Chương 1
Editor: Nguyệt
“Ariel!!! Không!!!!”
Trơ mắt nhìn chiếc cơ giáp màu lam đậm cách đó không xa bị phi thuyền của quân mai phục dùng chủ pháo bắn phá, vỡ thành từng mảnh nhỏ, Chung Thịnh đau đớn gào lên cái tên vẫn giấu sâu trong lòng.
Không phải trưởng quan, không phải ngài thiếu tướng, mà là Ariel.
Là người anh thầm mến nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nói ra – Ariel.
Hai mắt Chung Thịnh đong đầy nước mắt, trái tim đau nhức tưởng như khiến anh hận không thể chết đi.
Tại sao?
Rốt cuộc là tại sao?
Tại sao ở nơi tiểu thư Elenna hẹn bọn họ lại có quân địch mai phục?
Chung Thịnh không hiểu, rõ ràng tiểu thư Elenna là vị hôn thê của Ariel, chẳng mấy nữa mà hai người sẽ kết hôn, vậy vì sao cô ấy lại bán đứng Ariel?
Chung Thịnh hận. Anh hận Elenna, đã có được người đàn ông hoàn mỹ nhất trên thế giới, vậy mà lại phản bội. Đó là người đàn ông anh muốn cũng không được, mà cũng không dám muốn. Đó là quan chỉ huy trẻ tuổi nhất liên bang. Một người tài năng ngút trời như thế, không ngã xuống nơi chiến trường, lại chết vì âm mưu quỷ kế thế này, đây là một sự sỉ nhục không cách nào hình dung được!!!
Muốn mà không được, có được lại không quý trọng. Giờ phút này, Chung Thịnh vô cùng hối hận. Nếu anh phát hiện ra quỷ kế của Elenna, nếu anh thành thật bày tỏ lòng mình, có khi nào … mọi chuyện sẽ khác không?
Nếu … Nếu có “nếu” ….
Chung Thịnh vô lực che lại hai mắt, từng giọt nước mắt theo kẽ tay tràn ra, rơi lên bàn điều khiển. Không có sự điều khiển của chủ nhân, chiếc cơ giáp đầy mình thương tích nay cứ thế đứng lặng yên.
Chiếc cơ giáp đột nhiên dừng công kích làm địch nhân vây công nó chần chờ trong giây lát. Chiếc cơ giáp hai màu đỏ đen xen nhau này dưới tình thế bị năm cơ giáp bao vây mà vẫn xử lý được hai trong số đó. Tuy nó đã mất đi gần như một nửa động lực, nhưng ba chiếc cơ giáp còn lại vẫn không dám coi thường.
Tình hình chiến đấu đột ngột thay đổi, cho dù không hiểu hành động của chiếc cơ giáp này, nhưng một giây sau, ba cơ giáp còn lại đồng thời mở hệ thống vũ khí quang năng.
Ba cột sáng chói mắt hiện lên, chiếc cơ giáp hai màu đỏ đen bị nổ thành mảnh nhỏ. Chung Thịnh chỉ cảm thấy có ngón lửa nóng rực nuốt chửng lấy mình trong nháy mắt …
Ariel, tôi đến đây …
o0o
“Chung Thịnh, Chung Thịnh, dậy mau! Nhanh lên! Muộn rồi đấy, hôm nay là ngày đi học cuối cùng. Dậy nhanh lên!” – Có tiếng nói cứ sa sả truyền vào tai anh.
Chung Thịnh chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy một mảng mơ hồ. Anh dùng sức chớp chớp, khóe mắt tràn ra vài giọt nước làm tầm nhìn dần rõ hơn.
Trên trần nhà là những hoa văn anh đã nhìn ngắm vô số lần. Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, trên bức tường bên cạnh dán một tờ poster chiêu sinh rất lớn của trường quân đội Đệ Nhất.
Ngón tay giật giật, sờ soạng xuống khe hở giữa ván giường và tường, ở nơi đã sờ đến biết bao lần, anh chạm đến cái lỗ nhỏ mà mình đào ra mỗi lúc nhàm chán.
“Chung Thịnh, cậu nghĩ gì đấy? Nhanh lên.” Một cái đầu bù xù đột nhiên xuất hiện trước mắt anh, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn anh.
“Cậu không định đi muộn thật chứ? Cậu là học trò mà ông già kia tâm đắc nhất, ba năm trời chưa từng đi muộn về sớm. Muốn phá lệ vào ngày cuối cùng hả?”
Chung Thịnh ngơ ngác nhìn gương mặt có phần xanh xao trước mắt, môi giật giật: “Hạng Phi?”
“Tớ đây. Này, cậu sao thế?” – Chú ý tới vẻ giật mình của Chung Thịnh, thanh niên kia không được tự nhiên sờ sờ mặt mình – “Trên mặt tớ có gì sao?”
“Sao cậu …” lại ở đây?
Cổ họng Chung Thịnh khô rát. Anh nhìn Hạng Phi trước mắt, có cảm giác như mình đang mơ.
Đích thật là Hạng Phi, người bạn tốt nhất của anh, thuộc bộ tham mưu quân khu V. Đáng ra cậu ấy phải ở sở chỉ huy của quân khu V chứ sao lại ở đây?
“Sao cái gì? Chung Thịnh, hôm nay cậu làm sao vậy?” – Hạng Phi thấy Chung Thịnh là lạ mà khó hiểu.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, mặt cậu lập tức biến sắc. Cậu kéo Chung Thịnh ra khỏi giường, cầm bộ quần áo để bên cạnh ném lên mặt anh, gào lên: “Đừng có lằng nhằng nữa, thay quần áo mau lên. Hôm nay là tiết học cuối cùng của ông già ấy. Hôm qua ông ấy còn cố ý nhấn mạnh là nếu hôm nay ai đến muộn thì sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết đấy!”
