Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tóm lại,” Tổng giám đốc công ty quản lý nói với người đại diện Vu Tri Vụ, “Lần này là một cơ hội cuối cùng, tôi đã bỏ ra nhiều tiền mời PR làm người thể diện cho Dung Quân Tiện.”

“Làm người thể diện cho Dung Quân Tiện?” Vu Tri Vụ giống như nghe được chuyện lạ “Mặt trời đã bay đi rồi”, “Dạng người này tồn tại à?”

Tổng giám đốc lại nói: “Đúng rồi, bây giờ minh tinh không lên chương trình tạp kỹ thì không hot. Tôi nghĩ có nên tìm PR sắp xếp chương trình cho cậu ta không…”

“Không được!” Vu Tri Vụ nghe thấy hai chữ “Chương trình” này, giọng nói lập tức trở nên lo lắng, “Dung Quân Tiện không thể lên chương trình!”

Cũng không phải anh ta xem thường chương trình tạp kỹ, mà là “Thảm kịch” lần trước Dung Quân Tiện lên chương trình, vẫn rõ mồn một ở trước mắt.

Lần trước Dung Quân Tiện tham gia chương trình, MC nữ thâm niên nửa đùa nửa thật giễu cợt Dung Quân Tiện: “Nghe nói đã hai năm cậu không quay phim, bây giờ lên chương trình, chẳng lẽ muốn chuyển hình làm thành viên[1] chương trình tạp kỹ à?”

Dung Quân Tiện lạnh lùng đáp: “Không phải!”

“Nhưng mà… Nghe nói trước kia cậu cũng không muốn lên chương trình, sao ngừng diễn hai năm đã đồng ý cơ chứ?”

Lời này nói ra, người đại diện Vu Tri Vụ bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, dùng tay ra hiệu bảo Dung Quân Tiện bình tĩnh. Dung Quân Tiện cũng nhớ mình là một “Nghệ sĩ hết thời” hai năm không có công việc, hơi hơi nhẫn nại, ra vẻ nói đùa: “Không phải vì không có công việc à?”

Nữ MC cũng là chị gái thâm niên, đặt câu hỏi sắc bén vốn để chọc tức Dung Quân Tiện, tạo ra hiệu quả, thấy Dung Quân Tiện thu lại tức giận, lập tức tiến công lần nữa: “Vậy cậu cảm thấy mình còn tính là diễn viên không?”

Lần này đạp trúng ổ mìn của Dung Quân Tiện, tóc Dung Quân Tiện cũng muốn nổ tung lên: “Đương nhiên. Tôi đương nhiên là.”

“Nhưng, mỗi ngày cậu không đóng phim, vẫn có thể tính là diễn viên à?” MC vặn hỏi.

“Chị gái, mỗi ngày chị không nói tiếng người, thì không phải là người hả?” Dung Quân Tiện ngoài cười nhưng trong không cười đáp.

Vu Tri Vụ nghe thấy lời này, lập tức đổ mồ hôi trán, làm động tác tay tạm ngừng, muốn ngừng phỏng vấn. Thấy thế nữ MC lập tức nói đùa hòa hoãn không khí, cười nói: “Ha ha! Tôi cũng cảm thấy mình rất không phải người!”

Dung Quân Tiện nhìn nữ MC nói: “Lúc chị cười ha ha lông mày cũng không nhấc lên được. Có phải là tiêm botox quá nhiều rồi không?”

Nữ MC nghe vậy lập tức trở mặt, kêu đạo diễn cắt, lại nói: “Cắt câu vừa nãy đi! Bà đây không chấp nhận người khác nói tôi chỉnh hình!”

“Người xem cũng không phải mù lòa.” Dung Quân Tiện hờ hững nói, “Tôi không nói, mọi người cũng nhìn ra được.”

Nữ MC cắn răng nhưng lại nhếch miệng cười, giống như nói đùa lại như uy hiếp: “Dung Quân Tiện, cậu lại nói bậy —— đắc tội bà đây rồi, sau này nếu cậu có thể lại đến chương trình của đài XX, bà đây sẽ theo họ cậu!”

