Chương 1: Người Thân Cuối Cùng

Tiếng khóc của đứa bé ở phòng bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Petunia, cô vội đặt cuốn nhật ký trên tay xuống, vô thức cất nó vào ngăn kéo của chiếc bàn gỗ xoan đào.

Petunia bước nhanh vào phòng, cô vừa mới mua chiếc nôi trẻ em nên khắp phòng lan tỏa mùi sơn thoang thoảng. Harry nằm đó khóc, tay chân quờ quạng, những giọt nước mắt lớn rơi từ khóe mắt. Cô thở dài, khéo léo cúi xuống ôm đứa trẻ vào lòng, dịu dàng dỗ dành.

Cho đến khi đứa trẻ trong tay dần chìm vào giấc ngủ, cô mới từ từ dựa vào chiếc ghế êm ái bên cạnh, đưa tay đong đưa chiếc nôi một cách vô thức.

Nếu một tháng trước, có ai đó nói với Petunia Evans rằng một sinh viên hàng đầu của trường Cao đẳng Trinity ở Cambridge bỏ học để làm người trông trẻ, thì Petunia chắc chắn sẽ nhìn anh ta một cách lạnh lùng rồi nói rằng bước sóng não của anh ta chắc chắn đã xuất hiện vấn đề không thể đảo ngược. Nhưng bây giờ, cô đang ngồi đây, đứa trẻ bên cạnh có thể là người thân duy nhất và cuối cùng của cô trên thế giới này.

Lúc nữ phù thủy mặc áo choàng màu xanh lục, đội mũ nhọn đến tìm cô, Petunia đang định đến nhà Dursley và Vernon để thảo luận về lễ đính hôn.

Petunia vẫn còn nhớ đêm trước một tháng, trời hơi se se lạnh, có vài luồng gió nhẹ thổi qua, trong lúc cô đang dọn phòng đã vô tình làm vỡ khung ảnh chụp chung của mình và Lily. Cô lấy bức ảnh ra, đang băn khoăn không biết có nên thử gửi một lá thư cho Lily hay không, dù con bé không định tham gia nhưng cô vẫn nên thông báo về buổi đính hôn của mình.

Tất nhiên, ý tưởng này chỉ lướt qua. Kể từ sau cái chết của vợ chồng Evans, họ không hề liên lạc với nhau, thậm chí Lily cũng không tham dự tang lễ của ba mẹ mình. Cô biết rõ trong đêm đó, có lẽ cô đã mất liên lạc với người thân cuối cùng trên thế giới này.

Sau đó giáo sư McGonagall, người mặc áo choàng phù thủy tự xưng là đến từ trường Hogwarts gõ cửa nhà, trao đứa bé trên tay cho cô rồi rằng Lily và chồng con bé – ông Potter đã hy sinh trong trận chiến với kẻ mà ai cũng biết là ai. Đứa trẻ mà cô đang giữ trên tay chính là cháu trai của cô, Harry Potter.

“Cô Evans, tuy rằng tôi rất xin lỗi, nhưng vì một lý do nào đó không thể nói, Harry phải ở bên cạnh cô cho đến khi trưởng thành.” Nữ phù thủy hơi ngẩng đầu, tuy giọng điệu thành khẩn nhưng vẫn khiến Petunia cảm thấy có chút không thoải mái. 

Đúng vậy, dù là chồng của Lily – ông Potter, hay người phụ nữ tự xưng là giáo sư trước mặt này đã cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng ngay từ đầu họ đã đặt cô vào vị trí của kẻ yếu thế. Cuộc trò chuyện này như thể họ nói văn bản trên sao Hỏa giống với văn bản Ai Cập cổ đại. Dù họ có giải thích hay không thì cô cũng không thể hiểu được. Tất cả những gì cô cần làm là nghe theo hướng dẫn của họ.

Và lần này, Petunia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ôm lấy Harry khỏi tay giáo sư.

“Vậy, Lily và những người khác…. đã hy sinh rồi sao?” Hai người liếc nhìn nhau, cô trầm mặc một lúc rồi mới hỏi.

