Chương 1: Dẫn truyện
Nam Ngụy Tử biết nàng không giống với người khác.
Hoàng triều Kim Lăng luôn bài xích người ngoài, người Kim Lăng coi trọng huyết duyên, chưa bao giờ kết hôn với người ngoài tộc. Có lẽ thành trấn nằm ở biên thùy sẽ có ngoại lệ, nhưng ở hoàng thành phồnvinh, nhất là hoàng tộc, tuyệt đối không thể nào liên hôn với ngoại tộc.
Hoàng thân quốc thích Kim Lăng Quốc con trọng huyết thống thuần túy hơn người dân bình thường: da trắng, tóc đen, mắt đen, không có bất kỳ chút ngoại lệ nào; Nhưng, Nam Ngụy Tử lại là ngoại lệ.
Nàng có một đôi mắt màu tím như lưu ly, như thủy tinh.
Lúc mới chào đời, nàng không hề có nếp nhăn xấu xí như những đứa trẻ khác, mắt nhắm chặt, mặt mũi vô cùng xinh xắn, môi hồng nho nhỏ như cánh hoa, tựa như một viên ngọc đẹp vừa ra đời hoàn hảo không khuyết điểm, mặt mày thanh tú có thể thấy được ngày sau rất xinh đẹp.
Nam Vương gia vuốt ve nữ nhi, nhìn cô bé thật giống Vương phi, nhưng khuôn mặt có phần xinh đẹp hơn cả bà, trong lòng bỗng dâng nỗi niềm riêng.
Xinh đẹp không có tội, nhưng dung mạo này lại là tai họa.
Đứa con này, không thể giữ được!
Nhưng đây là đứa con đầu tiên của hai người, là con gái của bọn họ, sao có thể nhẫn tâm xuống tay được? Nam Vương phi bế nữ nhi, khóc lóc cầu xin Vương gia hãy giữ lại nàng.
Đương nhiên Nam Vương gia chấp nhận, ruột thịt của ông sao có thể không giữ lại được?
Ông cũng không tin, đường đường là một Vương gia mà không bảo vệ được nữ nhi của mình! Thế là ông hạ lệnh, bất cứ kẻ nào trong phủ cũng không được tiết lộ tin tức về công chúa, phạm tội sẽ bị xử trảm.
Nam Ngụy Tử ru rú trong Vương phủ, nàng rất ít đi ra khỏi viện của mình, càng không giống với hai đệ muội được sinh ra sau này, tính nàng yên tĩnh, không vui quá cũng không giận quá, cũng rất ít cười.
Nàng biết là mình khác thường, sự khác thường không phải chỉ là đôi mắt tím hiếm có của nàng, thậm chí nàng có thể nhìn thấy một số hình ảnh kỳ quái.
Ban đầu nàng nhìn thấy một tỳ nữ trong phủ cả người ướt đẫm, nàng hoài nghi, nhưng chỉ chớp mắt, cả người tỳ nữ đó lại sạch sẽ, trên người chẳng hề có điểm nào ẩm ướt. Nàng cho là mình bị ảo giác, cũng không quan tâm nữa.
Nhưng hôm sau lại nghe thấy tỳ nữ đó rơi xuống hồ chết đuối lúc đêm khuya.
Khi ấy, tuy nàng nghĩ mình nhìn thấy hình ảnh huyễn ảo, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Có một hôm, quản gia trong phủ chuẩn bị hồi hương thăm người thân, trước khi đến từ giã Phụ Vương, nàng chợt thấy y phục trên người ông ta rỉ máu. Mà chỉ có mình nàng nhìn thấy, còn vẻ mặt những người khác vẫn như thường.
Lần này nàng xác định không phải mình thấy ảo giác.
Không bao lâu, lại nghe nói quản gia đó gặp phải bọn cướp trên đường trở về, đầu bị chặt xuống, tiền của bị cướp hết.
Những chuyện thế này không ngừng xảy ra. Nàng cũng không cách nào nói với mình đó là hình ảnh huyễn ảo nữa, nàng thấy là sự thật, nàng nhìn thấy chính là cái chết của bọn họ.
Nàng không biết vì sao mình có thể nhìn thấy những việc này, nàng muốn kể cho Phụ Vương và mẫu phi biết. Nhưng nghĩ đến đôi mắt dị thường của mình đã đủ làm cho phụ mẫu lo lắng rồi, sao phải để họ phiền lòng nữa?
Huống chi việc kì lạ này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến nàng. Chuyện của người bên cạnh nàng chưa bao giờ quan tâm. Tính tình nàng vốn lạnh nhạt, trừ người thân của mình ra, nàng không hề để ý đến người khác.