“Dựa vào chị cũng xứng cùng họ với tôi?” Dung Quân Tiện ném lại một câu, quay đầu rời đi.

Nhà sản xuất và người đại diện ở bên cạnh khuyên can cũng vô dụng, náo loạn cả buổi, chương trình kỳ này cũng không quay được. Thế nhưng nữ MC không hổ là chị đại, lập tức liên hệ truyền thông, dùng “Dung Quân Tiện lên chương trình ra vẻ[2] phê bình ngoại hình nữ MC, nữ MC rơi lệ ngừng quay ngay tại chỗ” làm tiêu đề tin nóng, dân mạng vừa nghe Dung Quân Tiện chửi nhau với phụ nữ, lập tức hợp nhau tấn công, cho rằng Dung Quân Tiện không có giáo dục, không có tố chất.

Tính cách Dung Quân Tiện hỏng bét, từ trước đến nay chính là điểm pháo[3] đầy trời, vốn hình tượng công chúng đã không tốt, sau chiến dịch này, càng là đen xuyên tâm trái đất.

Tóm lại, tích cách Dung Quân Tiện vô cùng đáng ghét.

Công chúng đều không thích cậu cho lắm.

Chính cậu cũng rất làm mình làm mẩy, khi ra mắt đóng bộ phim, lấy được cup, vốn nên thuận buồm xuôi gió, lại vì nguyên do tính cách, ồn ào đến hai năm chưa đóng phim. Tình huống thế này, công ty quản lý vốn phải vứt bỏ cậu, nhưng lại nhớ cậu là ảnh đế thiếu niên, vả lại ngoại hình xác thực rất tốt —— đương nhiên trong showbiz chung quy cũng không thiếu hụt người có ngoại hình tốt.

Mỹ nam không khan hiếm, khan hiếm đó là mỹ nam có khí chất đặc biệt.

Dung Quân Tiện rất đặc biệt, bình thường nam giới được hoan nghênh đều cho người khác cảm giác đáng tin, vững vàng, nhưng Dung Quân Tiện thì trùng hợp tương phản, toàn thân tràn ngập tính không chắc chắn. Nói cách khác, nam minh tinh bình thường phong thái vững như bàn thạch, mà Dung Quân Tiện thì là phô trương bất định. Nếu dùng nhan sắc để thí dụ, nam minh tinh bình thường dễ khiến người khác nghĩ đến trắng thuần túy, đen sâu lắng, hoặc là lam u buồn. Dương Quân Tiện lại là một vườn hoa, khi vui sướng làm người ta nghĩ đến đỏ thắm, khi trầm lặng khiến người ta nghĩ đến màu xanh biếc nhạt.

Lại là như thế, phần lớn người ở công ty quản lý rất ghét tính cách của Dung Quân Tiện, nhưng không thể không tâng bốc cậu.

Bây giờ Dung Quân Tiện đang ngâm trong bồn tắm ở nhà, cầm kịch bản đang đọc. Kịch bản này là bộ phim cổ trang hàng năm “Hậu cung của Nữ tôn · Tăng Phàm Truyện”. Câu chuyện kể về một thiếu niên mỹ mạo tên là Tăng Phàm được tuyển vào hậu cung, yêu nữ hoàng đế, lại si mê gửi gắm sai, cuối cùng cắm sừng nữ hoàng đế, hạ độc chết nữ hoàng đế, lên làm hoàng thái phụ…

“Loại phim này thật sự sẽ có người xem ư?” Dung Quân Tiện xem đến nhíu chặt mày.

Cậu vô cùng ghét kịch bản này, đồng thời cảm thấy logic kịch bản quả là phân chó. Dung Quân Tiện vừa xem kịch bản, vừa xỉa xói: “Để làm cho nam phi tử thấy ngứa mắt không thể sinh đẻ, sủng phi rót Cocacola cho y mỗi ngày… Bởi vì Cocacola giết tinh (trùng)... Kịch bản này làm thế nào nghĩ ra được? Dùng đầu óc hả?”

Nhưng cậu là một diễn viên.

Diễn viên mà, thì phải tin tưởng.

