Chương 1: Bất thình lình chia tay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng sớm bị tiếng chuông báo thức của điện thoại di động đánh thức, Trần Hãn mở mắt ra nhìn người còn đang ngủ bên cạnh, khom người bình ổn lại hô hấp. Cúi người hôn một cái lên mặt người kia, rời giường làm điểm tâm cho Lý Hi như thường ngày, cái này đã thành một khuôn mẫu cố định sau khi biết Lý Hi, có thể người khác xem đây là một chuyện cực khổ vô tích sự, hắn vui vẻ chịu đựng.
Mở cửa tủ lạnh ra mới nhớ hôm qua Lý Hi nói muốn ăn trứng kho chua ngọt(1), cholesterol trong trứng gà rất cao không tốt với thân thể của Lý Hi, tay ngừng một chút ngẫn lại cũng không ăn hoài nên liền thuận theo ý cậu.
Động tác nhanh nhẹn, sau khi chuẩn bị xong trứng kho vừa mới bưng lên bàn ăn thì Lý Hi cũng thức dậy, đứng ở cửa phòng ngủ tóc rối mù đáng yêu dụi dụi mắt hơi bĩu môi, mặc đồ ngủ hình gấu con hắn mua, tươi mát như đoá hoa bách hợp sau cơn mưa, đây chính là Lý Hi mà hắn yêu.
“Hôm nay không cần anh gọi em đã thức dậy, có tiền đồ!” Trần Hãn đi tới vuốt tóc cậu xuống rồi có chút trẻ con nhéo một cái trên mặt của cậu, xúc cảm tốt lắm.
Lý Hi không nhúc nhích, cười cười đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, hướng về phía tấm gương hít sâu một hơi. Tuy người trong gương vẫn là tướng mạo kia, nhưng tâm tình của cậu đã thay đổi, trong gương in ra một người mà khiến cả cậu cũng thấy xa lạ, thậm chí thấy chán ghét. Loại sinh hoạt đã hình thành thì không thể thay đổi này thật sự không phải là ở mức lý tưởng của cậu. Rửa mặt xong đi ra ngồi trước bàn bắt đầu từ từ ăn bữa sáng do Trần Hãn làm, có lẽ là bữa cuối cùng, cho nên Lý Hi ăn rất chậm, từ từ thưởng thức.
“Đợt thời tiết này quá bất thường, lúc em ra cửa chú ý một chút, gần đây rất nhiều người bị cảm.” Trần Hãn nhìn cậu ăn này nọ đã cảm thấy tâm tình rất tốt, thuận tiện không quên dặn dò cậu. Khả năng miễn dịch của thân thể Lý Hi thấp, rất dễ cảm mạo, mỗi lần tiếp nhận bệnh nhân hắn đều nghĩ đến Lý Hi, hắn luôn lo lắng cho thân thể của Lý Hi.
“Dạ, được!” Lý Hi cúi đầu tiếp tục ăn, mỉm cười gật đầu.
Trần Hãn cảm thấy có chút kỳ quái, này không giống tác phong hay thói quen của Lý Hi, nếu là bình thường đã sớm không nhịn được nói, “Đã biết rồi chú!”
Nhưng hôm nay cực kỳ nhu thuận an tĩnh.
“Sao vậy?”
Sau khi Lý Hi ăn xong miếng cuối cùng ngồi thẳng nhìn Trần Hãn, “Trần Hãn, rất cảm ơn anh đã chiếu cố em như vậy cho tới nay!”
Trần Hãn không hiểu lắm, giơ tay lên nhéo nhéo mặt cậu, “Ngủ đến hồ đồ rồi? Đang tốt lành sao nói những thứ này!” Này không giống lời Lý Hi sẽ nói ra.
Lý Hi rất chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, “Em nói đều là thật, không phải nói đùa.”
Trần Hãn cưng chiều cười cười, “Được được, anh nghiêm túc lắng nghe. Còn có cảm xúc gì muốn phát biểu nữa sao?”
“Có! Trần Hãn… chúng ta chia tay đi!”
Nụ cười của Trần Hãn cứng lại, sau một giây mới phục hồi tinh thần lại, “Em vừa mới… vừa mới nói gì?” Hắn nghi ngờ lỗ tai của mình có phải có vấn đề hay không, em ấy vừa mới nói gì? Chia tay?
Cặp mắt trốn tránh của Lý Hi thoắt cái trở nên kiên định, hai tay nắm thành nắm đấm hít sâu một hơi, hắng giọng lập lại một lần, “Chúng ta chia tay đi!”
Trần Hãn hấp háy mắt bị hai chữ ‘chia tay’ bất thình lình đập vào đến ngẩn ra, giơ tay lên ngăn cản Lý Hi nói tiếp, “Không được… trước tiên em đợi chút đã! Chia tay? Vì sao?”