Lúc nói đến ‘sống không bằng chết”, cậu còn rùng mình một cái, rõ ràng là rất có kinh nghiệm với hậu quả của những lời này.
Phì.
Chung Thịnh không nhịn được bật cười. Năm đó, lúc Hạng Phi vừa vào học, bởi vì nghịch ngợm mà không ít lần cậu bị các thầy cô dạy dỗ, sau đấy mỗi lần gặp các thầy cô đều như chuột thấy mèo vậy.
“Còn cười! Còn cười!” Hạng Phi bị Chung Thịnh cười thẹn đến đỏ cả mặt. Cậu tóm cổ Chung Thịnh dùng sức lắc lấy lắc để: “Cười nữa là cả hai chúng ta đều bị muộn, cho cậu nếm thử sự lợi hại của các thầy cô!!!”
“Được, được, tớ không cười.” Chung Thịnh vội nghiêm mặt, nhảy từ trên giường xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ thấy vẫn còn thời gian thì đi vào phòng tắm.
Dấp nước lên mặt, dùng sức lau một hồi. Nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ trong gương, Chung Thịnh bắt đầu ngẩn người. Dưới cái đầu tóc nâu ngắn lộn xộn do mới tỉnh ngủ là đôi mày kiếm dày rậm, cặp mắt ưng sắc bén mang vài phần thành thục không phù hợp với tuổi tác, sống mũi cao thẳng, môi dày, khuôn mặt hơi có vẻ lạnh lùng đã bớt dần nét ngây ngô của tuổi niên thiếu.
Chung Thịnh cúi đầu, trên cánh tay màu lúa mạch dính đầy những giọt nước. Anh đưa tay sờ mặt mình, người trong gương cũng làm ra động tác y hệt.
“Mười tám tuổi … sao?” – Chung Thịnh lẩm bẩm, nhìn người trong gương mà có chút mờ mịt.
Anh đã chết, chuyện này không thể nghi ngờ. Dưới tình huống như vậy, anh không có khả năng còn sống. Nhưng lúc này đây anh lại đang sống sờ sờ. Chẳng lẽ những tháng ngày đã qua đó đều chỉ là một giấc mơ?
“Ariel …” Vô thức gọi cái tên ẩn sâu trong lòng, hình ảnh chiếc cơ giáp màu lam đậm bị những chùm sáng trắng xé thành mảnh nhỏ dồn dập ùa về trong trí óc.
Cơn đau như bị xé rách truyền từ ngực đến làm anh run rẩy toàn thân. Cho dù là mộng, cái tên đó sớm đã khắc vào nơi sâu thẳm nhất trái tim anh.
Tỉnh ngộ lại từ trong bi thương, bên tai nghe tiếng réo tràn đầy sức sống của Hạng Phi, Chung Thịnh cong khóe môi cười cười. Khuôn mặt lạnh lùng nháy mắt bị ý cười hòa tan.
Ariel! Hiện tại Ariel còn sống!
Anh nhìn người trong gương cũng lộ ra vẻ tươi cười, tay nắm thật chặt.
Sống lại là thêm một cơ hội nữa. Ta sẽ không bỏ qua!
“A a a a! Chung Thịnh, chúng ta chết chắc rồi, thật sự chết chắc rồi!” – Tiếng Hạng Phi nghe cứ như một con gà trống sắp bị treo cổ.
Chung Thịnh không chịu nổi sự quấy rầy của cậu, cuối cùng mở cửa, đồng thời, tay mắt lanh lẹ cản lại nắm tay đương nện xuống không kịp thu thế của Hạng Phi.
“Mặc quần áo, xuất phát.” Không đợi Hạng Phi mở miệng, Chung Thịnh đã mỉm cười chặn họng cậu.
“Bây giờ xuất phát nhất định là không bắt được xe rồi …” – Hạng Phi mang vẻ mặt cầu xin, nói nhỏ.
“Tớ có cách.” Chung Thịnh nhướn mày, cười cười, mặc quần áo vận động rồi lôi kéo Hạng Phi ra ngoài.
Hạng Phi bất đắc dĩ nhún vai. Thôi quên đi, anh bạn này của cậu đã nói là có cách thì nhất định sẽ có cách. Mà cho dù cậu ta bảo hết cách thì cũng đành phải chấp nhận vậy thôi, đằng nào thì xe bus đã đi rồi, giờ nói gì cũng không kịp.
Hỏi cậu tại sao không đi trước ư? Đùa à, cậu và Chung Thịnh quen nhau mười mấy năm trời, sao có thể chỉ vì tránh bị một ông thầy trừng phạt mà bỏ mặc anh em được.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu! Đây chính là lời thề của hai người khi kết làm anh em ở hậu viện trại trẻ mồ hôi năm đó.
Ủ rũ đi tháng máy từ tầng hai mươi tám xuống, Hạng Phi vừa lúc thấy được cách đó xa xa là chiếc xe bus huyền phù biến mất ở cuối đường hầm.
Nơi bọn họ ở là khu nhà phúc lợi chính chủ cấp cho trẻ em mồ côi không nơi nương tựa, cách nội thành rất xa. Ở nơi thế này, cách nhanh nhất để đến trường học của họ chính là cái xe bus bình thường kia, nếu bỏ lỡ thì phải chờ một giờ sau mới có chuyến khác. Nhưng từ giờ cho đến lúc vào học chỉ còn chưa đầy một tiếng, nói cách khác, hai người chắc chắn bị muộn rồi.