Chương 1

Uông Hữu Huyên từ nhỏ đã thật ngoan ngoãn.

Từ khi còn ở trong nôi, cô đã thể hiện mình là một đứa trẻ hết sức ngoan ngoãn, đứa nhỏ khác luôn ồn ào cả đêm, nhưng cô một hai tháng sau có thể ngủ một giấc đến hừng đông, uống xong sữa lập tức đánh ợ* một tiếng, đặt trên giường trêu chọc ba phút liền ngủ say. (*ợ)

Trong những buổi tiệc, người lớn không cho phép đụng chạm đồ đạc lung tung, cô tuyệt đối sẽ không đụng vào, giáo viên tiếu học khen cô là đứa trẻ “Nhu thuận, hòa đồng”, còn giáo viên trung học luôn nhắc tới cô là một cô bé có "Phẩm hạnh hảo, tính cách giai*", bạn thân Tiểu Đình thì nói cô là "nữ hoàng siêu ngoan ngoãn”** (*giai: hay, đẹp, cũng tương tự với hảo; ** nữ hoàng trong những người ngoan ngoãn => rất rất rất ngoan ngoãn)

Nhưng hôm nay, ngày bốn tháng bảy, “nữ hoàng siêu ngoan ngoãn” đã làm một sự kiện đủ để mọi người rớt mắt kiếng xuống -- cùng bạn trai kết giao hai năm Hạ Thượng Thần công chứng kết hôn.

Cha mẹ của cô không biết.

Cha mẹ của anh cũng không biết.

Bất ngờ kết hôn cũng không phải bởi vì có con nhỏ, mà là bởi vì Hạ Thượng Thần thi đậu thạc sĩ—— anh nói đây là chuyện anh muốn làm sau khi thông qua luận văn.

Muốn kết hôn, để sinh hoạt cùng một chỗ.

Nguyên nhân là vào một buổi tối tháng tư, hai người lái xe lên núi ngắm sao.

Gió thổi hơi lạnh, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, thật phù hợp với hoàn cảnh, Hạ Thượng Thần mỉm cười nói với cô, "Ngày mai có chuyện gì sao?"

Ngữ khí tựa như trong quá khứ mỗi một lần đồng dạng, không có gì đặc biệt.

Uông Hữu Huyên lắc đầu —— thời gian trước việc học bọn họ đều bề bộn nhiều việc, thay phiên hoàn thành báo cáo của riêng mình, thời gian ở chung không nhiều lắm, thật vất vả hắn lấy được học vị, cô cũng bắt đầu nghỉ xuân, cô nghĩ hai người sẽ cùng nhau tâm sự, hoặc là cùng đi xem phim.

Bởi vì không biết được khi nào thì anh rảnh, cho nên cả kỳ nghỉ xuân cô cũng không cùng người khác hẹn, cô muốn xác định thời gian của anh trước, mới có thể an bài thời gian của mình.

"Như vậy, chúng ta đi công chứng kết hôn."

Cô trừng to mắt, kết, kết hôn?

Hạ Thượng Thần cười cười, "Không muốn?"

Không đến mức không muốn......

"Chính là nguyện ý?"

Nhưng muốn nói đến nguyện ý, giống như lại có chút ít do dự......

"Em băn khoăn cái gì?"

Thói quen đem đáp án viết trên mặt hậu quả chính là như vậy, cô rõ ràng không có nói chuyện, nhưng anh có thể thông thạo đoán đúng ý nghĩ của cô.

Kết hôn cái đó......

Cô có nghĩ qua tương lai muốn gả cho anh, cũng rất muốn đặt một cái tên thật đẹp cho tiểu hài tử, nhưng hiện tại cô mới đại học năm 3, kết hôn sớm như vậy liệu có được không?

Huống chi, anh nói là công chứng kết hôn —— cô là trưởng nữ trong nhà, ba mẹ nói cô kết hôn thì nhất định phải làm cho đàng hoàng, tuyệt đối muốn cho cô nở mày nở mặt, đơn giản mà nói, chính là muốn làm cho thật lớn.