Vẻ mặt của Lý Hi bình tĩnh, hai tay mơ hồ run rẩy bán đứng cậu, “Đây không phải là cuộc sống mà em mong muốn!”
Trần Hãn bật cười, “Lý Hi, anh biết gần đây anh bề bộn công việc bỏ quên em nên em không vui, nhưng cũng không thể dùng chia tay để giận dỗi!”
Lý Hi lắc đầu, hai tay đặt trên bàn ăn, “Đây không phải giận dỗi, em thật sự nghiêm túc!”
Lòng dạ Trần Hãn quay một vòng cũng không hiểu được, gãi gãi tóc, cố gắng câu thông với cậu để hiểu rõ, “Được! Em đã nói không giận dỗi, đó chính là vì em không yêu anh?” Hôm qua còn thật tốt đẹp, đột nhiên liền nói nghiêm túc muốn chia tay, hắn không thể nào hiểu được.
Lý Hi đứng lên nhìn ngoài cửa sổ, nhìn nhà cao tầng mọc như rừng ở xa xa, xe cộ nườm nượp trên đường phố cứ như xe đồ chơi, tâm trí lắng đọng xuống chậm rãi mở miệng, “Em vẫn yêu anh như cũ. Thế nhưng Trần Hãn anh có biết không? Lần đầu tiên lúc gặp anh, anh xuất hiện ở trong phòng bệnh tựa như một vầng ánh sáng chói loà chiếu rọi thế giới của em, khi đó em lại không thể tự kiềm chế mà bị anh hấp dẫn, sự săn sóc và ôn nhu của anh, không có điểm nào không khiến em mê muội, thậm chí cảm thấy anh chính là một người đàn ông ấy trong mộng tưởng của em. Sau đó em kỳ vọng trong cuộc sống chúng ta sẽ yêu nhau như thế, mỗi ngày tràn đầy kích tình, mới lạ và chờ mong, hưng phấn khiến em phát run.”
Trần Hãn nghe cậu hồi tưởng lại đoạn thời gian kia. Lúc ban đầu đúng là như thế, hắn mỗi gày đều như tiêm máu gà*, một ngày không thấy được sẽ không có sức sống. Thế nhưng hắn không hiểu, nguyên nhân cậu đột nhiên chia tay. “Đã như vậy vì sao em nhất định muốn đột ngột chia tay?”
(*Tiêm máu gà (打了鸡血): chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.)
Lý Hi quay người lại, đưa lưng về phía ánh mặt trời khiến Trần Hãm cảm thấy nhìn không được rõ ràng lắm, bên cạnh tựa hồ có một vầng sáng huyền ảo bao phủ lấy cậu, ngăn cách bọn họ thành người của hai thế giới.
Lý Hi nhìn bốn phía xunh quanh gian phòng, “Cũng bởi vì càng hồi tưởng sự tốt đẹp trước kia, lại càng cảm giác được tình cảnh hiện tại. Bây giờ giữa chúng ta tựa hồ chỉ còn dư lai hai ba câu đối thoại lặp đi lặp lại, giống như một cái CD, mỗi ngày đều lặp lại một cuộc sống như vậy.” Cuộc sống bình thản như vậy không phải là điều cậu mong muốn, cuộc sống mà cậu muốn chính là tràn ngập ánh mặt trời cùng kích tình mới đúng, cậu còn trẻ, Trần Hãn cũng còn trẻ, bọn họ không nên biến thành như vậy. Bây giờ kích tình của bọn cậu đã trôi theo năm tháng bị thiêu cháy hầu như không còn gì, chỉ còn sót lại sinh hoạt nhạt nhẽo như tro tàn. Không khí trầm lặng, buồn chán lại còn vô vị. Mỗi ngày cậu đứng trước gian phòng này, giống như một con chim nhỏ bị giam ở trong lồng chim, mất đi sức sống cũng đánh mất lạc thú. Những thứ tốt đẹp trước kia khi hồi tưởng lại giống như một bộ phim điện ảnh tự mình say sưa, sau khi tỉnh dậy sẽ càng nhận rõ thực tế trước mắt.
Trần Hãn nhức đầu day day thái dương, “Lý Hi, sinh hoạt của con người không thể mãi mãi tràn ngập kích tình, hai người yêu nhau đi nữa cũng sẽ có thời điểm kích tình lùi bước, những người khác cũng có sinh hoạt mà chúng ta trải qua mỗi ngày như thế.”
“Nhưng đây không phải là cuộc sống mà em mong muốn!” Lý Hi khẽ gầm nhẹ, cuộc sống như thế sắp khiến cậu nghẹt thở.
