Chương 1: Thí, thí chủ, có thể trả lại tóc giả cho mình không?

Editor: Thùy Linh

Cuối tháng tám, nhiệt độ không khí mát mẻ dễ chịu.

Ngày báo danh gần hết hạn mà đám học sinh Thành Nam như cũ vẫn cố thủ ở cổng trường, tụ năm tụ ba, đồng phục lỏng lẻo, bộ dáng cà lơ phất phơ.

Thành Nam vốn là trường nam sinh tư nhân, đến học kỳ này mới đổi thành trường hỗn hợp.

Trường bọn họ dương thịnh âm suy, bấy giờ nghe sẽ có một cô gái nhập học thì như được bơm thêm máu, trong bảy ngày đều khắc thủ vững tiền tuyến chỉ để nhìn thấy chân dung của người đẹp. Ấy vậy mà một cọng tóc thôi cũng chưa được thấy.

Tám giờ, mây đen ở giữa bầu trời bắt đầu tan dần, nắng sớm xuyên qua những tầng mây, gió nhè nhẹ thổi qua.

Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở ven đường, cửa xe mở ra thì thấy một đôi chân dài bước ra.

Nam sinh tụ tập ở trên đường toàn thân run lên, hai mắt kích động tỏa sáng liếc nhìn. Thấy đó là một đôi giày thể thao nam thì mất hứng.

“Hàn Lệ, cô nhỏ của con trời xa đất lạ nên con phải quan tâm đến cô ở trường đấy nhé.”

Bên trong xe là một giọng nữ thanh tuyến nhu hòa nhưng lời nói là một mệnh lệnh không thể kháng cự.

“Con biết rồi.” Hàn Lệ không kiên nhẫn, trả lời có lệ một câu.

Chân của cậu dài, thân dựa vào cửa xe, cánh tay dài lười nhác gác trên đỉnh xe, cậu rũ mắt thúc giục: “Xuống xe, còn chờ tôi phải ôm cô à?”

“Hàn Lệ!” Mẹ Hàn quát lớn, “Không được nói vậy với cô!”

“…”

Mẹ nó.

Hàn Lệ trợn trắng mắt, cậu mở cốp xe ra vác hành lý nặng trĩu.

“Nhanh lên.” Cậu lại thúc giục người bên trong.

Cô gái bên trong xe cuối cùng cũng ôm lấy cặp sách, sốt ruột hoảng hốt chui ra ngoài. Động tác của cô hoảng loạn nên chân bị vướng lại, hơn nửa ngày mới đứng ổn định. Bộ dáng ngốc nghếch làm Hàn Lệ than thở với trời cao.

Đêm qua có một cơn mưa lớn quét qua Lăng Thành, dưới chân là mặt đất ướt át, trong không khí còn có hương cỏ.

Mười ngón tay trắng nõn của Vân Tri gắt gao nắm lấy quai cặp, đôi mắt cẩn thận dò quanh bốn phía.

Các tòa nhà cao san sát, phố xá nhộn nhịp, dòng chữ “Trường cao trung tư nhân Thành Nam” to lớn được mạ vàng tráng lệ.

Hai người đứng trước cổng trường thu hút sự chú ý của người khác.

“Mẹ nó, kia là Hàn Lệ bên khu học phía Đông đúng không?”

“Đúng là cậu ta!”

Hàn Lệ cao lớn, đẹp trai, miếng băng keo cá nhân trên trán còn chưa tháo xuống, đôi mắt đào hoa không thể lẫn vào đâu được.

“Bên cạnh cậu ta là ai đấy? Người yêu hả?”

Một đám người nhanh chóng phát hiện Vân Tri đi theo bên cạnh Hàn Lệ.

Ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên thân hình tinh tế của cô, nút áo sơ mi đàng hoàng nghiêm túc, tóc đen xõa trước ngực, lộ ra gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn trong veo như dòng nước.

Nhìn thật ngoan.

Có người lên tiếng giễu cợt: “Hàn Lệ, mày thích kiểu này hả?”

Hàn Lệ quay lại nhìn, thấy chiếc xe đã đi xa nên mới nhanh chóng quay đầu lại, “Liên quan đến chúng mày à, cút đi!”

“Ha! Hàn Lệ cậu ta không thích mấy em đầy đặn mà thích mấy em gái nhỏ à, cũng có thể đấy.”

Một đám người lại cười vài tiếng, sau đó vỗ mông trở về khu trường.

Vân Tri ngửa đầu nhìn sườn mặt cậu, bàn tay nhỏ bé kéo tay áo của Hàn Lệ, “Hàn Lệ, đừng nói tục.”

Giọng nói cô mềm mại xen lẫn giọng địa phương.

Hàn Lệ nhíu mày, đẩy cái hành lý đến trước mặt Vân Tri, đôi tay lại cắm vào túi quần, lạnh lùng nói: “Cô tự về ký túc xá đi, tòa nhà bên phía đối diện kia kìa, để đồ đó rồi đến trường báo danh.”

