Chương 1
Năm năm sau, cô biết răng cô vẫn căm thù anh khi cô chằm chằm nhìn anh ngồi bên kia bàn luật sư.
“Nếu chúng ta có thể thảo luận về những điều khoản trong di chúc của ông Gresham__” David Brewster lịch sự nhắc khi họ ngôì xuống.
“Tiến hành đi,” Rufus nói cộc lốc.
Gabriella biết anh không muốn cô ở đây, cả ông anh họ Toby của anh nữa, chẳng có gì tốt đẹp nếu nhìn vào thái độ của họ khi chào nhau vài phút trước. Cô đồng ý với anh về điểm này sau việc Toby đã làm với cô.
Cô thật sự không muốn có mặt ở đây, mặc dù cô biết Rufus không tin thế.
Nếu được chọn, cô mong rằng James không chết. Cô vẫn muốn có ông ở đó để cho cô những lời khuyên và tình yêu của người cha mà cô rất cần từ khi mẹ cô mất 1 năm trước.
James đã suy sụp sau khi cái chết của mẹ cô trong vụ tai nạn xe hơi, và dường như ông không thể gượng lại được sau mất mát đó. Ông đã bị 1 cơn đau tim 6 tháng trước, và 1 cơn nữa, cú chí tử, 1 tháng trước.
Không, nếu được lựa chọn thì cô sẽ mong cả James và Heather vẫn sống hơn là ngồi ở văn phòng luật sư này_cùng Rufus và Toby_ngay lúc này, ngay hôm nay, để nghe di chúc của James.
Cô và Rufus không nói chuyện vói nhau khi họ tự đến một mình. Cũng như không nói chuyện với nhau năm năm qua. Cũng như không nói vói nhau 1 câu nào từ lần cuối cùng James gay gắt ép họ.
Vẻ mặt David Brewster kín như bưng khi ông trịnh trọng mở tập tài liệu đặt trên bàn và nhìn họ từ phía trên đôi mắt kính hình bán nguyệt mà ông đeo trễ xuống mũi. “Điều đầu tiên.” Ông nói chậm rãi, “Tôi đã viết thư báo cho những người làm thân thiết khoản tiền nhỏ họ được hưởng theo di chúc của ông Gresham” ông lướt qua “ và sau đó, dĩ nhiên, 1 quỹ uỷ thác cho cháu nội ông, Holly, sẽ được bố cháu và tôi quản lý đến khi cháu đủ tuổi để tự quyết định.
“Holly may mắn,” Toby phấn khởi, là một nghệ sỹ, vẻ ngăm ngăm đẹp trai của anh ta không may lại không đi cùng với tài năng, điều đó có nghĩa rằng anh ta thường xuyên nghỉ’ hơn là làm việc. “Đáng tiếc là cô bé mới 7 tuổi, nếu là 18 thì tôi sẽ cưới cô bé ngay”
“Bước qua xác của tôi đã!” Rufus gầm gừ đáp trả.
“Nếu cần,” Toby châm chọc lại.
Cuộc trao đổi của hai người không lọt vào tai cô lời nào, tâm trí cô như phủ một lớp hắc ín khi nghe David Brewster nhắc về “những khoản tiền nhỏ”
Thế là sao?
Cô sẽ đựơc nhận một khoản lớn ư?
Nếu vậy, Rufus sẽ càng không thích cô hơn.
Rufus nheo mắt nhìn ông luật sư già, “Đây có phải là di chúc mới nhất của bố tôi không?’
“Đúng vậy, ông Gresham.” Ông luật sư trả lời nhẹ nhàng. “Thực chất nó được ký chỉ 2 tháng trước khi bố ông mất”.
Rufus cảm thấy không thoải mái, thắc mắc về nội dung di chúc của bố anh.
Dĩ nhiên, không thể thoải mái đựơc với thực tế là Toby, ngưòi bà con tai tiếng của anh vẫn thường xuyên ăn bám vào lòng tốt của James cho đến khi hai chú cháu không nhìn mặt nhau 3 tháng trước, cũng đang ngồi đây.
Và Gabriella…
Anh không mấy khi gặp cô mấy năm vừa rồi, Gabriella sống và học làm đầu bếp ở Pháp trong 3 năm sau…vụ rắc rối… ở Majorca, và họ đã chạm mặt nhau khi cô trở về sống ở Anh 2 năm trước.
