Chương 1: Tỉnh lại

Edit: Spring13

Giây phút cuối cùng trước khi Sầm Niệm đi ngủ là còn đang học thuộc lòng từ đơn.

Từ đơn xoay chuyển trong đầu, chữ cái trên sách giáo khoa bắt đầu mơ hồ. Đầu Sầm Niệm ngày càng choáng váng, “bộp” một tiếng ngã trên bàn học.

Không biết đã ngủ bao lâu, Sầm Niệm tỉnh lại bởi ánh sáng mãnh liệt trước mắt. Cô theo phản xạ muốn dùng tay che chắn ánh sáng, trên mu bàn tay còn đang truyền dịch, chiếc bình treo chạm vào cột treo phát ra tiếng vang lanh lảnh theo động tác của cô.

Sầm Niệm hoàn toàn tỉnh táo.

Trước mắt là một căn phòng rộng lớn, cách trang hoàng màu xanh trắng trông hòa nhã lại sạch sẽ, ánh sáng êm dịu sáng sủa.

Không phải khu dân cư cũ kỹ của cô.

Rất nhiều bác sĩ và y tá vây quanh cô, một vị bác sĩ thu lại đèn pin mà ban nãy dùng để xem xét đồng tử của cô.

“Kiểm tra nhịp tim một chút…”

Kiểm tra liên tục một hồi lâu mới chấm dứt, sắc mặt căng thẳng của các bác sĩ y tá đều thả lỏng rất nhiều.

Sầm Niệm nhìn một đám bác sĩ y tá trước mặt đang vây quanh mình, trong lòng cô nghi hoặc.

Ngay sau đó, bác sĩ lại hỏi cô rất nhiều vấn đề vặt vãnh. Tuổi tác của cô, tên họ của cô, cô đều trả lời từng cái một.

Bác sĩ nghe được câu trả lời của Sầm Niệm, sắc mặt lại ngày càng nghiêm túc. Sau đó ông ta lại hỏi: “Cô gặp tai nạn xe cộ, cô còn ấn tượng không?”

Sầm Niệm nghe vậy, đầu óc ngớ ra vài giây. Cô hỏi ngược lại: “Tôi gặp tai nạn xe cộ?”

Xảy ra sự cố quan trọng, não bộ con người xuất phát từ sự bảo vệ sẽ tự động quên đi một số đoạn ngắn trước khi xảy ra sự cố, việc Sầm Niệm không nhớ rõ mình đã gặp tai nạn xe nằm trong dự kiến của bác sĩ.

Bác sĩ: “Phải, bây giờ cô hãy nhớ lại xem, cô có còn nhớ trước khi xảy ra tai nạn cô đang làm cái gì không?”

Sầm Niệm không cần nhớ lại, cô nhớ rất rõ: “Tôi đang ở nhà học thuộc lòng từ đơn.”

Cây bút trong tay bác sĩ khựng lại trên giấy, y tá nghe vậy cũng nhìn sang Sầm Niệm. Mọi người nhìn khuôn mặt đơn thuần của cô, ngây thơ chẳng biết xảy ra chuyện gì, cô hơi sợ hãi hỏi: “Tôi ngủ rất lâu hả? Hay là…”

Bác sĩ: “Không có, cô chỉ hôn mê ba tiếng đồng hồ. Cô còn nhớ thời gian cụ thể trước khi hôn mê không?”

Sầm Niệm: “Ngày 30 tháng 12 năm 2013.” Cô đã hẹn với Trì Nghênh Nghênh hôm sau đi tới trung tâm thành phố xem pháo hoa đêm giao thừa, vậy nên cô nhớ rất rõ.

Mấy y tá trẻ bên cạnh nhìn ngày tháng trên bản bệnh án, bốn con số viết rõ rành rành —— 2019, bọn họ ngược lại dùng ánh mắt thông cảm quan sát Sầm Niệm.

Ở đây không ai không biết Sầm Niệm, gần như đều đã nghe sự tích một bước bay lên trời của cô.

