Chương 1: Đời người hoàn toàn khác nhau

Edit: La Na

Đông Dương quốc, trong tướng phủ, một thiếu nữ xinh đẹp dựa vào trước cửa sổ, khuôn mặt nhìn chăm chú vào cảnh sắc trong viện, hai tay chống vào chiếc cằm hơi nhọn, gò má lộ ra chút ửng đỏ, mặt mày như hàm xuân, ánh mắt ướt át như sắp chảy nước, khóe miệng hơi nhếch lên càng để lộ tâm tình của nàng, nàng mặc một thân cẩm y màu hồng nhạt, bên ngoài khoác thêm một sa mỏng cùng màu, ánh mặt trời màu vàng chiếu trên thân thiếu nữ, như cả thân thể nàng tắm trong một tầng màu vàng, cả người có vẻ như ảo mộng.

Nàng hơi ngửa đầu nhìn đôi chim nhỏ trên cây đại thụ trong viện, đôi chim nhỏ tựa sát vào nhau, tiếng ríu rít bình thường nghe thì có chút khó chịu nhưng vào tai thiếu nữ lúc này thì lại trở nên thanh thúy dễ nghe, nghĩ đến người nam tử tuấn mỹ đến mức mê mẩn, gò má thiếu nữ vốn phiếm hồng nay lại càng hồng hơn, ngay cả vành tai trắng như phấn cũng đỏ lên, trong lòng lại cân nhắc, hẳn là phụ thân đến, hắn sẽ đồng ý chứ, ảo tưởng về sau có thể cùng hắn đầu bạc đến già, cầm sắt hòa minh, tâm thiếu nữ như được mật đường rót vào.

"Tiểu thư, tiểu thư, không tốt rồi." Đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận âm thanh ồn ào, thiếu nữ xinh đẹp cẩn thận nghe ngóng, chỉ biết là giọng nói của tỳ nữ cận thân Họa Nhi của mình, vừa quay đầu, liền thấy Họa Nhi vội vã chạy vào, tỳ nữ mặc một thân phục sức nha hoàn màu xanh nhạt, trên đầu búi kiểu tóc song kế, mi cong mắt to, mũi ngọc miệng nhỏ nhắn, trán trắng noãn sáng sủa.

Thiếu nữ xinh đẹp thấy ảo tưởng tốt đẹp của bản thân bị phá vỡ, thì có chút không vui mở miệng nói "Có chuyện gì vậy, nhìn ngươi như lửa đốt vậy, nếu không phải tâm tình của tiểu thư hôm nay tốt, nhất định phải đánh ngươi mấy bản, nói đi, chuyện gì?" Thiếu nữ xinh đẹp kiêu căng hất cằm hỏi, trên mặt Họa Nhi hơi trắng bệch, bàn tay dùng sức nắm chặt thành quyền, vội vàng cúi đầu quỳ xuống, "Tiểu thư, nô tì biết sai rồi, là nô tì vừa nghe thấy trong phủ có người nói, tướng gia đến vương phủ nói muốn kết thân tiểu thư với Âu Dương thế tử, nhưng lại bị Vương gia từ chối, mà Thế tử cũng không gặp tướng gia, tướng gia nghe hạ nhân vương phủ nói, Thế tử đang ở cùng tiểu thư và công tử phủ Hạ tướng quân ngắm hoa trong vườn, nghe nói tướng gia tức giận phẩy tay áo bỏ đi, không nói một lời, sắc mặt tái mét." Trong lời nói mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa không dễ dàng phát hiện, trong mắt cất giấu sự khinh thường và hận ý.

Mà thiếu nữ xinh đẹp vừa nghe, sắc mặt càng ngày càng trắng, thân mình run lên, nhờ chống lên bàn mới không bị ngã, miệng còn thì thào "Tại sao Phong ca ca có thể đối với ta như vậy, hắn sẽ không như vậy đâu."

Bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân nặng nề, nghe tiếng chân không thể đoán được lòng của người này, chỉ thấy người tới xốc rèm cửa lên, mặt trầm như nước, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, nhìn thoáng qua thiếu nữ xinh đẹp, nghe thấy giọng nói thì thào của thiếu nữ, giọng nói tức giận vang lên "Vân Lãnh Ca, lúc này không được nhắc lại nữa, từ bỏ đi.", vốn sắc mặt Vân Lãnh Ca đã trắng, nghe thấy mệnh lệnh của phụ thân, sắc mặt càng trắng hơn, thân hình như hoa nhỏ dưới cơn mưa lớn, run run, nàng run run mở miệng "Phụ thân, Phong ca ca sẽ không làm như vậy với con đâu, sẽ không làm như vậy với con đâu mà." Dường như nàng chỉ biết nói mỗi một câu này, trong miệng luôn thì thào lặp đi lặp lại.

Vốn tướng gia Vân Bá Nghị đang nổi giận, lúc này lại càng giận tím mặt "Vân Lãnh Ca, ngươi còn không biết xấu hổ đến bao giờ, một tiểu thư khuê các như ngươi, lại xưng hô với một nam tử như vậy, còn ra thể thống gì, người ta đã nói rõ là không có ý gì với ngươi, nếu không phải ngươi đau khổ cầu xin ta đến vương phủ cầu hôn, cái mặt già này của phụ thân ngươi cũng bị ném đi rồi, ngươi còn muốn dây dưa tới khi nào, nếu lại làm ra chuyện gì nữa, đừng trách phụ thân không niệm tình cha con." Nói xong thì dùng cặp mắt tàn bạo trừng Vân Lãnh Ca, nhấc chân đi nhanh ra ngoài.

Thấy phụ thân mình xưa nay đều yêu thương mình tỏ thái độ như vậy, Vân Lãnh Ca cảm thấy sắp ngất đi, Họa Nhi cúi đầu trào phúng, đột nhiên Vân Lãnh Ca chạy ra cửa phòng, rồi chạy ra ngoài, mà người đang đứng ngoài sân thấy nàng chạy ra, sắc mặt cười nhạo. Trong miệng không hề lưu tình "Nhị muội, muội xem bộ dáng của muội kìa, có chút phong thái nào của dòng chính nữ Tướng phủ hay không, ngày thường muội chỉ biết dây dưa với nam nhân, Tướng phủ cũng bị muội làm cho mất mặt cả rồi." Nói xong, còn cầm khăn tay vung lên một cái, giống như trên người Lãnh Vân Ca có vi trùng vậy, mà bên kia có một nữ tử đi về phía này, chanh chua mở miệng "Đại tỷ nói rất đúng, Âu Dương thế tử người ta đã sớm có tình cảm mặn nồng với đại tiểu thư Hạ gia, vậy mà ngày thường tỷ còn gọi Phong ca ca Phong ca ca, muội đỏ mặt thay cho tỷ đấy, Nhị tỷ, thứ cho muội muội nói một câu bất kính, tỷ thật là không biết hổ thẹn, tỷ có thể so với đại tiểu thư Hạ gia sao, người ta là Đệ Nhất Tài Nữ đó!"

Sắc mặt Vân Lãnh Ca lạnh như băng, bây giờ nàng chỉ muốn nhìn thấy Âu Dương Phong, nàng chạy như bay ra ngoài phủ, vội vã chạy đi, ngay cả lụa mỏng che mặt cũng không mang, vốn nàng không ý thức được vì sao ngoài cửa phủ không ai ngăn nàng lại, cứ như vậy một đường nghiêng ngả chao đảo nàng chạy đến vương phủ, cũng may Âu Dương vương phủ không xa Tướng phủ, Vân Lãnh Ca không để ý ánh mắt khác thường và cười nhạo trên đường, chạy thẳng tới trước cửa vương phủ, chuẩn bị xông vào, thấy người gác cổng muốn ngăn nàng lại, lại nhận ra nàng là tiểu thư Tướng phủ, trong lòng khó xử, không biết có nên ngăn lại hay không, trong lúc sơ sẩy, Vân Lãnh Ca chạy vào, người gác cổng hai mặt nhìn nhau, một người trong đó vội chạy đi bẩm báo.