“Tràn ngập kích tình là rất tốt, nhưng sinh hoạt tràn ngập kích tình cũng chỉ có thể duy trì một thời gian không thể lâu dài, cuộc sống em yêu thích chỉ là một loại ảo tưởng, con người dù sao vẫn không thể ở trong tháp ngà. Cuộc sống thực tế như này của chúng ta không tốt sao?” Trần Hãn đứng lên khẽ vuốt gò má cậu, thanh âm chậm lại thử khơi thông với cậu, “Anh biết là anh sai, anh sẽ cố gắng dành nhiều thời gian ở cùng em có được không?”
Lý Hi không hề xúc động nhẹ nhàng lắc đầu, đẩy tay hắn lùi về kéo ra khoảng cách của hai người một bước. “Trần Hãn anh không hiểu, yêu và sinh hoạt không giống nhau. Tình yêu chính là phải oanh oanh liệt liệt mới có thể làm người say đắm và ca tụng, mọi người không phải hướng tới một đoạn tình yêu bình thường. Hôm nay tuy chúng ta vẫn yêu nhau, nhưng đã sớm bị loại sinh hoạt nhạt nhẽo này mài dũa đến biến mất hầu như không còn gì. Cho đến lúc này giữa chúng ta chỉ còn dư lại cái gì chứ? Thường xuyên cãi vã, cuộc sống không có gì hay ho trôi qua theo năm tháng. Suy nghĩ tới em liền cảm thấy kinh hãi, thấy sợ hãi, thậm chí đêm không an giấc. Cho nên em hy vọng trước khi thay đổi thành một cơn ác mộng như vậy, cùng nhau mang theo một hồi ức đẹp đẽ, chúng ta chia tay đi. Chí ít có thể hoài niệm lại thời kỳ kích tình kia.”
Trần Hãn nhìn khoảng cách một bước giữa bọn họ, biến thành cái mương chắn ngang không thể vượt qua, tâm tình sớm đã bị giày vò không còn gì, “Lý Hi, anh thừa nhận em tuổi trẻ nhỏ tuổi là một trong những lý do hấp dẫn anh, nhưng anh yêu em không đơn thuần chỉ vì những thứ này. Anh chính là yêu con người này của em, toàn bộ của em, không phải chỉ là một điều nào đó. Bình thản là khi kích tình lắng lại, chỉ có như thế mới có thể càng xem xét chân lý của tình yêu.”
Lý Hi vẫn lắc đầu, không thể nhận được sự đồng tình của Trần Hãn khiến cậu rất khó chịu, “Tình yêu chính là tình yêu không thể nói nhập nhằng một chỗ với sinh hoạt, cũng bởi vì bây giờ anh vẫn không thể hiểu được cảm thụ của em, cho nên chúng ta không hợp ý. Thay vì cãi vã không có ý nghĩa như vậy, không bằng buông lẫn nhau, như vậy không tốt sao?”
“Anh cảm thấy không tốt! Trên thế giới không phải khoảng cách sẽ sinh ra cái đẹp sao, tình yêu cũng không phải vì bình thản mà liền không yêu nữa. Anh yêu em và em cũng yêu anh, vì sao nhất định phải ép chia tay chứ? Em có gì không thoải mái có thể nói với anh, anh không phải là con giun trong bụng em, cái gì cũng có thể biết được.” Trần Hãn cũng tức giận tới phát cáu, hắn vẫn luôn cưng chiều Lý Hi che chở Lý Hi, luôn cảm thấy bất cứ chuyện nhỏ nhặt gì của cậu đều phải từ từ, nhưng cậu vô cớ gây sự như thế thật khiến hắn gặp trở ngại.
Lý Hi tức giận đến cặp mắt đỏ lên cắn môi dưới, cứng rắn cáu kỉnh không nói lời nào chỉ nhìn Trần Hãn, hô hấp mất đi quy luật bình thường biến thành gấp rút.
Trần Hãn mềm lòng, hắn không muốn nhìn thấy nhất là một Lý Hi như vậy, giọng nói mềm xuống, “Chúng ta không tranh cãi nữa được không, đều là anh sai, đều là anh không tốt, anh không nên lơ là em.”
Lý Hi vẫn không nói gì cứ lắc đầu, lông mi run lên nước mắt lăn xuống, hai cánh mũi rung rung vô cùng uỷ khuất.
Trần Hãn thở dài không còn cách nào khác, hắn coi như nhìn đã hiểu, hiện tại bất kể hắn nói gì với Lý Hi cậu cũng đều không nghe lọt, là quyết tâm nhất định phải chia tay.
