Chương 1: Chương 1



“Hả mẹ nói cái gì,mẹ gả chồng cho con” Doãn Điền Điền hoảng hốt vì lời nói của mẹ mình,nhưng mà ai mà thèm lấy cô cơ chứ vả lại hoàn cảnh nghèo xác như thế này.

Nhan sắc thì cũng tầm thường,chả có ma nào để ý đến cô huống chi là gả chồng cho cô.

Mẹ cô buồn rầu và kể lại vào hai ngày trước,buổi chiều công ty lại được nghỉ giảo lao và có trận World Cup,được chủ tịch cho chiếu ở tại phòng nghỉ giải lao lúc đó mẹ cô chỉ là lao công nên ngồi ở dãy cuối.

Thì lúc này,chủ tịch cũng vào phòng nghỉ nhân viên thì hò hét cổ vũ hết mực,nên không ai để ý đến anh ta,”lúc ấy mẹ cô đã nhường chỗ ngồi cho anh“Dì Doãn,dì đã chọn đội nào chưa?”Mẹ cô ung dung không biết chọn đội nào nhưng nhờ MC dẫn chương trình nên biết đội bóng của nước nào đấu với nước nào,nên mẹ cô chọn đại bên đội Nga.

Anh nhìn mẹ cô liền cười “Vậy cháu chọn đội còn lại,nếu như mà đội cháu thắng thì dì gả con gái cho cháu nhé”,mẹ cô tưởng là nói đùa nên đã đồng ý gả cho anh.


Doãn Điền Điền chỉ mới 18 tuổi thôi đùng phát liền đi gả,cô lắc đầu nhất định không chịu gả cho tên sếp ấy “Mẹ sao mẹ không nói với ông ấy là mẹ chỉ nói đùa” mẹ cô thở dài “Mẹ đâu có biết “Sếp đã ghi âm lại rồi còn đâu,mẹ mà từ chối là hai mẹ con mình ra ngoài đường ở đó”.

Doãn Điền Điền thở dài có chết cũng không gả bởi vì cô đã chứng kiến mẹ cô khóc rất nhiều khi cô nhắc đến ba, ba cô là người tốt không thể nào bỏ mẹ con cô được nhưng khi mẹ còn mang thai cô là ba cô phải đi cứu người ở tòa nhà cao ốc bởi vì ba cô chính là lính cứu hỏa.

Do vụ tai nạn ấy,ba cô đã không còn nhưng gia đình nhà nội của cô là người rất khắt khe và đuổi mẹ cô đi mặc kệ mẹ đã mang giọt máu của gia đình nhà nội.

Cô hận nhà nội và muốn lấy lại mọi thứ chỉ thuộc về mẹ,giá như mà mẹ đừng có có cược như thế thì cô đâu có thể gả đi rồi.

Tối hôm sau,Điền Điền đi làm về trên con đường hẻm nhỏ tuy vắng vẻ chỉ có vài bóng đèn đường mờ ảo lúc này tiếng chuông điện thoại vừa reo lên một tin nhắn thoại “Điền Điền con ở đây mạnh khỏe,mẹ về quê ngoại 1 tháng nữa nữa mẹ sẽ về à con gái lát nữa chồng con sẽ đón con”.

Gì chứ mẹ đồng ý gả cho cô mà không có sự ý kiến của mình vậy là như thế nào,hình như hôm qua mẹ nhờ cô ký gì đó ai ngờ có khi nào là giấy kết hôn không.

Ôi không mẹ thật ác độc dám gả cho người đàn ông già nua bụng phệ béo ú đã vậy còn biến thái nữa,ôi cô không muốn chút nào cùng lúc này cô thấy có vài người đàn ông mặc áo vest đen đi quanh khu cô ở.

Điền Điền thấy lạ,nhưng vẫn nhớ được dòng tin nhắn mà mẹ đã gửi cho cô là sẽ có người tới đón cô,nhưng mà cô không dám lộ động tĩnh nhất là khi người nào đó đã hỏi cô có phải Điền Điền không thì cô sẽ trả lời là không phải.

