể.Một trong những người tình cũ của anh đã từng uống say và khóc trên vai Madelyn,trong một bữa tiệc nhỏ, sau khi Robert kết thúc cuộc tình với cô ấy,thổn thức rằng cô ấy không thể yêu ai khác bởi vì không ai có thể so sánh với Robert.
Người phụ nữ say rượu đã thú nhận, hơn nữa,còn chính xác đến thảm hại,rằng cô đã từng bị cuốn vào một chuyện yêu đương,cả hai đã có một cuộc tình ngắn ngủi,nhưng kể từ đó cô đã chấm dứt hò hẹn hoàn toàn. Giờ anh đang nhìn cô với ánh mắt thích thú,và sau vài phút cô tự trả lời câu hỏi của mình
“ Ngôn ngữ của anh là thứ ngôn ngữ khó hiểu, được dịch bởi những mật mã của riêng anh.Theo lời diễn giải của Winston Churchill, hay một vài lời nói ngớ ngẩn phức tạp nào đó,anh là sự bí ẩn trong một bài toán đố đầy khó hiểu.”
Anh mỉm cười ,đôi môi nhếch lên,và nghiêng đầu để thừa nhận sự đúng đắn của những nhận định.Anh nếm chút rượu Scotch,thưởng thức một chút hương vị có mùi khói của nó.
“Bữa tối có những gì?’
“Một cuộc chuyện trò”
“Một trường hợp thật sự của việc nuốt lời ?”(“ ăn những lời nói” thì là nuốt lời các ss nhỉ? Hehe)
“Và spaghetti”
Anh nhìn ly rượu có vẻ đau khổ rồi bỏ chiếc ly xuống,anh không nghĩ nó hợp khẩu vị với mỳ ống.Madelyn nhìn anh với ánh mắt thiên thần làm tăng thêm sự biểu lộ thích thú trong đôi mắt anh.
“Vậy chúng ta trò chuyện về điều gì nhỉ?”
“Thực tế là em đang tìm kiếm một công việc mới, chí ít là như vậy”
Cô vừa nói vừa đi vào nhà bếp.Anh đi theo và không lưỡng lự bắt đầu giúp cô bày thức ăn ra bàn.
Và bây giờ đã đến lúc, đúng không?” anh hỏi một cách thông minh
“Điều gì đã khiến em quyết định?”
Cô nhún vai. “Một vài điều,và cơ bản là,giống như anh nói, đã đến lúc.”
“Em nói “chí ít là vậy”,thế phần lớn là gì ? ”Tin rằng Robert có thể thấy ẩn ý của từng từ ngữ,cô mỉm cười khi rót rượu vào những chiếc ly.
“Em sẽ bay tới Montana thứ 7 này”
Đôi mắt anh rung rinh chỉ một chút,báo hiệu sự quan tâm đặc biệt.
“Có điều gì ở Montana?”
“Không phải điều gì,mà là ai.”
“Vậy thì ai,rồi sao?”
“Một người đàn ông tên là Reese Duccan, đó có thể là một cuộc hôn nhân”
Có những lúc cái nhìn từ đôi mắt xanh nhạt của Robert có thể sắc như dao cạo,và bây giờ cũng vậy.
“Nghe như một bản dự báo thời tiết”. Anh nói với âm điệu bình thản. “Hãy thận trọng đưa ra cho anh một tỷ lệ phần trăm.Bốn mươi phần trăm cơ hội kết hôn? Hay năm mươi?”
“Em không biết,em sẽ không biết cho đến khi em gặp người đàn ông ấy”
Anh đang xúc mì trên chiếc đĩa,nhưng giờ anh cẩn thận đặt nĩa xuống và hít một hơi thở sâu. Madelyn chăm chú nhìn anh. Đây là một trong rất ít lần cô có thể thấy anh thực sự ngạc nhiên.
Anh nói,rất cẩn thận. “Em có chắc là em chưa gặp anh ta bao giờ không?”
“Không.Chúng em đã trao đổi thư từ,nhưng chưa thực sự gặp nhau lần nào cả.Và có thể chúng em không thích tính cách của nhau,thực sự, đây chỉ là một cơ hội rất nhỏ cho sự kết hôn.Trong ngôn ngữ của thời tiết,không bao gồm sự mong đợi”
“Nhưng điều đó là có thể”
“Vâng,và em muốn cho anh biết”
“Làm cách nào mà em biết được anh ta”
“Em không biết anh ta, em biết một chút về anh ta,nhưng không nhiều”
“Vậy làm cách nào mà hai người trao đổi thư từ”
“Anh ta quảng cáo tìm một người vợ”
Anh dường như choáng váng,thực sự choáng váng.Madelyn thấy thương cho anh,cô múc thêm vào đĩa nước xốt gia vị lên đĩa mì của anh trước khi nó trở nên lạnh ngắt,bắt đầu từ lúc anh dường như quên hẳn nó.
