Chương 1
Trans & Beta: A Cẩn
Hàng xóm mới của tôi không biết nói.
Sau một tuần chuyển đến đây, tôi phát hiện ra bí mật này.
Lúc đầu mới gặp cậu ấy thì người chủ động bắt chuyện là tôi. chỉ vì cậu ấy là một cậu trai rất xinh xắn và yên lặng.
Trong suốt mười sáu năm trong đời, tôi chưa từng thấy đứa con trai nào xinh xắn đáng yêu như cậu ấy, tóc đen tuyền, da trắng như tuyết, mi mắt luôn dịu ngoan mà rũ xuống, che đi ánh sáng nhẹ nhàng nơi đáy mắt.
Giống….tôi nghĩ, giống như nàng công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích của nhà văn Andersen, tóc đen như gỗ mun, nước da trắng như tuyết.
Nhưng công chúa thì có một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, còn cậu ấy xưa nay không mở miệng nói chuyện, chỉ có thể đứng ở từ xa, rất xa mà bố thí cho tôi một cái cười mỉm.
Mới đầu tôi còn nghĩ rằng là do cậu không thích tôi, sau này mới phát hiện, đối với ai cậu ấy cũng như vậy. Chỉ đứng từ xa mỉm cười, không đến gần, không hé miệng.
Một tuần, đủ để tôi cùng hàng xóm lắng giềng quen mặt, rồi thím Lý ở đầu phố nói cho tôi biết: thằng bé ấy từ lúc đến đây chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, thím cũng chưa bao giờ thấy người lớn nhà thằng bé, chắc là một đứa nhỏ bị câm lẻ loi một mình.
Lúc thím ấy nói câu này thì vẻ mặt thổn thức đồng tình, còn trong lòng tôi chỉ thấy một nỗi tiếc nuối nhè nhẹ.
Một thiếu niên xinh trai như thế, ấy vậy mà lại bị câm.
Thì ra cậu ấy không phải công chúa, mà chỉ một chàng tiên cá bé nhỏ đáng thương.
Chỉ có bề ngoài xinh đẹp lộng lẫy, nhưng mãi mãi không thể biểu đạt nội tâm của mình.
Thủ tục chuyển trường đến cuối tuần thì giải quyết xong, tối sắp sửa ở lại thành phố xa lạ này tiếp tục học lớp 11.
Dù rằng, trước khi dọn nhà đều chào tạm biệt với tất cả bạn bè và chuẩn bị tinh thần, nhưng khi đứng trước trường mới, lớp mới, bạn mới, tôi không thể tránh khỏi có đôi chút gượng gạo. Vì thế khi ở trong lớp mới nhìn thấy người quen, gần như không hề có tý nào do dự, tôi lựa chọn đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu ấy.
Mặc dù...cũng chỉ mới quen có một tuần, thậm chí chưa từng nói dù một câu, nhưng ít ra cũng tính quen biết đúng không!
Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi nhỏ cậu ấy một chút: – Này.
Cậu ấy giương mắt lên đối diện với tôi, tròng mắt bên dưới hàng lông mi nhỏ dài phản xạ ánh mắt mặt trời hiện lên màu vàng nhàn nhạt, gần như là màu hổ phách trong suốt. Đôi mắt ấy khảm trên gương mặt với ngũ quan thanh tú xinh đẹp hiện lên vẻ đẹp phi giới tính.
Công nhận cậu ấy là một cậu chàng xinh trai, lần thứ hai tôi phải công nhận điều đó.
Cậu ấy nhìn tôi một lúc, rốt cục hình như nhận ra tôi chính là tên hàng xóm mới chuyển đến, bèn cười nhẹ nhàng với tôi.
Tôi đáp trả bằng một cái cười mỉm.
Người ngồi phía sau đá đá vào ghế tôi, tôi quay lại, bạn nữ đó tỏ ra lén lút nói với tôi rằng:
– Cậu không biết gì à? Cậu ta bị câm đấy, không biết nói chuyện, chào hỏi cậu ta chỉ bằng thừa thôi.