Nhưng bất cứ khi nào họ có cơ hội gặp nhau, anh đều cảm thấy rõ ràng sự căm ghét của cô.
Năm năm rồi mà cô vẫn không bớt đẹp đi chút nào, anh nheo mắt xăm soi cô. Thật ra cô còn có vẻ đẹp hơn, không còn dấu vết của sự say mê trẻ con trên nét mặt cô khi cô cảm giác được cái nhìn soi mói của anh và nhìn trả lại thách thức.
Mái tóc lộng lẫy đen như mun của cô vẫn uốn lượn xoã xuống lưng cô, vóc người mảnh khảnh của cô giờ cân đối như người mẫu, mặt cô gầy hơn làm đôi mắt tím càng to hơn, gò má cô như cao hơn, cằm cô thanh mảnh hơn, chỉ có cặp môi căng mọng như hờn dỗi đầy gợi cảm của cô là không thay đổi.
Và anh vẫn nhớ từng phân trên thân thể mềm mượt ngon lành của cô ẩn dưới cái quần đen và áo sơ mi đỏ chi làm nổi rõ bộ ngực đầy đặn của cô.
Môi anh cong lên nhạo báng khi anh đột nhiên quay mặt đi, không muốn nhớ lại cảm giác khi anh sờ vào nó.
Gabriella nhìn thấy sự miệt thị trên mặt Rufus trước khi anh hưóng sự chú ý vào ông luật sư, dễ dàng đoán đựơc lý do của nó. Rufus vẫn tin rằng cô chẳng là ai khác ngoài mụ phù thuỷ nhỏ tham tiền.
“Bây giờ tới lý do mà tôi mời quý vị có mặt ổ đây hôm nay,” Ông luật sư nhanh chóng tiếp tục . “Ông Gresham đạc biệt nhấn mạnh tôi phải thông báo riêng những sự việc liên quan tới 3 vị. Tôi chắc rằng tôi sẽ phải giải thích nội dung của chúc thư để các vị rõ lý do tại sao ông muốn vậy.” ông buồn bã nói thêm.
Gabriella thấy dạ dày cô co thắt lại, đầy linh cảm tồi tệ.
David hất mạnh đầu. “Quý vị có thể tự đọc di chúc, nhưng những điều khoản chính như sau: Vói 2 con ông, tên là Rufus James Gresham và Gabriella Maria Lucio Benito, Ông Gresham để lại phần lớn tài sản của ông__khoảng 50 triệu bảng ngay khi tuyên bố di chúc __”
“Em cưới anh nhé, Gabriella?” Toby dí dỏm xen vào.
Gabriella không thèm trả lời, Toby thừa biết cô kinh tởm anh từ khi anh cố cưỡng ép cô ba tháng trước.
Thêm nữa, cô đang choáng váng đến không biết làm gì hơn là nhìn chằm chằm vào Davia Brewster như không tin.
“Tôi có thể tiếp tục không?” ông luật sư nhìn Toby không hài lòng qua tròng kính bán nguyệt. “tất cả tài sản , ở Anh và ở nước ngoài, sẽ được chia đều cho hai con được nêu trên, ngoại trừ những cửa hàng của gia đình Gresham ở Anh và New York sẽ trở thành tài sản của Rufus James Gresham sau 6 tháng với điều kiện Rufus và Gabriella phải sống với nhau chính thức như vợ chồng ở Dinh thự Gresham trong thời gian đó. Tất cả tiền bạc và tài sản nói trên, và cả những khoản tiền nợ chưa thu hồi sẽ trở thành sở hữu của cháu ông Gresham, Tobias John Reed, nếu những điều kiện trên không được thực hiện__Cô nói gì vậy, Cô Benito?” ông luật sư thân thiện hỏi.
Cô đã rên rẩm quá to chăng? Nếu đúng thì cô cũng không cố tình, nhận ra cả Rufus và Toby đang nhìn cô tò mò, cô nhỏ nhẹ trả lời ông luật sư già “Không, không có gi đâu ạ.”