Khác với muội muội luôn cười nói hoạt bát, nàng luôn trầm mặc điềm tĩnh. Phụ Vương cười nói muội muội nàng là đóa hoa hướng dương chói mắt nhất, còn nàng là đóa Ngụy Tử cao quý, lại lạnh lùng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Nàng chỉ cười nhạt với lời nói đùa của Phụ Vương, nhìn muội muội được Phụ Vương trong lòng, nàng cũng không hề ganh ghét, bỏi vì nàng cũng yêu thích đóa hướng dương xinh đẹp này.
Nàng cho rằng cuộc sống yên tĩnh này sẽ cứ kéo dài mãi.
Cho đến thọ thần của hoàng thượng. . . . . .
Hoàng thượng đã ra lệnh, muốn toàn bộ người trong phủ Nam Vương tham dự thọ yến. Đối với mệnh lệnh này, Nam Vương gia tỏ ra khó chịu, vẻ mặt u buồn.
"Vương gia." Khuôn mặt Nam Vương phi cũng ưu tư, bà nhìn về phía con gái lớn. Năm tháng qua đi, cô bé gái đáng yêu đã càng lớn càng xinh đẹp. Tuy chưa đến tuổi cặp kê, nhưng dáng điệu khuynh thành kia có thể khiến người ta nhìn mà động lòng.
Dung nhan như thế sao có thể để người khác nhìn thấy?
"Phụ Vương, hãy nói người bị bệnh, không thể tiến cung." Biết hai người nghi ngại, Nam Ngụy Tử hờ hững lên tiếng. Tiếng nói như vực sâu vọng lại, càng làm người ta rung động.
"Hai năm trước cũng đã lấy cớ này, năm này e rằng không dùng được nữa." Sắc mặt Nam Vương gia nặng trĩu, cho dù bảo vệ nghiêm mật thế nào, nhưng vẫn không ngăn được miệng lưỡi chúng sinh.
Mọi người sớm đã truyền rằng, đại công chúa Nam Vương phủ đẹp như tiên trên trời, giống như thiên nữ hạ phàm.
Mà Nam Ngụy Tử cũng không bao giờ xuất phủ, càng làm lời đồn thêm nghiêm trọng, đến cuối cùng cũng truyền đến tai hoàng thượng làm người hiếu kỳ, muốn chiêm ngưỡng tướng mạo của Nam Ngụy Tử.
Hàng mi Nam Ngụy Tử rủ xuống, giọng nói tao nhã không hề gợn sóng. "Vậy chỉ có thể đi thôi." Nàng cũng biết lần này tránh không được.
Hoàng thượng đã tự mình lên tiếng, thân làm thần tử sao lại cự tuyệt được? Huống chi Nam thị quyền uy khuynh đảo, đã sớm khiến hoàng thượng e ngại. Nếu lại kháng chỉ của hoàng thượng, e rằng sẽ chọc hoàng thượng càng không vui
Nam Vương gia và Vương phi đều hiểu, hai người liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể âm thầm thở dài, hi vọng lần này có thể bình an vô sự.
Nhưng, chuyện họ vẫn thường canh cánh đã xảy ra.
Ngay khi Nam Ngụy Tử ngẩng đầu lên trong buổi thọ yến, bỗng chốc, bầu không khí đang náo nhiệt lại lặng như tờ, tất cả đàn sáo cũng dừng tấu.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều dừng tại người Nam Ngụy Tử.
Bạch y trắng tao nhã, không đeo quá nhiều trang sức, ngay cổ tay áo chỉ viền hoa văn màu bạc xinh đẹp. Trong đám nữ quyến khoe sắc đầy sân, nàng mặc y phục màu trắng trang nhã như tuyết đầu mùa hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Nàng chưa tới tuổi cập kê nên không vấn tóc, tóc đen nhánh buông xõa như như một tấm vải lụa rũ xuống, mượt mà bóng loáng dưới ánh trăng soi rọi. Khuôn mặt tuyệt mỹ trắng nõn như ngọc, mà đôi mắt màu tím hiếm có như đá lưu ly, lạnh lùng cao quý, đẹp đến mức lòng người rung động.
Bọn họ chưa từng gặp được thiên nữ. Nhưng nếu thiên nữ có thật, chắc cũng không thể bằng giai nhân tuyệt sắc trước mắt.
Đối mặt với sự ngẩn ngơ của mọi người, vẻ mặt Nam Ngụy Tử vẫn bình thản, mắt tím di chuyển, ánh mắt không nhìn về nam nhân khoác long bào ngồi giữa, mà là người bên cạnh hoàng thượng.
Ánh mắt của y quá bức người, khiến nàng không cách nào lờ đi.
Đương lúc tầm mắt giao nhau với người đó, mắt tím hơi lóe, bỗng người đó nhếch nụ cười, cầm ly rượu lên, nâng chén với nàng. Sau đó đưa lên môi, nhâm nhi từng hớp, nhưng mắt đen vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nhìn nhau với y, lại nhìn thấy hành động của người đó không phải đang uống rượu, mà là tay y cầm lấy một đóa ngụy tử, môi nhoẻn cười, sau đó. . . . . . tự mình bứt đi.