Không hiểu thế nào mà, mặc dù đã biết từ sớm đây là sự thật, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi hơi bất ngờ.
Có lẽ là do thái độ của bạn nữ đó quá tùy tiện khinh người, hay hoặc là do dư quang liếc qua nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của cậu ấy.
Cậu ấy chỉ không thể nói được, chứ đâu có điếc.
Tôi lễ phép cười với cô ta một cái, không nói không rằng quay lưng đi.
– Người gì đâu mà... – Tôi nghe thấy bạn nữ đó nhỏ giọng oán trách với bạn cùng bàn.
Nhưng tôi không đế ý.
Tôi viết tên của tôi lên giấy, đẩy đến trước mặt cậu.
Cậu ấy hơi hoài nghi nhìn tôi một cái, tôi lại viết roẹt roẹt lên đó một dòng chữ: Đây là tên tôi, còn cậu?
Cậu nhìn tôi, tôi bình tĩnh nhìn cậu.
Cuối cùng cậu cầm bút lên, ở trên giấy nhẹ nhàng viết xuống hai chữ: Cận Sở.
Cậu ấy tên Cận Sở.
Tôi viết: Tên nghe rất hay.
Cậu viết: Cám ơn.
Cậu hơi cúi đầu, ngón tay cầm bút dài nhỏ trắng nõn, trên gương mặt trước sau đều hững hờ trầm tĩnh.
Cậu ấy là một cậu trai đáng yêu lại yên lặng, do nguyên nhân không thể nói, thế nên đa số thời gian đều chỉ im lặng mỉm cười.
Ở trong mắt người khác đây là một sự thiếu hụt, nhưng trong mắt tôi lại không cảm thấy như vậy.
Vì rất im lặng, cậu ấy sẽ không giống mấy bạn nữ cùng tuổi suốt này nói về thần tượng trong phim nghìn bài một điệu làm người ta phát ghét, hay cũng không giống mấy bạn nam khác ngồi bàn tán về hoa khôi lớp bên, hoặc sách báo sexy bằng giọng nói hèn bỉ.
Cậu ấy càng không giống người khác, mà chỉ yên tĩnh, trầm mặc, mỉm cười, dịu dàng giống như đóa hoa Bạch Ngọc Lan nở rộ bên cửa sổ.
Nhiều lúc tôi không nhịn được, lợi dụng thời gian ở trên lớp thoáng lén lút quan sát cậu ấy, cậu lúc nào cũng chăm chú cúi đầu ghi chép, hàng lông mi dài dày buông xuống, đường cong gò má nhu hòa hoàn mỹ, tầm mắt như có như không dừng lại trên sách giáo khoa.
Xưa nay thầy giáo sẽ không gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi, liên quan tôi cũng không bị thầy gọi. Sau khi tan lớp không ai nói chuyện với cậu ấy, nhưng lại nói chuyện với tôi.
Đôi lúc tôi cảm thấy không tài nào hiểu nổi, rõ ràng cậu là người rất ôn hòa, còn đẹp trai đến thế, cớ sao người khác lại không thích cậu ấy?
– Cậu ta khác chúng ta – Có người nói với tôi như vậy – Nó là một đứa quái thai – Bọn họ nói thế, trên mặt mang theo nét mặt xem thường và khinh bỉ.
Chỉ vì không thể nói, nên sẽ là quái thai sao?
Vậy tại sao nàng tiên cá trong truyện cổ tích thì mọi người lại đồng tình và yêu thích nàng ấy?
Tôi không hiểu suy nghĩ của bọn họ, nhưng tôi muốn chuyện trò cùng cậu ấy. Thoạt nhìn cậu như thể sống trong một thế giới khác, làm cho người ta gợi lên lòng hiếu kỳ lắm luôn.
Mới bắt đầu đều bị cậu ấy trầm mặc từ chối, tờ giấy đưa sang đều không được trả về, cậu ném vào trong ngăn kéo, không đọc chúng.
