Chương 1: 1: Bạn Mới


Từ bé Hạ Linh hay gặp những giấc mơ kỳ lạ, rất nhiều lần cô bé thấy mình bị lạc trong một khu rừng già rộng lớn.

Hình ảnh một cụ già kỳ quái cứ thấp thoáng ẩn hiện cùng câu nói lặp đi lặp lại: “Bọn họ sẽ tìm đến cháu.”
***
Chỉ còn một tuần nữa là Hạ Linh hết kỳ nghỉ hè và bắt đầu bước vào chặng đường mới của tuổi học trò, cô bé sẽ là một nữ sinh cấp ba.
Với thành tích học tập tốt từ trước nay, không khó khăn khi Hạ Linh đạt kết quả cao vào kỳ thi tuyển vào trường chuyên hot nhất thành phố.

Không những học giỏi Hạ Linh khá được các bạn nam hâm mộ vì vẻ ngoài xinh xắn với mái tóc đen dài, làn da trắng hồng và mắt to tròn ánh lên vẻ thông minh quyết đoán.
Hạ Linh có một người bạn thân chí cốt - Quỳnh Chi.

Cô bé có bà nội là người Canada nên khuôn mặt mang vẻ lai tây rất khác biệt.
Quỳnh Chi học hành không quá nổi trội nhưng nhờ quãng thời gian học chung với sự kèm cặp của Hạ Linh mà cô nàng cũng vừa đủ điểm đậu vào trường, tuyệt vời hơn nữa là hai đứa còn được xếp chung một lớp.
Ngay từ tối hôm qua Quỳnh Chi đã tíu tít gọi điện rủ Hạ Linh hôm nay đi mua sắm chuẩn bị cho năm học mới.

Đã thế còn hứa tặng Hạ Linh một điều rất bất ngờ.

Sáng nay Hạ Linh dậy sớm, đạp xe sang nhà cô bạn hồ hởi không biết cái điều bất ngờ đó là gì.
Quỳnh Chi ra mở cổng, cười tươi khoe với nó: “Hôm nay giới thiệu với cậu anh họ tớ.

Anh ấy và gia đình ở Canada năm năm rồi, nay về hẳn Việt Nam luôn.

Ông cũng học trường mình nè, cùng lớp luôn nữa đó.”
Hạ Linh tiến vào nhà Quỳnh Chi.

Nó khá tò mò về ông anh họ của cô bạn.
Đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế salon là một anh chàng cao ngồng, tóc bồng bềnh, da trắng và đeo một cặp kính cận.

Ở anh chàng vừa toát ra sự lãng tử vừa có nét rất tri thức.

Anh chàng ngẩng mặt lên khi thấy Hạ Linh bước vào.

Anh chàng ngó cô nàng năm giây rồi nhoẻn miệng cười.
Công nhận cũng liệt vào hàng hot boy, đặc biệt là nụ cười răng khểnh có độ sát thương rất lớn đối với nhiều cô gái.

Nhưng với một cô nàng mọt sách có biệt danh là Linh Elsa vì trái tim băng giá thì nụ cười đó chưa xi nhê gì cả.
Quỳnh Chi hớn hở giới thiệu: “Đây là anh họ tớ, Lâm Khánh.”
Quay qua Hạ Linh, Quỳnh Chi toe toét: “Đây là bạn thân của em Hạ Linh.”
“Chào cậu, nghe con bé Quỳnh Chi kể nhiều, giờ mới được gặp mặt.” Vừa nói Lâm Khánh vừa chìa tay ra.
Hạ Linh phì cười vì kiểu cách lịch sự khách sáo của Lâm Khánh.
Nhưng ánh mắt cô bé chợt dừng lại ở vết Sẹo hình thù kỳ quái và màu đỏ như máu trên trên mu bàn tay của anh chàng.

Trùng hợp thay nó cũng có một vết Sẹo lớn kỳ quái rất to phía sau bả vai, chỉ khác là vết Sẹo của Hạ Linh có màu vàng như nghệ.
Hạ Linh hỏi ngay: “Vết Sẹo trên mu bàn tay của cậu là sao thế? Trông lạ quá ha?”
Lâm Khánh xoa xoa vết sẹo cười cười: “Vết sẹo có từ khi tớ sinh ra, Ông nội tớ bảo là Hán tự cổ, chữ Hỏa đấy! Con bé Quỳnh Chi cũng có một cái Sẹo chữ Bạch.


Bọn tớ có thân phận đặc biệt lắm, có khi là dòng dõi mấy đời vua chúa thời xưa đấy.”
Nói xong anh chàng nháy mắt vẻ tinh nghịch.

Quỳnh chi xì một tiếng dài: “Anh cứ tin mấy lời ông nội nói làm gì nhỉ!”
Quay qua Hạ Linh cô bé cười hì hì: “Ông nội tớ là nhà khảo cổ học, ông hay đọc mấy loại sách thời xưa nên suy nghĩ kiểu khác thường lắm.

Ông bảo thế để bọn mình không bị tự ti với cái sẹo thôi mà.”
Giọng Quỳnh Chi chùng xuống: “Vì nó mà tớ không thể mặc crop top được đó.

Tớ yêu tất cả mọi thứ thuộc về mình trừ vết Sẹo xấu xí đó.”
“Em có eo đâu mà đòi mặc croptop, lại còn đi đổ thừa cho vết sẹo!” Lâm Khánh lên tiếng chọc Quỳnh Chi!
“Muốn chết hả?”
Quỳnh Chi lao tới cù lét Lâm Khánh khiến anh chàng bò lăn ra sàn cười sặc sụa.
Mặc cho Lâm Khánh và Quỳnh Chi trêu đùa, Hạ Linh
đang vô cùng bối rối vì những suy nghĩ ngổn ngang.
Hạ Linh bắt đầu có sự hoài nghi về sự trùng hợp của ba đứa nó.

Tại sao chúng đều có những vết sẹo kỳ lạ trên cơ thể mang dấu hiệu các chữ cái cổ xưa chứ? Không biết có liên quan gì đến giấc mơ về cụ già trong khu rừng kia không?
Hạ Linh xoa xoa vết sẹo một cách vô thức.


Bỗng nhiên vết sẹo nóng lên bỏng rát như thể có ai đó đặt một hòn than lên vậy.
***
Tối hôm đó giấc mơ kỳ lại lại đến, lần đầu tiên Hạ Linh nhìn rõ nét được khu rừng.

Một khu rừng rậm rạp âm u và lạnh lẽo.

Hạ Linh bước từng bước tiến về phía trước đầy thận trọng.
Một giọng nói chợt vang lên khiến cô bé suýt bỏ chạy vì hoảng sợ: “Họ đã đến, thời điểm cũng đã đến! Con đã sẵn sàng chưa?”
Hạ Linh giật mình tỉnh giấc trong đêm, mồ hôi túa ra khắp người.

Nó nằm xuống cố gắng lấy lại giấc ngủ nhưng một nỗi bất an xuất hiện khiến cô bé trằn trọc mãi vẫn không tài nào ngủ được.
Họ là ai? Liệu có liên quan đến vết Sẹo kỳ lạ của nó, Lâm Khánh và Quỳnh Chi hay không?
***.