Chương 1: Giam lỏng
Đêm đông tháng mười hai cực kỳ dài, tuyết trắng từ trong hoàng hôn rơi xuống, hơi nóng trong miệng thở ra, không khí lạnh nhân cơ hội chui vào khoang mũi.
Dưới ánh đèn đường tối tăm, mờ mờ ảo ảo có thể thấy được một loạt dấu chân đi xa, xuyên tạc kéo dài đến bờ sông.
Nước sông lạnh đến thấu xương, trên mặt băng dày, lúc này lại có thêm một cái lỗ thủng. Mà trên bờ, bày một đôi giày màu be sạch sẽ đến dị thường.
Giày tuyết rất sạch sẽ, cũng như sạnh như cuộc đời sạch sẽ của Đồng Thanh Duyệt.
Mặt trên, một tấm giấy dán viết chữ thanh tú, mà nội dung là: “Lục Tinh Trầm, tôi hận anh.”
Nước đá lạnh đến thấu xương nhưng vẫn chưa qua đỉnh đầu, cái loại này cảm giác hít thở không thông rốt cuộc cũng đã tới.
Đã đến lúc kết thúc rồi.
Lộ Tinh Trầm, tôi hận anh ……
Đau, đau âm ỉ.
Đầu Đồng Thanh Duyệt như bị vật cùn liên tục đánh tới nghiêm trọng, mỗi một cái đều đau muốn chết. Đáng sợ ở đây là, cái loại đau này không thể chịu đựng được càng ngày càng rõ.
Đột nhiên, cô lập tức ngồi thẳng dậy.
Rồi lại ở ngồi ngây ra trong phút chốc, cả người bởi vì đầu choáng váng mắt hoa mà ngã quỵ trở về.
Nơi này là…… Nơi nào?
Còn đang nằm mơ à?
Đồng Thanh Duyệt cố ý di chuyển tầm mắt, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Đây là một gian phòng nhìn qua khá cũ nát, không lớn, nhưng là lại bày đủ đồ nội thất kiểu cũ, thậm chí còn có một ít giá sắt cổ xưa, mặt trên bày đầy sách vở, nhìn qua cũng rất cũ.
Ghế sofa màu xanh tây tạng ở đầu giường bị thủng mấy cái lỗ, hoa văn đốm kiểu cũ; bên cạnh là một cái bàn làm việc bằng gỗ, phía trên bày một quyển sách trải ra, giống như bàn làm thời đại 90, ngăn kéo còn có khóa; trên đệm ghế bằng da ghế, hơi lõm xuống một dấu vết, hình như vừa nãy đã có người ngồi ở chỗ đó đọc sách.
Phía trên tầm mắt,quạt trần màu xanh nhạt đang chậm rãi chuyển động.
Má, lạnh quá.
Đầu của Đồng Thanh Duyệt lại đau lên, bởi vì cô phát hiện xung quanh rõ ràng là lạnh như vậy, nhưng mà cô lại mặc rất phong phanh, hơn nữa cũng không có cái chăn để đắp.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô còn nhớ vừa rồi, cô còn cầm một quyển tiểu thuyết trên tay, ngồi trên máy bay đọc say sưa. Sau đó, hình như máy bay gặp sự cố, là rơi máy bay.
Chẳng lẽ nói…… Nơi này là địa ngục?
Nghĩ vậy, Đồng Thanh Duyệt đột nhiên ho khan dữ dội, phổi như uống phải nướt ớt cay, theo ho kịch liệt mà càng thêm nóng rát, làm người ta hận không thể đem toàn bộ phổi đều ho ra.
“Cô ấy tỉnh rồi, mau! Mau gọi bác sĩ tới!”
Theo tiếng leng keng rung của chìa khóa mở ra bằng cửa sắt cũ nát, một tiểu nha đầu trẻ tuổi xuất hiện trong tâm mắt của Đồng Thanh Duyệt.
Bất quá chỉ dừng lại một lát, tiểu nha đầu liền nôn nóng xoay người chạy đi ra ngoài.
Đồng Thanh Duyệt cố gắng vươn tay ra, nhưng chỉ một động tác nhỏ thôi, cũng đã hao phí tất cả sức lực, trước mắt tối mù mịt hôn mê.
Trong ý thức mông lung, căn phòng chật hẹp tựa hồ chật ních người, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt làm cho người ta phát điên.
Đồng Thanh Duyệt theo bản năng bắt lấy bàn tay, rất lạnh. Chủ nhân của bàn tay không có tránh thoát, cũng không nắm lại, cứ như vậy khiến cô dứt khoát nắm chặt. Một lát sau, mu bàn tay bỗng dưng đâm đến đau, ngay sau đó có chất lỏng gì đó đang chậm rãi chảy vào, giống như là ở truyền nước biển.
