Chương 1: Lời mở đầu
Bầu trời trên sân bay thủ đô vào năm năm sau vẫn xanh như thế, cảnh vui buồn ly hợp ở nơi đây vẫn mãi không hạ màn. Vẫn người qua kẻ lại, có người rời đi, có người trở về, có người ăn mừng gặp lại, có
người đau lòng chia ly, hết thảy dường như chưa từng đổi thay. Ở trung
tâm sảnh chờ khách vẫn còn đặt bước tượng khắc năm năm trước, trong sảnh phòng to lớn cây cối vẫn xanh tốt như xưa. Năm năm đối với nơi này
dường như chỉ qua trong cái chớp mắt.
Năm năm có thể làm những gì?
Năm năm có thể khiến cho một đứa trẻ từ oa oa chào đời đến bập bẹ từng
tiếng, đến biết nói chuyện, đến biết đi đứng, đến biết đếm từ một đến
một trăm, đến nhận thức được rằng bầu trời thì xanh còn vầng mây thì
trắng. Đến biết gọi tên người thân yêu nhất của mình.
Năm năm có thể khiến cho một mầm cây trưởng thành khỏe mạnh, cũng có thể làm biển cả hóa nương dâu.
Năm năm có thể làm mờ đi gương mặt của một số người, làm mờ đi một số
đường nét, khiến hồi ức lắng đọng thành cát đá trong hồ, khiến một số
vết thương nhạt đi theo năm tháng.
Cho nên, Hạ Nhật cảm thấy năm năm là một khoảng thời gian không hề ngắn ngủi.
Nhật Hạ tựa người vào cái cột ở một bên, híp mắt nhìn bóng hình của bản
thân trên chiếc cửa sổ bằng kính chạm đất. Lôi thôi luộm thuộm, có chút
giống kẻ lang thang cũng có chút bụi bẫm. Đây là nhận xét của A Thụ.
Dùng tay kéo khóe miệng, Hạ Nhật mỉm cười với chính mình trong kính,
tiếp đó lại nhớ đến lời A Thụ nói, rằng A Nhật cười lên trông luôn ngốc
nghếch ngây ngô, vì thế, nụ cười biến thành cơn bực tức. Cô cười lên nào có ngốc đâu.
“Hạ Nhật, là Hạ Nhật phải không?”- Một giọng nói đột nhiên vang lên
khiến Hạ Nhật giật mình một cái, sau khi nhìn rõ người vừa đến xong, nụ
cười liền đông lại trên mặt cô.
Vài tiếng đồng hồ trước, A Thụ hỏi rằng cảnh tượng tương phùng trong lý
tưởng của cô là ở nơi nào, lúc đó, cô thuận miệng trả lời là sân bay.
Theo như khảo sát Uy Quyền của truyền thông phương Tây, cảnh tượng tương phùng trong lý tưởng của nữ giới là ở sân bay. Nếu như có thể lựa chọn
lại, Hạ Nhật nhất định sẽ đổi đáp án. Kì thực, vẫn là không gặp lại thì
tốt hơn. Trong đời luôn có một số việc bạn không muốn nghĩ đến, có một
số người bạn không muốn gặp lại, ví dụ như người trước mắt cô đây.
“Thật là em à... Hạ Nhật? Thật là em, mấy năm nay em đã chạy đi đâu thế? Hạ Nhật, tôi không ngờ được sẽ đụng mặt em ở đây đấy...” – Ông bạn dáng vẻ đường đường với bộ dạng suýt chút mừng đến phát khóc này...
“Đúng vậy, là tôi đây, Thành Chí Cao.” – Hạ Nhật ngắt ngang bài diễn thuyết của anh ta.
Thành Chí Cao đánh giá cô một phen từ trên xuống dưới, khe khẽ thở dài
một hơi: “Hạ Nhật, tôi cảm thấy em hình như thay đổi rồi, lại hình như
không hề thay đổi.”
Hạ Nhật vẫn giữ tư thế ban đầu để nhìn anh ta, ông bạn này đã thay đổi
không ít, người rắn rỏi hơn, cũng có khí chất hơn. Một thân áo vest, mái tóc chỉnh tề dán ngay trên đầu, hình tượng của một con người thành
công.
“Hạ Nhật, em biết không, năm năm nay Mông Qua vẫn luôn đang tìm em.
Không chỉ phái người đi tìm, bản thân cậu ta cũng tốn không ít thời
gian.” – Ngữ khí của Thành Chí Cao vô cùng nặng nề: “Em biết không,
thằng nhóc đó sau khi em đi, cả con người đều thay đổi.”
Hạ Nhật khẽ nhếch miệng, cô biết cái tên này nhất định sẽ được nhắc kèm
theo mà, Hạ Nhật và Mông Qua, hai cái tên đã quấn lấy nhau suốt mười ba
năm nay.