Nhưng trong thâm tâm cô đang sợ rúm vì biết chắc James muốn nhắc đến cái gì khi nói “Những khoản nợ chưa thu hồi”
Một thời gian ngắn sau khi mẹ cô qua đời một năm trước, Gabriella đã nỗ lực vay nhà băng một khoản tiền để mở nhà hàng của riêng cô, điều cô luôn muốn làm. Cô đã nghĩ rằng cuối cùng thì cô cũng có đủ kinh nghiệm đẻ làm việc đó, nhưng ngay từ đầu, mọi việc đã là thảm hoạ. Nhóm thợ trang trí ngôi nhà mà cô đã định thuê trong 1 năm đã chi tiêu quá khả năng tài chính của cô, và đã giảm tiến độ để chờ cô trả tiền. Thêm nữa bếp lại bị bốc cháy trước đêm khai trương nên cô lại phải vội__và chịu đắt__mua thiết bị mới.
Hai tháng sau ngày khai trương, một nhân viên rút trộm 5 nghìn bảng trong thẻ của thực khách, người khách từ chối nhận đền bù và kiện ra toà, báo chí đã lu loa lên và kết quả là danh tiếng của nhà hàng Benito bị suy giảm làm cô phải đóng cửa trong vòng 1 tháng vì chẳng có ai đến ăn.
Tất cả những điều đó làm cho cô nợ ngân hàng ba-mươi-nghìn bảng, và cô đã nhận làm phụ bếp cho một hộp đêm để có tiền trả nợ. James đã trả nợ hộ cô và vớt cô ra khỏi thảm hoạ. Nhưng chỉ, do Gabriella cố chấp, với điều kiện ông ký hợp đồng cho cô vay tiền và cô chắc chắn phải trả lại ông.
Bản hợp đồng ghi chính xác ‘khoản tiền’ và “nợ”…
Và nếu cô không làm vợ Rufus trong 6 tháng thì người cô nợ sẽ là Toby, không phải là ai khác. Ngưòi cô ghét hơn cả ghét Rufus.
Cô khẽ khép mi liếc về phía Rufus, nhận ra anh dã nghe thấy tiếng cô rên rẩm qua biểu hiện trên bộ mặt đẹp kiêu ngạo của anh. Và đang thắc mắc về lý do của nó…, mặc dầu những thắc mắc đó đang bị lấn át bởi nỗi tức giận cực điểm khi anh đối diện với cô.
“Cô có biết điều này không?” anh hỏi lạnh nhạt, bồn chồn đứng lên.
Gabriella bỏ qua sự tấn công của anh, mặt cô tái nhợt làm cho đôi mắt tím của cô lại càng tím hơn đến thành đỏ tía. “Tôi đã đoán ngay thể nào anh cũng đổ tội cho tôi.”
“Tôi có thể đổ tội cho ai được nữa?” Anh bật lại thô bạo. “Đừng lôi bố tôi vào đây, chỉ mình cô là có lợi trong việc này thôi!” Hai nắm tay của anh nắm chặt lại. Chưa bao giờ anh dám tưởng tượng bố anh lại có thể làm một việc quá__quá ư là phá bĩnh đến thế.
Gabriella cười khô khốc. “Anh đừng nghĩ rằng tôi sẽ chọn cưới anh đâu nhé, Rufus!”
Rufus thở sâu trong vài giây, cố giữ bình tĩnh, nhận thức rằng họ đang ở đâu, với ai. Toby đang rất thích thú lắng nghe cuộc đáu khẩu, David thì rõ ràng là bị bối rối.
Và, không, anh không cho là Gabriella sẽ chọn cưới anh. Không chút nào. Không sau khi anh cố tình làm bẽ mặt cô ở Majorca năm năm trước.
Cố tình.
Vì anh chưa bao giờ miễn dịch với vẻ đẹp của cô gái này trong khi anh cố gây ấn tượng ngược lại. Và sự hưởng ứng của cô làm cho anh mê mẩn sững sò, nhiều hơn anh biết trước đó, và kể từ khi đó.
Nhưng anh vẫn nhận thức được Gabriella là con gái của Heather Benito, đứa con của người đàn bà đã nhận tiền của bố anh trưoc khi họ cưói nhau, và không phải là một khoản tiền nhỏ.
Nhưng bố anh cũng mê mẩn người vợ thứ hai này đến mụ cả người, nhằm mắt trước mọi chuyện truyện ngoài việc ông yêu bà, ông đã hoàn toàn bị suy sụp khi bà qua đời, đến nỗi ông phải rút khỏi mọi công việc. Ngoại trừ, có vẻ thế, viết những lời kỳ quặc trong di chúc của ông để buộc Rufus vào Gabriella trong sáu tháng. “Làm chồng cô, Trời ơi!”