Sau đó càng viết nhiều hơn, cậu cũng câu được câu không trả lời, tầm mắt đôi khi tình cờ rơi vào trên mặt của tôi.
Tôi cảm thấy vui cực.
Trong lớp chúng tôi duy trì cái cách giao lưu trầm mặc như vậy, cậu không nói nhiều, ấy thế nhưng chữ viết lại thanh tú cứng cỏi, đẹp lắm. Tôi lén lút lấy tất cả những mẩu giấy cậu ấy từng viết kẹp vào cuốn vở chưa dùng đến, lưu lại.
Trong giờ học, có thời gian tôi sẽ cùng mấy bạn nam trong lớp đi đá bóng, một đám con trai đang trong tuổi sức lực dồi dào, đề tài chung lại đơn giản chỉ có mấy cái vậy thôi, ngẫu nhiên cũng nhắc đến Cận Sở, giọng điệu không mấy tốt đẹp, tất cả đều cảm thấy cậu ấy lớn lên giống con gái, đã thế còn bị câm.
Tôi không biết từ đâu họ có kết luận như thế, nhưng dưới cái nhìn của tôi, cậu ấy chỉ là đứa con trai bình thường, chỉ vì không may mắn nên không thể nói chuyện thôi, chẳng có chỗ nào liên quan đến “âm trầm” cả.
Tôi cũng chẳng để ý, nhưng bọn họ lại ân cần mà nhắc nhở tôi thế này:
– Mày đừng ở gần nó quá, cẩn thận không cũng lại biến thành quái thai đấy.
Tôi cười đồng ý, trong lòng thì hoàn toàn chẳng quan tâm làm gì cho cam.
Tôi với cậu ấy là hàng xóm, ở cùng một con phố, cách nhà nhau đi đường chỉ có mấy bước chân.
Nên, ngoại trừ học chung ở trường, chỉ cần lưu ý, liền có thể tìm được một đoạn thời gian chỉ có hai người.
Mỗi ngày cậu đều đi bộ đi học, có lúc tôi dậy sớm đều có thể chạm mặt cậu ở đầu phố. Dậy sớm, thì đạp xe đến nửa đường cũng gặp được. Cũng có lúc tôi xuống xe dắt bộ với cậu ấy đi cùng.
Gặp phải nhiều lần hơn thì cậu ấy cũng gật đầu với tôi chào hỏi. Nếu tôi dừng lại đi cùng thì lúc lên dốc cậu ấy đi chậm lại từ từ mà chờ tôi.
Cậu ấy lúc nào cũng chỉ có một mình, đeo cặp sách cúi đầu, bước đi không nhanh không chậm. Đôi lúc trong tay còn cầm một cốc sữa đậu nành, hoặc một cái bánh bao mà ăn. Tầm mắt mờ mịt rơi vào trên đường.
Tôi hỏi cậu sao không đi xe đạp, nếu không biết đi xe thì tôi sẽ dạy. Cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi, lắc đầu.
Tôi chẳng hiểu lắc đầu là ý gì, bèn hỏi: Mình chở cậu đi học có được không?
Cậu ấy chần chừ rất lâu, đến sau cùng vẫn khe khẽ gật đầu.
Cậu ấy nhẹ lắm, nếu không phải cái cảm giác cậu nắm nhẹ góc áo tôi vẫn ở đó, tôi còn nghĩ mình đi nhanh quá mà làm rơi cậu ở giữa đường luôn rồi ấy.
Động tác của cậu kiềm chế và xa lánh, mãi cũng chỉ nắm lấy đúng một chỗ góc áo ấy mà thôi, cho dù trong thâm tâm tôi rất hy vọng cậu ấy càng thân thiết với tôi hơn một tí, nhưng không dám mở miệng. Với những nam sinh khác thì một cái bắt tay chỉ là động tác thân mật bình thường, thì với cậu ấy động tác đó phảng phất như thể là khinh nhờn.
Cậu là người trầm tĩnh, giống như cùng thế giới này cách một tầng sa mỏng, trong sạch mà tự tại sống ở một thế giới khác.