Không biết có phải là đang cận kề cái chết không, Đồng Thanh Duyệt luôn cảm thấy có thể nghe được từng chút từng chứt âm thanh lưu động , như là tiếng tuần hoàn máu lưu động ào ạt.
“Tôi…… Đã chết rồi sao.”
Hô hấp yếu ớt, vào giờ phút này cũng đều trở thành những tạp âm cực to.
Đồng Thanh Duyệt chậm rãi mở mí mắt ra, trong tầm mắt mông lung có một vị bác sĩ áo trắng đang đứng.
Bác sĩ rất cao, rất gầy.
Lại hướng lên trên xem, hai tay bác sĩ đặt ở trong túi, trên cổ còn đeo ống nghe, bên trong áo trắng dài đó là một chiếc áo lên cao cổ, cổ thon dài;môi bác sĩ rất mỏng, cằm có vẻ có chút thanh tú, nhìn qua có vẻ khá lương thiện.
Nhưng mà, Đồng Thanh Duyệt lại đối diện với ánh mắt không hề độ ấm.
Một đôi mắt đẹp đến cực hạn, đuôi mắt cố tình hàm chứa vài phần trào phúng trong đó, đáy mắt tràn đầy âm lãnh.
Đồng Thanh Duyệt hít sâu một khí lạnh, ý thức dần dần thanh tỉnh.
Đây không phải mơ, cũng không phải địa ngục, càng không phải bệnh viện!
Vậy nơi này là nơi nào? Bác sĩ trẻ tuổi trước mắt này là ai? Tại sao đầu cô lại đau đến thế này? Cũng không nhớ được cái gì.
Đồng Thanh Duyệt đột nhiên ngồi dậy, đôi tay ôm lấy đầu, không hiểu sao cảm giác sợ hãi lại tập kích đến toàn thân khiến cô phát điên điên, tế bào trên cơ thể dường như mâu thuẫn với tên bác sĩ trẻ tuổi này .
Bỗng nhiên, một đôi tay mạnh mẽ từ trên cao đem cô gông cùm xiềng xích trụ lại.
“Đừng lộn xộn, máu sẽ chảy ngược.”
Âm thanh trong trẻo của bác sĩ trẻ tuổi này, không có bất kỳ ánh mắt gì có thể dao động tầm mắt xuyên qua kính viền bạc chiếu ra, toàn bộ quá trình bình tĩnh.
Đồng Thanh Duyệt nhìn chằm chằm anh ta, không khỏi sửng sốt.
Đây là diện mạo của em trai hàng xóm, nhưng mà lại có trang phục thành thục trái ngược, cả người lộ ra một hơi thở nguy hiểm, khó có thể tới gần.
Anh ta đẩy bánh xe trên kim tới, đôi mắt hơi rũ xuống, bình tĩnh nói: “Đồng Thanh Duyệt, cô muốn chết, thì cũng nên chết xa chút mới tốt.”
“Anh, anh biết tôi sao?”
“Loại thủ đoạn mất trí nhớ này chơi không vui đâu.”
“Anh là ai.”
“Tôi?” Bác sĩ trẻ tuổi cười nhẹ ra tiếng, đẩy mắt kính một chút, “Tôi là người thân nhất của A Trầm, cô sẽ không đến chết cũng chỉ nhớ rõ tên phế vật Lâm Mặc Nhiên kia đi?”
A Trầm? Lâm Mặc Nhiên?
Đồng Thanh Duyệt phát ngốc, cô nhìn lại hoàn cảnh trong căn phòng một lần nữa, trong đầu bỗng chốc hiện lên một đạo sét đánh giữa trời quang.
Xuyên thư?
Đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua khuôn mặt, dừng lại ở bên tai ôn nhu vuốt ve, sắc mắt Lục Tinh Trầm âm u, lạnh lẽo trong con ngươi đen kia dần dần ngưng kết thành băng, đây chính là mặt anh không ai không biết.
“Lục Tinh Trầm.” Ba chữ từ phát ra chạm rãi từ trong miệng Đồng Thanh Duyệt.
Trước mặt bác sĩ áo trắng là Lục Tinh Trầm, vậy cô là ai? Chim hoàng yến bị giam lỏng trong nguyên tác, Huy Thanh Duyệt? Nhưng tại sao Lục Tinh Trầm lại kêu cô là Đồng Thanh Duyệt?
