Chương 1: Cô gái, cô là ai?

Đầu Thu, ven con suối ở làng họ Giang.

Vân Phiên Phiên mở mắt ra, trời xanh ngăn ngắt một màu.

Cô phát hiện mình đang nằm bên bờ suối, nửa người ngâm trong dòng nước lạnh băng.

Áo quần ướt đẫm, dính nhớp trên người cô.

Đầu nặng nề váng vất.

Vân Phiên Phiên ôm cái đầu đau đớn, chậm rãi ngồi dậy, quan sát xung quanh.

“… Đây là đâu?”

Dòng suối róc rách, không ai trả lời cô.

Núi rừng xanh tươi đẹp đẽ ở đàng xa, mây mù lượn lờ, núi xanh ngăn ngắt, cảnh như tranh vẽ…

Nhưng Vân Phiên Phiên lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp ấy.

Bởi vì cô phát hiện một công tử áo đen đẹp trai lạnh lùng nằm bên cạnh cô.

Công tử áo đen có hàng mày dài tựa núi, đôi mắt nhắm nghiền, làn da xanh xao bệnh tật.

(Mày dài tựa núi, lấy tứ từ bài thơ: “Trường mi tảo đại nùng như sơn” thời Minh, thuộc “Việt Nga Khúc”. Tả hàng lông mày chuốt dài thời xưa, còn là một cụm chỉ người (con gái) xinh đẹp. Link bài thơ: Link.)

Đôi môi đỏ của chàng ta mím nhẹ, hàng mi đen dài phủ trên mí mắt, khiến chàng ta có vẻ hơi mỏng manh.

Công tử áo đen vẫn nằm bất động bên bờ suối, y như chết rồi.

… Không phải anh ta hẹo thật rồi đấy chứ?

Tim Vân Phiên Phiên thót lên. Cô sợ quá, vội đưa ngón tay ra, để dưới mũi công tử áo đen kia, thử xem chàng ta còn thở không.

Hơi thở ấm áp phả lên ngón tay cô.

Vân Phiên Phiên thở phào nhẹ nhõm.

May quá, tuy anh ta thoi thóp, nhưng không phải là người chết.

Mới thở phào được nửa chừng, Vân Phiên Phiên đột nhiên ngẩn ra.

Bởi vì cô phát hiện mình đang mặc quần áo thời xưa.

… Chuyện gì thế này?

… Chẳng lẽ cô vượt thời không rồi?

Ngay lúc này, một giọng máy móc xa lạ đột nhiên vang lên bên tai cô, đó là giọng lanh lảnh của thiếu niên.

【 Ding! Chúc mừng ký chủ đã ràng buộc với hệ thống Tình đầu khó quên của bạo quân! 】

【 Chinh phục bạo quân Tiêu Trường Uyên, trở thành mối tình đầu khó quên của chàng ta! 】

【 Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ có thể trở về hiện đại ha! 】

Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt, cảm thấy cái tên Tiêu Trường Uyên nghe quen quen.

… Tiêu Trường Uyên?

Cô chậm rãi trợn tròn đôi mắt sáng trong đẹp đẽ.

Đây chẳng phải là tên của gã bạo quân phản diện khủng trong “Tận cùng khúc ca” đấy ư?



“Tận cùng khúc ca” là một quyển truyện Mary Sue cổ đại quyền mưu đau thương buồn bã.

(Mary Sue: hình tượng nhân vật nữ quá hoàn hảo, được quá nhiều người yêu mến, phi logic.)

Nữ chính Diệp Tố Hinh xinh đẹp không ai sánh bằng, được xưng tụng là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ. Nhưng về sau cha nàng bị bỏ tù, phủ họ Diệp bị tịch thu, Diệp Tố Hinh sa cơ lỡ vận đến mức phải vào lầu xanh làm kỹ nữ. Một khúc nhạc chốn lầu hoa, làm nơi nơi phải ngỡ ngàng. Từ đây, Diệp Tố Hinh trở thành ca nữ đứng đầu lầu xanh.