Vì hòa nhập vào thế giới của kịch bản, Dung Quân Tiện nhất định phải tin thiếp lập của loại hình “Cocacola sẽ giết tinh”, “Bị rót Cocacola sẽ rất đau khổ”. Bộ dạng này, khi suy diễn kịch bản mới có sức thuyết phục. Nếu như diễn viên cũng không tin kịch bản này, người xem sẽ càng không tin. Đối lập với điều đó, nếu như diễn viên tin kịch bản này cũng diễn giải được cảm giác tin tưởng này, như vậy người xem cũng sẽ tiếp nhận thiếp lập nhìn như không đáng tin đồng thời hòa nhập vào kịch bản.

Trên thực tế, có bao nhiêu người xem phim truyền hình tưởng rằng xạ hương sẽ làm cho không mang thai được, thì có bấy nhiêu người xem phim truyền hình cho rằng Cocacola sẽ giết tinh.

Không cần phải không tin.

Dung Quân Tiện xem kịch bản hồi lâu, ngáp một cái.

Điện thoại đặt bên cạnh bồn tắm lớn đổ chuông.

Dung Quân Tiện nhìn thoáng qua, là người đại diện Vu Tri Vụ gọi tới.

“Alo?” Dung Quân Tiện bật rảnh tay, hỏi: “Chuyện gì?”

“Là thế này, ngày mai cậu sẽ phải thử vai!” Người đại diện hỏi, “Chuẩn bị xong chưa?”

“Anh yên tâm.” Dung Quân Tiện nói, “Xử sự làm người tôi không được, diễn kịch còn không được hả?”

Vu Tri Vụ im lặng hồi lâu, lại cẩn thận từng li từng tí nói: “Ừm, ngày mai ngoại trừ cậu còn có người khác thử vai nhân vật Tăng Phàm này…”

“Ai vậy?”

“Minh tinh nhỏ, nói rồi cậu cũng không nhận ra.”

“Minh tinh nhỏ?! Tôi #$$%...%&…” Dung Quân Tiện thật sự tức điên lên, đôi môi hồng cũng phun ra lời ác độc nhất trên thế giới.

Muốn Dung Quân Tiện đi chụp quảng bá phim truyền hình còn phải thử vai đã rất rớt vị trí rồi, bây giờ thế mà còn phải cạnh tranh vào cương vị với nghệ sĩ tuyến mười tám?

“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ…” Vu Tri Vụ đã đoán trước được Dung Quân Tiện sẽ nổi giận, cũng không bất ngờ cho lắm, chỉ tiếp tục cẩn thận nói.

Hết cách rồi.

Showbiz là một cái vòng tròn có trí nhớ rất kém. Không có gì lạ khi một diễn viên giành được giải thưởng không đóng phim hai năm và một “Tiểu thịt tươi” mới ra mắt đứng tại vị trí ngang nhau.

Tiểu minh tinh cũng nhận thử vai “Tăng Phàm” đã đến bên ngoài phòng thử vai từ khá sớm, tán dóc với các diễn viên nhỏ khác. Cậu ta là một chàng trai trẻ có mái tóc hơi xoăn, khóe mắt có nốt ruồi nhỏ, tên là Dương Thụ Hi, dáng dấp có điểm đặc sắc, khóe miệng luôn mang theo nụ cười xấu xa, trông rất có sức hấp dẫn, nhưng lại bị nhà sản xuất cho rằng trông quá “tà”, không thích hợp diễn chính, chỉ có thể diễn tra nam, mỗi ngày trong phim truyền hình bị bạn thân nữ chính, bạn bè của nữ chính, thân thích của nữ chính và người qua đường chính nghĩa bạt tai lặp đi lặp lại. Bởi vậy, kiểu nhân vật như “Tăng Phàm”, có ý nghĩa trọng đại đối với cậu ta.

Dương Thụ Hi vô cùng vui vẻ, thậm chí có phần kiêu ngạo nói với mọi người: “Thế nào? Các cậu đều đến phỏng vấn vai phụ à? Chẳng lẽ chỉ có mình tôi đến thử vai nhân vật Tăng Phàm ư?”