Không đợi cô nghĩ lại, cằm bỗng nhiên bị người nắm, một khuôn mặt trắng và tuấn tú từ trên cao cúi xuống.
Lạnh lẽo trong con ngươi đen kia, ngược lại đổi thành khát vọng ủy khuất, đó là một loại ánh mắt bao hàm yêu thương cùng với chiếm hữu.
Lục Tinh Trầm lẩm bẩm ra tiếng: “Chỉ lúc này thôi, tôi chỉ cho em cơ hội lúc này thôi.”
Chợt, cằm mất đi kiềm chế, Lục Tinh Trầm cũng không hề quyến luyến rời khỏi phòng.
Cửa sắt đóng lại một lần nữa, chỉ còn lại cái đèn bàn ở đầu giường được chiếu sáng lên.
Đồng Thanh Duyệt liên tục hít sâu, tim cô đập cực nhanh, ngoại bỏ bởi khí áp bức nguy hiểm của Lục Tinh Trầm ra, chủ yếu nguyên nhân, chính là cái bản năng của cái thân thể này.
Loại sợ hãi này, xâm nhập sâu vào cốt tủy.
Đồng Thanh Duyệt khiến cho chính mình phải bình tĩnh lại, tự hỏi rốt cuộc đây có khải là mơ hay không, dù sao vừa mới xem xong cuốn tiểu thuyết này, cô làm cách vô lý nào cũng không thể hiểu được sao lại xuyên vào trong sách được, hơn nữa còn xuyên vào người trong lòng của tên phản diện bệnh hoạn, đầu quả tim huyết.
Trong nguyên tác, Lục Tinh Trầm và Huy Thanh Duyệt từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, tình cảm sâu nặng. Sau đó năm mười tuổi phân biệt ấy được hai nhà nhận nuôi, vẫn như cũ vẫn trở thành hàng xóm của nhau, thời gian thúc giục □□ hai người cùng nhau lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã.
Đáng tiếc, Huy Thanh Duyệt yêu một vị trúc mã trời giáng khác, là nam chính trong nguyên tác Lâm Mặc Nhiên.
Lục Tinh Trầm sớm đã nếm thầm tình cảm làm sao chịu buông tay, anh ta đối với Huy Thanh Duyệt thích giống như □□, cực kỳ trí mạng. (* mấy cái □□ raw nó có đó, không biết bị lỗi font hay như nào nữa nên Hy giữ nguyên nha.)
Huy Thanh Duyệt càng vì Lâm Mặc Nhiên mà hy sinh, hạt giống bệnh hoạn trong lòng của Lục Tinh Trầm cũng từ đó sinh trưởng nhanh chóng, cho đến khi cái loại thích này đã gần đến điên cuồng và bệnh hoạn, vẫn như cũ không chịu thu tay lại.
Sau khi trải qua một loạt chuyện này, Huy Thanh Duyệt cuối cùng cũng không chịu đựng được, mang theo ý hận ngập trời mà tự sát chết đi.
“Cho nên, mình đã xuyên vào trong quyển sách này, ngay cả cả tên lẫn họ thay thế thành đầu quả tim huyết của Lục Tinh Trầm? Trở thành chị gái trong căn phòng này hai năm?”
Đồng Thanh Duyệt đau đầu, xuyên vào cái gì không xuyên, mà hết lần này đến lần khác xuyên thành người phụ nữ mà vị phản diện bệnh hoạn kia thích!
Tuy rằng các chi tiết trong nguyên tác không đề cập, nhưng đối với vị phản diện bự siêu cấp này mà nói, uy hiếp duy nhất của anh ta chính là cô, sau khi cô chết, anh ta như nổi điên giận chó đánh mèo với nam chính, cuối cùng dẫn tới kết thúc BE.
Lúc đọc sách, Đồng Thanh Duyệt rất đau lòng cho nhân vật Lục Tinh Trầm này, nhưng bây giờ cô càng đau lòng cho chính mình.
Nhìn vật chất cũ kỹ xung quanh, Đồng Thanh Duyệt quyết định từ nơi quái quỷ này đi ra ngoài rồi nói sau, dù trong nguyên tác, Huy Thanh Duyệt vẫn luôn ở chỗ này, cuối cùng dẫn tới tinh thần thất thường, cho đến khi chết đi cũng không thể rời đi.
Lúc này, cửa lại truyền đến một trận tiếng chuông chìa khóa.
Một nữ sinh ăn mặc mộc mạc đi đến, trong tay cô ấy còn bưng chén thuốc đông y màu đen.