Hai năm trước, nhà họ Tiêu quyền quý ở thành phố Bắc Kinh luôn kín tiếng đã xảy ra hai sự kiện lớn.

Chuyện thứ nhất là cậu hai nhà họ Tiêu, Tiêu Tân Thâm, cưới một cô gái gia thế bình thường. Chuyện thứ hai là cậu ba nhà họ Tiêu “chết yểu” đột nhiên “chết mà sống lại”, tuyên bố với bên ngoài là sinh sống ở nước ngoài thời gian dài. Sau chuyện này mọi người đều rõ ràng, chẳng qua là đón về đứa con riêng, tìm một cái cớ danh chính ngôn thuận mà thôi.

Trái lại người người càng hăng say thảo luận về cuộc hôn nhân của Tiêu Tân Thâm. Một năm trước Tiêu Tân Thâm đi Luân Đôn, bên ngoài không ngừng lan truyền tình cảm hai người ngày càng phai nhạt, thậm chí còn có tin tức ly hôn.

Hôm nay rốt cuộc nhìn thấy người thật, rất xinh đẹp, cho dù lúc hôn mê khuôn mặt kia cũng khiến người ta nhìn ngắm nhiều lần, còn có cái túi Hermes Himalaya bị vụ tai nạn kia làm tan tành, nhìn thấy mà đau nhói. Có điều một chiếc túi cả triệu ở trong mắt con dâu nhà họ Tiêu thì không đáng nhắc tới.

Nghĩ vậy, trong lòng những cô y tá trẻ vừa hâm mộ lại ghen tị.

Thế nhưng vụ tai nạn đã xảy ra nửa ngày trời, chồng vẫn chưa đến thăm cô, xem ra tình cảm rạn nứt là sự thật.

Sầm Niệm vừa thốt ra lời, trong phòng bệnh đột nhiên im lặng, mọi người đồng loạt nhìn cô. Hai cô y tá trẻ trao đổi ánh mắt, chuyện gặp tai nạn mất trí nhớ sẽ không phải là thủ đoạn để giữ chân cậu hai nhà họ Tiêu chứ.

Sầm Niệm đương nhiên không biết những người trước mặt mang tâm tư gì, cô dè dặt hỏi: “Tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?”

Ánh mắt mọi người nhìn cô rất kỳ lạ, thái độ cũng thận trọng khách sáo, Sầm Niệm loáng thoáng cảm thấy không thích hợp.

Bác sĩ: “Đương nhiên rồi, chỉ là não bộ của cô gặp chấn động nhỏ, đụng đầu thôi.”

Sầm Niệm gật đầu: “Vậy xin hỏi, ba tôi có ở đây không? Ông ấy đã biết tin tôi gặp tai nạn chưa?”

Cô và ông Sầm sống nương tựa lẫn nhau, tuy rằng cuộc sống khó khăn nhưng trải qua rất vui vẻ, cô đang vào giai đoạn chạy nước rút quan trọng nhất của cấp ba, xảy ra chuyện thì ông khẳng định rất buồn bã.

Bác sĩ: “Cô Sầm, chúng tôi tôn trọng ý kiến của ngài Tiêu nên tạm thời vẫn chưa thông báo với ông ấy. Cô yên tâm, có việc cần cô có thể gọi y tá giúp đỡ, có yêu cầu gì cô cứ nói ra.”

Bệnh viện tư nhân do Tiêu thị nhập cổ phần, đương nhiên đáp ứng mọi yêu cầu của thiếu phu nhân của mình.

Sầm Niệm: “Ngài Tiêu? Ngài Tiêu nào? Là người đụng phải tôi sao?”

Y tá trẻ ở bên cạnh đang ngồi lê đôi mách trong lòng hồi lâu đột nhiên tiếp lời: “Không phải, ngài Tiêu là chồng của cô.”



Lời vừa thốt ra, cả phòng bệnh đều im lặng. Bác sĩ ném ánh mắt cảnh cáo về phía y tá, cô ta mau chóng ngậm miệng.

