Chương 1: Nghịch Thủy Hành Châu [1]
Edit: Hướng Nhật Quỳ[1] Nghịch thủy hành châu [逆水行舟]: Chèo thuyền ngược nước. Bơi ngược dòng.
“Ầm!”
Bên trong phòng làm việc sạch sẽ sáng sủa, thầy giáo hơn năm mươi tuổi sắc mặt tái xanh vỗ bàn một cái, nắp ly trà trên bàn hơi run run, lại leng keng một tiếng đậy lại.
“Để thức ăn trên bảng bóng rổ, heo cũng chơi giỏi hơn em, lời này làm em nói nhé.”
“Vâng.”
Nam sinh trên người mặc đồng phục trả lời, có lẽ bởi vì vừa mới chơi một trận bóng rổ nên chảy ít mồ hôi, quần áo ẩm ướt dính sát cả người.
Cổ áo sơ mi đồng phục cởi ra mấy nút, thấp thoáng lộ ra một phần xương quai xanh và bắp thịt lúc ẩn lúc hiện, khắp người đều là mùi vị riêng biệt của thời kỳ trưởng thành, bày ra hơi thở hormone.
“Hoắc Hành Chu, em không giễu cợt người khác sẽ chết sao?” Trình Lợi Dân lại vỗ bàn một cái, lúc thu tay lại suýt nữa làm rớt ly, đành để bên góc bàn để tránh làm đổ trà.
“Vậy cũng gọi là giễu cợt, trình độ tâm lý chịu đựng của học sinh lớp chính nhỏ vậy sao?” Hoắc Hành Chu suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Thế mà còn dám tìm em chơi bóng? Vô giáo dục.”
Trình Lợi Dân mở to đôi mắt tam giác, hận không thể bắn ra hai cây đại đao bửa xẻ Hoắc Hành Chu: “Em nói lại lần nữa tôi xem!”
“…”
“Em cút cho tôi!” Trình Lợi Văn chỉ vào cửa phòng làm việc, giọng nói cũng không nhịn được mà rống lên như muốn vỡ ra, mắng đến đau lỗ tai.
Hoắc Hành Chu vừa nghe, lập tức chỉnh đốn tâm tình chuẩn bị lăn.
Hắn khom người nhặt quả bóng rổ lên, cung kính khom người với Trình Lợi Dân, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trình Lợi Dân mặt mày xanh mét diễn quỷ dạ xoa: “Thầy bảo em đi thì em đi ngay, sao thầy bảo em học thì em không nghe thầy? Bây giờ thì nghe lời, em đứng lại cho thầy!”
Tay phải Hoắc Hành Chu kẹp quả bóng rổ, nghiêng người quay trở về.
Trình Lợi Dân thoáng ngẩng đầu nhìn thời gian, chợt nhớ tới một việc, nhưng bây giờ ông sắp phải đi nộp báo cáo, không còn cách nào đành đi qua, “Bây giờ thầy đi không được, em xuống lầu giúp thầy đón người, em phải đến đó sớm đấy.”
“Ai vậy ạ?”
“Học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta, tên Lạc Hành.”
——
Từ lúc Hoắc Hành Chu ra khỏi văn phòng, Phùng Giai lập tức chạy đến đón, cầm lấy quả bóng trong tay hắn đập vài cái, đập xuống đất kêu ầm ầm, Trình Lợi Dân thò đầu ra, “Phùng Giai!”
Phùng Giai lập tức ôm bóng, làm bộ không nghe thấy, đi xa rồi mới hỏi Hoắc Hành Chu: “Này, ông Trình kêu mày vào làm gì vậy?”
Hoắc Hành Chu: “Không làm gì cả, chỉ hỏi tao với đám lớp Tám xảy ra xích mích gì thôi.”
Lớp Tám và lớp Chín thường xuyên bất hòa, châm chọc khiêu khích là chuyện xảy ra thường ngày, chẳng qua lần này cà khịa hơi quá đáng nên truyền đến tai Hoắc Hành Chu, vừa va phải đá ngầm đã chìm thuyền.
Phùng Giai nghĩ đến đã phát cáu, chửi liên tục mấy tiếng: “Con mẹ nó, những lời lúc ấy không phải như vậy, bây giờ chơi bóng thua bị mất mặt thì lật mặt đi tố cáo thầy? Việc này thật không có đạo đức.”
