Chương 1
Người ta nói rằng, năm nay vận số của cục trưởng Cận không tốt lắm.
Còn không phải ư? Đầu tháng trước đã xảy ra một vụ bạo loạn, có một tên côn đồ cầm súng chạy trên đường khiến mọi người phát hoảng, làm cục cảnh sát đã tốn biết bao nhiêu công sức, chờ đợi hơn mười ngày mới tóm được hắn.
Sau khi điều tra, hoá ra là một kẻ tâm thần. Cục trưởng Cận tức đến nỗi nói không ra hơi: Thằng điên thì lấy súng ở đâu hả? Còn biết tự mình tháo chốt an toàn nữa à?
Cuối cùng, bệnh viện cũng chứng thực lần nữa: Người này mắc chứng rối loạn hoang tưởng và thực sự có bệnh tâm thần.
Nghĩ tới bệnh viện này đã nhiều năm đồng hành qua khói lửa chiến tranh nên cục trưởng Cận nhẫn nhịn.
Tháng trước nữa thì có một nhóm buôn lậu ngang nhiên hoành hành, đánh động cấp trên.
Với xuất thân lưu manh, cục trưởng Cận đã tận dụng toàn bộ mối quan hệ cá nhân của mình… Giang hồ mà, nói lý được thì tốt, nói lý không được thì đánh thôi.
Tất nhiên, cả cục cảnh sát đều biết tiếng tăm cục trưởng Cận – một người có bề ngoài gia giáo, nhưng tính nết côn đồ. Do đó cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Tiếc thay, những người hay lớn lối chỉ đạo, suốt ngày cứ vừa đấm vừa xoa cấp dưới của mình lại choáng váng khi biết rõ ngọn ngành của nhóm buôn lậu ngoại quốc này.
Thế là đội ngũ cảnh sát oai phong liền ra tay. Hôm đó, lực lượng được huy động có thể làm thành cả một trận bóng đá, những chiếc xe cảnh sát bắt đầu xếp hàng dài, chiếm phân nửa con đường, súng ống trên tay bao gồm súng lục, súng bắn tỉa, súng chống bạo động, súng ngắn liên thanh… Kết quả thì…
Thùng rỗng kêu to. Khi cảnh đội tới nơi, nhóm buôn lậu đã tẩu tán, ngay cả vụn ma tuý cũng mất sạch.
Trong tháng này, ban lãnh đạo đổi người nên mọi việc đều rối hết cả lên. Hết hạ lệnh trấn áp nhóm này, lại hạ lệnh chỉnh đốn đội kia, rồi cải tổ này nọ.
Vừa lên chức đã diễu võ dương oai, dĩ nhiên không thể thiếu hệ thống thông tin tầng tầng lớp lớp. Kết quả cấp trên chưa đi đã đòi chạy, khiến toàn cục bận đến sứt đầu mẻ trán, sáng thì ra ngoài thị sát, đến trưa lại cải tổ và tối thì đi càn quét tệ nạn. Nếu va phải vụ nào thì xem như khỏi ngủ.
Cục trưởng Cận ôm một bụng tức đến độ phát hoả.
Muốn cải tổ đương nhiên phải nhiệt liệt ủng hộ, nhưng đừng có chờ bắt người về rồi lại kiếm đủ lý do để phóng thích chứ? Một lần thì nhịn, hai lần cũng coi như làm ngơ đi, nhưng tới lần thứ ba thì…
Cục trưởng Cận tức giận quá mức nên quyết định buông hết gánh nặng, tự mình nghỉ ngơi.
Vất vả lắm mới được nghỉ vài ngày, thế mà hôm nay còn chưa kịp ra khỏi cửa đã gặp án mạng.
Như này chẳng phải một cái tát thẳng mặt cục trưởng Cận ngay trước những ông chú bà cô trong chung cư à, rõ ràng cái khu này có cục trưởng cục cảnh sát sinh sống thế mà lại có người chết ư.
Mới 6 giờ sáng, đội trưởng Lâm đã nhận được điện thoại khẩn cấp, tiếng chuông réo rắc vang lên. Giữa căn phòng tối là ánh đèn đỏ lập loè, nhấp nháy, nhìn hết như liều thuốc lắc đòi mạng.
Lâm Canh bực bội ngồi dậy, nhìn vào điện thoại, hít thở thật sâu để trấn tĩnh, sau đó vò đầu bứt tóc và điềm đạm nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”
Hẳn nhiên loại chuyện này hay xảy ra mỗi khi mộng đẹp dang dở lắm.