Nữ chính kiều diễm nhất trên đời, nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám đàn ông khắp thiên hạ.

Trong đó bao gồm nam phụ số 1 số 2 số 3…

Và cả nam chính Sở Nghị.

Nam chính Sở Nghị là người phò tá của Thái tử nước Lương.

Y mồm niệm Nam Mô, bụng một bồ dao găm.

Để diệt trừ kẻ địch của Thái tử nước Lương, nam chính coi nữ chính như một quân cờ, lần lượt đẩy nàng ta tới chỗ nam phụ số 1 số 2 số 3.

Nữ chính Diệp Tố Hinh yêu nam chính, nhưng tình yêu của nàng ta lại cực kì hèn mọn, hèn mọn tới cùng cực.

Rõ ràng nàng ta biết nam chính không hề có tình cảm gì với mình, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện để nam chính sử dụng mình như một quân cờ. Nàng khoác nụ cười mỉm tao nhã mê người lên vì nam chính, nàng có thể hy sinh tất cả mọi thứ, dù là thể xác, tôn nghiêm, hay sinh mệnh của nàng…

… Đây có lẽ chính là tinh túy của trò yêu nhau đậm sâu hành nhau đau đớn.

Càng ăn nhiều hành càng yêu thắm thiết, càng yêu thắm thiết lại càng vặn vẹo.

Càng vặn vẹo thì càng động lòng người!

Về sau, nam phụ số 1 bỏ vợ bỏ con vì nữ chính, nam phụ số 2 cửa nát nhà tan vì nữ chính, nam phụ số 3 bị vạn tiễn xuyên tâm, làm cha mẹ tức chết vì nữ chính…

Tất cả đám kẻ thù của Thái tử nước Lương đều quỳ gối dưới tà váy thạch lựu của nữ chính, chết trong mỹ nhân kế âm hiểm ngoan độc của nam chính.

(Váy thạch lựu: Một kiểu váy áo nhuộm đỏ như màu thạch lựu mà các thiếu nữ thời Đường rất thích mặc. Câu “quỳ gối dưới làn váy thạch lựu”, ý chỉ đàn ông tôn thờ người phụ nữ xinh đẹp đến khuynh đảo. Tìm hiểu điển cố: Link.)

Y quét sạch kẻ thù, trên cõi đời này, chẳng còn ai có thể ngăn cản Thái tử nước Lương đăng cơ nữa.

Nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt tuấn tú của nam chính Sở Nghị.

Rốt cuộc, Thái tử nước Lương đã thuận lợi đăng cơ nhờ sự trợ giúp của nam chính.

Nam chính Sở Nghị cũng trở thành Thừa tướng trẻ tuổi nhất của nước Lương.

Cơ nghiệp lớn lao gần ngay trước mắt…

Ngay sau đó…

—— Nước! Lương! Đi! Đời!!!!

o(╥﹏╥)o

Nam chính Sở Nghị tức tối đến độ hộc ba lít máu tại trận!

Dù tốn bao công sức, bày đủ kế sách, y cũng chẳng đời nào ngờ được rằng, trên thế giới này, còn có một thực thể tên là Tiêu Trường Uyên!!!



Tiêu Trường Uyên, họ Tiêu tên Trường Uyên, Tự là Ác Mộng.

Chàng ta là Thái Tử nước Nam Mặc, binh khí của nhân gian, Tu La sống, ác mộng của người trong thiên hạ!

(Tu La/A Tu La/Asura: là ác thần trong tín ngưỡng Ấn Độ. Link.)

Đồng thời cũng là nhân vật phản diện khủng cuối màn trong bộ tiểu thuyết “Tận cùng khúc ca” này.