Tuy nhiên, cô cho rằng hôn nhân quan trọng nhất là hai người ở chung, mà không phải là hôn lễ có bao nhiêu long trọng, nhưng bởi vì ba mẹ mỗi lần nhắc tới việc này đều bày ra một bộ dạng vui sướng hài lòng, cô thì không đành lòng cắt đứt ảo tưởng của bọn họ, tám mươi bàn thì tám mươi bàn, dù sao thì cũng chỉ có một ngày như vậy, nếu như ba mẹ vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ......

"Hữu Huyên." Hạ Thượng Thần gọi cô một tiếng, "Em vẫn chưa trả lời anh, đang suy nghĩ cái gì?"

"Em mới học đại học năm 3......"

"Sau khi kết hôn cũng có thể học tiếp, nếu em thích thậm chí có thể tiếp tục học thạc sĩ, tiến sĩ."

"Ba mẹ em đối với hôn lễ rất chờ mong......" Uông Hữu Huyên lộ ra vẻ mặt "Anh biết sao" này, "Tưởng tượng chuyện hôn lễ của con gái phải làm sao, vẫn mang đến cho ba mẹ nhiều niềm vui, tuy rằng bọn họ cũng không thừa nhận, nhưng em biết rõ bọn họ đã viết xong danh sách khách mời, nếu như bọn họ biết em đi công chứng, nhất định sẽ héo rũ."

Hạ Thượng Thần bị cô dùng từ héo rũ chọc cười, "Anh muốn công chứng, chỉ là bởi vì dễ dàng nhanh chóng, đăng ký xong, trở thành vợ chồng hợp pháp, em thu thập hành lý đem đến nhà của anh, từ nay về sau sống cùng một chỗ, nếu như người lớn thích hôn lễ, sau khi em tốt nghiệp, chúng ta có thể bổ sung đám cưới."

Uông Hữu Huyên mở thật to hai mắt nhìn anh, cố gắng từ trên mặt anh tìm ra một ít lý do khác cần phải vội vã kết hôn như vậy.

Thật sự là...... Không có......

Hạ Thượng Thần là người có điều kiện rất tốt —— cá tính không tệ, đầu óc thông minh, bề ngoài mặc dù là bộ dạng Hoa Hoa Công Tử (Play Boy*), nhưng kỳ thật cũng không phong lưu...... Ách, nói theo nghĩa hẹp, không có gì phong lưu. (*đây là nguyên tác, cái chữ play boy do tác giả ghi ko phải ta chém vào đâu)

Anh sẽ cùng bạn học nữ đi xem phim hoặc là ăn cơm, bất quá đều là đi chung với đoàn thể, vẻn vẹn dừng ở xã giao bình thường, sẽ không có gì mập mờ, điện thoại cũng không có tin nhắn không thể cho ai biết, đơn giản mà nói, hai người vì vậy không có vấn đề gì để tranh chấp.

Cha mẹ anh đều là luật sư, gia cảnh không tồi, ở tại biệt thự xa hoa trên núi Dương Minh, bể bơi cùng sân tennis đều có cả, theo cửa chính đi vào cư nhiên còn có một suối phun nhỏ, rừng cây, đình nghỉ mát —— có không ít người trong trường học nói Hạ Thượng Thần là kẻ siêu cấp có tiền, bất quá kỳ thật không phải, Hạ Thượng Thần nói với cô, tòa nhà biệt thự tất cả mọi thứ là của bác anh.(bá phụ: bác trai, anh cứ xạo ko, chắc trên đời cũng chỉ có Huyên tỷ là tin)

Bác trai cùng bác gái mấy năm trước đã đến Mĩ ở cùng cháu nội, mà tòa biệt thự quá khoa trương nên giá cả rất cao, bán không được, lấy giá thân tình cho bọn hắn thuê.

Nhưng dù cho giá thân tình thế nào, một nơi lớn như vậy, tiền thuê chắc hẳn cũng rất xa xỉ, huống chi còn có người quét dọn, cảnh vệ, người làm vườn đều cần phải trả lương.

Điều kiện đàn ông chất lượng tốt như thế, làm chi lại muốn vội vã cùng cô kết hôn a? ( Tranhquy: tỷ, ko lấy thì xê ra ta lấy, Huyên tỷ: *cong môi* Ai bảo ta ko lấy, Tranhquy: =.=!)