Anh quay lại nhìn cô khinh miệt. “Ố, nào nào, Gabriella,’ anh giễu cợt. “Cả hai chúng ta đều biết em có thể chờ mong bao lâu nếu giải thưởng lớn thế!”
Đôi mắt tím của cô như muốn thiêu rụi anh vì câu nói đầy ngụ ý. “Anh đúng là thằng kh__”
“Gabriella đáng thương,” anh giễu. “Em không tiến bộ thêm chút nào trong năm năm qua à?”
Lỗ mũi cô phồng lên. “Sao lại bực mình, khi mọi chi tiết đều hợp với anh hoàn hảo.”
“Ồ, thưa quý vị.” giọng nói bối rối của David Brewster nhẹ nhàng xen vào tâm bão trước khi Rufus có thể quật lại phũ phàng. “Có vẻ như ông Gresham đã mắc một sai lầm nghiêm trọng trong cách nhìn của ông khi mong muốn hai vị sống chung”.
“Không chút nào,” Rufus khẳng định chắc chắn với ông luật sư già. “Bố tôi biết rõ sự__thù địch giữa tôi và Gabriella.”
Và James, Rufus biết, rất buồn khi nhận thấy mối quan hệ miễn cưỡng giữa hai ngưòi. Bố anh đã khuyên Rufus nhiều lần anh cần phải lấy vợ nữa, chỉ vì muốn cô cháu gái bảy-tuổi của anh có mẹ. Một lời khuyên mà Rufus không có ý định nghe theo sau kinh nghiệm của anh với Angela. Nhưng James, có vẻ vậy, đã cố gắng sửa lại tình trạng này , sau khi ông chết, bằng cách đưa ra những điều kiện nực cười về chuyện Rufus và Gabriella phải lấy nhau để giữ gia tài.Nếu không họ sẽ bị mất quyền thừa kế và Toby sẽ được hưởng mọi thứ. Điều mà James biết là Rufus sẽ không__không thế__cho phép sảy ra. James không hề ảo tưởng về thái độ vô trách nhiệm của Toby, và biết rằng anh ta sẽ huỷ diệt Gresham trong vòng chỉ 1 năm và chẳng lâu sau cũng lại khánh kiệt.
Tiền bạc không quan trọng, vì Rufus cũng kiếm dược nhiều tiền, không cần đến tiền của bố, và tài sản ỏ Surrey,Aspen, Majorca và Bahama cũng không quan trọng với anh. Nhưng 2 cửa hàng bách hoá Gresham thì khác. Anh đã đặt mọi thứ anh có vào 2 cửa hàng này trong 6 năm qua, làm cho nó thành công hơn trước nhiều, và anh không thể chấp nhận 1 kẻ vô tích sự như Toby nhảy vào và phá huỷ nó. Chúng có quan trọng tới mức anh mong muốn cưới và sống với Gabriella, trong thậm chí chỉ 6 tháng, để giữ chúng không? Có quan trọng đến mức anh phải sống gần gũi với cô, ngày này qua ngày khác, để cô trở thành vợ anh __điều mà anh đã thề không bao giờ xảy ra! Anh có mong như thế không…?”
“Tôi thật sự không biết” ông luật sư nhăn nhó nhìn họ, “Tôi công nhận rằng tôi đã nghĩ điều này thật lạ lùng. Tôi sợ rằng tất cử những điều tôi nói deu không ngăn được ông Gresham lập đièu khoản đạc biệt này trong di chúc đặc biệt này” Ông lắc đầu buồn bã.
Nhưng sao lại không? Gabriella tự hỏi, thấy nực cười. James hy vọng sẽ được cái gì mà lại viết những điều khoản không thể chấp nhận được như vậy trong di chúc của ông? Vì cả Rufus và Gabriella đều không thể chấp nhận được. Như ông David Brewster đáng thương đang chứng kiến.
Mặc dù vậy, Rufus bây giờ trông có vẻ như đã hoàn toàn tự kiềm chế được sự bùng nổ. Gabriella biết anh là người luôn kìm nén tình cảm của mình. Chỉ có cô, có vẻ thế, và viễn cảnh phải cưới cô mới đủ sức làm anh quên sự lạnh lùng bình thường.
“Chác phải có cách nào khác chứ ạ?’
“Tôi sợ là không, co Benito.” Ông nhăn mặt ‘Chính tay tôi thảo bản di chúc cho ông Gresham, và tôi có thể chắc chắn với cô không có điều khoản bổ xung, không có chỗ nào để lách được__”
“Hai trăm bảng nếu ông bỏ qua” Toby nói khô khốc, rõ ràng vô cùng thích thú tình huống này. Tất nhiên, anh ta chẳng thích gì hơn là xem cãi nhau__thậm chí còn thích hơn nếu nguyên nhân là anh ta!
Giống như anh ta đã làm 3 tháng trước đây…
Đấy là là lý do anh ta bị tước quyền thừa kế, mà gabriella chẳng thấy thưong anh ta chút nào. James đã rất tức giận với thằng cháu này trước khi ông mất, và thậm chí đã không cho anh ta bén mảng đến nhà sau điều mà anh ta đã cố làm với Gabriella. Ông tất nhiên cũng không muốn Toby thừa kế những cửa hàng Gresham, tiền bạc, và cả của cải.
Vậy tại sao James lại đưa những điều khoản cứng rắn đó vào di chúc…?
Vì ông biết cả Rufus và Gabriella đều không muốn Toby thừa hưởng các cửa hàng Gresham, tiền bạc và của cải.
Nhưng ông cũng biết Rufus và Gabriella không thích nhau.
Ông biết thế, nhưng không vui vì điều đó, cũng như ông đã từng muốn họ là một gia đình lớn và hạnh phúc. Dấy là điều ông luôn luôn muốn.
Thế có đủ để Rufus và Gabriella lấy nhau không?
Một hành động chắc chắn làm họ ghét nhau hơn thay vì hoà giải họ.
“Có chuyện già với cô vậy, Gabriella” Rufus móc máy. “Chả lẽ cô không còn kế hoạch cưới tôi nữa à?”
Chưa bao giò có cái kế hoạch mà anh bóng gió nhắc tới, cô mê mệt anh từ 6 năm trước và đã yêu anh 5 năm trước đây, đã nghĩ rằng anh làm thế với cô hôm đó ở Majorca vì anh yêu cô. Thật là hy vọng phù phiếm, như anh đã thô bạo chỉ rõ.
Cô hất cằm đáp trả sự khiêu khích. “Chẳng bao lâu thì hôn nhân với tôi cũng lại như lần trước của anh thôi!’
“Không đâu, chắc chắn đấy,” anh dài giọng.
“Chinh xác là như vậy’ cô xúc phạm ngắt lời.
“Thế có nực cười không?” Toby nói bâng quơ. “Cả hai người có thế để dành cho nhau sự phiền hà khi cố gắng sống với nhau__một cố gắng có thể nhìn thấy thất bại ngày từ khi bắt đầu __tốt nhất là đưa lại cho tôi cái gia tài xinh xinh này ngay bây giờ đi!”
“Cô Benito và anh Gresham có 1 tuần để đi tới quyết định, “David Brewster gay gắt khẳng định trước khi Rufus hay Gabriella kịp trả lời.
“ Ồ, tôi nghĩ tôi có thể chờ 1 tuần.” Toby gật đầu, hoàn toàn bình thản trước sự thù địch xung quanh, anh ta toe toét cười vui vẻ.
“Có 1 điều khoản nữa trong di chúc của ông Gresham mà tôi nghĩ quý vị cần phải biết rõ trước khi đi đến quyết định” Ông luật sư cuối cùng cũng quyết định bỏ qua lời bình luận của Toby.
“Chúng tôi nghe đây,’ Rufus mệt mỏi lẩm bẩm.
“Hai cửa hàng Gresham sẽ, như đã nói trên, của một mình con trai tôi sau khi kết thúc 6 tháng hôn nhân, nhưng nhà hàng phía trong cửa hàng ở London sẽ được tu sửa, đổi tên thành Gabriella, và tuyên bố công khai cho Gabriella Maria Lucia Benito thuê vĩnh viễn, và được đổi tên lại thành Gabriella Gresham.”
Rufus hít vào khó khăn. “Nói cách khác, Bố tôi không chỉ muốn tôi cưới và sống với Gabreilla 6 tháng, ông còn muốn tôi cùng làm với cô ấy nữa, phải không? Thật khó hiểu!” Anh nói với giọng lạnh lùng, quyết định không biểu lộ một lần nữa cảm giác bất lực, mặc dù anh cảm thấy giây thần kinh giật giật nơi quai hàm nghiến chặt.
“Vâng, đúng vậy,” David buồn bã xác nhận.
