Chương 1

Nhá văn án xong rầu nhưng cũng không có nhiều bạn ủng hộ, nhưng hông sao mình edit theo sở thích thôi, nên bạn nào xem thì xem chung cho vui nha. Đăng luôn chương 1 cho nóng nè, hiiii

************************

Đến tháng ba, đã qua rồi thời kỳ đông giá rét kéo dài, rốt cuộc Bình Nam thành cũng có chút màu xanh biếc.

Bất quá chỉ mới qua mấy ngày nhiệt độ không khí quay trở lại, mà mùa xuân đã trở về trên mặt đất, trên Đại Phong sơn ngoại thành Bình Nam thành hoa đào nở đến rực rỡ, huy hoàng hiển hách, hấp dẫn đông đảo văn nhân thi sĩ đến ngắm hoa phẩm rượu, ngâm thơ làm phú, du khách tiếp nối không dứt.

Đại Phong Sơn ở ngoại thành Bình Nam thành, trừ bỏ một núi hoa đào, trên núi còn có một cổ tháp ngàn năm, tên là Minh Giác tự, lịch sử đã không thể nói rõ chùa này từ đâu mà có, nhưng cảnh sắc vô cùng hợp lòng người, đồ chay càng tinh mỹ ngon miệng, hấp dẫn đông đảo du khách hành hương, đại đa số người lui tới là người tại Bình Nam thành cùng các hương trấn phú quý lân cận.

Bình Nam thành, Ngu phủ

Một đám nữ quyến tụ tập tại sảnh chính ở Tùng Đào viện của lão phu nhân, đàm luận về hoa đào năm nay của Đại Phong sơn cùng đồ chay của Minh Giác tự.

Hoa đào tại Đại Phong Sơn mỗi năm đều nở rất đẹp, có thể vẫn luôn nở đến đầu tháng bảy, đại đa số bá tánh đều cho rằng đây là do trên đỉnh núi Minh Giác tự phật quang chiếu rọi, nên một núi hoa đào kia đều được tắm gội trong phật quan mà sinh trưởng, nên đã có phật tính, nếu có thể ủ thành rượu hoa đào, sẽ rất khác biệt so với rượu hoa đào được ủ tại các nơi khác, nhấp vào một ngụm, tâm tịnh vô trần, vạn sự hóa không.

Bởi vậy, mỗi năm đến tiết tắm Phật, liền có các nữ quyến tự mình đi hái chút hoa đào ủ thành rượu, nữ quyến Ngu phủ cũng không ngoại lệ.

Nói đến chỗ cao hứng, Ngu đại phu nhân liền hứng thú nói: "Nương, tháng sau đến tiết tắm Phật, không bằng chúng ta liền mang theo mấy hài tử trong phủ cùng đi tắm gội Phật quang, để Phật tổ phù hộ, lại để cho các nàng tự mình hái chút hoa đào trở về ủ rượu, cô nương gia thanh thanh bạch bạch, rượu hoa đào ủ ra cũng là mát lạnh hợp lòng người"

Ngồi ở trên cao, Ngu lão phu nhân mặc một thân thu hương sắc, hạc tiên ngậm cỏ linh chi, tóc đã hoa râm, cắm một cây trâm vàng nạm bạch ngọc, mặt mày ẩn chút tang thương, trong kiên cường lộ ra một chút hiền hòa, cả người đều toát vẻ cường tráng cả về tinh thần lẫn thể chất.

Nghe được lời nói Ngu đại phu nhân, Ngu lão phu nhân tự nhiên thêm ý cười, vẻ mặt hiền lành, cười gật đầu nói: "Lần trước Tố Tố còn nói về việc này, nha đầu này cũng ngóng trông lễ tắm Phật năm nay, nội dung chính là đi Đại Phong sơn hái chút hoa đào, nói là phải ủ rượu hoa đào cho ta"

Nói tới đây, mặt Ngu lão phu nhân đầy ý cười

Ngu gia nữ quyến ở đây đều biết lão phu nhân thương nhất chính là ngoại tôn nữ nuôi bên người từ nhỏ, Hoắc Thù, nhũ danh Tố Tố, ngay cả con cháu đều phải lùi lại một đoạn, việc này cũng là có nguyên nhân

Ngu lão phu nhân cùng Ngu lão thái gia sinh dưỡng có năm nam một nữ, trong đó yêu thương nhất chính là nữ nhi duy nhất này

Hoắc Thù là do nữ nhi Ngu thị của Ngu lão phu nhân sinh ra, Ngu thị do sinh khó Hoắc Thù mà mất đi, Ngu lão phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tự nhiên thương tâm vô cùng.