Hoắc Hành Chu không lên tiếng.
Phùng Giai lại hỏi: “Ông Trình có bảo mày cam đoan cái gì không?”
Hoắc Hành Chu gật đầu.
Phùng Giai xấu xa xán tới: “Mày nói thế nào?”
“Cam đoan nếu thấy nó một lần thì đánh một lần.”
“…Vãi.”
Văn phòng giáo viên nằm ở phía nam bãi tập, bên trong đường chạy cao su được trải một lớp thảm cỏ, kha khá nữ sinh tụ tập một chỗ nhìn nam sinh chơi bóng.
Ở trong trường Hoắc Hành Chu vốn rất nổi tiếng, đi đến đâu bên cạnh cũng có một loạt ánh mắt dõi theo, hôm nay trận chiến này không chỉ không khiến hình tượng hắn đổ vỡ, ngược lại còn nâng cao thêm một khúc.
Hắn băng qua bãi tập đi đến cổng trường, thu hút không ít ánh mắt nữ sinh, can đảm thì nhìn hắn chằm chằm, da mặt mỏng thì đỏ mặt không dám nhìn, cả bạn cùng lớp cũng cúi đầu về sau cũng tránh đi, chỉ thỉnh thoảng mới giương mắt nhìn một cái.
Phùng Giai hâm mộ không ngớt: “Nếu như tao cũng có nhiều nữ sinh yêu thích thế này thì tao tình nguyện cai một tháng, không, một năm nướng thận.”
Hoắc Hành Chu lên tiếng: “Tiền đồ.”
Phùng Giai mắt cười hì hì, vừa chuyển tầm mắt đã thấy một bóng người cao gầy hết sức nhỏ, phỏng chừng em gái kia cũng thấy Hoắc Hành Chu, đứng bên cạnh cây cột ở hành lang phía xa nhìn lại.
Phùng Giai “Ôi chao” một tiếng: “Nè, nhỏ gần đây theo đuổi mày giờ còn viết thư tình cho mày không, hình như lâu rồi không được ăn sô cô la nhỏ tặng.”
Hoắc Hành Chu: “Ai?”
Phùng Giai dở khóc dở cười, hóa ra xưa nay nó vốn không để trong lòng.
“Nhỏ đó đó, gọi là gì nhỉ, tao không biết tên nhỏ, liên tục tặng sô cô la cho mày mấy tháng trời, mày không ăn ngọt toàn ném cho tao đó.”
Hoắc Hành Chu hơi có ấn tượng, “Ồ” một tiếng, lại nói: “Không phải tao đã nói với nhỏ rồi sao, nếu trước khi tao tốt nghiệp lớp mười hai mà nói đến chuyện yêu đương, thì tao sẽ đứng dưới cột cờ hát Chinh Phục[2].”
[2] “Chinh Phục” là một tác phẩm phổ biến có ý nghĩa con người phải phục tùng, nghe theo. Bài hát Chinh Phục được biến hóa từ lời bài hát Chinh Phục của ca sĩ Na Anh. Trong “Chinh Phục” có một câu hát thế này: “Đây là cách bạn bị chinh phục…” Sau đó, trên Internet lập tức có cái tên “Ai đó hát và chinh phục” xuất hiện, ý chỉ bản thân rất mạnh mẽ, là ý nghĩa chỉ ông chủ.
Phùng Giai mờ mịt “A” một tiếng: “Tao chỉ cho là mày đang mượn cớ từ chối nhỏ, mày thật sự trả lại sao?”
Hoắc Hành Chu liếc cậu ta một cái: “Không phải vậy.”
Phùng Giai thấy cũng phải, đối với Hoắc Hành Chu mà nói, nói chuyện yêu đương còn không bằng chơi bóng rổ, dẫu sao cũng không bằng chơi game.
Câu nói kia nói thế nào nhỉ, nói chuyện yêu đương sẽ ảnh hướng đến tốc độ bắn súng của tao.
“Này phòng học ở bên này, mày đi đâu vậy?” Phùng Giai thoáng dừng chân, vòng về chỉ chỉ, đây là hướng đi đến cổng trường mà, thấp giọng nói: “Mày vừa ra khỏi văn phòng đã muốn cúp cua à?”