“A Nhật.” – A Thụ kịp thời xuất hiện: “Đợi lâu lắm rồi phải không, bạn của chị à?”
“Ừ” – Như trút được gánh nặng, quàng túi lớn túi nhỏ lên người, Hạ Nhật quay đầu nói một câu.
“Thành Chí Cao, tạm biệt.”
“Hạ Nhật, em không thể cứ như vầy mà đi được.” – Thành Chí Cao sốt ruột, nắm lấy áo của cô.
“Được rồi, ý của anh tôi đại khái đã hiểu, anh nói với Mông Qua là không cần tìm tôi nữa, tôi cũng tha thứ cho cậu ta rồi, hết thảy của tất cả
cũng đến đây chấm dứt. Thành Chí Cao, anh có thể buông tay rồi, nếu anh
còn coi tôi là bạn.”
Hạ Nhật lặng yên nhìn tay của anh ta.
Thành Chí Cao lặng lẽ buông tay mình ra.
Đi ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi.
“Mông Qua là ai?”- Trên xe, A Thụ hỏi: “Anh ta đã làm gì có lỗi với chị sao?”
Hạ Nhật tựa đầu lên ghế, cái tên người Đài Loan nhiều chuyện này, lười
nhác nói: “Mông Qua đương nhiên là Mông Qua. Cậu ta không làm chuyện có
lỗi với chị, chỉ là thiếu chị rất nhiều tiền thôi.”
“Bao nhiêu? Bao nhiêu cơ?” – Quả nhiên, đồ mê tiền liền có hứng thú ngay.
Liếc cậu ta một cái, Hạ Nhật tự mình nhắm mắt lại. Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ khiến cô đau đầu chóng mặt.
Một tràng tiếng thắng xe bén nhọn kèm theo màn chửi rủa đầy tức tối của
tài xế taxi kéo Hạ Nhật trở về từ trong cơn nửa tỉnh nửa mê, lúc mở mắt
ra, tài xế taxi đã nổi giận đùng đùng mà bước xuống xe rồi.
Chiếc Porsche màu xám bạc thình lình chặn đứng đường đi.
Sau khi quay kiếng xe xuống, ngoái đầu ra ngoài, nhìn rõ mọi thứ, trong lòng Hạ Nhật dâng tràn cảm giác mệt mỏi nặng nề.
Anh đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt anh tuấn, thân hình thon dài, quần áo chỉnh tề, còn có chiếc Porsche bên cạnh anh, nghiễm nhiên giống như
cảnh tượng bước ra từ trong phim thần tượng, màn chào hàng đầu tiên của
nam chính đẹp trai nhiều tiền.
Nhưng Hạ Nhật đã qua cái độ tuổi mê phim thần tượng rồi.
Anh cứ như thế mà nhìn thẳng chằm chằm vào cô, đáy lòng Hạ Nhật thở dài
một hơi. Thôi vậy, hết thảy của tất cả cũng nên đến hồi chấm dứt rồi.
Bước xuống xe, Hạ Nhật mở miệng: “Mông Qua, đã lâu không gặp.”
Đúng vậy, đủ lâu rồi, lâu đến có thể bình tâm hòa khí để đối mặt rồi. Hạ Nhật còn nhớ năm năm trước có bao nhiêu oán hận đối với con người này,
hận không thể chưa từng quen biết anh, Hạ Nhật vẫn luôn rất hiếm khi hối hận đối với chuyện mình đã làm, nhưng duy nhất đối với anh, cô hối hận
rồi, hối hận đã quen con người này, hối hận đã yêu con người này.
“A Nhật...” – Anh rũ mắt xuống, chọn lựa không nhìn vào mắt cô.
Hẳn là áy náy, Hạ Nhật nhàn nhạt nghĩ.
“Mông Qua, Hạ Thiên chết rồi, cho nên hẳn cậu biết là tôi không muốn gặp lại cậu nữa. Sau này, đừng tìm tôi nữa. Cho dù có tình cờ đụng phải,
cậu cũng hãy vờ như không quen tôi đi. Đây là yêu cầu cuối cùng của tôi
đối với cậu. Xem như cậu trả nợ cho tôi.”
“Hơn nữa, tôi không muốn gánh lấy thù hận. Nó quá nặng nề rồi, Mông Qua à.”
Chỉ có như vậy mới sẽ khiến cả hai người đều chết tâm.
Có trời biết, để nói ra lời như thế cần tới bao nhiêu sức lực. Hạ Nhật
nhắm mắt lại, ánh mặt trời gay gắt xuyên qua mí mắt, châm chích khiến
người ta muốn rơi nước mắt. Hạ Thiên, Hạ Thiên, đứa trẻ luôn lòng thòng
nước mũi quấn quýt theo sau mình kia, cậu bé có nét cười rạng rỡ kia,
chàng trai có gương mặt giống hệt cha mình kia...