Sau bởi vì Hoắc gia tuyên bố mệnh Hoắc Thù quá cứng, vừa sinh ra đã khắc chết mẫu thân, thêm nữa Hoắc gia năm ấy xác thật cũng là thời buổi rối loạn, Hoắc lão thái gia là vì ngựa quăng ngã mà hỏng chân, vì thế đối với hài tử mới sinh cực kỳ không thích. Ngu lão phu nhân cũng không tin đến những thứ hư vô mờ ảo mà số mệnh nói đến, dưới sự giận dữ, liền ôm ngoại tôn nữ hồi Ngu gia tự mình giáo dưỡng, cũng đỡ để nàng lưu lại Hoắc gia chịu khổ, nói không chừng một ngày nào đó chết non tại bên trong hậu trạch mà không ai biết.

Ngu gia xưa nay dương thịnh âm suy, Hoắc Thù từ nhỏ lớn lên tại Ngu gia, bộ dạng tươi đẹp xinh xắn, tính tình sáng sủa, rộng rãi hoạt bát, Ngu gia cũng có ít người không thích vị biểu tiểu thư. Lão phu nhân đối với ngoại tôn nữ duy nhất này lại yêu như tánh mạng, như châu như ngọc, dĩ nhiên đã đem nàng trở thành nữ nhi đã mất đi của mình để thương yêu chiếu cố.

Mà Hoắc Thù cũng là đứa trẻ hiếu thuận, tuy rằng có đôi khi tính tình cũng có chút hoạt bát quá mức, không đủ nhàn tĩnh dịu dàng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Đang cười nói, liền nghe hạ nhân tới báo Thù cô nương cùng nhị cô nương, tam cô nương lại đây thỉnh an

"Ngoại tổ mẫu, chúng con đến thỉnh an người"

Người chưa đến, liền nghe được một đạo âm thanh trong trẻo từ bên ngoài truyền vào.

Nha hoàn vén mành tơ vàng đính đá xanh, liền thấy đi đầu vào là một chiếc áo nhỏ mà xanh nhạt viền màu xanh lá mạ, tiểu cô nương với chiếc váy bảo tướng hoa lan màu xanh khoan thai bước vào, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn như sương mai buổi sớm, rạng rỡ như hoa, lúc nào cũng tươi cười, vô cùng xinh đẹp.

Phía sau là hai cô nương tuổi không đồng nhất, đây là đích nữ chi thứ hai của Ngu gia, Ngu Giai cùng đích nữ tứ phòng Ngu Thiến, Ngu Giai dung mạo thanh lệ, khí chất nhàn nhã, không chút tầm thường; Ngu Thiến bất quá chỉ mới mười tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt, nhìn thiên chân ngây thơ, làm cho người ta thương tiếc.

Ngu gia có năm phòng, trừ bỏ đích trưởng nữ của Ngu đại phu nhân đã lấy chồng bên ngoài, chỉ còn lại hai cô nương này, chung quy đồng lứa cũng chỉ có duy nhất ba cô nương, còn lại đều là nhi tử, có thể thấy được trình độ dương thịnh âm suy của Ngu gia đạt đến mức độ nào. Nên từ đâu đến một biểu tiểu thư, nhưng Ngu gia không hề bài xích mà ngược lại còn thập phần yêu thích.

Huống hồ, trên dưới Ngu gia đều biết tâm bệnh của lão phu nhân, vì để lão phu nhân vui lòng nên cũng không có một ai chán ghét vị biểu tiểu thư từ nhỏ lớn lên tại Ngu phủ này.