Sầm Niệm cảm thấy nhất định có vấn đề, chồng cô từ đâu ra, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới ngài Tiêu từ miệng cô y tá kia cô đều nhức đầu đến mức sắp nổ tung.

Cô lại cầm lấy chiếc gương đặt trên ngăn tủ nhỏ nằm ở đầu giường. Sầm Niệm soi gương hơn mười phút, cô vẫn khiếp sợ kinh ngạc. Hồi cấp ba vì thuận tiện cô luôn để tóc ngắn, nhưng người phụ nữ trong gương có mái tóc dài đen nhánh xõa ra tới vòng eo. Tấm gương rất sạch sẽ, khi chớp mắt Sầm Niệm có thể thấy rõ ràng lông mi rung rung. Cô vươn tay sờ má mình, người ở trong gương làm ra động tác y chang cô.

Người phụ nữ trong gương mang khuôn mặt gầy gò, đôi mắt hạnh xinh đẹp động lòng người, mũi cao, bờ môi mỏng hơi mím lại trông hơi tái nhợt. Hai má cô rõ ràng có chút phúng phính, nhưng cô ở trong gương lại có chiếc cằm gầy kéo căng. Không mang vẻ non nớt mà có thêm mấy phần trưởng thành, quen thuộc lại xa lạ, ánh mắt cũng giống như ao tù nước đọng.

Sầm Niệm kéo tóc mình, kéo theo băng gạc quấn trên đầu.

“Ss ——” tóc dài vậy đã qua bao lâu rồi?

Thật là đáng sợ, mọi thứ đều thật đáng sợ. Thời gian không biết trôi qua bao lâu, nhưng khẳng định không còn là năm 2013 mà cô tưởng.

Sầm Niệm nhìn người trong gương, càng ngày càng cảm thấy lạ lẫm.

“Bộp” một tiếng cô úp tấm gương trên giường.

Ba cô đâu? Ba cô chỉ có một đứa con gái là cô. Bác sĩ không phải nói cô chỉ ngủ ba tiếng thôi sao? Sầm Niệm suy nghĩ sự việc mà bắt đầu đau đầu, trong đầu đột nhiên hiện ra một ý nghĩ đáng sợ ——

Bệnh viện này không thể tin, bác sĩ cũng không tin được.

Sầm Niệm đã truyền dịch xong, cô nắm chắc quy luật, bác sĩ cứ một giờ đến kiểm tra phòng một lần.

Vừa rồi bên ngoài đổ xuống một trận mưa to, tiếng sấm mãnh liệt. Đợi hết mưa rồi, bầu trời cũng phủ thêm màu mực. Trong phòng bệnh chỉ để lại một ngọn đèn đầu giường yếu ớt, chiếu sáng phòng bệnh trống trải lạnh lẽo.

Chín giờ, sau khi bác sĩ kiểm tra phòng rồi rời khỏi, Sầm Niệm liền xuống giường. Cô còn nhớ, tấm thẻ đeo trước ngực bác sĩ viết bệnh viện XX Bắc Kinh, cô không ở thành phố Giang.

Sầm Niệm quyết định trước hết không nghĩ nhiều như vậy, những việc đó khi tìm được ông Sầm rồi hẵng hỏi, ông khẳng định sẽ không lừa cô. Cô ở thành phố xa lạ, hoàn cảnh không quen thuộc, trong lòng đều là nỗi sợ hãi.

Phòng bệnh của bệnh viện tư nhân này còn lớn hơn căn nhà của Sầm Niệm, cô đi loanh quanh mấy vòng mới tìm được một cái túi đã rách nát và di động nằm bên trong. Sầm Niệm lại lục lọi, tìm được thẻ căn cước của mình.

Nhưng mà cô thấy mình cũng nghèo quá nhỉ? Sao trong túi chẳng có đồng nào cả.

Sầm Niệm cầm di động nhìn kỹ càng, dấu hiệu sau lưng là quả táo, nhưng mà chẳng thấy nút home, màn hình và ốp lưng cũng đã bị vỡ.

