Chương 1: 1: Đêm Mưa Của Sự Khởi Đầu


Đời người như giấc mộng, mộng tan, kịch tàn, người tỉnh giấc.

Giấc mộng này đối với tôi mà nói, nó vừa khiến tôi sợ hãi lại lưu luyến không thôi.

Lưu luyến một bóng hình mà tôi đã khắc hoạ vào linh hồn.

_________
Ầm...!ầm...!ầm...!
Một luồng sấm chớp sẹt qua như xé rách màn trời đêm, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống, vô tình rơi trên da thịt mang đến từng đợt đau rát.

"Anh cút cho tôi, ngày ngày giữ lấy cái bệnh viện thẩm mỹ tồi tàn đó anh không biết chán thì tôi cũng chán ngán rồi."
Tiếng người phụ nữ phẫn nộ trong đêm tối, mang theo bao buồn phiền ấm ức.

Người đàn ông nghe thế vừa thương xót lại có chút không hài lòng, nói:
"Gia Nguyên em đừng tức giận, bệnh viện vừa nhận được hai bệnh nhân tài chính chắc chắn sẽ được khôi phục em cho anh chút thời gian đi."
"Chờ rồi lại chờ, tôi gả cho anh chịu khổ bao năm nay rốt cuộc phải chờ đến khi nào?"
"Gia Nguyên..."
"Cút."
Tiếng mắng chửi và cãi vã vang vọng khắp hành lang, chỉ có khu chung cư vắng lặng như tờ các hộ gia đình gần đây đã đóng chặt cửa không muốn can dự vào chuyện nhà người ta.

Cộp...!cộp...!cộp...!
Tiếng bước chân hữu lực vang lên giữa những lời cãi vã và tiếng mưa rả rích bên ngoài, sấm chớp loé lên chiếu sáng cả hành lang mờ tối một dáng người cao lớn như ẩn như hiện trong đêm, một bên sườn mặt của người đàn ông cũng được soi sáng đầy cương nghị mà lạnh lẽo.


Trên bờ vai chiếc áo sơ mi đã sớm ướt một mảng, mái tóc ngắn cũng không tránh khỏi nước mưa khẽ rũ xuống vài sợi tóc trước trán che đi một đôi mắt tĩnh mịch như hắc thạch.

Lạch cạch...!
Đúng lúc có tiếng mở cửa vang lên người đàn ông trung niên vừa cãi nhau với vợ mình cả người lẫn tâm trạng đều ủ dột thất thần bước ra ngoài.

Ầm....!
Sấm chớp lại tiếp tục, khiến cho người đàn ông trung niên có chút hoảng hốt ngẩng phắt đầu lên chạm đến dáng người cao lớn đang đi về phía ông ta.

"Trần...!bác sĩ Trần."
Trần Cảnh đưa tay lau đi vệt nước ở khoé mắt, anh hơi nhếch môi mỉm cười nhìn Vương Chí Hùng.

"Anh Vương đấy à, lại cãi nhau với bà xã sao?"
Vương Chí Hùng nghe vậy thoáng tránh đi ánh mắt của Trần Cảnh, ông ta có chút chột dạ kèm theo một tia bất an khó phát hiện.

"Chuyện thường thôi ấy mà."
"Oh."
Trần Cảnh vẫn nhìn ông ta nhàn nhạt ồ một tiếng, bỗng anh nhếch môi đi đến vài bước đưa tay vỗ vai Vương Chí Hùng khiến ông ta khẽ run lên một cái.

"Vợ chồng cãi vã cũng không là chuyện gì xấu, nhưng..."
Anh nói một nửa lại nghiêng người nói nhỏ vào tai Vương Chí Hùng.

"Tức nước vỡ bờ, anh Vương hãy cố chịu đựng dẫu sao anh cũng là đàn ông."
Một câu nói, mang hai ý nghĩa khác nhau khiến cho Vương Chí Hùng phải lặng người suy ngẫm.


Anh đứng thẳng người dậy mỉm cười giúp Vương Chí Hùng chỉnh lại cổ áo xộc xệch, rồi cất bước đi về phía cửa nhà của mình.

Cho đến khi bóng dáng Trần Cảnh khuất sau cánh cửa, Vương Chí Hùng vẫn đứng chôn chân tại chỗ chết lặng.

Ông ta nhìn màn mưa bên ngoài lại nhìn đến bộ quần áo đi làm cả ngày vẫn chưa kịp thay của mình, rồi lại nhìn sang phòng khách hỗn loạn bên trong nhà.

Những lời Trần Cảnh nói vẫn cứ văng vẳng bên tai, khí lạnh ùa đến khiến ông ta vẫn cứ rùng mình mãi nhưng sâu bên trong nội tâm lại đang hừng hực một ngọn lửa thiêu đốt cả tâm trí ông ta.

Tức nước vỡ bờ, ông ta là đàn ông nên phải cố nhẫn nhịn?.

Trần Cảnh thong thả bước vào nhà liền cởi áo ra ném vào máy giặt, trong nhà có mở máy sưởi anh cũng không thèm mặc áo mà để trần đi đến quầy bar rót một ly rượu tự mình nhấm nháp.

Căn nhà rộng nhưng thiết kế và cách bày trí vô cùng đơn điệu và trống trải hoặc nói đúng hơn là lạnh lẽo, chỉ vỏn vẹn một phòng ngủ và thư phòng, một phòng bếp và phòng tắm, phòng khách thì chỉ có độc nhất một chiếc sofa màu nâu.