“Đồng, Đồng tiểu thư cô tỉnh rồi?” Nữ sinh có chút sợ hãi, né tránh ánh mắt đi lên trước, đôi tay mờ ảo run rẩy.
Mùi đắng của thuốc Đông y chui vào xoang mũi, Đồng Thanh Duyệt theo bản năng nhăn mày lại: “Đây là cái gì.”
“Dạ? Cái gì?” Tay nữ sinh lại là run lên, dường như phá vỡ trạng thái bình tĩnh của Đồng Thanh Duyệt.
Vừa buông bát thuốc Đồng y xuống , liền vội lui ra phía sau một bước.
“Đây là thuốc Đông y mà Lục tiên sinh dặn dò, có ích cho việc khôi phục bệnh của ngài, Lục tiên sinh dặn dò uống thuốc nhân lúc thuốc còn nóng, em liền mang cho ngài uống xong.”
Nữ sinh bưng chén thuốc lên, chén thuốc bốc hơi nóng từ từ lên, cách chén cũng có thể đem tay cô nóng đỏ bừng.
Thuốc nóng như vậy, nếu uống xong thì bị phỏng dạ dày à? Lục Tinh Trầm đây là bị điên rồi, nên mới có thể chọn cách này để trừng phạt cô đi.
Chén thuốc đưa đến bên miệng, Đồng Thanh Duyệt quay đầu: “Tôi không uống, trừ phi cô muốn bỏng chết tôi.”
Nghe vậy, mặt nữ sinh lập tức đầy hoảng loạn, bất thình lình rút tay về.
Lạch cạch.
Chén thuốc rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Đồng Thanh Duyệt liền dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, thấy sắc huyết trên mặt của nữ sinh liền rút đi, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm chén thuốc, sợ hãi như lâm vào đại địch.
“Thực sự xin lỗi, Đồng tiểu thư thực sự xin lỗi,em thật sự không cố ý, là Lục tiên sinh anh ấy dặn dò em muốn em cho ngài uống, em thật sự không cố ý.”
“Cô hoảng cái gì.”
Đồng Thanh Duyệt chậm rãi khôi phục khí lực, theo đó ý liền bảo nữ sinh hãy đi ra đóng cửa lại, cô có chuyện muốn hỏi.
Hình như nữ sinh rất kiêng kị với Lục Tinh Trầm, đối với câu hỏi của Đồng Thanh Duyệt, hiển nhiên tính cách của người đàn ông trẻ tuổi tương phản mãnh liệt kia mới đáng sợ hơn.
“Cô tên là gì.” Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, Đồng Thanh Duyệt mới thấp giọng dò hỏi.
“Em, em tên là Tiểu Chi, là Lục tiên sinh mời giúp việc ở nhà đến.” Tiểu Chi cúi đầu, âm thanh càng lúc càng nhỏ, “Lục tiên sinh nói chỉ cần dựa theo yêu cầu của cô, chăm sóc cô thật tốt , sẽ cho em rất nhiều tiền.”
Đồng Thanh Duyệt hơi thu hồi tầm mắt, cô chỉ hỏi cái tên thôi, mà đối phương liền thẳng thắn đáp lại nhiều như vậy, rõ ràng là có ẩn ý khác.
Huống chi, lấy hành động vừa rồi của Lục Tinh Trầm mà nói, “chăm sóc” trong miệng của anh ta làm sao có thể là “chăm sóc” bình thường được.
Sau đó, Đồng Thanh Duyệt dễ dàng hiểu rõ thêm tình huống trước mắt một chút, ý thức được thời điểm hiện tại đang nằm trong đoạn nào của nguyên tác, trong lòng không khỏi phiền muộn.
Sau khi đuổi Tiểu Chi, Đồng Thanh Duyệt liền nằm ở trên giường, lẳng lặng treo từng chút từng chút.
Thời gian trong bầu không khí yên tĩnh vô cùng thong thả, tất cả mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng, bất kỳ âm thanh nào cũng có vẻ đột ngột mẫn cảm.
Bỗng nhiên, cửa phòng lại bị người mở ra lần nữa, tiếng bước chân không nhanh không chậm từ xa đến gần.
Đồng Thanh Duyệt nghiêng người mà ngủ, âm thầm nắm chặt chăn, nín thở ngưng thần.
Sau lưng truyền đến một trận động tĩnh, phía sau mép giường cũng bị áp xuống, một cánh tay từ trên eo cô dò thăm, giống như mèo nhỏ ôm cô vào trong ngực.
Hơi thở lạnh lẽo lướt qua, đó là một hơi thở cổ độc nguy hiểm thuộc về Lục Tinh Trầm.