Sầm Niệm chưa từng sử dụng di động đắt tiền như vậy, nhưng cô nhớ Apple có một cái nút hình tròn, nhưng chiếc di động này không có. Sầm Niệm tìm được nút khóa màn hình, cô bấm xuống.

Màn hình sáng lên.

“Phụt.” Chiếc di động trải qua tai nạn xe cộ rốt cuộc vẫn không thể kiên trì, cuối cùng không mở lên được. Nhưng Sầm Niệm nhìn thấy rõ ràng thời gian trên màn hình di động là năm 2019, hình nền là ảnh chụp chung với một người đàn ông, nhưng còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt thì di động đã hỏng mất.

Sự việc phát triển ngày càng kỳ quái, Sầm Niệm suy nghĩ kỹ càng nhưng đầu lại bắt đầu đau.

Thôi đi, chạy trước rồi nói, bệnh viện u ám trống trải, một mình cô rất sợ hãi. Cô đã có kế hoạch rồi, chạy ra bệnh viện liền gọi điện cho ông Sầm, bảo ông tới đón mình.

Trên giá áo phòng bệnh treo một chiếc áo khoác ngoài màu đen, Sầm Niệm mặc vào người. Áo khoác dài đến mắt cá chân, vừa khéo che khuất đồ bệnh nhân của Sầm Niệm, chỉ lộ ra một đoạn ống quần, không dễ dàng bị phát hiện. Cô thật cẩn thận kéo ra cửa phòng bệnh, thò đầu nhìn.

Sau khi nhìn thấy bóng lưng y tá biến mất ở chỗ rẽ, Sầm Niệm mở cửa ra, nhanh chóng chuồn ra ngoài. Cô thuận lợi tìm được thang máy, đi thẳng xuống lầu một.

Sầm Niệm mang dép đi trên mặt nền đá cẩm thạch bóng loáng của đại sảnh lầu một, áo khoác oversize bao bọc thân hình nhỏ nhắn của cô. Cô từ sau một cây cột nhảy sang phía sau một cây cột khác, cô cúi đầu cố gắng không để người khác phát hiện ra mình. Cô đã đi vài vòng nhưng vẫn chưa tìm được cửa chính nằm ở đâu.

*

Thân xe Maybach dáng thuôn màu đen lướt qua bóng đêm, rốt cuộc tới cổng bệnh viện, Chu Nham cẩn thận đạp thắng.

“Tiêu tổng, tới bệnh viện rồi.”

Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau nghe vậy mở mắt ra, anh lấy áo khoác nằm bên cạnh vắt trên cánh tay, giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ Grandmaster Chime xác nhận thời gian.

Chu Nham giúp anh mở cửa xe.

Đôi chân dài của Tiêu Tân Thâm bước xuống, giày da màu đen dẫm trên mặt đất ướt sũng sau cơn mưa to, khí chất mạnh mẽ, dáng người cao to đứng thẳng tắp.

“Cậu về trước đi, ngày mai hẵng báo cho mẹ tôi biết.”

Chu Nham ngầm hiểu: “Vâng, Tiêu tổng.”

Bắt đầu từ khi nhận được cú điện thoại của bệnh viện, thần kinh của Chu Nham vẫn luôn căng thẳng. Lúc ấy Tiêu Tân Thâm đang dự một cuộc họp cấp cao, sau khi Chu Nham thuật lại nội dung cuộc gọi cho anh, anh trực tiếp gián đoạn cuộc họp.

Tới sân bay rồi, máy bay công vụ khẩn cấp đến trễ nửa tiếng bởi vì thời tiết.

Chu Nham làm trợ lý của Tiêu Tân Thâm đã được hai năm, lần đầu tiên anh ta nói ra một câu không mang đầu óc nhất trong lúc làm việc: “Tiêu tổng, anh yên tâm, thông tin từ bệnh viện nói phu nhân không có gì trở ngại, chỉ là tạm thời hôn mê, vừa rồi luật sư Trần gọi điện đến, hỏi anh ly…”

Phòng chờ máy bay công vụ nằm ở phía Nam trong cùng sân bay, thường ngày hiếm có người đủ tư cách tiến vào, giờ phút này ngoài Chu Nham và Tiêu Tân Thâm thì không có bóng ai khác.