Đầu dây bên kia không phải nhân viên tổng đài bình thường, mà là cục trưởng Cận đã ăn bận chỉn chu và chuẩn bị ra ngoài. “Chỗ tôi ở xảy ra án mạng, tới mau đi. Tôi có việc phải đi trước đây. Cậu thông báo cho đội của mình đi.”
Lời vừa dứt liền ngắt máy, không thèm ngó ngàng gì Lâm Canh.
Lâm Canh bất lực nhìn màn hình điện thoại tối om, phóng dậy rửa mặt, thay quần áo rồi lao ra khỏi căn phòng mấy chục mét vuông của mình như tên lửa.
Đội trưởng Lâm có kỹ năng mà không ai sánh bằng, đó chính là sự lạc quan thiên bẩm, dù trong hoàn cảnh khó khăn vẫn có thể nghĩ tới điều tốt đẹp.
Ví như hiện tại, trong khi đồng đội chửi trời trách đất, khổ sở chia tay chăn ấm nệm êm thì Lâm Canh đã vui vẻ lái xe cảnh sát, mở còi báo động, chạy thẳng tới chung cư Tinh Uyển.
Ngoài mặt thì cục trưởng Cận cứ cau mày nhăn nhó, lo lắng cho bộ mặt đất nước và hết mực thương dân, nhưng xem ra trong lòng lại hả hê khi thấy người gặp họa, rõ ràng là thế, ông ấy thì ăn mảnh, còn người khác thì ngày ngày sống cảnh khốn cùng.
Là cánh tay đắc lực dưới trướng cục trưởng Cận, Lâm Canh không hề ngại ngần mỗi khi sếp mình đang có tâm trạng không tốt.
Khi xe cảnh sát tới chung cư thì hiện trường vụ án đã được rào chắn.
Ngồi xổm trên mặt đất khám nghiệm tử thi là một người đàn ông mặt mũi nhợt nhạt, khoác áo blouse trắng với vẻ nghiêm túc cực kỳ. Gương mặt không chút huyết sắc của vị pháp y này trông khá tương đồng với thi thể lạnh ngắt dưới đất. Chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết, anh ta sinh ra là để làm việc với những xác chết lạnh lẽo.
Là pháp y dày dạn kinh nghiệm, Khưu Diêu đã kiểm tra xong người chết. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông cao lớn đang đi về phía mình.
Người đàn ông này có nước da màu lúa mì, dáng dấp cao ráo, vai rộng, eo thon với đôi mắt phượng sắc bén, dữ dằn… Thoạt nhìn thì chẳng phải người hiền lành gì cho cam.
Hình như anh cũng biết vấn đề nằm ở đôi mắt, nên đã đeo một cặp kính gọng vàng nhằm che bớt khóe mắt sắc sảo đó.
Nhưng đường nét của anh quá nổi trội, nên đến cả gò má góc cạnh cũng khó mà che đi khí phách hiếm có.
Rõ ràng đang là mùa đông, nói chuyện ra cả khói trắng nhưng anh chỉ mặc một cái áo khoác xám dày, dây kéo cũng chỉ tới ngang ngực, bên trong lộ ra màu len nhạt. Trông như thể anh không thấy lạnh chút nào.
Người đàn ông đi tới hai, ba bước và hỏi: “Tình hình nạn nhân thế nào?”
Vừa nói, người đàn ông vừa đeo găng tay mà nhân viên công vụ đưa cho, đồng thời quan sát hiện trường: đây là lối vào thang máy của lô B thuộc khu chung cư này. Người chết nằm ngay cửa thang máy, hai chân co lại, trên tay còn cầm tờ báo chưa đọc xong.
Thực tế thì anh đâu cần trực tiếp tới hiện trường vì còn chưa biết đây có phải một cái chết bình thường hay không. Quy trình thông thường sẽ là, sau khi Khưu Diêu nghiệm thi sẽ cho biết cái chết này có bình thường không rồi mới nói tới những chuyện khác.
Chẳng qua dạo này anh bận tới tối tăm mặt mũi, hết mớ hỗn độn này, lại tới mớ rối ren khác. Do đó, Lâm Canh chỉ muốn dứt khỏi vòng vây này, không quản chuyện chi nữa. Thế mà nghe cuộc gọi từ cục trưởng Cận, anh lại tới đây.