Trần Hãn xoa xoa khuôn mặt đang giận dỗi. “Nếu như đây là điều em muốn, anh sẽ thành toàn cho em!” Dỗ dành một buổi sáng, môi cũng đã sớm phồng rộp mà như vậy khiến hắm cảm thấy vô lực, ý nghĩ của hắn và Lý Hi không ở cùng ở trên một mặt phẳng, hắn không thể hiểu được ý nghĩ của Lý Hi, Lý Hi cũng không thể hiểu được ý nghĩ của hắn.
Lý Hi thở phào nhẹ nhõm tâm tình hoà dịu xuống, thút thít từ từ đi tới ôm lấy hắn, “Trần Hãn, cảm ơn anh đã cho em rất nhiều thứ mà em chưa từng lĩnh hội được. Kinh ngạc, cảm động, kích tình, ái tình.”
Trần Hãn nghe xong nổi giận, “Cho em rất nhiều cũng không thể giữ lại em thì có ích lợi gì!”
Lý Hi dựa vào hắn ghé trên bả vai, “Em cần phải tỉnh táo lại, đoạn thời gian này em đã nghĩ rất nhiều, cho nên hôm nay mở miệng không phải là bộc phát vô cớ. Có thể anh sẽ cảm thấy em ấu trĩ, nhưng đây chính là cảm thụ chân thật của em bây giờ, em nghĩ tiếp tục như vậy em thật sự sẽ nổi điên. Em cũng biết cuối cùng anh nhất định sẽ hiểu được em. Em không biết em có thể trở về hay không, nếu em đặt chân lên mảnh đất này lần nữa, lý do nhất định là bởi vì anh.”
Trần Hãn nhắm mắt lại, bây giờ hắn còn có thể nói gì đây, hắn chính là không nỡ tàn nhẫn oán trách cậu. Lúc còn trẻ cũng đã từng mơ màng, huống gì con người khi đã cố chấp muốn một điều gì đó dù có nhất quyết ngăn cản cũng không làm được gì. Đơn phương như vậy mãi, hai người thật sự sẽ càng đi càng xa nhau, hắn cũng rất mệt mỏi, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì vì Lý Hi, nhưng không thể chấp nhận Lý Hi không hiểu hắn. Nếu đã như vậy, vậy thì chia tay đi.
Trần Hãn chính là người như vậy, nói hắn ích kỷ cũng được, nói hắn bạc tình lãnh đạm cũng được, mỗi người tình đã từng qua lại hắn đều không níu lại, đều là hảo tụ hảo tán*, vốn tưởng rằng có thể thiên trường địa cửu cùng Lý Hi, hiện tại xem ra cũng thật nực cười. Hắn cũng coi như đã bảnh mắt ra, cái gọi là dưa hái xanh không ngọt, không phải của hắn vĩnh viễn không thuộc về hắn, cần gì chứ!
(*Hảo tụ hảo tán (好聚好散): gặp mặt vui vẻ, chia tay yên bình)
Đẩy Lý Hi ra, mặt Trần Hãn không chút thay đổi, nhưng lại không hận cậu được, ở trong lòng hắn Lý Hi vẫn là người hắn yêu, còn là một đứa trẻ con, giữ quyền bốc đồng. “Khi nào đi?”
Lý Hi hoà hoãn tâm tình, “Buổi trưa bay.”
“Anh đi thu dọn đồ đạc, tiễn em đi sân bay!” Trần Hãn bực bội, nhưng loại bực bội này lại không có chỗ phát tiết, hắn cũng muốn chửi chính mình.
Lý Hi gật đầu, đi theo Trần Hãn trở lại phòng ngủ, nhìn hắn thuần thục thu dọn quần áo cho cậu, trong lòng cũng có cảm thấy có chút không phải, nhưng điều này không đủ để thay đổi tâm ý của cậu.
“Trần Hãn, em sẽ nhớ anh, anh sẽ nhớ em chứ?” Tựa vào cạnh cửa Lý Hi đặc biệt muốn biết suy nghĩ chân thật của Trần Hãn.
Tay Trần Hãn khựng lại một chút rồi tiếp tục động tác trên tay. Xung động muốn nói ‘sẽ không’, nhưng lời đến khoé miệng vẫn thay đổi tâm ý. “Có!” Đây là người đầu tiên hắn toàn tâm toàn ý cố gắng tranh giành, nhưng kết quả…
Hết chương 1
——————–
Tác giả có lời muốn nói: Độc giả đối diện bạn nhìn qua đây, nhìn qua đây nhìn qua đây! Xin bạn đừng cứ như vậy mà rời khỏi, kỳ thật tác giả rất đáng yêu, xin đừng hờ hững với nàng.
O(∩_∩)O Ha!
——————-
(1) Trứng kho chua ngọt (糖醋荷包蛋): hình như VN mình ko có món này và tui cũng chưa bao giờ biết món này, cơ mà nó nhìn như thế lày: