Chương 1: Tình Tiết thực cũ
Đây là một gian phòng đơn sơ, tất cả vách tường đều được làm thành từ bùn đất, gia cụ trong phòng cũng chỉ có vài món, còn đều là thoạt nhìn đã có rất nhiều năm. Giường gỗ dưới thân hơi chút chuyển động, liền phát ra tiếng vang cọt kẹt, như là ngay sau đó có thể sập ngay lập tức.
Chỉ có một phiến cửa rộng mở, là có thể nhìn thấy thời tiết sáng sủa bên ngoài.
An Á Phi trừng mắt nhìn lỗ hồng bị ánh sáng chiếu vào ở trên nóc nhà, tâm tình quả thực đau khổ giống như bị người ta vứt bỏ.
Nghĩ chính mình vì sao lại nằm ở nơi này, hắn liền hận không thể chết thêm một lần nữa.
Vừa mới nhận được kết quả trúng tuyển đại học, cho nên hắn rất hưng phấn cùng bạn tốt bàn bạc một chút cuộc sống đại học bốn năm tương lai nên sắp xếp như thế nào, sau đó hai người đồng tình quyết định không ở ký túc xá trường học, ở bên ngoài thuê một phòng trọ.
Khi hắn đang vô cùng cao hứng chuẩn bị chuyển đến phòng trọ dành cho bốn năm tương lai, bởi vì tâm tình thật sự quá mức phấn khởi, cho nên hắn liền đương nhiên đạp vào khoảng không cầu thang, sau đó, hắn liền thuận lý thành chương ôm một cái bao gì đó lăn xuống cầu thang.
An Á Phi than vãn, thật sự là một lần sảy chân để hận nghìn đời.
“Ca ca.” giọng trẻ con non nớt gọi trở về tâm tình còn đang khổ bức của An Á Phi.
“Ừ?” Bên cạnh cửa phòng đứng một tiểu nam hài gầy gò, một đôi mắt thật to mang theo kinh hỉ nhìn hắn. An Á Phi chớp mắt không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ.
Hắn ép mình bình tĩnh, hiện tại hắn cái gì cũng không nhớ rõ, vậy phải làm sao bây giờ.
“Ca ca đầu của ngươi có sao không?” tiểu nam hài nghiên đầu nhìn thấy ca ca không nói lời nào, quan tâm hỏi.
An Á Phi vừa nghe, lập tức ánh mắt sáng lên. Đầu? ha ha, “Ta làm sao vậy?” An Á Phi quyết đoán xây dựng một tình tiết cẩu huyết, giả trang mất trí nhớ.
« Ca ca ngươi không nhớ rõ sao ? » tiểu nam hài trước mắt còn không có ý thức được ca ca vì sao sau khi tỉnh lại lại không nhớ chuyện đã xảy ra.
« Không nhớ rõ. » An Á Phi nhìn tiểu nam hai lắc đầu, sau đó lại hỏi : « Còn có, ngươi là ai ? »
« Ca ca. » Tiểu nam hài lập tức hoảng sợ mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ đen gầy trần đầy vẻ sợ hãi. Còn không chờ An Á Phi tiếp tục diễn, liền khóc chạy đi ra ngoài, một bên chạy, một bên còn hoảng sợ khóc gọi, « Phụ ân, a cha, hu hu hu, ca ca hắn không nhớ rõ Khả Khả. »
An Á Phi trừng mắt nhìn cửa rộng mở, oán thầm nói, hắn còn chưa nói xong, làm sao lại bỏ chạy ra ngoài. Thế nhưng như vậy cũng tốt, mục đích đã đạt được.
Ngay khi thanh âm của tiểu nam hài biến mất không lâu, ngoài phòng liền có vài tiếng bước chân hỗn độn chạy tới, theo thanh âm tới gần, hai thân ảnh một cao một gầy xuất hiện ở trong mắt An Á Phi.
« Tiểu Phi. » Nam nhân đi ở phía trước gầy teo vội vàng gọi một tiếng, một bên rất nhanh bước tới bên giường, sau đó liền ôm lấy An Á Phi ở trên giường, đôi mắt mang theo kinh hoảng nhìn từ trên xuống dưới người hắn.
An Á Phi tự nhiên là không quen nam nhân này, cho nên hắn trực tiếp dùng ánh mắt vô tội lại mê mang để thể hiện nghi hoặc của chính mình nhìn nam nhân trước mặt, nhíu mày hỏi : « Ngươi là ai ? »
Nam nhân vừa nghe, hai mắt lập tức hiện lên nước mắt, « Tiểu Phi, ngươi làm sao ? Mau nói cho a cha, có phải đầu còn đau hay không ? » Thanh âm của nam nhân này vội vàng biểu hiện hắn thật sự rất lo lắng.
Trong lòng An Á Phi có chút không đành lòng, thế nhưng hắn tuyệt đối không thể nói khác, cho nên cũng chỉ có thể tiếp tục diễn, « Đầu không đau, nhưng mà ta cái gì cũng không nhớ. »
Nam nhân cao tráng đứng ở bên giường nghe vậy, nói : « Tất cả đều không nhớ rõ sao ? »
An Á Phi quyết đoán lắc đầu, « Ta ngay cả tên chính mình cũng không nhớ rõ. »
« Hu hu, tiểu Phi, ngươi đừng dọa a cha. » Lí Á La ôm thân thể gầy teo trong ngực, cuối cùng nhịn không được khóc lên.
An Á Phi nhìn thấy nam nhân trước mắt hai mắt khóc như vòi nước, trong lòng rất là áy náy. Nhưng cho dù áy náy, hắn cũng không tính toán đem sự thật nói ra.
Hai nam nhân này bộ dạng thoạt nhìn tuy rằng rất tốt, nhưng ai cũng không thể cam đoan nếu hắn nói ra sự thật, hai người này có thể coi hắn là yêu quái mà trói lại đem đi thiêu sống hay không.
« A La, đừng khóc, ngươi ở trong phòng nhìn tiểu Phi, ta đi tìm thầy thuốc lại đây xem thử. » An Mộc Hữu vỗ vỗ phu lang chính mình, lại lo lắng nhìn thoáng qua vẻ mặt con lớn đang mê mang ở trên giường, liền xoay người đi ra ngoài.
Tiểu nam hài một bên vào nhà liền không lên tiếng nhìn thấy a cha mình khóc, ánh mắt còn chưa hết ướt lại hiện lên ánh nước, liền lại chảy ra hai hàng nước mắt, « A cha, hu hu hu, ca ca làm sao vậy, hắn làm sao lại không nhớ rõ Khả Khả. » Một bên khóc một bên nắm ống tay áo a cha nhà mình, ánh mắt thủy nhuận ướt sũng nhìn ca ca trên giường.
Lí A La nhìn qua tiểu nhi tử của chính mình, an ủi nói : « Khả Khả không khóc, ca ca không có việc gì, ngoan, Khả Khả đi ra ngoài tự mình chơi, a cha ở trong này chăm sóc ca ca. »
An Á KhẢ lắc lắc đầu nhỏ của chính mình, khóc thút thít nói : « Khả khả không đi ra, Khả Khả phải cùng a cha chăm sóc ca ca. »
Lí Á La cũng không còn cách nào, lúc này hắn cũng không có tâm trạng đi dỗ tiểu nhi tử, quay đầu khổ sở nhìn con lớn chính mình đang mê mang ở trên giường, kéo miệng cười nói : « Tiểu Phi không cần lo lắng, chờ phụ thân người tìm thấy thuốc đến xem cho ngươi, thì sẽ biết sao lại như vậy. »
An Á Phi gật gật đầu, hắn đương nhiên không lo lắng. Hiện tại hắn để ý chính là, hắn làm sao lại có hai người cha ? Không đúng, là thân thể này, làm sao lại có hai người cha ?
Hai đại một tiểu trong phòng đều không tiếp tục nói chuyện, Lí A La vẻ mặt lo lắng nửa ôm An Á Phi, trong lòng nghĩ con lớn rốt cuộc làm sao vậy.
Còn trong lòng An Á Phi lại đang nghĩ vấn đề thân thể này làm sao lại có hai người cha.
Không lâu sau, ngoài phòng liền nghe thấy thanh âm của An Mộc Hữu, còn có một thanh âm có chút già nua.
« Trình đại phu, ngươi nhìn xem, tiểu Phi tỉnh lại nói không nhớ rõ chuyện lúc trước. » Thanh âm An Mộc Hữu rất chân thực, còn lộ ra lo lắng.
Tiếp theo một thanh âm già nua vang lên, hai thân ảnh một trước một sau liền đi vào phòng, « Đi, ta đi nhìn xem, ngươi cũng đừng sốt ruột. »
An Mộc Hữu dạ, liền đi đến trước giường kéo phu lang chính mình lên, để lại vị trí cho Trình đại phu.
Tóc của Trình đại phu đã có chút bạc, người cũng khoảng sáu mươi, hai mắt sáng ngời hữu thần, hoàn toàn không có bộ dạng của một lão nhân.
Dò xét mạch đập của An Á Phi, lại nhìn nhìn sắc mặt hắn, lúc này Trình đại phu mới quay đầu : « Chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện đi. »
An Mộc Hữu trấn an ôm lấy phu lang chính mình, liền đi theo thầy thuốc đi ra ngoài.
Lí A La cũng muốn đi theo ra ngoài, nhưng nhìn thấy con lớn ở trên giường, lại ngừng lại bước chân, còn liên tục ngẩn đầu thỉnh thoảng nhìn ra ngoài phòng.
An Á Khả đại khái là đứng mệt, không biết từ nơi nào lấy ra một cái ghế đặt ở bên cạnh giường, thân mình nho nhỏ dựa vào giường, liền ngồi thẳng tắp như vậy, một đôi mắt ướt sũng mở to nhìn chằm chằm An Á Phi ở trên giường.
An Á Phi cúi đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt nai con đang nhìn mình chằm chằm.
« Ca ca, ta là Khả Khả. » An Á Khả giơ tay kéo lấy tay áo ca ca nhà mình, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
An Á Phi nháy mắt, trong lòng cảm thán tiểu hài tử này thật đáng yêu. Nhưng mà rất gầy.
Không bao lâu sau, An Mộc Hữu liền đi vào.
Vừa thấy phu quân chính mình đi vào, Lí Á La liền khẩn trương đi tới, vội vàng hỏi : « Mộc Hữu, thế nào, Trình đại phu nói như thế nào ? Tiểu Phi bị làm sao ? Không phải chỉ đụng đầu một chút thôi sao ? Làm sao lại không nhớ rõ mọi người ? »
An Mộc Hữu ôm phu lang nhà mình, thanh âm thật thà trầm thấp nói : « A La, ngươi đừng vội, ngồi xuống trước, ta nói cho ngươi. »
« Ta làm sao lại không gấp đây, tiểu Phi như vậy, trong lòng ta đều vội muốn chết. » Ngồi xuống ở trên ghế, Lí Á La khổ sở nói : « Ta không nên cho tiểu Phi vào rừng hái rau dại, nếu không một người đang hoàn hảo cũng sẽ không bị đụng vào đầu. »
An Mộc Hữu ôm phu lang nhà mình, nhìn con lớn đang nằm trên giường, cúi đầu an ủi nói : « A La, tiểu Phi không có việc gì, ngươi đừng tự trách mình, Trình đại phu nói, tiểu Phi bởi vì đụng đầu, trong đầu hắn có chút vấn đề, mất đi trí nhớ mà thôi, người không phải vẫn hoàn hảo ở trước mặt chúng ta hay sao ? »
Lí Á La vừa nghe, vốn sắc mặt đã tái nhợt càng tái nhợt hơn, « Trình đại phu nói tiểu Phi mất trí nhớ sao ? Vậy, vậy còn có thể khôi phục không ? Vậy về sau đầu có gặp vấn đề gì không ? »
An Mộc Hữu lắc đầu, “Yên tâm đi, Trình đại phu nói,tiểu Phi chỉ là bị mất trí nhớ mà thôi, đầu không có việc gì. Nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt rồi. »
Lí Á La tuy rằng khổ sở con lớn nhà mình không có trí nhớ, nhưng lại nghĩ lại, người không có chuyện gì là tốt rồi, không có trí nhớ thì không có trí nhớ đi, chỉ cần người khỏe mạnh, so với cái gì đều tốt.
Ngẩng đầu nhìn con lớn, Lí Á La vẫn là đỏ hốc mắt, một người đang tốt như vậy, liền lại không có trí nhớ lúc trước.
Nhìn thấy bộ dạng con lớn mê mang trên giường, Lí Á La đi qua ôm người thấp giọng nói : « Chỉ cần thân thể tiểu Phi không có việc gì là tốt rồi. »
Trong lòng An Á Phi thực áy náy, nhưng lại không thể nói khác, còn hơn chính mình bị coi là yêu quái bị mang đi thiêu sống, một chút áy náy tự nhiên biến mất không còn gì.
Ôm trong chốc lát, Lí Á La liền nhẹ giọng nói : « Tiểu phi nghỉ ngơi trước một chút, a cha đi ra ngoài làm một chút đồ ăn cho ngươi. »
An Á Phi gật gật đầu, nhìn theo a cha cùng phụ thân đi ra ngoài.
« Ca ca. » An Á Khả nghiên đầu nhìn ca ca chính mình.
An Á Phi cúi đầu, cười nói : « Làm sao vậy ? »
« Ta gọi là Khả Khả. » tiểu nam hài thực chấp nhất.
An Á Phi tiếp tục gật đầu, « Ta biết. »
« Ca ca nhớ rõ ? » hai mắt tiểu nam hài sáng ngời.
« Không nhớ rõ. » An Á Phi trở mình xem thường. Nhìn hai mắt tiểu nam hài lập tức tối sầm xuống, An Á Phi lại nói : « Thế nhưng ta hiện tại nhớ rõ ngươi kêu là Khả Khả. »
« Vâng. Ta gọi là Khả Khả. » tiểu nam hài lập tức nở nụ cười.
An Á Phi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của tiểu nam hài, tâm tình đau khổ cũng tốt lên một chút, nhìn chung quanh gian phòng ở đơn sơ này, gia cụ cũ nát, giận dữ nói, về sau sinh sống ở trong này, cuộc sống đại học bốn nắm của hắn còn chưa kịp thể nghiệm cứ như vậy lướt qua hắn.