Tôi dừng xe trước cổng trường, cậu xuống xe, rất tự nhiên mà đi ở phía trái cạnh tôi.
– Cậu lên lớp trước đi, mình đi cất xe xong sẽ lên.
Cậu lắc đầu một cái, lẽo đẽo không rời theo sát sau tôi.
Vì vậy chúng tôi cùng đi gửi xe ở nhà xe, rồi một trước một sau đi vào lớp.
Trong lớp người đến gần đông đủ, đi gần đến cửa lớp đã nghe ầm ầm, tiếng cười nói ồn ào xen lẫn vào nhau.
Tôi nhớ đến cậu ấy bất kỳ lúc nào cũng rất yên lặng, dù ở trong đám người thì chỉ trong chốc lát cũng có thể nhìn thấy. Phát sáng rực rỡ, không hề phù hợp xung quanh.
Tôi thở phào một hơi.
Giáo viên chưa đến, cúi đầu tôi mở ngăn kéo ra lấy sách giáo khoa, thì đột nhiên khuỷu tay bị đụng nhẹ một cái.
Lần đầu tiên cậu ấy chủ động truyền giấy cho tôi, bên trong chỉ có hai chữ: Cám ơn.
Tôi rất nghiêm túc, nắn nót ở bên dưới hàng chữ của cậu viết trả lời: Không cần cảm ơn đâu.
Cậu ấy do dự một thoáng, lại viết: Cậu có thể nói mà.
Tôi đáp: Mình không muốn cho người khác nghe.
Cậu ấy mím môi cười lên, lộ ra cái má lúm đồng tiền có hơi trẻ con. giống đứa nhỏ ăn vụng được kẹo.
Chạng vàng tôi chở cậu về đến cửa nhà, mùa đông nên trời tối nhanh, mới hơn năm giờ đèn đường cảm ứng đã tự động sáng lên, nhà ở xung quanh vì trời sắp tối mà lác đác lên đèn, chỉ có nhà cậu ấy vẫn còn tối đen.
Ở một mình thật đấy à. Tôi lại nhớ đến hàng xóm nói cậu ấy cô đơn lẻ loi.
Cậu từ phía sau xe nhảy xuống, một tay cầm lấy quai cặp, xoay người đối diện tôi.
– Tạm biệt – Nói thì nói thế thôi, nhưng tôi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cậu chờ mấy giây, không thấy tôi có ý muốn đi, nghi hoặc mà hơi nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn tôi, không nói một lời.
Tôi quên mất, cậu ấy đâu nói được đâu.
Cậu ấy thấy tôi không động đậy, thì giơ tay trái lên, ngón trỏ từ bên cạnh huyệt thái dương di chuyển hướng ra bên ngoài, sau đó hai đầu ngón tay hơi cong nhanh chóng chạm vào nhau.
Cậu làm rất nhanh, không chỉ có những động tác này, nhưng tôi chỉ nhìn rõ được mấy cái đó. Chẳng hiểu gì cả.
Cậu ấy không giải thích, chỉ nhìn tôi cười xấu xa, trên má lại hiện lên cái má lúm nhợt nhạt, sau đó xoay người vào nhà.
Tôi vẫn đứng đợi cho đến khi đèn nhà cậu ấy sáng lên mới rời đi.
Ánh đèn màu vàng ấm áp.
Nhà tôi là một căn hộ đen xì không có ánh đèn khác. Bố mẹ quanh năm không về, tôi thì lại nghĩ đâu có gì mà phải dọn nhà nhỉ, dù sao thì họ cũng đâu có ở nhà. Họ cũng chẳng buồn giải thích lý do cho tôi hiểu.
Sau này tôi cũng không thèm nghĩ đến nữa. Chỉ cần quơ lấy đống hành lý ít ỏi của mình, tay dắt mèo, hết chuyển từ thành phố này đến thành phố khác. Phòng mới. Nhà mới.
Nhà mà chỉ có một người và một con mèo, sao có thể gọi là nhà đây?