Ngày xưa, thiên hạ chưa xẻ làm năm mối, vua Chiêu Diễm Đế của triều nhà Mặc thống trị giang sơn này. Chiêu Diễm Đế ngu ngốc vô dụng, khiến nước nhà chia cắt. Sau này quân phản loạn đánh vào hoàng thành, nhờ sự trợ giúp của Hứa lão tướng quân, Chiêu Diễm Đế chạy nạn đến Lâm An, thành lập Nam Mặc. Từ đây, triều Mặc chia năm xẻ bảy trong tay Chiêu Diễm Đế, phân thành năm quốc gia: Bắc Ung, Lương, Trần, Sở, và Nam Mặc.

Sau khi năm nước ngừng chiến, việc đầu tiên Chiêu Diễm Đế làm, không phải là khao thưởng Hứa lão tướng quân đã có công hộ giá.

Mà là tru sát gia tộc họ Hứa.

Lấy oán trả ơn.

Chiêu Diễm Đế cho rằng, sở dĩ triều Mặc tan đàn xẻ nghé, không phải là vì lão ta ngu ngốc vô dụng, mà là bởi đám võ tướng nắm giữ binh quyền vượt mặt bề trên. Để ngăn chặn chuyện tương tự xảy ra lần nữa, Chiêu Diễm Đế tàn nhẫn độc ác đã diệt trừ gia tộc họ Hứa.

Hứa Hoàng Hậu – người vợ kết tóc se duyên của Chiêu Diễm Đế, là cô con gái út của Hứa lão tướng quân.

Chiêu Diễm Đế và Hứa Hoàng Hậu có với nhau hai người con trai.

Hoàng tử cả tên là Tiêu Trường Lâm, hoàng tử út tên là Tiêu Trường Uyên.

Tiêu Trường Uyên chính là nhân vật phản diện khủng của quyển sách này.

Từ nhỏ, cậu bé đã thông minh hiền lành, môi đỏ răng trắng, có tài năng xuất chúng, rất được mọi người trong cung quý mến.

Ngày huyết án của gia tộc họ Hứa xảy ra, chính là sinh nhật 6 tuổi của Tiêu Trường Uyên.

Chiêu Diễm Đế lợi dụng sinh nhật của Tiêu Trường Uyên, mở tiệc chiêu đãi trong hoàng cung, mời ông ngoại, cậu, dì, anh họ của Tiêu Trường Uyên đến dự.

Hoàng đế mở tiệc trong cung, đây là một niềm vinh dự lớn.

Mọi người trong gia tộc họ Hứa tươi cười vui vẻ vào cung dự tiệc, nhưng không một ai sống sót rời khỏi hoàng cung.

Đêm hôm đó, máu chảy thành sông, xác người rải rác trong cung.

Tiêu Trường Uyên 6 tuổi không rõ tại sao mới khắc trước vua cha còn cười tươi sang sảng, ngay khắc sau đã đột nhiên rút đao chém rơi đầu cậu mình.

Dòng máu ấm áp bắn lên mặt Tiêu Trường Uyên.

Khiến cả người Tiêu Trường Uyên lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Đám thị vệ cầm đao giáng xuống từ trên trời, nhanh chóng khống chế người nhà họ Hứa tay không tấc sắt.

Tiêu Trường Uyên thấy Chiêu Diễm Đế mang sắc mặt âm u, cầm cây đao nhỏ máu, chậm rãi đi về phía ông ngoại. Cậu bé lập tức nhào tới định can ngăn, nhưng lại bị Chiêu Diễm Đế đá văng. Máu tươi phun ra từ miệng cậu, cậu ngã trên nền đất.

Đám thị vệ đè nghiến Tiêu Trường Uyên 6 tuổi xuống.

Tiêu Trường Uyên điên cuồng giãy giụa, gào khóc thảm thiết.

“Phụ hoàng! Uyên nhi xin người! Xin người tha mạng cho ông ngoại!”

“Đừng giết cậu của Uyên nhi!”

“Phụ hoàng! Cầu xin người, tha cho mẫu hậu đi! Bà ấy là mẫu hậu của Uyên nhi mà!!!”



Trong hoàng cung, 32 người thuộc gia tộc họ Hứa đến dự tiệc lần này đều bị Chiêu Diễm Đế giết sạch.