“Tôi có thể chỉ ra rằng ông cũng muốn tôi cùng sống và làm việc với anh đấy!” Gabriella kích động .
Cô cũng không muốn điều khoản này trong di chúc của bố anh, Rufus nhận xét không thiện cảm. Có lẽ cô chỉ mong bỏ đi cho nhanh sau khi nhận được phần chia chác.
Anh không thể nhầm lẫn phản ứng vô thức của cô khi nghe đề cập đến vấn đề “khoản nợ chưa thu hồi” trong di chúc của bố anh. Chắc chắn bố anh không ngu ngốc đến nỗi cho Gabriella vay tiền? Khoản tiền mà anh biết sẽ không bao giờ được trả lại?
Rufus nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng màu lục, hoàn toàn không rời mắt khỏi đôi má nhợt nhạt của cô. “Tôi đã điều hành Gresham, đã có mái nhà của tôi, đã có cơ đồ của tôi__ai trong chúng ta được lợi hơn ỏ đây hả?”
“Mọi người thấy không?” Toby lại nhẹ nhàng chen vào. “Không có hy vọng cả hai người sẽ sống với nhau 6 tháng mà ngưoi này không giết người kia! Mặc dù vậy,” anh ta nói thêm vẻ quan tâm, “có thể nói rằng tôi vẫn là người thừa kế__”.
“Mr Reed, tôi thật sự không nghĩ kiểu bình luận của anh có thể giúp gì trong trường hợp này,” ông luật sư khiển trách, hầu như đã hết kiên nhẫn. “Cô Benito, Anh Gresham, tôi đề nghị chúng ta sẽ gặp lại nhau sau một tuần kể từ hôm nay, cùng giờ này,” ông luật sư nói tiếp “Hai vị sẽ cho tôi câu trả lời lúc đó. Mr Reed, anh sẽ không phải có mặt lần tới” ông nói thêm vẻ không tán thành.
Họ có thể tạo thành 1 câu lạc bộ, Rufus trầm ngâm.
“Không còn gì khác trong di chúc của bố cháu ạ, không còn điều kiện hay điều khoản nào chưa nói ra,” anh khó nhọc gợi ý, “những điều chúng cháu có thể quan tâm đến, trước khi đưa ra quyết định không ạ?”
David Brewster bình tĩnh đón nhận ánh mắt anh, có vẻ hơi do dự trước khi trả lời anh. “Không, Tôi có thể chắ chắn không còn gì hơn trong di chúc của ông Gresham có liên quan đến người nào trong quý vị,” ông nói đều đều.
“Hay là ba chúng ta cùng ăn trưa và thảo luận thêm?” Toby đề nghị khi đứng dậy ra về.
Gabriella biết rằng bất cứ thức ăn nào cô cố ăn bây giờ cũng sẽ làm cô mắc nghẹn. Và chỉ riêng việc nghĩ đến ăn trưa với Toby, người cô vô cùng kinh tởm sau khi anh ta cố cuong ép cô làm tình với anh ta, đã làm cô buồn nôn.
“Tôi không nghĩ thế,” Rufus là ngưòi trả lời, làm Gabriella ngạc nhiên khi nắm chặt cánh tay cô. “Gabriella và tôi hiển nhiên có nhiều điều cần nói, nhưng, như David chỉ rõ, Toby, phần của anh trong chuyện này đã xong rồi”. Anh nói rõ.
Gabriella nhìn lên anh cau có. Cô cũng không muốn đi bất cứ đâu với Rufus. Khi những ngón tay của anh kẹp chặt cánh tay cô…!
Cằm cô một lần nữa lại hất lên khi cô cố thoát khỏi gọng kìm sắt. Và vô vọng.
Có gì đó làm Toby toe toét cười vô tư lần nữa. “Chỉ cần cho tôi biết khi hai người quyết đinh không cưới nhau là được rồi.”
Cưới.
m thanh vọng lại trong đầu Gabriella.
Rufus.
Chỉ cần đặt 2 từ cạnh nhau__ “cưới” và “Rufus”__ cũng đủ làm cô rùng mình tới tận xương sống.
Nhưng không phải cô luôn nghĩ thế; cô đã một lần từng vui sướng với ý nghĩ làm vợ Rufus.
Trước khi anh làm cô căm thù anh.
Trước khi cô biết anh căm thù cô biết bao.
Toby đã đúng; cô và Rufus không thể có một cơ hội nào để sống với nhau như vợ chồng trong 6 tháng.