Chương 1: Đường cùng sống lại
“Ngươi không phải nói ngươi thích ta sao? Vậy ngươi liền chết cho ta đi!”
Trong đầu vang vọng những lời này, Lăng Tiêu thét to ngồi dậy, mồ hôi lạnh lộp bộp.
Trước mắt, là một căn phòng trống trải, sàn nhà và vách tường của căn phòng bắn tung vệt máu đỏ sậm, chung quanh treo dao cắt bộ phận đặc biệt nào đó, còn có dây thừng và ván giường đặc biệt để ngăn người lộn xộn.
Căn phòng này như đã từng quen biết… Là Tịnh Thân phòng! (phòng cắt JJ)
Lăng Tiêu theo phản xạ nhìn thân dưới mình, trên người chưa mất gì, cái thứ bình tĩnh nằm dưới thân cũng thấy rõ.
Y lặng yên nhẹ nhàng thở phào, may, còn ở đây…
Tay và chân bị cột, trong phòng không có người, cửa thì rất ồn ào.
Lăng Tiêu may mắn có thể tự do hoạt động đầu và eo, xoay người cúi đầu cắn tháo dây thừng ở cổ tay, cũng tháo luôn dây trói ở chân, xuống ván giường, thấy người mình trần trụi, lại cầm lên một bộ đồ thái giám bên cạnh mặc vào, lúc này mới áp sát vào cửa, xuyên thấu qua khe hở, nhìn ra ngoài cửa.
Đám người ồn ào vây quanh một đống, ở giữa còn có một bóng hình nữ tử rất quen thuộc.
Nữ tử dung mạo hơn người, dáng dấp đoan trang đến quốc sắc thiên hương, lấy tư thái như ngã sấp xuống nằm rạp trên mặt đất, nước mắt vòng xoay trong mắt nàng, có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Là Mạc Khởi! Lăng Tiêu mở to mắt, nàng sao lại ở đây?
Không đúng, hẳn nên hỏi tại sao họ lại ở đây?
Y nhớ rõ, một giây trước, y cùng Mạc Khởi còn đang ở trong cung điện uống rượu, ngắm trăng.
Chẳng qua, một ly rượu này, là rượu độc lấy mạng người!
Lăng Tiêu sờ sờ nhiệt độ cơ thể trên người mình, nhăn mày, nếu là rượu độc, vì sao trên người y vẫn còn ấm áp?
Xảy ra chuyện gì?
Y còn đang nghi hoặc, đột nhiên nhìn thấy vài tên thái giám cùng đi về phía căn phòng của y.
Lăng Tiêu kinh hãi, y tự nhiên là biết mùi vị bị ép bị cởi sạch ở Tịnh Thân phòng là như thế nào, y cũng không phải chưa trải qua qua.
Suy nghĩ, y chỉ có thể bỏ qua nghi hoặc, quét một vòng trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên cửa sổ mở rộng.
Y đột nhiên nhanh trí, vội chạy tới, vội vàng nhảy qua cửa sổ mà chạy.
Giữa đường, y còn ẩn ẩn nghe thấy thái giám phía sau la to, cùng với tiếng ồn nốt gót mà tới.
Giả vờ thành một thái giám đi ngang qua đi theo thái giám điều tra làm bộ tìm kiếm, mới khó khăn giấu diếm thân phận, Lăng Tiêu lợi dụng độ nhạy bén của mình trong lúc người khác sao nhãng, lặng lẽ rời nhóm ở một chỗ rẽ, đi đến chỗ không người.
Ánh mắt nhìn thái giám đang tìm kiếm cách y càng ngày càng xa, Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, lại hồn nhiên không biết, khi đang đi, đụng phải một vật thể ấm áp.
Lăng Tiêu hoảng sợ, vội vàng cho một đấm qua, lại dễ dàng bị chặn.
Hắn sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện một người.
Người nọ mày rậm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, tóc buộc tỉ mỉ, một thân hoa phục màu đen đường viền tơ vàng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Hoàng Thượng.” Lăng Tiêu ngạc nhiên kêu to, nam tử ngoài ý muốn nhướng mày, buông lỏng tay ra.
Lăng Tiêu bừng tỉnh, thừa dịp trong nháy mắt nam tử buông tay, vội vàng bay qua một bên trốn.
Nam tử nhìn dáng y chạy vội mà nhíu mày, đặt mu bàn tay ra phía sau.
Khi nào trong cung lại xuất hiện một thái giám lỗ mãng vô lễ như vậy?
Lăng Tiêu chạy đến khi thở dốc, đỡ núi giả thở hơi, y sao lại xui xẻo như vậy, chạy trốn còn có thể đụng phải đầu to trong cung.
