Chương 1: 1: Gặp Gỡ



Nắng đầu hạ lười biếng chiếu vào phòng học, giáo viên đứng lớp giảng bài tới khô cả cổ, học sinh dưới lớp thì mơ màng sắp ngủ, tiếng ve kêu râm ran như khúc hát ru đặc biệt của ngày hè, trong góc lớp nổi bật một cái đầu đỏ đang nằm gục.
Cuối cùng cũng hết tiết, đám học trò đứng bật dậy, kéo cổ áo sơ mi, ồn ào kêu nóng, trường học vẫn chưa lắp điều hòa, cả đám nóng muốn bốc khói.
“Từ từ nào, để cô thông báo một chuyện đã…”
Cô chủ nhiệm đứng trên bục nghiêm mặt gõ thước, bọn học trò ỉu xìu trật tự.
“Trường mình mới có học sinh chuyển tới, phân vào lớp chúng ta, mấy đứa chào đón bạn ấy nào.”
Vừa nghe thấy có học sinh mới, mấy cậu con trai nghịch ngợm la lên: “Bạn học mới! Người mới!”
Cậu chàng tóc đỏ ngồi cuối uể oải ngáp một cái.

Bạn nam mới chuyển tới kia trông rất ngoan hiền, như kiểu mấy bé trai sáng sớm đòi mẹ cho uống sữa bò, mấy cô gái cùng hét lên: “A a a! Cậu ấy, cậu ấy trông…”
“Đẹp trai quá, trắng tới phát sáng luôn…”
Cô chủ nhiệm để cậu tự giới thiệu, cậu trai đứng trên bục hơi ngượng ngùng, một tay cầm quai cặp, tóc đỏ nhìn cậu chàng xong lại gục đầu xuống bàn.
“Chào mọi người, mình là Hạ Dương, sau này mong mọi người giúp đỡ.”
Chỉ giới thiệu đơn giản mấy câu mà các bạn nữ đã nhộn nhạo hết cả tim gan, hưng phấn che miệng, nhìn hào hứng hơn hẳn lúc ngồi học.
Lớp học đã kín gần hết chỗ, chỗ trống duy nhất là bên cạnh tóc đỏ, Hạ Dương cầm gặp sách đi tới chỗ hắn.

Tóc đỏ nghe thấy tiếng bước chân lại gần, hắn ngẩng đầu, trừng Hạ Dương một cái, vốn tưởng cậu ta sẽ đổi sang chỗ khác thì Hạ Dương lại mỉm cười nhìn hắn, đặt cặp sách lên bàn: “Chào bạn cùng bàn.”
Tóc đỏ không trả lời, chỉ móc điện thoại trong ngăn bàn ra lướt lướt mấy cái, Hạ Dương cũng không giận, ngồi xuống chào hỏi bạn bè xung quanh.
“Xin chào Hạ Dương, tớ là Vạn Lĩnh, không có ai trong trường biết được nhiều chuyện như tớ đâu, cậu có thể tìm tớ để hỏi chuyện nha.”

Vạn Lĩnh lấy điện thoại trong túi ra, nhỏ giọng thầm thì: “Thêm Wechat nhá, tớ thêm cậu vào nhóm chat lớp.”
Hạ Dương ngơ luôn, không ngờ lại có một bạn học nhiệt tình như vậy, cậu ngồi còn chưa kịp nóng mông đã được thêm vào nhóm lớp.
Không khí oi bức sau khi hết tiết trong nháy mắt biến thành thoải mái, vui vẻ nhờ sự xuất hiện của Hạ Dương.
Nhóm chat lớp nhảy tin nhắn liên hồi, mấy cô gái thay nhau thêm Wechat của Hạ Dương.

Cậu đặt điện thoại xuống, không nhịn được liếc bạn cùng bàn mới mấy lần, mái đầu cậu chàng đỏ chót, tai còn xỏ khuyên đen, sau cổ còn có một hình xăm màu đen, đúng chuẩn một học sinh cá biệt, thiếu điều dán lên mặt chữ “Đừng lại gần bố”.
Vạn Lĩnh ngồi đằng trước quay đầu lại giải thích: “Hạ Dương, đây là anh Kỳ của tớ, Lâm Kỳ, kỳ trong lộn đường ấy.

Anh Kỳ của tớ là một nhân vật khét tiếng trong trường đó nha, đẹp trai nhưng ít nói.

