Chương 1: Đại thiếu gia
Nếu như bạn xuyên vào tiểu thuyết mạt thế do chính mình viết, bạn sẽ làm gì bây giờ?
Nếu như bạn xuyên vào tiểu thuyết mạt thế do chính mình viết, trở thành một vua tang thi, bạn sẽ làm gì tiếp theo?
Nếu như vua tang thi không chỉ là đầu sỏ giết chết nam chính, mà nam chính lại còn sống lại trước thời điểm tận thế để quay về báo thù, vậy nên làm sao bây giờ?
Mộ Nhất Phàm xuyên vào trong tiểu thuyết mạt thế do chính mình viết, khổ não cả một đêm ròng, cuối cùng ra quyết định, vào cái lúc nam chính sống lại kia, lập tức thủ tiêu nam chính!!
Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, sau khi chết nam chính sẽ theo không gian tùy thân mà sống lại vào thời điểm trước tận thế một tháng, cũng chính là tiết thanh minh, ngày 5 tháng 4 năm 2014.
Vào ngày này, nam chính chưa sống lại sẽ tới thôn Thủy Hương thành G viếng đồng đội của mình, không ngờ lại bị kẻ gian ám sát, bị trúng đạn, hôn mê trong sơn thôn vắng vẻ, đến khi tỉnh lại một lần nữa, linh hồn được sống lại.
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, vội vã cầm điện thoại lên nhìn, trên màn hình hiển thị thời gian: 8 giờ 27 phút ngày mùng 5 tháng 4 năm 2014.
Mặt anh liền biến sắc, vội vã cầm chìa khóa xe đặt trên bàn chạy tới gara trong biệt thự.
“Đại thiếu gia, cậu định đi đâu vậy?”
Một giọng nói lo lắng vang lên ngăn cản bước chân Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm ngoái lại nhìn, trông thấy một người đàn ông trung niên mặc một bộ tây trang màu xám tro đứng ở cổng lớn biệt thự, trên mặt đeo một chiếc kính gọng vàng, dáng vẻ vô cùng nhã nhặn, giống như một học sĩ nghiên cứu, chỉ có điều trong tay người nọ lại đang xách một vali thuốc màu xám lạnh.
Qua vẻ ngoài người nọ, anh biết người đàn ông trước mặt tên là Lý Thanh Thiên, là bác sĩ gia đình Mộ gia.
Lý Thanh Thiên giơ tay lên đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười tới gần: “Đại thiếu gia! Tôi tới để khám sức khỏe cho thiếu gia.”
Nghe vậy, khóe môi Mộ Nhất Phàm cong lên toát ra lãnh ý khó mà nhận ra.
Trước đây lúc phân vai cho các nhân vật trong truyện, anh liền lấy luôn tên mình và tên bạn bè trong hiện thực để đặt cho các nhân vật, cho nên chủ nhân cơ thể này cũng tên là Mộ Nhất Phàm giống như anh, là con trai cả của thượng tướng Mộ Duyệt Thành, sau khi tốt nghiệp trường quân đội, được chọn vào bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn được huấn luyện cùng một nhóm với nam chính.
Mộ Nhất Phàm và nam chính là đồng đội, vốn phải tương hỗ lẫn nhau, thế nhưng nam chính năng lực nổi trội, ưu tú hơn anh về mọi mặt, liên tục thăng cấp, được cấp trên coi trọng cấp dưới kính nể, điều này khiến Mộ Nhất Phàm vốn lòng dạ hẹp hòi dần dần ghen ghét đố kỵ với nam chính, trong lúc làm nhiệm vụ thường ngầm ngáng chân nam chính, ân oán giữa hai người cũng được kết thành từ đó.
Sau đó, trong một lần Mộ Nhất Phàm nhận nhiệm vụ bị thương, rồi bị chẩn đoán là mắc ung thư xương, phải rời bộ đội về nhà tĩnh dưỡng, tuy nhiên may mắn là, ung thư xương chỉ mới ở giai đoạn đầu, có thể chữa trị bằng thuốc hoặc phẫu thuật. Thế nhưng em trai anh lại nhân cơ hội này mà tìm người âm thầm tiêm vào cơ thể anh một loại virus đáng sợ, cũng bởi vì loại virus này mà đến thời điểm mạt thế, Mộ Nhất Phàm biến thành tang thi người không ra người quỷ không ra quỷ.
Mà.. người tiêm virus vào người anh chính là Lý Thanh Thiên.
Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, mặt không đổi sắc mà liếc mắt cầm lấy chìa khóa xe, nhận ra móng tay anh đã đổi sang sắc xám nhợt nhạt, anh biết, đây là điềm báo biến thành tang thi, đồng thời cũng nói, anh không có năng lực thay đổi thực tế mình sắp biến thành tang thi.
Thế nhưng, chỉ cần diệt trừ hết các nhân vật trong tiểu thuyết, có lẽ anh sẽ nhanh chóng quay trở về hiện thực.
“Tôi có việc cần phải ra ngoài một chút, ông..” Dường như Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt lóe lên tia sáng: “Đêm nay ông lại tới đây một chuyến, giúp tôi kiểm tra cơ thể.”
Lý Thanh Thiên sửng sốt, lập tức nở nụ cười ôn hòa: “Được.”
Mộ Nhất Phàm nhìn vali thuốc trong tay ông ta: “Trong vali thuốc của ông có khẩu trang không? Có thì cho tôi mượn một chút!”
“Có!” Lý Thanh Thiên lấy một chiếc khẩu trang màu trắng trong vali thuốc ra đưa cho Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm cũng không nhiều lời, vội vã đeo khẩu trang và kính râm lái xe rời đi.