Vân Lãnh Ca chạy thẳng đến hoa viên vương phủ, nàng đã tới nơi này vài lần, đương nhiên rất quen đường, quả nhiên phát hiện Âu Dương Phong ở trong đình, từ nơi này nhìn qua, sườn mặt hoàn mỹ, mày rậm bắt mắt, cái mũi cao thẳng, chiếc cằm cương nghị, mặc một thân hoa y màu tím nhạt, tóc lấy một ngọc quan cùng màu buộc lên, dáng người cao ngất, ngọc thụ lâm phong, ngồi cùng một chỗ với hắn là thế tử Lãnh Thần Lãnh vương phủ, Hạ Hạo Nhiên phủ Hạ tướng quân, Hạ Ngữ Nhi, Hạ Yên Nhi.

"Nghe nói, tướng gia cầu hôn Vân Lãnh Ca cho huynh, bộ dáng Vân Lãnh Ca này cực đẹp, thu cũng không tệ, khà khà." Mở miệng là Hạ Hạo Nhiên, trong mắt mang theo dục vọng, Âu Dương Phong nhíu mày, cầm một ly rượu trên bàn, từ từ rót vào miệng, lúc này mới mở miệng "Vân Lãnh Ca ngực không vết mực, là người ít học, thô tục không chịu nổi, suy nghĩ không qua gương mặt, nữ tử như vậy bản thế tử tiêu thụ không nổi, huynh muốn, thì tự mình đi cầu hôn đi, lại nói trong lòng bản thế tử đã có giai nhân." Đặt ly rượu xuống, liếc mắt một cái nhìn Hạ Ngữ Nhi bên cạnh cách đó không xa, Hạ Ngữ Nhi lập tức cúi đầu xuống, trên mặt một mảnh đỏ ửng.

Nghe đến đó, Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy trong ngực ấm ức, nàng bước nhanh vọt tới trước mặt Âu Dương Phong, sắc mặt vẫn không hết thân thiết mở miệng nói "Phong ca ca, không phải như thế, muội biết người huynh thích là Lãnh Ca, bằng không vì sao huynh lại tự mình trả lại khăn cho Lãnh Ca, còn dịu dàng bảo Lãnh Ca cẩn thận bảo quản như vậy, trong lòng huynh có nỗi khổ phải không, Phong ca ca." Vừa nói xong, đôi mắt đẹp sáng ngời rơi lệ, chảy trên gương mặt nàng, nước mắt chảy xuống gương mặt được trang điểm trông hơi buồn cười, tay giữ chặt cánh tay Âu Dương Phong.

Âu Dương Phong thấy Vân Lãnh Ca như vậy, cảm thấy cực kì chán ghét, lúc trước nhìn bóng dáng bộ mặt cho rằng đây là tuyệt đại giai nhân, cho nên mới có chuyện hắn tự trả lại khăn tay như vừa nói, không ngờ Vân Lãnh Ca như một bộ quần là áo lượt, là một nữ tử thô tục không chịu nổi, thật làm cho người ta khó sinh thiện cảm, Âu Dương Phong dùng sức chau mày, tay cũng dùng lực, đẩy tay Vân Lãnh Ca ra, sắc mặt lãnh khốc nói "Lúc trước không cẩn thận nhặt được khăn tay của Vân tiểu thư, nên mới trả lại cho Vân tiểu thư, nếu Vân tiểu thư hiểu lầm cái gì cứ nói, bây giờ bản Thế tử sẽ giải thích rõ ràng, sau này xin Vân tiểu thư đừng dây dưa với bản thế tử nữa." Sau đó xoay người đi đến hồ sen bên cạnh, tâm tình đang buồn nôn mà nhìn thấy hoa sen thanh nhã thì tốt hơn.