Nếu như cô là nữ nhi của tập đoàn tài chính, anh có thể là muốn tiền tài của cô; nếu như cô lớn lên chim sa cá lặn, anh có thể là tham luyến sắc đẹp của cô; hay hoặc giả là cô tài hoa dào dạt, anh có thể là khuynh đảo vì tài nghệ của cô...... Nhưng rất đáng tiếc tất cả đều không phải.

Uông Hữu Huyên gia cảnh thường thường bậc trung, tướng mạo chỉ có thể nói là đáng yêu, về phần tài nghệ, học mười năm Piano lại không được giải thưởng gì, lúc trước Hạ Thượng Thần theo đuổi cô thì tất cả mọi người cảm thấy cô nhất định sẽ bị anh làm cho khuất phục, bằng không với một người đàn ông như vậy, chỉ cần vẫy tay, hoa hậu giảng đường cũng sẽ bổ nhào tới, không có đạo lý ngay cả hoa hậu giảng đường xinh đẹp hơn người lại ngực lớn, mông lớn anh không chọn, lại chọn một cô bé chỉ có bảy mươi lăm phân.

Nhưng nói anh thích loại mỹ nữ trung đẳng này cũng không đúng, ít nhất, bạn gái trước của trước của anh đều xinh đẹp đến chín phần mười đều là mỹ nữ.

Kết luận chính là...... Khó giải thích.

Bọn họ nghiệt duyên phải nói đến hai năm trước.

Một ngày năm đó, Uông Hữu Huyên đến thư viện tìm sách tham khảo giáo sư chỉ định, lại trăm đắng nghìn cay đánh dấu ra từng trang đem đến máy copy bên cạnh, chỉ đợi sao chụp xong đóng thành sách, chính là cuốn Quỳ Hoa Bảo Điển, giáo sư nói, chỉ cần đem năm mươi trang này học thuộc, thi tám mươi điểm không thành vấn đề.

Giáo sư như vậy cũng đã Phật tâm rồi, sinh viên làm sao có thể lười biếng.

Vì vậy thừa dịp đêm trước nghỉ xuân, cô đến thư viện tiến hành nhiệm vụ tìm kiếm, trước đem sách không xuất bản nữa tìm ra, đánh dấu trang, sau đó vận chuyển, xếp hàng chờ máy copy, thật vất vả đến phiên cô thì thảm kịch phát sinh —— cô lại không mang thẻ sao chụp.

Nghĩ vậy hai giờ cơ hồ là làm không công, cô thống khổ ngồi chồm hổm tại chỗ trên mặt đất ôm đầu khóc thét, đúng vào lúc này, anh hùng xuất hiện.

Đằng sau cô chính là người đem thẻ sao chụp của mình đưa tới trước mặt cô, "Cho bạn mượn."

Uông Hữu Huyên tuy rất muốn lập tức tiếp nhận, nhưng vẫn là hỏi lại, "Bên trong tiền có đủ không? Tôi muốn in một trăm trang."

Chính cô một phần, Tiểu Đình một phần, cho nên tổng cộng một trăm trang. Hỏi như vậy là có nguyên nhân, vạn nhất cô in xong, tiền còn lại cũng không đủ hắn sử dụng, kết quả như vậy sẽ khiến cô ngượng ngùng.

Người hảo tâm nói, "Yên tâm đi, tôi vừa mới nạp thêm năm trăm."

"...... Cám ơn."

Sao chụp xong, đem thẻ rút ra trả lại cho hắn, Uông Hữu Huyên cùng người hảo tâm hẹn trưa mai tại phòng ăn sinh viên, cô lấy tiền trả cho hắn.

Trở lại ký túc xá cùng Tiểu Đình kể lại, Tiểu Đình có phần hưng phấn hỏi, "Anh ta có nói anh ta học khoa gì không, cậu nói tên đi, nói không chừng tớ biết."

Cô vừa là bạn tốt kiêm luôn bạn cùng phòng, bạn mình thật vất vả mới có một ít tiểu đào hoa, đương nhiên phải quan tâm, dù cho chữ bát (八) cũng còn không có nhếch lên, nhưng ngẫm lại cũng vui vẻ a.

Không phải cô đang nói..., bạn tốt kỳ thật lớn lên không tệ, nhưng cá tính thật sự quá không thú vị —— đại bộ phận nữ sinh thấy ánh sáng xẹt qua không trung sẽ nói "Sao băng a", sau đó lãng mạn cầu nguyện với bạn trai, hai người sẽ nắm chặt tay nhau...... Chính là, nếu cảnh này phát sinh trên người Uông Hữu Huyên sẽ trở nên rất không lãng mạn.

