Chương 1: Mở đầu
Hắn bước vào tửu lâu, cừu bào màu trắng hơi rung lên, mang theo chút tuyết trắng của mùa xuân.
Có người ở trong tửu lâu chờ hắn, vừa thấy hắn tiến vào, người nọ vội vàng đứng dậy cười vui vẻ
- Thơm quá!
Hắn ngửi thấy mùi thơm trên bàn rượu
Mùi rượu kia rất kỳ lạ, so với quỳnh tương ngọc tửu trong cung hắn thường uống thì còn thơm hơn.
- Vương gia, đây là rượu mơ xanh thảo dân tự làm, cố ý mang đến cho vương gia thử đầu tiên. Người kia khom lưng trả lời.
- Rượu mơ xanh?
Hắn nhướng mày:
- À! Ta biết, thường thấy đám nữ nhân ăn mơ, cho thêm đường và muối ăn khá ngon. Nhưng rượu mơ thì ta chưa từng thấy qua.
- Thời tiết kinh thành giá lạnh, loại trái cây này quả thực không dễ thấy, nhưng nhà cũ của ta ở Xương Châu, khắp rừng núi đều là mơ.
- Xương Châu? Cái tên này khiến hắn hơi biến sắc
- Vương gia từng đến Xương Châu sao? Đối phương để ý thấy hắn khác lạ thì hỏi thử
- Đương nhiên là từng đến… hắn ngừng lại một chút, hơi nghĩ nghĩ rồi đáp: – nhà dì ta ở Xương Châu
- Ồ! Thật trùng hợp! Không biết Vương gia có hứng thú về lại Xương Châu chơi? Tháng sau thảo dân có chuyện buôn bán cần về đó, Vương Gia hay là cũng đi đi.
- Ta đã nhiều năm không tới đó… Hắn bỗng nhiên thở dài: – Ta sợ nơi đó…
- Sao vậy? Đối phương kinh ngạc: – Sao Vương gia lại nói vậy?
- Đình Phong, chúng ta quen nhau đã mấy năm, ta vẫn coi ngươi là tri kỷ, có một số việc cũng không ngại nói cho ngươi.
Hắn quyết định nói tâm sự của mình:
- Ta sợ Xương Châu vì nơi đó có… vị hôn thê của ta…
- Cái gì? Đối phương phì cười: – Thật tò mò quá đi.
- Vị hôn thê của ta là nữ nhi của dì ta, biểu muội ta
- Chẳng lẽ tính tình của Nam kính vương phi tương lai không tốt nên Nam Kính Vương gia mới sợ hãi như thế.
- Ta không biết tính tình nàng như thế nào. Ta đã nhiều năm chưa gặp lại nàng…
Diện mạo của biểu muội đó hắn chỉ nhớ rất mơ hồ, nhưng cũng biết là nàng rất đẹp.
- Thế sao Vương gia lại sợ nàng?
- Không phải ta sợ nàng ấy mà là ta sợ hôn ước này.
- Là không muốn kết hôn đi?
Đối phương nói ra đáp án thực sự trong lòng hắn.
- Thế Vương gia từ hôn là được. Thứ cho dân nói thẳng, Vương gia thân là chất nhi của đương kim Thánh Thượng, được Thái hậu một tay nuôi lớn, hưởng hết sự sủng ái. Trên đời này còn có chuyện ngài không thể làm sao?
- Ta không muốn nhà dì nghĩ rằng ta ỷ thế hiếp người. Hắn lắc đầu: – Hơn nữa lúc gia mẫu còn tại thế, thân tình của lão nhân gia và dì rất tốt. Việc hôn nhân này lão nhân gia đính ước cho ta… nay bà qua đời chưa được bao lâu, ta đã từ hôn thì quả thật là rất bạc tình…
- Thứ cho thảo dân lắm miệng, vì sao Vương gia không muốn thành thân cùng biểu muội.
- Ta cũng không nói rõ được, chỉ biết từ bé đến giờ ta luôn coi nàng là muội muội. Ta không thể để muội muội thành thê tử… hoặc có lẽ… ta chờ mong một duyên phận khác thật mãnh liệt… chưa gì đã bị hôn sự đó quấn quanh, chung quy trong lòng sẽ luôn thấy không cam lòng.
- Vương gia không hổ là người đọc đủ thứ thi thư, ý nghĩ quả nhiên không giống người thường. Đối phương cười.
- Con người của ta quả thực thích ảo tưởng, không thực tế. Hắn tự giễu: – với chuyện hôn nhân cũng như vậy…
- Nếu từ hôn Vương gia sẽ không hối hận sao?
- Từ nhỏ đến lớn, phàm là chuyện đã làm thì sẽ không hối hận
- Cho nên chuyện Vương gia đang buồn phiền chính là không biết nên làm thế nào để mở miệng từ hôn??
- Đúng.
- Thế thì có gì khó? Đối phương tỏ vẻ thần bí: – Nếu Vương gia tin thảo dân thì để thảo dân giải quyết cho
- Ngươi?! Hắn ngẩn ra: – Sao ngươi làm thay ta được?