Vân Lãnh Ca thấy Âu Dương Phong đi, không cam lòng nhấc chân đuổi theo, Âu Dương Phong là người luyện võ, đương nhiên nhanh hơn nàng, nàng càng cố chạy, thấy bóng lưng Âu Dương Phong, chuẩn bị chạy đến ôm Âu Dương Phong, mà ở trong đình có bốn người, thấy màn nữ đuổi theo nam này, sắc mặt bốn người hoàn toàn khác nhau, phản ứng lớn nhất chính là Hạ Ngữ Nhi, trong mắt nàng phun ra lửa giận nồng đậm, thấy Vân Lãnh Ca vẫn chưa từ bỏ ý định đuổi theo, nàng cũng bước nhanh theo Vân Lãnh Ca đi ra ngoài.

Ngay khi Vân Lãnh Ca sắp bổ nhào vào Âu Dương Phong, Âu Dương Phong cảm giác phía sau có người, trên chân hơi động, thân hình chuyển sang một bên, mà Hạ Ngữ Nhi đi theo Vân Lãnh Ca đột nhiên dùng sức đẩy, vốn Vân Lãnh Ca đã đứng không vững nên khi bị đẩy Vân Lãnh Ca ngã thẳng vào ao sen, "Cứu mạng, cứu mạng…" Vân Lãnh Ca đạp trong nước. Mà Âu Dương Phong và Hạ Ngữ Nhi vẫn ngây người như cũ, không nhúc nhích.

Một lát sau, mãi đến khi mọi người trong đình đuổi tới hồ sen, dường như Âu Dương Phong mới giật mình tỉnh lại, phân phó hạ nhân vớt Vân Lãnh Ca từ trong hồ sen lên, lấy lý do trong phủ không tiện giữ nữ quyến lại rồi đưa Vân tiểu thư về Tướng phủ, thời gian không đến một nén nhang, toàn bộ người trong Kinh Thành đều biết tiểu thư Vân gia ái mộ thế tử Âu Dương khi sắp ôm lấy Thế tử, Thế tử né tránh, nên mới không cẩn thận ngã vào trong ao sen, chìm vào hôn mê, người ở kinh thành đều xem chuyện này như chuyện cười.

Tin tức truyền đến Vân phủ, ở Phúc Thọ đường, lão thái thái Vân phủ cực kì giận dữ, "Thật là con cháu bất hiếu, nó vứt thể diện Tướng phủ đi mới vui lòng sao?" Vân ma ma bên cạnh không ngừng thuận khí cho lão thái thái, cẩn thận khuyên giải an ủi lão thái thái "Lão phu nhân đừng nóng giận, có lẽ chỉ là nhị tiểu thư không cẩn thận ngã xuống hồ sen mà thôi." Lão thái thái hừ một tiếng, trào phúng nói "Nó đối với Âu Dương thế tử có ý ai mà nhìn không ra, mà Âu Dương thế tử lại đối với nó vô ý, cái này ai cũng nhìn ra, nhưng nó lại hồ đồ, nó lại một lòng một dạ dính vào." Bà ngừng nói một chút "Phái một người đi mời đại phu tới Liên Lãnh Uyển, đừng gọi người đến thăm nó, cho nó ghi nhớ lâu vào, tùy tiện gọi một nha hoàn đến chăm sóc là được, không có phân phó của ta không cho phép ra khỏi sân". Nói xong có người đi truyền lời. Trong tướng phủ có người mừng, có người buồn, có người sầu, thậm chí có người hi vọng Vân Lãnh Ca đừng bao giờ tỉnh lại.

Mà ở Liễu Lãnh Uyển hoang tịnh Vân Lãnh Ca lẳng lặng nằm trên giường, dường như không còn hô hấp.