Nhìn trông dữ vậy thôi chứ mối quan hệ giữa tớ với anh Kỳ tốt vô cùng, anh Kỳ dịu dàng với tớ lắm.”
Lâm Kỳ nghe tiếng, ngẩng đầu trừng cậu ta một cái, Vạn Lĩnh cười tủm tỉm: “Đúng không anh Kỳ?”
Ánh mắt của Lâm Kỳ như sắp giết người, không hề có một miếng dịu dàng vào, Hạ Dương không hiểu Vạn Lĩnh moi đâu ra nhiều tự tin như thế…
Cả ngày nay Hạ Dương không thấy Lâm Kỳ ngẩng đầu khỏi mặt bàn, cũng chẳng nói được một câu, Hạ Dương cũng ngại bắt chuyện trước, mãi cho tới tiết tự học buổi tối cần nộp bài mới mở miệng gọi hắn: “Anh Kỳ, phải nộp bài tập rồi đấy?”
Lâm Kỳ mặt không cảm xúc nộp bài tập trắng trơn ra, còn chẳng thèm viết tên, Hạ Dương hoảng sợ nhìn Lâm Kỳ, Lâm Kỳ lại duỗi thắt lưng, nom có vẻ ngủ đủ rồi.
Hắn lôi chiếc tai nghe trong hộc bàn nhét vào tai, chẳng nể nang gì ai dựa vào tường, chống tay lên bàn xem video.
Mấy cô gái liên tục ngó về phía Hạ Dương và Lâm Kỳ, Hạ Dương cười đáp lại họ.
Tan học, Hạ Dương và Lâm Kỳ cùng ra ngoài cổng trường, ba của Hạ Dương đã tới rồi.


Lâm Kỳ nhìn đèn xe sáng trưng trước mặt, hắn quay phắt đầu sang hướng ngược lại, tài xế ngồi trong xe gọi Lâm Kỳ mấy tiếng, vội vàng lái xe đuổi theo.
Hạ Dương ngồi vào xe, lôi điện thoại ra nhắn tin cho Vạn Lĩnh: “Hỏi cậu chút, Lâm Kỳ là người thế nào vậy?”
Vạn bách khoa toàn thư: “Anh Kỳ ấy à, có phải cậu cảm thấy anh ấy trông cá biệt, ngang ngược lắm không? Cha của anh Kỳ là lãnh đạo trường đó, nửa cái trường này là của nhà anh ấy.

Anh Kỳ là một người rất tẻ nhạt, còn không dễ làm quen nữa, có một lần tớ thấy anh ấy đánh nhau với người ta ở bệnh viện, đánh người ta tới sống dở chết dở rồi nhập viện luôn, lúc đó tớ hãi muốn chết…”
Vãn Lĩnh liên miên không ngừng, Hạ Dương về tới nhà rồi mà tin nhắn vẫn nhảy ra liên tục.
Hạ Dương nằm vật ra giường nhìn tin nhắn Vạn Lĩnh gửi tới, cái cậu Lâm Kỳ này vừa kỳ quặc, cứng đầu, vừa kiêu ngạo… Khóe miệng Hạ Dương khẽ cong, người này hoàn toàn phù hợp với hình ảnh “người anh em” lý tưởng của cậu, cậu muốn tìm một người bạn, một người bạn có thể giúp cậu điên rồ một lần.
Hạ Dương đang mải nghĩ ngợi, giọng của mẹ vang lên từ nhà bếp: “Dương Dương, uống thuốc đi con.”
“Vâng.”

Sáng hôm sau, Hạ Dương nhìn thấy Lâm Kỳ ở cổng trường, quả đầu màu đỏ quá chói mắt, Hạ Dương đứng rõ xa vẫn nhận ra hắn.
Giờ là tiết truy bài buổi sáng, đa số học sinh đang lơ mơ ngủ.

Hạ Dương ngậm ống hút uống sữa, Lâm Kỳ khinh bỉ liếc cậu, vứt cặp sách lên mặt bàn định ngủ bù thì đột nhiên một hộp sữa bò và một đoạn cẳng tay trắng trẻo đập vào mắt hắn, Lâm Kỳ tưởng như cái tay này sắp bằng màu sữa rồi.
“Sáng nay cậu không ăn sáng đúng không?” Nói rồi Hạ Dương đẩy hộp sữa về phía Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ không nói gì, cũng không đẩy hộp sữa về chỗ cũ, chỉ tiếp tục gục đầu xuống.
Vẫn trong giờ truy bài, Vạn Lĩnh quay đầu lại tám chuyện với Lâm Kỳ, lại ngạc nhiên khi thấy hộp sữa bò trên bàn: “Anh Kỳ, của anh đó hả? Không đúng, lần trước em uống sữa trong lớp anh còn chê em ẻo, dè bỉu em mãi…”

Vạn Lĩnh vừa nói vừa cắm ống hút, đang định chu mỏ uống thì Lâm Kỳ ngẩng phắt đầu liếc cậu ta: “Bỏ xuống!”
Vạn Lĩnh đờ người, ngoan ngoãn đặt hộp sữa xuống.

Lâm Kỳ nhìn cậu ta đã cắm ống hút và hộp, hơi do dự hút một hơi.