Khưu Diêu xoa mày, mệt mỏi đứng dậy trả lời: “Người chết là nam, cao 1.72m, trên dưới 40 tuổi. Thời điểm tử vong là từ 3 giờ tới 5 giờ sáng, không có thương tích bên ngoài, bước đầu nghi ngờ chết vì tăng nhịp tim. À, phải rồi, đội trưởng Lâm có thể điều thêm hai trợ lý nữa đến đây không, một mình tôi thực sự lo không hết mọi thứ.”
Không phải trong cục không có trợ lý, nhưng toàn là người trẻ tuổi, dù Khưu Diêu dám giao bọn họ nghiệm thi thì cũng phải tự mình khám nghiệm lại lần nữa. Chuyện liên quan tới mạng người sao mà qua loa được chứ?
Lâm Canh nghe nói vì tăng nhịp tim mà chết, nên khả năng bị giết cũng không cao khiến anh thấy nhẹ nhõm, vừa nở nụ cười sống chết mặc bây, anh vừa lên tiếng: “Được, chỉ cần anh kéo được cục trưởng Cận về thì đừng nói chỉ một hay hai pháp y, anh muốn lấy xác để nghiên cứu cũng có luôn… Chả biết cục trưởng Cận ở đâu nữa? Người chết trong khu ông ấy sống mà chẳng thấy mặt mũi ông ấy đâu.”
Lâm Canh vừa nói vừa nhìn quanh, do thang máy bị rào chắn nên ai nấy đều đi thang bộ. Trừ những người đang bảo vệ hiện trường, thì không có gương mặt quen thuộc nào cả.
“Đâu có, hình như cục trưởng Cận có việc phải làm, tôi vừa tới thì ông ấy chỉ giải thích vài câu rồi đi ra ngoài.” Khưu Diêu duỗi tay, duỗi chân và vặn eo, bắt một pháp y như anh ta ngày nào cũng ra ngoài làm việc đúng là tàn bạo quá mà.
Đang nói chuyện thì đằng xa vang lên tiếng giày cao gót rõ mồn một.
Người đi tới là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, khuôn mặt tinh tế thoáng nhăn nhó và cũng không hề trang điểm gì. Thì giữa mùa đông lạnh căm, mới 6 giờ sáng đã bị đánh thức làm gì có ai kịp trang điểm đâu.
Móng tay sơn đỏ của cô ta nhanh chóng lật giở hồ sơ, rồi ngước lên nói: “Người báo án là một bà lão đi tập thể dục sáng sớm, bà ấy… à đội trưởng Lâm này, nghe nói tối qua bị đội trưởng Vương kéo đi càn quét văn hoá phẩm đồi truỵ nhỉ, sao, cảm giác thế nào?”
Người phụ nữ mặc áo lông trắng đi về phía bên này thì chợt ớn lạnh, do cửa sổ cuối hành lang đã vỡ nên gió lạnh cứ thế thổi vào trong.
Cô ta bật cười xấu xa, mọi vẻ mệt mỏi cũng bay biến, nhìn sơ qua thì dù trang điểm hay không cũng giống như đang phát run.
Lâm Canh nghiêm chỉnh tiếp lời: “Nếu cô muốn thì để tôi với đội trưởng Vương cho cô cơ hội nhé. Đường đường là một đóa hoa của cục cảnh sát, ra tay một phát là xong ngay ấy mà.” Dứt câu, anh lôi điện thoại ra, toan gọi cho đội trưởng Vương.
Vệ Anh cả kinh, giật lấy điện thoại của Lâm Canh, vội đổi chủ đề và mỉm cười nham hiểm: “Đừng tưởng tôi không biết anh thừa dịp này để nhìn ảnh hở hang, cơ hội hiếm có như vậy dễ gì bỏ qua ha?” Nói xong, cô ta còn nở nụ cười xinh đẹp và bắn cho Lâm Canh một ánh mắt “tôi hiểu mà”.
Với đạo hạnh cao thâm, những lời này sao có thể đánh bại Lâm Canh, mặt không đỏ, tâm không loạn, anh trả lời: “Nhìn mặt tôi coi có thèm vào không? Hơn nữa, lời cô nói là sỉ nhục công bộc của dân như tôi đó, là phụ lòng Đảng và nhân dân đó, cô làm tôi thất vọng quá mà. Mau lấy công chuộc tội đi, nhanh nhanh đem tin tức cô thu thập được đền bù đi.”