- Việc này Vương gia không cần hỏi nhiều, tóm lại, tháng sau thảo dân sẽ đi Xương Châu, sẽ giúp Vương gia từ hôn một cách thỏa đáng là được.
Để hắn ta từ hôn thay ?
Tuy rằng Hoa Đình Phong là nhân vật truyền kì chốn kinh thành, trên đời không có chuyện gì hắn không làm được, nhưng việc này thì… nếu phó thác cho hắn thì trong lòng cũng có vài phần do dự…
- Vương gia, chúng ta quen biết đã nhiều năm, Đình Phong đã bao giờ thất hứa chưa? Đối phương quan sát được sự do dự của hắn.
- Không phải ta nghi ngờ ngươi mà chỉ là cảm thấy chuyện này quá khó khăn mà thôi…
- Yên tâm, Vương gia, Đình Phong hứa với ngài, không những sẽ từ hôn thuận lợi mà còn không để nhà dì hận ngài
- Cái này có vẻ khó tin. Hắn mỉm cười: – Nhưng đề nghị của ngươi thì bổn vương lại vô cùng động tâm.
- Nếu Vương gia thật sự tin ta, xin ngài đem ngọc bội tùy thân gia cho ta. Hoa Đình Phong nói: – Để nhà dì ngài tin rằng ta được sự cho phép của ngài
Ánh mắt sắc bén của hắn bỗng đảo qua, âm thầm đánh giá Hoa Đình Phong.
Từ nhỏ đến lớn, những người bên cạnh chủ động giúp hắn có rất nhiều, nhưng nhưng đều giúp vì có mục đích riêng. Nhưng Hoa Đình Phong lại không như vậy, lần nào giúp hắn cũng chẳng vì mục đích gì
Hắn vẫn chờ Hoa Đình Phong mong báo đắp, nhưng đối phương vẫn luôn án binh bất động, tựa như mọi thứ hắn làm đều xuất phát từ tình bạn vô tư.
Là hắn đa tâm sao? Nhưng vì sao hắn luôn cảm thấy trong lòng tiểu tử này cất dấu một bí mật, trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn, lấy lòng hắn, đều là vì bí mật đó.
Hắn, Mục Triển, là Nam kính vương quyền cao chức trọng. Đối diện hắn là Hoa Đình Phong là phú thương chốn kinh thành, trọng tài khinh nghĩa. Theo lý thuyết, bọn họ vốn chẳng có cái gì là tình bạn thuần khiết cả.
Nhưng mà, trước khi đối phương chưa lộ ra tâm cơ thì hắn cũng chẳng muốn truy cứu. Dù sao Hoa Đình Phong cũng là kẻ thức thời, cùng hắn một chỗ bàn luận chuyện cầm, kỳ, thi, họa, cùng phẩm rượu, bàn chuyện thiên hạ
- Đình Phong, ngươi giúp bổn vương chuyện lớn như vậy, muốn bổn vương báo đáp ngươi thế nào đây? Hắn thử hỏi.
- Vương gia có thể đến Trọng Châu xem thử. Hoa Đình Phong từ tốn đáp.
- Trọng Châu? Hắn ngẩn ra, không hiểu ý gì.
- Phong cảnh Trọng Châu như tranh vẽ, mùa xuân đã đến, không bằng Vương gia đến đó một chuyến, nhân tiện cũng giúp thảo dân từ hôn.
Mục Triển không khỏi ngạc nhiên:
- Cũng giúp ngươi… từ hôn?
- Đúng vậy, thảo dân vừa lúc cũng có cùng mối lo với Vương gia.
- Thế là thế nào? Mục Triển có hứng hỏi: – Nói nghe một chút xem bổn vương nên giúp ngươi thế nào.
- Ai! Năm đó thảo dân vừa mới lập nghiệp từng được một vị họ Vương ở Trọng Châu giúp đỡ. Vương gia nhìn trúng thảo dân, một lòng muốn thảo dân thành hiền tế của người… Đáng tiếc thảo dân thật sự không có cảm giác gì với tiểu thư họ Vương đó. Nhưng năm đó từng chịu ân của người, sợ người khác nghĩ ta là kẻ vong ân nên vẫn không đành lòng cự tuyệt……
- Thì ra chúng ta là đồng bệnh tương lên.
Không biết đối phương có lừa hắn hay không, nhưng đáp án này cũng rất lưu loát, tạm thời có thể cho qua.
Mục Triển nói:
- Được! Ta thay ngươi đến Trọng Châu một chuyến. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, trao đổi như thế cũng đỡ xấu hổ hơn.
- Quả thực có một số việc, đương sự không tiện mở miệng, đổi lại là một người khác đi nói thì thoải mái hơn rất nhiều. Hoa Đình Phong phụ họa.
Hai nam tử nhìn nhau cười. Hương rượu mơ tỏa ra thơm ngát, hai người dường như giải được nỗi sầu, nâng chén đối ẩm thật vui vẻ.