Nghe câu nói này, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu cho lắm, nhưng vẫn lễ độ nói: “Ôi ~ hâm mộ cậu quá nha ~ ”

Đổi lại là có nam sinh ngồi ở góc, nãy giờ không nói gì chợt lên tiếng: “Nhân vật kia không phải đã quyết định là Dung Quân Tiện diễn sao?”

Ánh mắt của nhóm người đều rơi trên người cậu chàng trầm tĩnh nãy giờ không nói gì. Mắt cậu chàng này rất to, trên mặt còn có nét mập của trẻ con, nom rất trẻ, rụt rè, cũng không thích nói chuyện.

Nhưng mà, càng là người không thích nói chuyện, lời nói ra càng dễ được người khác tin.

“Dung Quân Tiện?” Mọi người bên cạnh càng kinh ngạc, “Không phải cậu ta là minh tinh điện ảnh mười sáu tuổi lấy giải Kim Mai hả? Sao lại đến đóng phim truyền hình?”

Lại có một diễn viên nhỏ tuổi cười nói: “Đúng á! Sao Dung Quân Tiện có thể suy bại tới mức giành nhân vật với Dương Thụ Hi?”

Dương Thụ Hi nghe lời này thì không thoải mái, cười mỉa nói: “Chuyện này cũng khó mà nói. Mỗi năm đều có người lấy được ảnh đế mà. Cậu ta lấy ảnh đế là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi? Theo tôi được biết, cậu ta đã hai năm không quay phim rồi nhỉ? Bây giờ cậu ta chịu đóng phim truyền hình, cũng chưa biết phim truyền hình có chịu để cậu diễn hay không đâu!”

—— “Nếu mỗi năm có người lấy ảnh đế, sao không thấy cậu đi lấy?” Một giọng nói vang lên sau lưng.

Mọi người lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn, lại thấy một người đàn ông đeo khẩu trang đứng ở sau lưng, trong tay xách một túi đeo vai, rất to, hình như bên trong đựng đồ rất nặng.

Cho dù đeo khẩu trang, chỉ nhìn cặp mắt kia, mọi người đều nhận ra đây là Dung Quân Tiện – người được sùng bái.

“A…” Mọi người chưa phát hiện lộ ra sắc mặt cực kỳ kinh ngạc.

Dung Quân Tiện chậm rì rì tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt kia —— đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Dung Quân Tiện, không ngờ đều kinh ngạc. Bản thân Dung Quân Tiện coi như là một loại ánh sáng khiến người khác khó mà xem nhẹ, nhưng là cái gì, cũng không nói được, nói cho cùng con người mà, là thứ không thể thật sự phát sáng.

Dung Quân Tiện liếc sang bên cạnh, đã thấy nhân viên công tác tới, mời Dung Quân Tiện và Dương Thụ Hi đi vào thử vai.

Lần này là vòng thử vai cuối cùng mang tính quyết định, khá long trọng, hai người đều muốn thay đổi trang phục diễn. Dung Quân Tiện lại lấy một đôi guốc gỗ Hải Đường trong túi ra, đồng thời giải thích nói: “Tôi biết nam phi phim cổ trang phải đi cái này, bởi vậy cố ý mang theo một đôi tới.”

Đạo diễn hơi kinh ngạc, nói: “Vậy cậu cũng thật tinh tế!”

Nói đoạn, Dung Quân Tiện hỏi Dương Thụ Hi: “Cậu mang theo không?”

Dương Thụ Hi khẽ giật mình: “Tôi… Tôi không có…”

“Không sao.” Dung Quân Tiện ngoài cười nhưng trong không cười, “Tôi cho cậu mượn.”

Vì vậy, Dương Thụ Hi vừa đi guốc gỗ vào, bước đi giống như chim cánh cụt, chưa được hai bước ngã “bịch” một phát, lại vì cậu ta quá cố lấy hình thể, lời thoại cũng nói không trôi chảy, ngược lại vì ngã đau, diễn khóc rất thật, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

Trái lại Dung Quân Tiện đã luyện bước chân ở trong nhà từ hai tháng trước. Cậu mặc trường bào đi guốc gỗ, như hoa sinh ra trên mặt đất lưu ly. Không cần mở miệng, đã là dáng vẻ của một mỹ nhân cổ phong, lúc rơi lệ cũng nội liễm, như khóc thảm khóc chiều tà.

