Chương 1: Lên xe rồi còn xuống được không
Đáng ra phải bệnh chết lại tựa như sống nhăn hai hàm răng, trừ việc cái trán có chút ong ong, cái đầu có hơi choáng váng, Bạch Tiểu Trúc giờ phút này toàn thân sảng khoái, hoàn toàn không có đau đớn do bệnh tật hành hạ. Vừa mở mắt ra, cậu phát hiện đây không phải bệnh viện mà là một gian phòng cổ kính.
Có một thiếu niên mặc áo gấm màu lam, dung nhan diễm lệ đẩy cửa, lắc lư vòng eo thon chậm rãi đi đến mép giường cậu. Gã hất cằm lên, từ trên cao nhìn xuống Bạch Tiểu Trúc, nói: “Đến hầu hạ trong Phủ Thái tử, có thể gặp bao nhiêu tướng sĩ và cả Vũ Dũng Vương, cơ hội hiếm như vậy sao ngươi còn ngủ ở đây!? Mọi người đều đã tập trung đông đủ, nếu không phải Hà mụ mụ cứ một hai đòi ta tới kêu ngươi, bọn ta đã sớm đi rồi. Ngươi dậy trễ thì tự chịu trách nhiệm đi chứ, đừng có liên luỵ tới bọn ta.”
Bạch Tiểu Trúc choáng váng, trên đầu đầy dấu chấm hỏi, mà cũng hiểu được đại khái là mình đã xuyên không. Nghe thấy chất giọng thiếu niên có chút lạ tai, cậu không đáp lại ngay mà nỗ lực tìm kiếm ký ức, chỉ nhớ rõ chủ nhân cơ thể cực kỳ coi trọng chuyến đi này, nhưng lí do vì sao thì lại quên.
Cậu dựa theo ký ức tìm được quần áo mà nguyên thân đã chuẩn bị sẵn, lại phát hiện ra nó là một bộ đồ rực rỡ hoa hoè. Bạch Tiểu Trúc nhíu nhíu mày, gian nan lắm mới lôi từ trong rương ra trang phục trông có chút giản dị, thay đồ xong thì đi theo thiếu niên.
Ba chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ở ven đường, bên cạnh là một thím dáng người mập mạp đang đứng chờ bọn họ. Bạch Tiểu Trúc vừa thấy vị này, trong đầu lập tức nghĩ ra đây chính là Hà mụ mụ mà thiếu niên vẫn luôn nhắc tới.
Hà mụ mụ thấy Bạch Tiểu Trúc liền tươi cười kéo cậu lên xe, cũng yêu kiều mà quở trách: “Ai nha, sao ngươi lại chậm trễ thế? Biết lần này đi gặp Thái tử và tướng quân lại còn chẳng chịu trang điểm lên?” Dừng một chút, Hà mụ mụ nói tiếp: “Nhưng như vậy cũng được, Tiểu Trúc nhà ta xinh đẹp hơn người, tuỳ ngươi thôi.”
Bạch Tiểu Trúc mặt đầy hoang mang bước lên xe. Trên đó đã có bốn thiếu niên trang điểm lộng lẫy ngồi sẵn, cậu chợt nhớ ra rốt cuộc khát khao tột cùng của chủ nhân thân thể này là gì!
Cơ thể cậu xuyên vào, té ra là của một non kỹ Khê Lan Viện.
Cái gọi non kỹ, chính là xử nam xử nữ chuyên phục vụ cho những vị khách thích lấy đi lần đầu tiên của người ta. Mà chuyến đi này là do đích thân Thái tử khâm chỉ, lệnh cho người tuyển chọn trong mấy chục cái thanh lâu, kỹ viện. Khê Lan Viện sở hữu non kỹ với nhan sắc bậc nhất, còn có rất nhiều danh kỹ hoa khôi, liền được đưa tới hầu hạ trấn tây Đại tướng quân cùng tướng sĩ thuộc hạ toàn thắng trở về.
Trấn tây Đại tướng quân là ai?
Tựa như thần nhân!
Trong vòng hai năm, trấn tây Đại tướng quân Dương Chấn Uy dũng mãnh thiện chiến rốt cuộc cũng công hãm được Tây Lam Quốc cứng đầu, đánh cho bọn họ hoàn toàn nể phục, từ nay cúi mình xưng tôi. Đương kim hoàng thượng mừng rỡ, mấy ngày trước thân chinh rời kinh thành ba mươi dặm chào đón, hơn nữa thưởng to, cho Dương Chấn Uy kế thừa chức vị Vũ Dũng Vương, tặng đất đai vạn mẫu, hoàng kim ngàn lượng.
Nhân vật như vậy, quả thực chính là thần tượng quốc dân! Nguyên thân cũng không ngoại lệ, cậu ta tích cực tham gia tuyển chọn, dựa vào dung mạo xuất sắc rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy thần tượng đêm nay!
Bạch Tiểu Trúc nhìn những nam kỹ xinh đẹp cùng xe, bọn họ đều một vẻ mặt háo hức mong chờ; lại cúi đầu nhìn đôi tay mình: mảnh mai, trắng nõn. Tưởng tượng đối tượng sắp tới mình phải phản kháng chính là Vũ Dũng Vương cùng những thuộc hạ đã tùng ra chiến trường, từng giết qua người, thật sự cậu không nén nổi bi đát.
Non kỹ là phải làm gì, còn không phải là xxx sao.
Nhưng hiện tại đã bước lên xe, Bạch Tiểu Trúc nhìn xung quanh chỉ thấy thùng xe kín mít, nghiêm túc suy nghĩ làm sao để nhảy xuống mà chạy trốn đây.