“Em đã đáp lại dòng quảng cáo đó?”. Cuối cùng, anh hỏi với giọng căng thẳng.
Cô cúi đầu và quan tâm trở lại với chiếc đĩa của mình
“Vâng”
“Ôi chúa ơi,em có biết nó nguy hiểm đến mức nào không?”Anh gầm lên,dường như đứng dậy khỏi chiếc ghế.
“Có,em biết”.Cô với qua và vỗ nhẹ vào tay anh.
“Làm ơn ngồi xuống và ăn đi anh.Anh sẽ không hoảng loạn nếu em nói với anh rằng, em gặp một ai đó một mình tại một quán bar ở Manhattan.Và điều đó không ít rủi ro hơn việc gặp gỡ một chủ nông trại ở Montana.”
“Từ một cái nhìn lành mạnh,đúng,nhưng còn nhiều điều khác phải xem xét. Điều gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông đó chỉ lạm dụng,nếu hắn là một kẻ có hồ sơ phạm tội, hay là một kẻ lừa gạt, liệu em biết được bao nhiêu về hắn?”
“Anh ấy bằng tuổi với anh, ba mươi tư, sở hữu một nông trại ở Montana,và anh ta đã ly dị,không có con.Em đã viết thư tới hòm thư ở Billings.”
Từ cái nhìn sắc bén của anh,Madelyn biết anh đã ghi nhớ vào trí óc tất cả những điều cô đã nói, và không bỏ qua một chi tiết nào. Cô cũng biết rằng anh sẽ điều tra kĩ lưỡng về Reese Dunncan, cô nghĩ về sự phản đối,nhưng rồi cô quyết định, điều đó sẽ không làm thay đổi gì cả. Trong lúc anh có bản báo cáo của mình ,cô đã có thể gặp mặt ông Duccan và xác định được ý kiến của chính mình.Cô thậm chí đã nhìn thấy tại sao Robert lại lo lắng và phòng xa đến thế,nhưng cô cho rằng điều đó là cần thiết. Sự thẳng thừng của Duccan qua bức thư đã khiến cô tin chắc rằng đó là một người đàn ông được hiện lên bởi một sự thật thẳng thắn và không thể đưa ra một sự nguy hiểm nào như Robert đã nói. Cần phải làm dịu bớt việc đánh giá sự thành thật của những kẻ lừa đảo.
“Anh có thể nói em đừng đi không ? “Anh hỏi. “Hay ít nhất là trì hoãn cuộc gặp gỡ lại ? ”
“Không”.Cô mỉm cười, đôi mắt xanh ngời lên vẻ hy vọng. “Em rất tò mò, em khó có thể chống lại nó”
Anh thở dài. Madelyn tò mò giống như một chú mèo, theo cái cách lười biếng của cô.Cô không hề vội vã xung quanh việc thò mũi của cô vào mỗi chi tiết đến trên con đường của cô. Nhưng cô cuối cùng cũng vòng quanh tới việc điều tra bất cứ thứ gì hay hoàn cảnh nào hấp dẫn cô. Anh có thể nhìn thấy điểm nào trên dòng quảng cáo có thể hấp dẫn cô. Một khi cô đã đọc nó, điều cuối cùng tất yếu là cô sẽ đi gặp người đàn ông cho bản thân cô. Nếu như không có cách nào để bảo cô đừng tới đó, anh phải chắc chắn rằng cô không gặp nguy hiểm. Trước khi cô lên máy bay, anh phải biết liệu Reese Duccan có bất cứ dòng nào trong hồ sơ phạm tội không, thậm chí là cả vé phạt đỗ xe. Nếu có bất kì dấu hiệu nào rằng Madelyn không được an toàn tuyệt đối,anh có thể bắt cô huỷ chuyến bay nếu buộc phải trấn áp cô.
Và nếu như cô đọc được ý nghĩ của anh, cô sẽ dựa lên phía trước . Cô sẽ lại biểu hiện giống như thiên thần một lần nữa, điều khiến anh phải đề phòng. Khi Madelyn là một thiên thần, cô có thể vô cùng tức giận hoặc tinh quái hơn,và anh không thể nói gì cho đến khi mọi việc quá muộn.
“Nếu anh can thiệp vào cuộc sống xã giao của em, thì em cho rằng em cũng có sự tự do giống như anh.” Cô nói một cách duyên dáng. “Theo quan điểm của em, anh cần một sự giúp đỡ nhỏ với người phụ nữ của mình”
Cô dự định thế. Cô chưa bao giờ lừa gạt, chưa bao giờ đe doạ trừ khi cô chuẩn bị thực hiện đến cùng những lời đe doạ đó. Không nói một lời, Robert giật mạnh chiếc khăn tay trắng ra khỏi túi áo và vẫy nó trong sự đầu hàng.