“Mày phắn!” Hoắc Hành Chu nói: “Thầy Trình bảo tao đi đón người, nói là học sinh mới chuyển đến.”
Phùng Giai vỗ quả bóng rổ xuống, tò mò nhìn phía cổng trường: “Giờ đã nửa ngày rồi, chuyển trường gì, không phải là bị đuổi rồi đến nhét vào lớp chúng ta chứ.”
Hoắc Hành Chu “Ồ” một tiếng, cũng không để bụng thuật lại những lời Trình Lợi Dân nói: “Nói là trong tỉnh đang bồi dưỡng kế hoạch tuyển chọn học sinh, hiệu trưởng đích thân sắp xếp.”
“Đệt, trong tỉnh bồi dưỡng kế hoạch tuyển chọn học sinh để nhét vào lớp chúng ta? Lớp chúng ta có tài nghệ gì hiệu trưởng còn không biết? Ông ta là giáo thư dục nhân[3] hay là ngộ nhân tử đệ[4] vậy.”
[3] Giáo thư dục nhân [教书育人]: giáo dục con người.
[4] Ngộ nhân tử đệ [误人子弟]: làm lỡ đời đệ tử | Chỉ giáo viên không có tài năng, hay không có trách nghiệm bỏ bê học sinh khiến học sinh không phát triển được.
Lớp mười hai không giống với những lớp trọng điểm khác, lớp cấp tốc và lớp phổ thông.
— Lớp Chín là lớp không bình thường.
Từ đứng nhất lớp Diệp Tiếu Tiếu đến đứng chót lớp Phùng Giai, ở trong miệng mọi người và Trình Lợi Dân chính là lên lớp nghịch ngợm tan học gây sự, ngày thường trừ học hành ra thì cái gì cũng làm, lột bỏ một cái tay, hơn phân nửa đều là học sinh có vấn đề.
Hiệu trưởng đích thân sắp xếp vào lớp không bình thường này, đây là lần đầu tiên nghe nói tới.
Phùng Giai không nhịn được lại nhìn cổng trường, có chút lo âu nói: “Mày nói có phải do ẩu đả đánh nhau gì đó nên bị nhà trường đuổi học không, thế cũng thật khó, vậy là địa vị của mày vô cùng bấp bênh rồi.”
Hoắc Hành Chu câu khóe miệng: “Mày còn dám leo lên đầu tao đứng?”
Phùng Giai nói: “Đừng có flap sớm thế, ngộ nhỡ sau này thơm thật thì sao?”
“Thơm thật cái gì, mày thử đi hỏi lớp trưởng lớp Tám kia bây giờ có thơm không?” Hoắc Hành Chu lên tiếng, “Chỉ là một học sinh chuyển trường, còn muốn leo lên đầu tao, ra vẻ nhỉ.”
Phùng Giai nhìn vẻ mặt đầy giễu cợt của hắn, đột nhiên có chút hiểu tại sao lớp trưởng lớp Tám lại hận hắn đến nỗi chân răng ngứa ngáy.
Có điều cậu ta hận cũng vô dụng, chỉ tổ bị Hoắc Hành Chu làm cho mất mặt.
Phùng Giai phúc chí tâm linh [5], định lợi dụng bạn học mới làm một vốn mua bán, lập tức nói: “Mày khoan hẵng nói, lỡ như ngày nào cậu ta cũng muốn ngồi lên đầu mày thật thì mày phải mời tao ăn xiên nướng một tháng đấy.”
[5] Phúc chí tâm linh [福至心灵]: khi vận khí đến thì tự nhiên tâm tư cũng mẫn tiệp linh động ra.
“Tiền đồ của mày vẫn cứ như vậy.” Hoắc Hành Chu giễu cợt lên tiếng, “Được, anh sẽ tặng thêm cho mày một cây, nếu cậu ta thật sự muốn leo lên đầu tao gây sóng gió, tao sẽ…”
Dừng một chút, hắn đảo mắt dưới sân trường, tìm được một kiến trúc không tồi, giơ ngón tay lên tháp đồng hồ cao hàng chục mét, “Tao sẽ từ chỗ đó, nhảy xuống.”