Thấy nàng, Ngu lão phu nhân nhịn không được cười rộ lên, vội nói: "Tố Tố đến đây, mau đến đây"

Hoắc Thù nhẹ nhàng đi qua, cùng hai biểu tỷ muội thỉnh an các vị trưởng bối, sau đó mới ngồi vào bên cạnh Ngu lão phu nhân, ôm cánh tay Ngu lão phu nhân, đưa ra gương mặt như cảnh xuân, nũng nịu nói: "Ngoại tổ mẫu, tối hôm qua người ngủ có ngon giấc không?"

Chỉ cần thấy nàng đưa ra khuôn mặt tươi cười, trong lòng Ngu lão phu nhân liền cao hứng, còn có chỗ nào mà không tốt.

Chờ các cô nương thỉnh an, bồi các vị trưởng bối ăn sáng xong, liền đi đến Nam Hiên trai đọc sách.

Ngu gia xuất thân binh nghiệp, nhiều thế hệ làm tướng, mặc dù không coi trọng học vấn của nữ tử, nhưng điều nên biết cũng cần phải biết, nữ hài tử trước khi cập kê, đều phải theo tiên sinh đọc sách cùng học một chút đạo lý, hiểu một chút về sự đời, về sau gả cho người, mới không bị khi dễ mà cũng không biết.

Ngu lão phu nhân đối với Ngu gia cô nương cực kỳ để bụng, từ sau khi Hoắc Thù đến Ngu gia, không những mời nữ tiên sinh đến dạy dỗ các cô nương trong nhà đọc sách viết chữ, lại còn sử dụng quan hệ, mời riêng một vị ma ma giáo dưỡng từ trong cung đi ra dạy dỗ các vị cô nương quy củ lễ nghi, mặc dù không thể đến mức dạy dỗ giống như các quý nữ tại kinh thành, nhưng cũng không kém đi bao nhiêu.

Trên đường đi Nam Hiên trai, Hoắc Thù cùng tam biểu muội Ngu Thiến xúm lại nói thầm công khóa ngày hôm qua Tống tiên sinh giao cho.

Ngu Giai nhất nhất nghe thấy, trong lòng có loại cảm giác tuyệt không ngoài ý muốn: Hai nha đầu ham chơi này lại không hoàn thành công khóa Tống tiên sinh cho về rồi.

"Biểu tỷ, làm sao bây giờ? Tiên sinh có dùng thước đánh vào lòng bàn tay muội hay không?" Ngu Thiến bày ra gương mặt nhăn như bánh bao thịt, có chút hối hận vì hôm qua cùng biểu tỷ đi chơi rất cao hứng, thế cho nên mới không hoàn thành được công khóa Tống tiên sinh giao cho.

Hoắc Thù ngẩng đầu nhìn về chồi non xanh biếc trên nhánh cây cách đó không xa, kịch liệt nói: "Đừng sợ, cho dù Tống tiên sinh muốn đánh cũng là đánh ta trước, ai bảo tuổi của ta lại lớn hơn muội"

Bởi vì bị cho rằng tính tình không tốt, thường xuyên bị ăn thước nên Hoắc Thù đã thành thói quen.

Ngu Thiến sợ nhất là đau, nhịn không được đề nghị: "Nếu không, chúng ta tìm lấy một cái cớ không đi học được không?"

"Này... tìm cớ nào cho tốt đây?" Hoắc Thù cong hạ quai hàm, trầm tư suy nghĩ, "Sinh bệnh không được, ngoại tổ mẫu sẽ lo lắng, đến lúc đó đại phu vừa bắt mạch liền lộ; để nha hoàn giả truyền tin tức cũng không được, Tống tiên sinh sẽ phái người tìm ngoại tổ mẫu xác nhận; tìm các cữu mẫu nhờ hỗ trợ, cũng không được, dễ dàng bị lật mặt; bằng không tìm các vị biểu ca...."