Cùng lúc đó, ngoài hoàng cung, Cẩm Y Vệ và hai mươi nghìn Cấm Vệ quân tiến hành một cuộc tắm máu gia tộc họ Hứa, chém giết tổng cộng 758 người nhà họ Hứa.

Màn đêm buông xuống, gia tộc họ Hứa bị tiêu diệt toàn bộ.

Nhưng người ta thường bảo, hổ dữ không ăn thịt con.

Chiêu Diễm Đế không thẳng tay giết Tiêu Trường Lâm và Tiêu Trường Uyên, mà ném hai anh em vào chuồng cọp, sống chết mặc bay.

Tiêu Trường Lâm 8 tuổi đã chôn thân trong bụng hổ vào đêm ấy, chết không toàn thây.

Chỉ trong một đêm, Tiêu Trường Uyên 6 tuổi mất đi tất cả người thân.

Mẫu hậu, ông ngoại, cậu, hoàng huynh…

Vô số người thân chết dưới lưỡi đao của phụ hoàng, chết trước hoàng quyền, chết trong bữa tiệc sinh nhật của Tiêu Trường Uyên…

Chết trong cơn ác mộng vĩnh viễn không kết thúc của chàng ta.

Khàn giọng, cháy mắt, gọi trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng thưa.

Chàng ta đã hóa thành Tu La khát máu tàn nhẫn nhất chốn địa ngục.

Trở về nhân gian.

Từ ngày đó trở đi, Tiêu Trường Uyên đã biến chất hoàn toàn…

Tiêu Trường Uyên dùng đoạn xương đùi dính máu của Tiêu Trường Lâm để giết chết con hổ đang ngủ say.

Chiêu Diễm Đế chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn lấy làm tự hào. Một kẻ yếu đuối vô dụng như lão, mà lại sinh được một đứa con trai tàn bạo khát máu như vậy…

Chiêu Diễm Đế thấy được hi vọng thống nhất 5 nước ở Tiêu Trường Uyên.

Ban ngày, Chiêu Diễm Đế ném Tiêu Trường Uyên vào doanh trại chiến đấu với tử sĩ, tối đến, lão quẳng Tiêu Trường Uyên vào chuồng cọp để vật lộn với lũ hổ đói.

Lão muốn bồi dưỡng Tiêu Trường Uyên thành vũ khí của nhân gian.

Tốc độ giết hổ của Tiêu Trường Uyên mỗi lúc một nhanh hơn, tính tình chàng ta càng ngày càng hung ác nham hiểm.

Ánh mắt đám người hầu trong cung nhìn Tiêu Trường Uyên cũng ngày một trở nên sợ sệt hơn.

Tiêu Trường Uyên không hề che giấu sát ý của chàng ta với Chiêu Diễm Đế. Trong lòng chàng ta, vua cha của chàng đã chết trong đêm máu me kia rồi. Chiêu Diễm Đế bây giờ, chẳng qua chỉ là một con quái vật đến từ địa ngục, đang đội lốt phụ hoàng thôi.

Chiêu Diễm Đế mời vua cổ trùng Nam Cương tới, thả một con cổ trùng vào người Tiêu Trường Uyên, để chàng ta không thể làm hại Chiêu Diễm Đế.

(Cổ/cổ trùng: Cách nuôi sâu độc bỏ vào cơ thể con người để khống chế họ. Link tìm hiểu.)

Khi Tiêu Trường Uyên 17 tuổi, chàng ta được Chiêu Diễm Đế phong làm Thái Tử của Nam Mặc. Chiêu Diễm Đế ra lệnh cho Tiêu Trường Uyên xuất chinh đến nước Lương, thu phục mảnh đất đã mất. Tiêu Trường Uyên không phụ sự mong đợi của mọi người, chàng ta tiêu diệt nước Lương, sau đó lần lượt diệt ba nước Sở, Trần, Bắc Ung, thống nhất non sông.