Nhưng vừa đi gần tới nhà,cô thấy bà chủ trọ đang nói chuyện với người đàn ông mặc vest đen,nhưng cô có thể nhìn được động tác miệng người đó nói gì.

“Chào chị cho hỏi cô gái tên Điền Điền sống ở đây không?” Người đàn ông mặc vest đen này hỏi chủ nhà“Phải,cô ấy ở đây mà mẹ của cô ấy dọn về quê rồi”“Cô ấy có ở nhà không?”“À con bé sắp về rồi” bà chủ nhà nhìn sang hướng cô và thấy cô đang đi về “Đây là Điền Điền con bé đã về rồi”.


Điền Điền biết bản thân mình không thể nào trốn được nếu như mà bỏ chạy thì bà chủ nhà cho rằng cô kiếm chuyện với giang hồ hoặc là trốn nợ.

Điền Điền vẫn không nói gì rồi dẫn người đó vào trong phòng trọ của mình,phòng trọ cô ở đều chật hẹp cũ nát chỉ có chỗ ngủ là nơi có thể tiếp khách “Mời chú ngồi,nhà hơi chật chội chút”,người đàn ông này vẫn lịch thiệp mà ngồi cỏm xuống đất.

Điền Điền vẫn ngồi đối diện người đàn ông này “Phu nhân,chúng tôi đến đây để đón cô,ông chủ rất mong muốn được gặp cô”,Điền Điền bối rối nhưng chưa biết mặt hắn ta là ai nhưng vẫn coi là ông già dê xồm,biến thái đều có thể hình dung hết rồi,nhưng Điền Điền vẫn còn ngang bướng “Nếu mà chú gọi tôi là phu nhân,thì tức là tôi đã kết hôn với ông chủ các người,nhưng mà bằng chứng đâu”.

Người đàn ông này không nói nhiều chỉ đưa chứng nhận kết hôn trong đó có cả chữ ký của cô,nhưng cô từ chối đó không phải chữ ký của cô nên nhất quyết cô không đi đâu hết.

Người đàn ông này còn gửi cho cô tấm ảnh đó không phải cầm viếc ký chứ còn là gì,cô không còn đường chối cãi nữa nhưng vẫn còn ma ranh“Chú có thể cho tôi xem hình ông chủ các người được không?”Người này từ chối,cô còn nói thẳng thêm “Hắn ta xấu xí đến mức không cho xem hình đúng không?Thôi tôi không đi đâu mời về cho”.

Nói rồi cô phất tay xua đuổi mời người đó về cho,nhưng người này nói rằng chồng cô tên là Lục Trạch Kỳ,nhưng cô đồng ý đi ngay.

Sau khi thu dọn hành lý ,cô tạm biệt bà chủ nhà.


“Dì à,cháu làm giúp việc nên giờ cháu chuyển đi cảm ơn dì giúp đỡ mẹ con cháu”Bà chủ nhà không nói nhiều lời,chỉ đưa cô ít tiền nhưng cô từ chối thì bà chủ nhà nói rằng tiền này là mẹ con cô đóng tiền nhà cho bà,bà vốn không lấy nên trả lại.

Điền Điền cũng hơi ngại nên đã cần lấy tiền từ bà chủ nhà rồi lên xe và đi.

Thực ra cô không muốn đi đâu,chưa thấy mặt mũi tên già nua đó ra sao nhưng nghe tên cũng được,cô mà không đi thì chỉ lo sợ mấy người này của hắn ta sẽ gây rối cho khu trọ nhất là bà chủ nhà.

Dù gì bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi,nên cô cũng phải đi coi như là ngày địa ngục của cô rồi,bạn bè của cô mà thấy cô trong cảnh tượng này thì sẽ có cái lỗ chui vào mất thôi.

.