Cuối cùng, đạo diễn vô cùng cảm động, cũng quyết định nhận Dương Thụ Hi.

Lúc Dung Quân Tiện biết được kết quả cũng ngớ ra: “Cái gì?”

Vẻ mặt đạo diễn xin lỗi giải thích với Dung Quân Tiện: “Là thế này, suy diễn của cậu rất tinh tế tỉ mỉ, diễn xuất của cậu ta rất xốc nổi —— thế nhưng đây là điều phim truyền hình cần. Phim truyền hình của chúng tôi chính là muốn xốc nổi, làm loạn kỹ năng diễn xuất!”

Dung Quân Tiện đóng phim nhiều năm, cũng không phải là lần đầu tiên bị từ chối, nhưng vẫn là lần đâu tiên nghe được lý do từ chối này.

Mang theo tin xấu, Dung Quân Tiện cô đơn trở về công ty quản lý. Vu Tri Vụ rất ít thấy Dung Quân Tiện uể oải như thế, động viên cậu: “Không sao! Không phải cậu không thích bộ phim này à?”

Dung Quân Tiện lại buồn bực nói: “Tôi không thích là một chuyện, ông ta từ chối tôi là một chuyện khác!”

Vu Tri Vụ động viên Dung Quân Tiện vài câu, lại nói: “Không sao, trước tiên cậu tới làm quen với quản lý PR mới hợp tác đi. Có lẽ anh ta có cách giúp cậu giành lại nhân vật này.”

“Quan hệ công chúng gì mà lợi hại thế?” Dung Quân Tiện nửa tin nửa ngờ.

Vu Tri Vụ mở cửa, mời vị quản lý quan hệ công chúng kia đi vào.

Vị PR này mặc âu phục, là người ăn mặc đẹp, dáng người rất cao gầy, có lẽ trên 185cm, bộ dáng nhìn rất lạnh lùng, giống như không quan tâm bất cứ điều gì.

“Đây là quản lý quan hệ công chúng Bạch Duy Minh.” Vu Tri Vụ giới thiệu nói.

Bạch Duy Minh khẽ gật đầu tỏ ý với Dung Quân Tiện: “Xin chào, Dung tiên sinh.”

“Xin chào, Bạch tiên sinh.” Dung Quân Tiện vừa bắt tay với anh, vừa quan sát anh, “Anh thật sự có cách để tôi lên diễn sao?”

Trong giọng nói là hoài nghi không hề che giấu.

Xưa nay Dung Quân Tiện nói chuyện như vậy, giọng điệu không hề che giấu.

Bạch Duy Minh hoàn toàn là loại hình tương phản với cậu. Giọng điệu của anh luôn luôn giống nhau như đúc, trầm tĩnh như nước hồ lặng gió, bạn căn bản không biết dưới đáy ẩn giấu điều gì.

“Có lẽ có thể, có lẽ không thể.” Bạch Duy Minh đáp, “Chủ yếu quyết định bởi tôi có thể lấy được bao nhiêu tiền thù lao.”

Dung Quân Tiện vừa nghe đã không thích: “Đây là vấn đề tiền bạc à?”

“Ừ. Là thế này, Dung tiên sinh.” Giọng điệu của Bạch Duy Minh không hề thay đổi, nghe ôn hòa, nhưng lại lạnh lùng, như là kiên nhẫn, nhưng lại giống như đùa cợt, “99% vấn đề trên thế giới đều là vấn đề tiền bạc.”

***

[1] gốc là: 综艺咖(zōngyìkā): từ “咖” trực tiếp dịch âm từ tiếng Mân Nam chỉ cách nói chuyện của nghệ sĩ trong chương trình tạp kỹ phù hợp với khẩu vị người xem.

[2] gốc là 耍大牌/ sái đại bài chỉ những ngôi sao tự cho mình là giỏi, xem thường đối phương, tự cao tự đại

[3] điểm pháo: nói lời không nên nói ở nơi công cộng

(guốc gỗ)