Hoắc Thù nói xong lời cuối cùng, bất đắc dĩ phát hiện, mình trong quá khứ quả thực bất lương, nàng đã rất nhiều lần lấy cớ trốn học, Tống tiên sinh đã sớm hiểu rõ, nên các loại kế sách này không thể thực hiện được.

Ngu Thiến trông mong nhìn nàng, muốn để biểu tỷ tìm một lý do quang minh chính đại để có thể trốn học

Ngu Giai một bên nhìn hai người trầm tư suy nghĩ nhịn không được âm thầm liếc mắt, thấy thời gian không còn sớm lắm, lên tiếng nói: "Tố Tố, Tam muội muội, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi"

Hai cô nương chưa làm công khóa chỉ có thể đăm chiêu ủ dột theo sát Ngu Giai cùng nhau đi đến Nam Hiên trai

Khi ba cô nương đến Nam Hiên trai, Tống tiên sinh dạy các nàng đọc sách đã đến

Tống tiên sinh là nữ tử điển hình của miền Nam, thân hình kiều nhu, khi nói chuyện lời nói nhỏ nhẹ, nhưng nếu nghĩ có thể dễ dàng khi dễ nàng, vậy thì lầm to rồi. Ngược lại, nàng là một người cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu cực cao, khi các cô nương Ngu gia đọc sách cùng nàng, cũng ăn không ít khổ, bất quá chỉ cần đạt thành yêu cầu của nàng thì cũng không khó ở chung.

Tống tiên sinh thản nhiên gật đầu với ba vị cô nương, ý bảo các nàng ngồi xuống, bắt đầu học.

Vừa học không lâu, Hoắc Thù đã bị nha hoàn Lăng Hương bên cạnh Ngu lão phu nhân gọi đi, người là do Ngu lão phu nhân kêu đến nên Tống tiên sinh cũng không ngăn cản.

Hoắc Thù mừng thầm trong lòng, thiếu chút nữa nghĩ rằng ngoại tổ mẫu biết nàng hôm qua ham chơi chưa làm công khóa nên mới kêu nàng đi, bất quá loại ý tưởng không thực này liền bị bỏ qua rất nhanh. Ngoại tổ mẫu thương nàng, cũng sẽ không cho nàng bỏ phế công khóa, tương phản với khi dưỡng nàng, cực kỳ nghiêm khắc, không phải nàng có thể tùy ý lừa gạt.

Ra khỏi Nam Hiên trai, Hoắc Thù tò mò hỏi: "Lăng Hương tỷ tỷ, tổ mẫu tìm ta có chuyện gì?"

"Hoắc gia cô nãi nãi tại Vân Châu thành phái người qua đây" Lăng Hương trả lời.

Hoắc Thù sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng không có phản ứng. Cũng không kỳ lạ, lúc nàng còn chưa biết chuyện gì đã bị ngoại tổ mẫu ôm đi, năm tháng qua đi nay nàng tròn mười bốn tuổi, suốt hơn mười mấy năm qua chưa từng về lại kinh thành một lần, đối với người Hoắc gia cũng không rõ ràng lắm.

Có đôi khi, nàng quên mất chính mình kỳ thật không phải là hài tử Ngu gia, mà là cô nương Hoắc gia.

Về phần vị Hoắc gia cô nãi nãi tại Vân Châu thành này, khuê danh Hoắc Bình, là đích thứ nữ Hoắc gia Tĩnh An hầu phủ, thuở nhỏ kim tôn ngọc quý lớn lên, sau khi cập kê gả nhập vào gia đình thơ lễ gia truyền Cát gia, mấy năm nay tùy theo trượng phu Cát Quý Hoành tiền nhiệm bên ngoài, nay Cát Quý Hoành là tri phủ Vân Châu, Vân Châu thành cách Bình Nam thành cũng chỉ hai ngày đường, ra roi thúc ngựa cũng có thể rút ngắn nửa ngày, thực ra cũng không xa.

Khi nghe được tiếng thông reo tại viện ngoại tổ mẫu, Hoắc Thù đã biết được đại khái tình huống vị cô cô Hoắc Bình chưa từng gặp mặt này từ Lăng Hương, cũng biết được dụng ý lần này cô cô phái người đến.