Một tia buồn thoáng qua trong đôi mắt xanh lục bảo của người phụ nữ tên McGonagall, nhưng đã bị bà ấy nhanh chóng dập tắt: “Đúng vậy, em gái và em rể của cô chính là anh hùng.”

Anh hùng sao? Cô nhớ lại kỳ nghỉ hè năm thứ ba ở Hogwarts, Lily và cô đã có một cuộc cãi vã với nhau.

“Gryffindor đương nhiên là tốt nhất! Petunia, những người được xếp vào Gryffindor đều là những đứa trẻ dũng cảm!” Mái tóc đỏ của Lily rất giống ngọn lửa. Khi còn bé, Petunia đã thầm ghen tị rất nhiều lần, nhưng cô chưa từng nói lời nào, bởi vì bà Evans đã nói rằng cô là chị gái.

“Lily, chị không có vu khống Gryffindor.” Lúc này, cô cố gắng nói rõ ràng hơn: “Chị đã đọc cuốn sách của em rồi, cuốn sách này viết về lịch sử của trường Hogwarts. Trong đó có bốn nhà, vậy nên chị tin rằng bốn nhà này đều có thế mạnh riêng của họ, ngay cả Slytherin.”

Họ đã cãi nhau suốt kỳ nghỉ hè năm đó, lúc ấy cô ý thức được công lý của Lily quá mạnh mẽ, bộc phát như mái tóc đỏ của con bé vậy. Còn Petunia, tại sao cô lại cãi nhau với Lily về những chuyện tầm thường này, cô nghĩ tuổi trẻ ai cũng có một người trong lòng, và cô cũng giống như bao cô gái yêu thầm khác, không chấp nhận được việc có ai nói xấu sau lưng anh.

“Penny, chị nói như một Slytherin vậy!” Lily bắt đầu hét toáng lên. Bất cứ khi nào con bé không thuyết phục được Petunia đều sẽ làm như vậy. Theo ý kiến ​​của con bé, Slytherin có thể làm một tính từ, tất nhiên từ đó mang ý nghĩa xúc phạm.

Petunia không trả lời, cô không muốn tranh cãi với Lily vào lúc này.

Nhưng câu nói tiếp theo đã khiến mối quan hệ chị em của họ rạn nứt, mối quan hệ này vẫn chưa được hàn gắn hoàn toàn cho đến khi Lily qua đời.

“Ồ, điều kiện trước tiên của chị phải là một phù thủy nhỉ? Petunia.” Đôi mắt của Lily có màu xanh lục bảo, dưới ánh mặt trời tỏa nắng trông rất hấp dẫn, nhưng những gì con bé nói ra khiến Petunia hiểu rõ rằng cuối cùng mối quan hệ giữa hai chị em đã không thể quay lại.

“Điều kiện tiên quyết là chị phải là một phù thủy thuần huyết, chứ không phải xuất thân từ Muggle.” Cô nhớ mình lúc ấy đã lạnh lùng phản bác lại như thế, sau đó xoay người lên lầu trở về phòng.

Petunia hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, đã sáu bảy năm trôi qua nhưng ký ức vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô không thể nào tiêu tan được.

Sự xuất thần của cô chỉ diễn ra trong giây lát, ngay cả giáo sư McGonagall cũng không để ý đến.

“Vậy, còn kẻ đã giết họ thì sao?” Sau đó cô hỏi, hy vọng mình sẽ bình an vô sự khi nhận nuôi Harry.

Cô thấy rõ ràng trong màn đêm ấm áp này, vị phù thủy năm mươi tuổi đã rùng mình.

“A, hắn ta, hắn ta đã biến mất rồi.” Bên kia câu trả lời ngắn gọn, dường như bà ấy không muốn nói thêm.

Biến mất? Petunia mím môi, vậy thì có nghĩa là có thể sẽ trở lại, nhưng xem ra bà ấy không muốn tiết lộ thêm nữa, cuối cùng cô đưa ra yêu cầu: “Phép thuật của Harry khi còn nhỏ hay bị mất kiểm soát đúng không?” Giống như Lily vậy, con bé đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn vì không thể kiểm soát sức mạnh phép thuật của mình khi còn nhỏ.