Hạ Dương vừa qua văn phòng giáo viên về, đúng lúc nhìn thấy Lâm Kỳ uống sữa cậu đưa, hơi ngạc nhiên nhưng vui vẻ nhiều hơn.
Lâm Kỳ đã uống xong trước khi Hạ Dương về chỗ, vỏ sữa đã bị ném vào ngăn bàn.
Hạ Dương ngồi xuống còn cố ý hỏi: “Sữa đâu rồi?”
Vạn Lĩnh buột miệng đáp: “Anh Kỳ…”
“Vứt rồi!”
Vạn Lĩnh nghi ngờ nhìn Lâm Kỳ, đầu nhảy số trong tích tắc: “Chả biết là bạn gái nào đưa nữa, anh Kỳ không thích mấy món gái tính thế này đâu, mắc công ảnh phải ném đi.”
Vạn Lĩnh cứ tưởng mình đã giúp Lâm Kỳ bảo vệ mặt mũi của đầu gấu trường, ai mà ngờ lấy lòng nhưng lòng không bán.
Hạ Dương nhìn Lâm Kỳ, chỉ cười chứ không lật tẩy.
Mấy ngày sau, sáng nào Hạ Dương cũng mang dư một hộp sữa bò, cứ tới tiết truy bài sáng là lại để lên bàn Lâm Kỳ, lần nào Lâm Kỳ cũng phải đấu tranh tâm lý rõ lâu, tới khi Hạ Dương không ở trong lớp mới lén lút uống hết, Hạ Dương cũng nhìn lén được mấy hành động thậm thụt của hắn.
Hai người vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ ngoài mặt không liên quan đến nhau nhưng thực ra lại âm thầm để ý tới nhau.
Trường cho nghỉ hai ngày cuối tuần, tối đó Hạ Dương đi dạo công viên với ba.

Đi một hồi thấy mệt, Hạ Dương dựa vào lan can uống nước, ba Hạ chê cậu đi chậm nên đi trước, Hạ Dương chậm chạp ngóng mây ngóng gió đi sau.
Hạ Dương không thích những nơi đông người, chỉ chọn những chỗ yên tĩnh mà đi, lúc đi ngang qua một con ngõ lại nghe thấy tiếng đánh nhau.

Trước mắt Hạ Dương là một toán người mặc áo đen, cậu đang định quay lưng chạy đi, coi như không nhìn thấy gì thì bỗng nhiên có người hô lên: “Lâm Kỳ! Quay về cùng chúng tôi…”
Hạ Dương tưởng Lâm Kỳ bị người ta đánh, nhanh chóng chạy vào ngõ nhỏ, ấy thế mà chỉ thấy cái đầu đỏ rực chói mắt kia đang thảnh thơi dựa vào tường, mấy người mặc đồ đen kia đứng ở một góc của con ngõ, không một ai dám lại gần.


Lâm Kỳ ngậm điếu thuốc, khuôn mặt hắn ẩn hiện trong ánh sáng từ đốm lửa đỏ.
Hai bên giằng co một hồi, Lâm Kỳ nghiêng đầu, chợt nhìn thấy Hạ Dương.

Lâm Kỳ vẫn mặc bộ đồng phục xanh của trường, cái đầu nhuộm đỏ luôn thu hút sự chú ý, tai đeo khuyên đen, còn không ngần ngại phơi hình xăm của mình ra ngoài, một thiếu niên ngông cuồng, táo bạo khó thuần hiện giờ lại mất đi hơi thở thanh xuân, trên người tỏa ra cảm giác lạnh nhạt xa cách, hoàn toàn không muốn hòa nhập với người khác.
“Lâm Kỳ, về với chúng tôi đi, cậu đã không về nhà suốt một tháng rồi, cha cậu rất buồn…” Người dẫn đầu nhóm áo đen nói.
Lâm Kỳ dí điếu thuốc tàn lên tường, lại xoay một điếu khác trong tay, “Chú Lý, đừng phí hơi không đâu nữa, tôi sẽ không về đâu.”
“Đừng giở tính con nít ra nữa, về với cha cậu đi, ông ấy rất nhớ cậu.”
“Nhớ tôi? Chú Lý, chú đừng làm tôi buồn nôn nữa, tôi sẽ không đi với chú.”
“Ngài Lâm đã nói hôm nay dù phải trói cũng phải trói được cậu về nhà.”
“Chú Lý, nếu mấy người dám làm vậy, dù có kiếp sau cũng đừng mong tôi về.”
Hai bên giằng co không phân thắng bại, Lâm Kỳ nhìn đồng hồ ở cổ tay, giờ có muốn chạy cũng không được, bị dồn vào ngõ cụt rồi…
Cuối cùng đối phương lại thỏa hiệp trước, “Lâm Kỳ, cha cậu lại cho cậu thêm thời gian, thứ bảy tuần sau ông ấy phải gặp được cậu.” Chú Lý nói xong, đoạn dẫn đoàn người rời đi.
Lâm Kỳ cũng bước ra ngoài ngõ, lại gần Hạ Dương: “Hóng hớt đủ chưa?”
“Cậu không có chỗ để đi à.”
Lâm Kỳ tưởng Hạ Dương muốn khinh bỉ mình, đáp: “Khỏi cần lo cho tôi.”
“Hay qua nhà tôi đi.”
Lâm Kỳ giật mình nhìn Hạ Dương, cứ nghĩ cậu bị dọa tới ngu luôn: “Sợ quá ngáo à?”
“Tôi nói thật nhé, dù sao chúng ta cũng tính là bạn bè…”
“Không tính.”.