Về sau Tiêu Trường Uyên giải được cổ thuật, giết chết vua cổ trùng.

Không còn bất cứ ai trên cõi đời này có thể cản chàng ta báo thù Chiêu Diễm Đế nữa.

Chiêu Diễm Đế yếu ớt vô dụng chỉ biết bắt nạt người thân, sau khi hay tin vua nuôi cổ trùng đã đi đời, lão sợ quá, cũng thăng luôn.

Tiêu Trường Uyên 19 tuổi đăng cơ làm vua, trở thành thiên tử của nước Mặc.

Tiêu Trường Uyên tính khí âm u khó đoán, hành động quỷ quyệt vô thường.

Chàng ta từng đứng trên tường thành, rải ngân phiếu đầy trời, tặng cho bá tánh trong thiên hạ.

Nhưng chưa đến nửa năm sau, chàng ta đã giết sạch mười hai công thần trong điện Anh Lan.

Lần này, chàng ta đứng trên tường thành, không tung ngân phiếu nữa, mà tung những chiếc đầu người máu me đầm đìa.

Tính tình chàng ta độc địa nham hiểm, hung hãn, lạnh nhạt tàn nhẫn.

Thời ấy, tiếng oán than của chúng dân dậy đất.

Chàng ta có thể giết bất cứ ai.

Chúng ta cùng quay lại cốt truyện chính nào.

Sau khi nước Lương đi đời, nam chính Sở Nghị lại giở trò cũ, tặng nữ chính Diệp Tố Hinh cho nhân vật phản diện khủng Tiêu Trường Uyên.

Dù bấy giờ Sở Nghị đã yêu Diệp Tố Hinh.

Nhưng vì nợ nước thù nhà, y không thể không dâng người con gái mình thương lên long sàng của Tiêu Trường Uyên.

… Thế chẳng nhẽ nam chính chỉ biết mỗi một kế là mỹ nhân kế thôi à?

Lúc đấy đọc tới đây Vân Phiên Phiên đã chán chẳng muốn khịa nữa.

Diệp Tố Hinh nhanh chóng nhào vào lòng Tiêu Trường Uyên, nhưng Tiêu Trường Uyên lại đẩy phắt nàng ta ra.

Vị vua trẻ tuổi có đôi mắt đen thẳm tối tăm lạnh lẽo, thần sắc trào phúng châm chọc. Chàng ta nhìn Diệp Tố Hinh đầy vẻ chán ghét.

“Trẫm không cần thân thể ngươi, chỉ cần cái họng của ngươi thôi.”

Vân Phiên Phiên: “…” Vãi cả anh bạo quân băng thanh ngọc khiết mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn bình tĩnh như không thủ nhân như ngọc! Hết sức trong sáng vô cùng không làm màu, khác hẳn đám nam chính nam phụ 123 khốn nạn!

Tất cả đàn ông trong sách này, chẳng ai chống cự nổi sức quyến rũ của nữ chính.

Nhưng nhân vật phản diện khủng Tiêu Trường Uyên lại làm được.

Không hổ là boss phản diện.

Thái độ của Tiêu Trường Uyên với nữ chính rất kì cục.

Chàng ta ban cung điện hoa mỹ cho nàng, nhưng không chạm vào dẫu chỉ một đầu ngón tay của nàng ta.

Chàng ta bắt nữ chính ca hát ngày đêm, có khi hát cho bọn hổ nghe, có khi hát cho lũ bướm nghe, hát đến khi họng nữ chính bật máu khản đặc, Tiêu Trường Uyên vẫn thờ ơ. Không chỉ thế, Tiêu Trường Uyên còn xây riêng một toà lầu Đoạt Nguyệt cao 20 trượng cho nữ chính, để nàng ta đứng trên đó, phơi gió rét hát cho tiên trên trời nghe, nữ chính suýt đóng thành tượng băng vì lạnh.

Vân Phiên Phiên không thể không thừa nhận rằng, Tiêu Trường Uyên quả thực vô cùng tận tâm, làm hết trách nhiệm của một nhân vật phản diện trong truyện ngược.