Trần Cảnh ngã lưng tựa lên sofa tay khẽ lắc nhẹ ly rượu, anh khép hờ hai mắt bên tai lại vang lên tiếng cãi vã khi nảy của nhà Vương Chí Hùng nhớ đến vẻ né tránh và hốt hoảng khi nảy của ông ta Trần Cảnh không khỏi bật cười thành tiếng.

Con người ấy mà khi bị dồn đến bước đường cũng thì cho dù là lương thiện cỡ nào cũng sẽ trở nên điên cuồng.

"Mới vậy đã cắn câu rồi haha."
Reng...!reng...!
Tiếng di động vang lên giữa không gian phá vỡ sự tĩnh mịch, Trần Cảnh nhìn đến là trợ lý gọi thì ấn nghe máy.

"Tôi nghe."

"Bác sĩ Trần, có một lịch hẹn bệnh nhân vào sáng mai nhưng ông ấy không muốn đến phòng khám! Còn muốn đích thân anh đến gặp."
Trần Cảnh nghe được chút khó sử của trợ lý, anh hơi nhướng mày cũng không hề cáu gắt nói:
"Đưa địa chỉ cho tôi."
"Vâng."
Cúp máy, Trần Cảnh buông di động và ly rượu sang một bên hướng về phòng tắm mà đi vào.

Một đêm mưa, một người dằn xé tâm lý một người như kẻ xem kịch vui, còn một người vẫn đang trốn chạy khỏi màn mưa lạnh buốt.

Một khu chung cư khác gần trung tâm thành phố, cô gái nhỏ gầy co rút vai vì lạnh đang chạy từng bước nhỏ vào mái hiên gần đó theo bên cạnh cô còn có một người đàn ông trung niên.

"Cảm ơn chú Đinh, làm phiền chú rồi."
Hạ Ly né tránh khỏi cánh tay đang ôm vai mình của Đinh Chấn, cô mỉm cười ánh mắt vô định nhìn về phía trước nói cảm ơn.

Người đàn ông trung niên trong trang phục bảo vệ đang cầm một cái ô rất to, ánh mắt dò xét không kiên dè nhìn chằm chằm vào Hạ Ly.

"Cảm ơn làm gì, mau vào nhà đi kẻo bị cảm."
"Vâng."
Hạ Ly cười cười nắm chặt cây gậy trong tay, xoay người theo thói quen đi lên tầng một khi cô khoá lại cửa nhà lúc này mới thở phào một hơi.

Cô bị mù lại gặp phải mưa lớn đi đường càng bất tiện, may nhờ có chú Đinh bảo vệ của chung cư nên mới không bị mưa xối thành con chuột lột nhưng sự tiếp xúc gần gũi lại hết sức thân thiết của ông ta khi nảy khiến cô không khỏi hoài nghi.

"Haizz thôi bỏ đi vẫn nên đi thay quần áo mới được."
Hạ Ly cuối cùng vẫn là không muốn suy nghĩ nhiều không khéo lại hiểu lầm ý tốt của người ta.

Đồng hồ điểm 21 giờ, Hạ Ly đang lau khô tóc điện thoại bỗng reo inh ỏi cô đưa tay mò lấy nghe máy.

"Hạ Ly là anh Từ Khiêm đây, em về nhà chưa?"
Giọng nói quen thuộc lại có phần thân thiết vang lên ở đầu dây bên kia, Hạ Ly vẫn như cũ không mặn không nhạt đáp lại.


"Vâng ạ có chuyện gì sao anh?"
"Chuyện là mẹ Sính Hân nằm viện rồi phải mất ít nhất 1 tháng, công việc ở nhà hàng của cô ấy em xem có thể nhận giúp cô ấy không?"
Hạ Ly kiên nhẫn lắng nghe, hơi suy nghĩ một chút liền mở lời đồng ý.

"Vâng dẫu sao em cũng khá rảnh rỗi anh chuyển lời đến cô ấy hộ em, em sẽ giữ giúp cô ấy vị trí này."
"Được rồi, anh thay mặt nhà hàng và Sính Hân cảm ơn em."
"Anh khách sáo quá chuyện nhỏ thôi mà."
Đầu dây bên kia khẽ lặng đi giây lát, Từ Khiêm có chút bồn chồn nói thêm vài câu.

"Ừm, cũng không còn sớm em nghỉ ngơi đi ngoài trời còn mưa nhớ bật máy sưởi rồi đi ngủ nhé, ngủ ngon."
" Vâng, anh cũng ngủ ngon."
Hạ Ly nói rồi liền ngắt máy cô vờ như không nhận ra ý thân thiết và quan tâm trong lời nói của Từ Khiêm.

Nước chảy vô tình hoa rơi hữu ý, anh ấy có lòng nhưng tâm cô không hề dao động thì biết phải làm sao.

Hơn nữa anh ta còn là bạn học cũ kiêm luôn bạn trai của một người không muốn đội trời chung với cô.

Hạ Ly quyết định không suy nghĩ thêm nữa cô sấy khô tóc rồi leo lên giường đắp chăn lại, chính mình tự dỗ giấc ngủ tiến vào mộng đánh cờ cùng chu công.

Trái tim cô đã sớm tĩnh lặng, hai mắt không nhìn thấy cũng kéo theo một màng sương mù bao phủ cả cõi lòng.

Yêu! Đối với cô mà nói có lẽ là một chuyện khá xa vời.

Một đêm mưa chậm rãi trôi qua, rốt cuộc điều gì sẽ được hé mở ở tương lai?
Cũng không một ai đón trước được..