Vân Tri bất an chớp mắt: “Vậy, vậy còn cậu thì sao?”

Đối mắt với tầm mắt lo lắng của cô gái ở trước mặt, cậu chỉ nói một chữ, “Bận.” Sau đó liền xoay người rời đi, ba bước chân đã biến mất khỏi tầm mắt của Vân Tri.

Vân Tri ngây ngốc, khom lưng kéo hành lý đi về phía đối diện.

Cô đi một bước, dừng một bước, đôi mắt nhìn quanh đánh giá.

Quang cảnh thành phố khác xa trên núi, phồn hoa xa lạ, đoàn xe vội vã lướt qua làm Vân Tri hãi hùng khiếp vía.

Vân Tri vừa mới 17 tuổi, từ nhỏ đã sinh hoạt trong chùa sâu trên núi, ngôi chùa rất tàn, chỉ có cô và sư phụ buôn bán, nói là buôn bán nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu từ những đồng tiền bán nhang đèn, Vân Tri có thể sống đến tận bây giờ là nhờ người dân trong thôn cứu tế.

Khi nhặt cô về chùa, sư phụ nói: Khi đó cô chỉ vừa mới đầy tháng, vốn định đem sang cho sư nữ phía đối diện chăm sóc, nhưng mà sư cô cũng nghèo, không đồng ý nuôi thêm một miệng ăn; sư phụ lại xuống núi tìm người dân trong thôn, là tìm người nào đã đánh rơi con, nhưng không tìm thấy. Hơn nữa, cái thôn tuy nhỏ nhưng toàn là người già không nuôi nổi, cũng đều từ chối giúp đỡ.

Ông lại muốn lên thị trấn tìm cảnh sát nhưng núi lớn gập ghềnh, chân cẳng lại không khỏe làm sao có thể dễ dàng đi được, cuối cùng sư phụ quyết định giữ cô ở lại chùa, đặt tên là Vân Tri, ngụ ý là chỉ có mây mới biết cô đến từ đâu.

Theo Hàn Lệ chỉ dẫn, Vân Tri cũng tìm được ký túc xá phía đối diện.

Ký túc xá có 10 tầng, bốn phía toàn cây cối, khung cảnh xanh tươi, đường đi ngoằn ngoèo phức tạp.

Cô móc một tờ giấy nhỏ từ túi ra.

—- Ký túc xá tòa nhà A, khu 1 phòng 602.

Là ở phía trước.

Vân Tri kéo hành lý đến trước cửa, kéo ra nhưng cứng ngắc không cục cựa gì, cô ngẩn ra một lát, cắn chặt răng thử lại nhưng cũng không nhúc nhích tí nào.

Cửa ở thành phố vững chắc như vậy sao?

Trong khi cô còn đang hoảng hốt thì một đôi tay duỗi tới.

Đôi tay người nọ rất đẹp, da thịt đồng đều, khớp xương rõ ràng, tuy trắng trẻo nhưng lại rất có lực, người nọ cà chiếc thẻ màu đen trên tay qua, cửa liền mở.

Vân Tri ngơ ngác ngẩng đầu.

Thiếu niên rất cao, chắc chắn là cao hơn so với bạn cùng trang lứa.

Mặc đồ thể dục màu đen, hai chân thon dài, lưng thẳng tắp, đôi tay anh đang cắm trong túi quần, bộ dáng thong thả. Lúc đi ngang qua Vân Tri còn tỏa ra mùi quế dễ ngửi.

Từ nhỏ Vân Tri đã sống trên núi nên chỉ thấy con trai trên núi da đen nhẻm, nào có người nào trắng như vậy nên ánh mắt nhìn chăm chú, xuất thần một hồi.

Thiếu niên đã vào thang máy, mắt thấy cửa sắp đóng lại, Vân Tri như một cái đuôi nhỏ chui vào.

Trong không gian nhỏ hẹp chật chội, anh nhấn số tầng rồi đứng ở góc bên cạnh.

Vân Tri lén nhìn qua, cũng là tầng 6 giống cô.

Hoàn cảnh như bị giam cầm nên mùi quế lại càng đậm làm Vân Tri không nhịn được mà ngước mắt lên nhìn.

Vân Tri vừa thấy liền không rời được mắt.

Trên gương mặt của thiếu niên đứng bên cạnh cô có một vết thương nhưng không che giấu được vẻ đẹp của anh, hai lông mày rậm, hốc mắt sâu, mí mắt lười biếng cụp xuống, tầm mắt nhìn lại cô.

Đôi mắt không chớp, nhíu mày.

Vân Tri bị bắt tại trận nên thẹn thùng, nhanh chóng cúi đầu xuống nhìn mũi chân.

Tai cô đã đỏ hồng, mắt thường có thể thấy màu đỏ lan đến gương mặt, rồi đến cổ.

Người bên cạnh hừ nhẹ, cảm giác người nọ không nhìn cô nữa nên trái tim rộn ràng của Vân Tri nhanh chóng ổn định lại.

Đinh.

Đến tầng 6 rồi.