Chàng ta đã thêm rất nhiều sắc màu cho quyển truyện ngược cổ trang này.

Trước sức tàn phá của Tiêu Trường Uyên, nữ chính hát đến mức hộc máu mất giọng, được ngự y chữa khỏi rồi lại hát tiếp, cứ lặp đi lặp lại như thế. Còn nam chính Sở Nghị phải nhẫn nhục vì nghiệp lớn, xin vào dưới trướng Duệ Vương ở nước Mặc. Thi thoảng hai người lén gặp nhau trong cung, nhưng không thể âu yếm, chỉ đành nhìn nhau không nói câu gì, yên lặng rơi lệ.

Tình tiết này quả thật đã lấy đủ nước mắt của độc giả.

Về sau, Sở Nghị nắm bắt cơ hội, thừa dịp Tiêu Trường Uyên cải trang vi hành, y sai người ám sát Tiêu Trường Uyên.

Tiêu Trường Uyên ngã xuống vách núi, mất đi ký ức.

Còn có một cô cung nữ cùng ngã xuống vực sâu với chàng ta.

Vân Phiên Phiên định thần lại, nhìn chàng công tử tuấn mỹ ngủ say không tỉnh trên mặt đất kia.

Xem ra, anh ta chính là nhân vật phản diện khủng Tiêu Trường Uyên trong tiểu thuyết rồi.

Anh chàng này đẹp trai lai láng, môi đỏ da trắng, trông ngon mắt đáo để.

Thảo nào về sau nữ chính Diệp Tố Hinh lại mắc hội chứng Stockholm với tên đại ma vương từng tra tấn nàng ta này.

(Hội chứng Stockholm: hội chứng người bị bắt cóc nảy sinh tình cảm với kẻ bắt cóc mình)

Thấy mục tiêu cưa cẩm xinh đẹp rạng ngời thế này, Vân Phiên Phiên nhanh chóng chấp nhận sự thật mình đã xuyên vào trong sách.

—— Hệ thống, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?

【 Nếu nhiệm vụ của ký chủ thất bại, cô sẽ bị hệ thống xoá sổ. 】

Vân Phiên Phiên: “…” Mi đối xử với ký chủ của mi độc ác vô tình như thế mà được à?

—— Tôi chiếm cứ cơ thể của cô cung nữ kia, vậy linh hồn cô ta đi đâu rồi?

【 Cô cung nữ đấy biết kiếp sau mình là công chúa hoang dâm có 3000 trai lơ dưới gót giày, nên đã sốt sắng đi đầu thai rồi. 】

Mặt Vân Phiên Phiên đầy vẻ hâm mộ, cô cũng rất muốn có 3000 trai lơ môi đỏ răng trắng.

Đúng vào lúc này, hàng mi dày của Tiêu Trường Uyên giật giật, hình như sắp tỉnh lại.

Vân Phiên Phiên căng thẳng ná thở, đôi mắt xinh đẹp trong veo nhìn chàng ta chằm chằm, còn chẳng dám thở mạnh.

Tiêu Trường Uyên bỗng mở mắt ra.

Lúc chàng ta nhắm nghiền hai mắt, trông chàng mỏng manh anh tuấn, đẹp như ngọc tạc.

Còn lúc này, Vân Phiên Phiên cảm thấy bức tượng ngọc đẹp đẽ này đột nhiên đóng thành đá.

Cặp mắt nọ đen láy hun hút như vực sâu lạnh lẽo, chỉ trong phút chốc, một màn sương buốt giá đã phủ lên khuôn mặt tuấn tú.

Lạnh lẽo cô độc, khiến người ta sợ hãi.

Tiêu Trường Uyên ngước đôi mắt đen kịt lên, nằm im bất động, nhìn Vân Phiên Phiên chằm chằm. Giọng chàng ta trầm khàn, nhuốm màu nguy hiểm.

“Cô gái, cô là ai?”

[HẾT CHƯƠNG 1]