Nhưng mà, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Lăng Tiêu dựa lưng vào núi giả ngồi xuống.
Y tên Lăng Tiêu, đến từ thế kỷ hai mươi mốt, đi cùng y từ thế kỷ hai mươi mốt chính là một cô gái tên Mạc Khởi, y thích cô gái này mười năm, nhưng họ lại vào một lần ngoài ý muốn mà đi đến thế giới này, ở thế giới này Mạc Khởi rất được theo đuổi.
Sau đó y một đường bảo vệ Mạc Khởi cho đến khi nàng tìm được người mình thích.
Y cũng giúp nàng theo đuổi người mình thích…
Nhưng, cuối cùng…
Lăng Tiêu hoảng hốt.
“Lăng Tiêu! Lăng Tiêu!” Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu của Mạc Khởi, Lăng Tiêu đứng lên.
Mạc Khởi cũng vậy mà nhìn thấy y, vui vẻ chạy về phía y: “Ta còn lo ngươi bị bắt nữa, ngươi sao không đến tìm ta a! Lo chết ta rồi!”
Ánh mắt hẹp dài của Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Mạc Khởi, nhìn đến Mạc Khởi sợ hãi trong lòng, nàng hơi hơi lui về phía sau hai bước, lắp bắp: “Làm… Làm sao vậy? Lăng Tiêu…”
Làm sao vậy? Lăng Tiêu nhìn chăm chú vào nữ hài trước mặt, trong lòng thù hận.
Y giúp cô gái này có được thứ nàng muốn.
Cuối cùng người này lại hồi báo y bằng một ly rượu độc trí mạng!
Y nhớ rồi, y đã chết!
Chết dưới rượu độc của nữ nhân này, chết dưới buổi tiệc mà nàng bố trí cho y, sau khi nàng chiếm được tất cả những gì nàng muốn, nàng dứt khoát kiên quyết độc chết hắn!
Nữ nhân ác độc này!
Lợi dụng y xong rồi vứt bỏ y!
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Khởi, ánh mắt như muốn nghiền nàng thành xương thành tro, Mạc Khởi dường như cảm thấy nguy hiểm, liều mạng lui về phía sau, Lăng Tiêu bước một bước tiếp cận.
Mạc Khởi muốn nói chuyện với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, ngươi còn đang giận sao? Giận Lan Úy mang ngươi đang hôn mê tiến cung sao?”
“Ngươi đừng trách hắn, hắn là vì ta, là ta luyến tiếc ngươi, muốn ngươi theo giúp ta.”
“Ta biết, trong cung không thể có nam nhân, cho nên ủy khuất ngươi giả thành thái giám một chút.”
“Lan Úy cũng đã sắp xếp rồi! Sắp cho ngươi một chức vị, ngay ở Ninh Tú cung của ta, chỉ cần chờ Lâm ma ma đưa chúng ta đi là xong.”
“Lăng Tiêu ngươi có nghe không? Ngươi đến tột cùng làm sao vậy? Dáng vẻ của ngươi thật đáng sợ.” Thanh âm Mạc Khởi mang theo tiếng khóc nức nở, nàng có dung mạo kinh diễm, lúc này mở to hai mắt vô tội, dáng vẻ khiếp đảm sợ hãi, có thể kích phát ý muốn bảo hộ của bất kì nam nhân nào, có thể khiến cho mọi nam nhân không muốn nàng đau lòng.
Nhưng mà, nam nhân trước mắt này không phải nam nhân nào khác, mà là Lăng Tiêu bị nàng độc chết qua.
Lăng Tiêu bước một bước áp sát vào nàng, trong lòng cân nhắc làm sao để nữ nhân trước mặt này chết trong đau đớn, làm sao để trả thù khi mình trước đây đều một lòng chân thành một lòng say mê một lòng ngu ngốc.
Đột nhiên, sau núi giả truyền đến thanh âm.
“Thì ra hai người các ngươi ở đây, mau đi với ta, chúng ta chỉ có thời gian một nén nhang.”
Người từ sau núi giả đi ra, phụ nữ trung niên dáng vẻ thướt tha.
Mạc Khởi nhìn bà ta tựa như cứu tinh, vội vàng tránh sau người bà ta: “Lâm ma ma, Lăng Tiêu là lạ.”
Lâm ma ma không dấu vết rời xa Mạc Khởi một ít: “Lạ cũng tốt, không lạ cũng tốt, các ngươi rốt cuộc có muốn đi Ninh Tú cung hay không?”
Mạc Khởi vội vàng gật đầu: “Muốn.”
Lâm ma ma nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhếch môi, tình cảnh này lại quen thuộc đến thế.