Tiêu Tân Thâm chậm rãi đặt xuống tách cà phê trong tay, ngón tay anh gập lại gõ trên cái tách lạnh lùng liếc nhìn Chu Nham.

Chu Nham nhìn thấy vẻ cảnh cáo trong ánh mắt Tiêu Tân Thâm, anh ta lập tức ngậm miệng, toàn thân khẩn trương cao độ. Cho tới khi đến cổng bệnh viện, nhìn thấy Tiêu Tân Thâm đi vào cửa chính bệnh viện, tâm trạng căng thẳng của Chu Nham mới trở lại bình thường một chút.

Gần đây nội bộ Tiêu thị rối ren bất ổn, đứa con riêng Tiêu Tân Viễn của nhà họ Tiêu được đón trở về, ba của Tiêu Tân Thâm đã bí mật tới bệnh viện nhiều năm, sau đó chỉ có thể sống qua ngày với xe lăn, bởi vậy việc này liền trở thành một cuộc đấu tranh rõ ràng.

Hơn nữa tai nạn xe của thiếu phu nhân, không biết là ngoài ý muốn hay là…

Chu Nham thở dài, đạp chân ga rời khỏi.



Sầm Niệm lại quay trở về thang máy.

Buổi tối, tuy rằng bệnh viện trang hoàng lộng lẫy nhưng vẫn không thể che giấu vẻ u ám. Sầm Niệm ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc đèn treo thủy tinh thật lớn, cô thở dài một hơi. Trời ơi, bệnh viện này sao lại giống như mê cung thế, rốt cuộc phải làm sao đi ra ngoài đây.

Lúc này lại có một y tá đi ngang qua.

Sầm Niệm vội vàng trốn sau cây cột. Cô y tá dừng bước chân, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen gọi y tá lại nói vài câu, y tá chỉ về phía thang máy cho anh.

Sau khi y tá rời khỏi, Sầm Niệm đi nhanh tới phía sau người đàn ông.

“Xin hỏi cửa chính bệnh viện nằm ở đâu thế?”

Người đàn ông nghe tiếng, chậm rãi quay đầu đối mặt với Sầm Niệm. Khoảng cách giữa hai người được kéo gần, Sầm Niệm thậm chí có thể ngửi được mùi gỗ linh sam thoang thoảng trên người anh.

Chẳng biết tại sao, Sầm Niệm cứ cảm thấy khí chất người này quá mạnh mẽ, cái bóng của anh như là có thể đè ép cô không thở nổi, khiến cô hoảng loạn.

Vóc dáng Sầm Niệm không tính là thấp, nhưng so với Tiêu Tân Thâm mang chiều cao một mét tám lăm thì cô vẫn thua kém.

Cô ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười hiền lành.

Hỏi lại lần nữa ——

“Xin hỏi cửa chính bệnh viện nằm ở đâu thế?”

Người đàn ông có khuôn mặt tựa như tác phẩm nghệ thuật, toàn thân tản ra khí chất cao ngạo. Ngay cả sợi tóc cũng gọn gàng tinh tế, chiếc mũi cao thẳng, chiếc cằm tựa dao gọt, vừa thấy là biết không phải người cùng một thế giới với Sầm Niệm.

Hầu kết anh chuyển động, không có ý trả lời Sầm Niệm.

Sau khi Sầm Niệm cúi đầu cô lại lặng lẽ giương mắt lên, nhịn không được nhìn anh thêm lần nữa. Ánh mắt hẹp dài của Tiêu Tân Thâm hơi híp lại, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm Sầm Niệm, anh chẳng nói lời nào.

“Anh này.” Sầm Niệm lại lễ phép thêm tiền tố.

“Xin hỏi…”

“Sầm Niệm.” Người đàn ông trước mặt đột nhiên cất tiếng ngắt lời cô, giọng điệu lạnh lùng nghiêm nghị đến mức Sầm Niệm không nhịn được mà run rẩy.