Một tiếng động vang lên, khi mở mắt lại, Hạ Nhật nhìn thấy Mông Qua ngồi bệt trên mặt đất, mặt xám như tro, anh kinh sợ mà nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ khó thể tin được, bất lực, sợ hãi, cơ nhỡ, khẩn cầu...
Cứ như thế mà nhìn đăm đắm vào cô.
Hạ Nhật khẽ đưa tay, cuối cùng lại bỏ xuống. Hóa ra bản thân vẫn ngốc
nghếch muốn kéo anh dậy vào thời khắc này, cô không nhìn nổi dáng vẻ bây giờ của anh, nhưng hiện tại cô cũng không có sức để kéo anh dậy. Mở cửa xe ra, cô không nhìn anh lần nào nữa, chiếc taxi lướt qua bên người
anh.
Nhìn chiếc taxi dần dần đi xa khỏi mình, sau cùng biến mất giữa dòng xe
lớn, Mông Qua đột nhiên muốn cười lớn, có thể cười lớn bao nhiêu thì
cười lớn bấy nhiêu. Xem đi, ông Trời sau khi cho anh nhiều cơ hội đến
thế, cuối cùng cũng buông tay từ bỏ rồi.
Anh nhớ đến một lời thoại trong phim điện ảnh rất kinh điển, gieo nhân nào gặt quả nấy.
Hạ Thiên chết rồi, Hạ Nhật sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa, sẽ
không bao giờ nữa. Mông Qua đột nhiên thấy sợ hãi, hai mươi tám năm nay
lần đầu tiên nỗi sợ chân chính sinh ra từ trong lòng.
Hạ Nhật bảo không muốn gặp anh nữa, Hạ Nhật trước giờ đã nói là làm.
Vậy, sau này bản thân nên làm sao đây? Khoảng thời gian dài đằng đẵng
sau này anh nên làm sao mà sống đây?
Dòng người qua lại sôi nổi không ngừng, điện thoại vang lên, Mông Qua
ngây dại nhìn cái tên nảy lên trên màn hình, Tô Hồng Liên, Tô Hồng
Liên...
Giơ tay lên, món đồ hiện lên cái tên Tô Hồng Liên trong tay vẽ lên một
đường cong hoàn hảo trên không trung, theo tiếng động không to không nhỏ mà vỡ nát.
Trong chiếc taxi bên này, người tài xế taxi kia đột nhiên kêu lên, miệng thất thanh nói: “Mẹ ơi, khó trách anh chàng đẹp trai ban nãy nhìn thấy
quen mắt, hóa ra là tổng giám của T.R.”
“T.R là gì?” – A Thụ hiện tại đã có thể vui mừng mà chen lời, Hạ Nhật
nghĩ sự yên lặng trên đường đi của cô sắp nghẹn chết cậu ta rồi.
“Hai người mới về nước phải không? Ở nơi này, T.R không người nào không
biết, không người nào không rõ. T.R này là ông trùm đầu rồng trong giới
giải trí, thời gian thành lập cũng không dài, nhưng tổng giám của họ,
cũng chính là anh chàng đẹp trai ban nãy giỏi thủ đoạn, đủ năng lực, hậu phương lại vững, trong mấy năm ngắn ngủi đã thôn tín rất nhiều công ty
lớn trong giới giải trí. Hiện tại muốn gió được gió, muốn mưa được mưa,
công ty họ năm ngoái còn lên được Bảng sáng nghiệp. Một người bạn của
tôi mua cổ phiếu của họ, giờ thì phát tài rồi.
”Con cưng của Trời, con cưng của Trời. Ông nội là nhân vật lớn được
nhiều người kính nể, cha là ông chủ của công ty xuyên quốc gia, thật sự
là đại thiếu gia ngậm chìa khóa vàng mà ra đời.”
“Woa woa, woa, Hạ Nhật, là anh chàng vừa giàu có vừa đẹp trai đó! Là bạch mã đó!” – A Thụ huých huých Hạ Nhật.
“Ngậm miệng! Chị mệt rồi, A Thụ.” – Hạ Nhật lại nhắm mắt lại.
Tổng giám? Hạ Nhật còn cho rằng anh sẽ là một nhà dương cầm xuất sắc.
Mông Qua, Mông Qua mười tuổi đã có thể đàn lưu loát rất nhiều danh khúc
nổi tiếng.
Khi lần đầu tiên gặp anh, tay của anh một bên lướt trên các phím đàn
trắng đen, một bên ngước mặt bướng bỉnh nhìn vào cô, sau đó trừng mắt
với cô. Năm mười bảy tuổi, Hạ Nhật từng xem một bộ phim điện ảnh tên là
“Nhà dương cầm trên biển”. Lúc đó, cô cảm thấy Mông Qua có thể sau này
sẽ trở thành một nhà dương cầm trên biển, đa tình lãng mạn.