Giờ đây cô không phải là bà Evans hiền lành, người có khả năng bảo vệ Harry hàng ngày để tránh cho cậu bé phát hiện mình khác với mọi người xung quanh.

Vị giáo sư phù thủy rõ ràng là ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Các pháp sư trẻ tuổi không thể kiểm soát được sức mạnh phép thuật của họ, đôi khi xảy ra bạo loạn phép thuật. Đây là lý do tại sao chúng tôi muốn họ học tại Hogwarts.”

Petunia gật đầu: “Vậy thì tôi hy vọng cô hoặc người phía sau của cô sẽ cung cấp cho tôi một lọ thuốc.” Cô nhìn hàng lông mày nhướng lên của giáo sư McGonagall, nhưng không nhân nhượng: “Đúng vậy, một loại lọ thuốc có thể khống chế được sức mạnh pháp thuật của Harry. “

Bà ấy không nói gì, chỉ đứng đó cẩn thận quan sát cô, dường như sợ cô sẽ làm chuyện gì đó gây bất lợi cho Harry.

Petunia không hề cảm động mà lạnh lùng giải thích sự thật: “Giáo sư McGonagall, năm nay tôi còn chưa đầy 22 tuổi. Tôi còn có cuộc sống riêng của mình, không phải sao?”

Giọng điệu của cuối cùng của cô đã khiến giáo sư McGonagall nhận ra rằng nếu mình như không đồng ý yêu cầu của cô, Petunia có thể sẽ ném đứa bé trong tay trở lại với bà ấy mà không cần phải đắn đo.

Giáo sư McGonagall miễn cưỡng gật đầu: “Sau khi làm xong, tôi cho những con cú gửi qua. Nếu có gì, cô cũng có thể nhờ những con cú trong kho của mình gửi thư cho tôi.”

Petunia nhận ra rằng có lẽ trong khi họ đang nói chuyện, vị phù thủy này đã sử dụng phép thuật để đưa một con cú vào nhà của mình một cách bất hợp pháp.

Cô chậm rãi gật đầu, kéo dài giọng, hơi nhướng mày: “Được rồi. Rõ ràng là tôi đang mong muốn gửi thư từ một cách bình thường. Nhưng tôi cũng biết rõ rằng điều này cũng giống như việc yêu cầu các phù thủy không sử dụng sức mạnh phép thuật chống lại người bình thường. Điều đó là không thể đúng không? “

Ngay lúc đó, giáo sư McGonagall đột nhiên cảm thấy người trước mặt có một cảm giác thân quen kỳ lạ.

Trong tháng tiếp theo sau khi nhận nuôi Harry, Petunia đã có một cuộc sống vô cùng lộn xộn. Mặc dù cô đã nói với Giáo sư McGonagall rằng mình vẫn có cuộc sống của riêng, nhưng không ai hiểu rõ bản thân hơn Petunia, có lẽ việc học của cô không thể hoàn thành xuất sắc được nữa. Ít nhất là cho đến khi Harry mười một tuổi, trước khi cậu bé đến trường học phép thuật, thì điều đó sẽ không thể xảy ra được.

Đêm đó cô đã dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng, hôm sau cô hẹn với Vernon cùng đi mua nôi và nhiều đồ dùng khác cho trẻ em. Dursley, vị hôn phu của cô, tự nhiên đến hỏi.

“Đây là con của Lily sao?” Vernon là một thanh niên cao lớn, ngoại hình không có gì nổi bật nhưng lại đối xử với Petunia rất tốt, hoặc là luôn cho rằng Petunia rất thông minh, anh ta cần cần một người vợ thông minh như thế.

“Vâng.” Petunia khẽ gật đầu, Harry nằm trong tay anh ta đang cố gắng đưa toàn bộ bàn tay của mình vào miệng.

“Vậy thì nó cũng là…..” Anh ta dừng lại, như thể đang cân nhắc xem nên sử dụng cách xưng hô lịch sự “phù thủy” hay từ “quái vật” mà anh ta thường gọi Lily khi còn nhỏ.