Vân Tri kéo hành ly, một bước lao ra thang máy.

Lộ Tinh Minh bị đụng nên lùi một bước, bả vai đụng vào cửa thang máy, cũng chạm vào vết thương chưa lành.

Lộ Tinh Minh rên rỉ, trong miệng thầm chửi Hàn Lệ súc vật.

Cùng lúc đó, có vật gì từ trên đầu cô rớt xuống, rơi thẳng đến bên chân anh làm Lộ Tinh Minh dừng chân.

Vân Tri cuống quít dừng lại, tự sờ đầu mình mấy giây rồi vẻ mặt lộ ra vẻ khó xử.

Cô quay đầu lại một cách cứng ngắc.

Phía sau là Lộ Tinh Minh với vẻ mặt thâm trầm nhìn vật màu đen nhánh bên chân anh.

Trong lòng cô nhảy dựng, không biết phải làm gì.

Trầm mặc một lát, Lộ Tinh Minh khom lưng nhặt tóc giả lên, nhìn chằm chằm một lúc rồi chậm rãi nhìn lại Vân Tri.

Biểu tình anh khó coi nhưng Vân Tri biết trong lòng anh nhất định là đang âm thầm giễu cợt.

Chóp mũi Vân Tri ửng hồng, cô cắn môi, âm thanh nho nhỏ nói: “Thí, thí chủ, có thể trả lại tóc giả cho mình không?”

Lộ Tinh Minh nheo mắt, ánh mắt bắt đầu chuyển động, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng đùa nghịch bộ tóc giả, sau đó nhìn trên trán Vân Tri.

Lộ Tinh Minh xoay cổ tay, tóc giả cũng đung đưa theo, anh đưa nó lên, giọng nói khàn khàn: “Của cậu?”

Vân Tri sờ cái đầu trọc nhỏ của mình, chậm rãi nói: “Không phải của mình thì có thể là của ai…”

“Chậc.” Anh không nghĩ về nó nữa, đưa tay lên, tùy ý ném tóc giả lại phía cô.

Vân Tri bắt được rồi mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đội lên đầu, không quan tâm đã đội nghiêm chỉnh hay chưa mà chạy nhanh như chớp tới phòng 602.

Cuối cùng cô lén nhìn lại Lộ Tinh Minh, sau đó lấy thẻ phòng từ chiếc cặp màu hồng phấn ra, bắt chước Lộ Tinh Minh lúc nãy cà qua nhưng không có gì xảy ra.

Lộ Tinh Minh đến phía đối diện, mở cửa xong vào phòng cũng không quay đầu lại mà chỉ để lại hai chữ:

“Ngược rồi.”

Vân Tri quẫn bách, xoay thẻ lại mới vào phòng được.

**

Đây là ký túc xá của trường học cao cấp nên trang trí không thể chê vào đâu, phòng khách rộng thoáng, dụng cụ đầy đủ mọi thứ.

Vân Tri không rảnh thưởng thức, cô kéo tóc giả xuống, ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha.

Từ nhỏ cô đã ở trong chùa, ký ức chỉ toàn là về phật và sư phụ, nên tóc không mọc dài được.

Cho đến một tháng tháng trước, Hàn gia lại đây đón cô, Vân Tri bị bắt phải hoàn tục.

Sư phụ cảm thấy con gái mà trọc đầu thì sẽ bị người thành phố bắt nạt, cũng khó coi, vì thế đưa cô đến thị trấn để mua tóc giả.

Tóc giả của cô tốn mất nửa năm tiền tiết kiệm của sư phụ, Vân Tri cảm động nên luôn đội chắc để không bị rớt.

Người nọ chắc chắn là sẽ cười nhạo cô đầu trọc.

Vân Tri ôm đầu, buồn bực không thôi.

Bên cạnh.

Lộ Tinh Minh cởi áo, thân mình trần trụi lấy bình nước đá từ tủ lạnh ra, ngửa đầu uống mấy hớp xong ngồi oạch trên sô pha, gác đôi chân tê liệt lên tùy tiện ngồi.

Anh cầm lấy di động, bắt đầu nhắn tin.

[ Lộ Tinh Minh: Hôm nay vừa thấy một người đầu trọc, là nữ, nhìn như cái bóng đèn nhỏ. ]

Phía dưới nhanh chóng có người nhắn lại.

[ Đàn em A: Có hình không? Mở mang đầu óc cho tụi em với. ]

[ Đàn em B: Đại ca xuất viện rồi sao? ]

[ Đàn em C: Nói cho đại ca biết, thằng Hàn Lệ kia vừa mới dẫn một em gái đến đấy! Dễ thương không chịu được! ]

[ Đàn em D: Đúng vậy, đại ca không thể thua thằng đó được, bao giờ mới dẫn một em gái đến đây? ]

Lộ Tinh Minh nhắm mắt, hừ lạnh một tiếng rồi trả lời lại: [ Cút. ]

Hàn Lệ có dẫn ai đến thì liên quan gì đến ông đây.