Chương 1: Tiền thân [1]

“Tử Như, nếu nàng không là tiên, ta cũng không phải thần, chỉ là người phàn tục trần gian, không còn thân thiên niên bất tử, không có dáng vẻ vạn năm bất biến, nàng có quay đầu lại nhìn ta một lần? cũng không dễ dàng đẩy ta ra không?”

Đây là câu sau cùng của Ô Nhiếp nói với nàng, thậm chí hắn không kịp nghe được câu trả lời của nàng mà thả người nhảy vào Thần Khô Cốc, cũng không nhìn nàng một lần cuối, cứ như vậy buông tay tất cả.

Ta dám khẳng định rằng hắn chính là nam tử yêu Tử Như nhất.

Những người khác, chỉ tham vẻ đẹp của nàng, mà tình cảm của người này đối với nàng, lại tinh khiết như thế.

Vốn tưởng rằng, nàng sẽ cảm động vì những việc hắn làm, thế nhưng, nàng vẫn giống như núi nam sơn nghìn năm băng lãnh, cho dù nắng ấm thế nào cũng không tan chảy, cho nên hắn đành buông tay.

Ta là một tiểu tiên bên người Tử Như, Tử Như là mỹ nhân đẹp nhất trong số mĩ nhân tiên giới. Tương truyền nàng là cây mẫu đơn được Quan Thế Âm làm phép, uống tinh hoa Bách Giang, tụ hợp linh khí nhật nguyệt, ở tọa bàng của Như Lai nghe kinh tiệm đã có linh tính, trong lúc thần đế cầu kinh nhìn thấy nàng tiên diễm tươi đẹp, cao quý thoát tục, giống như có tiên tư, liền đem nàng về Tiên cung, gọi là, Tử Như.

Sau đó, tố nữ ban thưởng cho nàng môi đỏ răng trắng, huyền nữ tặng cho nàng làn da trắng nõn nà, lạc thần tặng nàng đôi mắt sáng hiền lành. Chức nữ dâng tặng đôi tay khéo léo dịu dàng, Dao Cơ mang đến eo nhỏ da trắng… Nói chung chúng thần tiên giới đều cho nàng những điều tốt đẹp nhất, chỉ tiếc, chúng thần quên cho nàng một trái tim.

Cho nên, nàng lãnh huyết, là vì không có trái tim.

Người ái mộ nàng rất nhiều rất nhiều, nhưng nàng không yêu bất luận ai, ta hầu hạ nàng đã đã hơn năm trăm năm năm, cũng chưa từng thấy nàng thương nhớ đến ai, chưa từng cảm động đến ai, chưa từng quan tâm đến ai, nàng cứ đứng trên hành lang lầu cát ngây người như thế, chẳng biết suy nghĩ cái gì, sững sờ nhìn về nơi xa xăm, mặt không chút biểu cảm nào, nhưng vẫn mang vẻ đẹp tuyệt mỹ.

Những nữ thần khác đối với nàng, cực kỳ hâm mộ lại chán ghét, vừa thương cảm lại đố kị. Sinh mệnh của nàng là tập hợp tất cả tinh hoa trên cõi đời, hoàn mỹ không tỳ vết, có người nói nàng là cung chủ của Ngọc Hành Cung bị biến mất một cách thần bí mấy ngàn năm trước, có người nói nói nàng là kẻ gây tai hoạ, là quỷ giới yêu cơ.

Đúng vậy, vẻ đẹp của nàng, tựa hồ đã không thuộc về tiên giới.

Hay là, thật sự đúng như những gì người ta nói, trong xương cốt của nàng có tồn tại hơi thở của quỷ giới, là cây mẫu đơi cũng như cõi Niết bàn.

“Mật Lai, bọn họ nói, ta vô tâm, ngươi tin không?” Đặt hương trà đã được pha xong và chút điểm tâm vừa mới làm lên trên thạch kỷ, mỉm cười, quay sang nói với nàng: “Tiên tử hà tất phải lo nghĩ nhiều, lời đồn không đáng tin.” Dù sao nàng cũng là chủ tử, nhiệm vụ của ta chính là hầu hạ nàng, hà tất đắc tội, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Bọn họ nói, là ta hại chết Ô Nhiếp.” Thanh âm của nàng run rẩy: “Bọn họ nói, là ta vô tâm, chẳng biết thương cảm, uổng phí tấm chân tình cuồng dại của Ô Nhiếp nếu như ta không băng lãnh như vậy, có thể ta và Ô Nhiếp sẽ trở thành thần tiên quyến lữ.”

Nàng rơi lệ.

Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng rơi lệ, không phải gào khóc, chỉ thút thít một chút, thanh âm của nàng có chút khàn khàn, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống.

Lướt qua khuôn mặt của nàng, rớt xuống.

Ta không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết đứng im ở đó vì sao Hắn không chịu nghe ta nói tất cả, tại sao muốn bức bách ta như vậy ta rất sợ a.” Nàng như là đang làm nũng, sau cùng lời nói lại giống như lời nỉ non với tình nhân, thỉnh thoảng còn mang theo ý cười.

“Bọn họ đều nói ta vô tâm, nhưng vạn vật trên thế gian đều có tình. Mặc dù ta chỉ là một cây mẫu đơn được Bồ Tát làm phép, được chúng thần yêu mến, thế nhưng ta cũng có trái tim, vô tâm là vô mệnh, vô mệnh… thì chẳng là gì cả.”

“Tiên tử, trà đã nguội.”

“Đúng vậy, trà đã nguội.” Cái gì cũng đã trễ rồi.

Ánh mắt của nàng ảm đạm, ta không biết nói gì để an ủi nàng, không thể làm gì khác hơn là một lần nũa pha một bình trà nóng mang lên. thế nhưng khi ta mang trà lên thì, đã không còn thấy Tử Như nữa.

Mà lần gặp lại Tử Như, ta đã không còn là một tiểu tiên, ta là tiên tử Ngọc Lai là một tiên tử quản lý thiên thư thủ hạ cung chủ Thiên Xu Cung đời thứ 7.

Mà lần gặp lại này, cũng một ngàn năm sau.