Petunia trả lời nhanh: “Đúng vậy, Harry cũng là một phù thủy.”

Vernon đứng dậy bắt đầu lo lắng đi tới đi lui, rõ ràng là tránh tầm mắt của Petunia: “Em định nhận nuôi nó à? Ý anh là, anh tình cờ biết một trại trẻ mồ côi, họ sẽ chăm sóc đứa trẻ này tốt thôi.” Anh ta nói vừa nhanh vừa gấp gáp, như thể sợ Petunia sẽ ngắt lời giữa chừng.

Đôi mắt nâu xám của Petunia bắt gặp đôi mắt xanh của Vernon, hai người đều nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt nhau.

“Xin lỗi, Vernon. Em phải giữ thằng bé bên cạnh mình.” Cô lắc đầu tiếc nuối. Bọn họ đều hiểu sự bất đồng này có ý nghĩa như thế nào đối với một nam một nữ sắp kết hôn.

“Này Petunia!” Giọng Vernon cất lên cao, dường như muốn đánh thức cô: “Còn việc học của em thì sao? Em sẽ sớm được nhận vào phòng thí nghiệm hóa học nổi tiếng nhất nước Anh! Trở thành một nhà nghiên cứu nữ đó.”Anh ta không thể quên ánh sáng trong đôi mắt nâu xám của Petunia khi cô trầm mê với khoa học. Anh ta không tin rằng Petunia có thể từ bỏ mọi thứ trong tầm tay vì đứa cháu vô danh này.

“Nó là cháu trai duy nhất của em.” Petunia thở dài, đi lên lầu đặt Harry vào nôi. Khi cô xuống cầu thang, Vernon đã đứng ở cổng vườn nhà Evans.

“Xin lỗi em.” Hình như anh ta có chút buồn bực, hai mắt đỏ hoe, lo lắng nhìn người phụ nữ bình tĩnh trước mặt.

“Em nên là người nói xin lỗi mới phải.” Petunia ôm anh ta, cô cũng đã đoán được Vernon sẽ lùi bước, rốt cuộc thì cũng là một người thường, bọn họ chỉ mong muốn có được một cuộc sống bình thường.

Nhìn theo bóng dáng cao lớn đi về biệt thự nhỏ đối diện, Petunia thở dài, ngồi xuống ghế sofa uống hồng trà.

Hồng trà đã nguội, nhưng lại khiến cô nhớ đến một người rất hợp với nhiệt độ này.

Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mộng xưa thời còn trẻ, là một đoạn tình cảm thầm thương trộm nhớ “chết ngắc” dù không có nguyên nhân gì đặc biệt, cô hoàn toàn có thể quên anh. Tuy nhiên, phải đến tận bây giờ, sau khi chia tay Vernon, cô mới nhận ra lòng mình bỗng thanh thản một chút, thư thái như không cần đeo mặt nạ lừa dối ai đó.

Chỉ một tháng trước, khi nói lời tạm biệt với giáo sư McGonagall, cô gần như thốt ra một câu, nhưng đã rất kiềm chế lại. Bà ấy là một Gryffindor, một Gryffindor giống như Lily. Có một vài vấn đề cô sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời thỏa đáng từ họ.

Thay vì để câu trả lời mơ hồ gây thêm phiền não cho mình, cô thà tránh câu hỏi ngay từ đầu còn hơn.

Hình như Harry đang ngủ rất ngon lành, khả năng thích nghi của cậu bé rất tốt. Petunia đang cầm cốc hồng trà nguội lạnh, cuối cùng mắt cô đau nhói, những giọt nước mắt cô đã chịu đựng bấy lâu nay lặng lẽ rơi xuống.

“Mấy người đều đi hết rồi, để lại một mình tôi ở đây.” Hai mắt cô mắt lưng tròng nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng ngẩng cao đầu.

“Còn anh, anh thế nào rồi?” Petunia nhắm mắt lại, cái tên đó giống như hình xăm, trào lên từ tận đáy lòng

Severus Snape.