Tiểu bằng hữu Uông Hữu Huyên sẽ đem hai tay giao nhau ở trước ngực, sau đó rất chân thành nói, "Mỗi lần thấy thiên thạch sẽ nghĩ đến người ngoài hành tinh, ta cảm thấy khu này nhất định có rất nhiều bí mật."

Tiểu Đình không cách nào lý giải vì cái gì lại có người sẽ ở trước hoa dưới trăng, ánh sao lấp lánh thì vẻ mặt nghiêm túc nói về truyền thuyết nơi người ngoài hành tinh đáp xuống.

Cô từng cùng bạn tốt nói, loại chuyện đó chờ ngươi lên “Huyên Huyên Tinh Không” rồi cùng bằng hữu trên đó tán gẫu không được sao?

“Nhưng khi nhìn thấy sao băng thì nhịn không được, vũ trụ thật thần kỳ”

“Ngươi rốt cuộc là đang ở cõi thần tiên nào, lúc gặp nhau bồi dưỡng tình cảm, ai cần biết vũ trụ thần kỳ hay không, loại chuyện đó chờ ngươi đến nước Mĩ rồi phiền não cũng không muộn a”.

Cho nên a, đáng yêu vô dụng, chăm chỉ cũng vô dụng, hầu hết nam sinh không có cách nào cùng suy nghĩ với cô để nói chuyện, luôn tại lần thứ nhất gặp nhau liền cảm ơn rồi không liên lạc lại, cho dù trường bọn họ nam sinh rất nhiều, Uông Hữu Huyên, a ngốc này vẫn đi lại một mình.

Trước kia cô còn hứng thú mua một ít tạp chí phụ nữ, cố gắng muốn thay đổi cô ấy, nhưng hiện tại cô đã cảm nhận được cái gì gọi là gỗ mục không thể đẽo, chỉ có thể cầu nguyện trong trường học bọn họ có nam sinh có tư duy khác để có thể cùng cô ấy hẹn hò

Đối mặt với những vấn đề liên tiếp của Tiểu Đình, Uông Hữu Huyên suy nghĩ một chút, “Hẳn là học hệ pháp luật, nhưng ta không biết hắn tên là gì.”

“Như thế nào mà không hỏi?”

“Hẹn trưa mai gặp mặt, gặp người sẽ nhận ra rồi, huống chi chỉ là muốn trả tiền mà thôi.”

Khi tốt nghiệp trung học vào đại học, Uông Hữu Huyên đã từng chờ mong gặp được hoàng tử của mình, bất quá qua mấy lần hẹn hò thất bại, cô đã trở nên rất rộng rãi, một khi rộng rãi, tự nhiên sẽ không hỏi tên hay số điện thoại

Đối với cô mà nói, người hảo tâm là chủ nợ kiêm ân nhân, không phải là diễm ngộ

“Không biết tên không quan hệ, lớn lên trông thế nào mới là trọng điểm.” Tiểu Đình tiếp tục cố gắng, “Khoa pháp luật hẳn là rất lợi hại, bất quá nghe nói trong đội bóng của trường học có mấy người học khoa pháp luật, cho nên nhất định là nam sinh như ánh mặt trời. Hắn là loại nào? Lợi hại hay như ánh mặt trời?”

“Ừ……Kỳ thật, ta cũng không rõ ràng”.

Chứng kiến vẻ mặt của Tiểu Đình như ăn phải ruồi bọ, Uông Hữu Huyên tranh thủ thời gian bổ sung, “Bởi vì đứng ngược nắng, mặt hắn đen sẫm, cả người là một vòng ánh nắng”.

Tiểu Đình há hốc miệng, đột nhiên có loại cảm giác vô lực, hai giây qua đi, cô đành buông tha, “Buổi tối ăn gì?”

Nói đến ăn, Uông Hữu Huyên thoáng cái cao hứng lên, “Gần trường học mới mở một tiệm bánh ngọt trông rất ngon, cầm thẻ sinh viên lại được giảm giá, chúng ta đi ăn đi”

Bởi vì, Uông Hữu Huyên rất chuộng đồ ngọt.

Thi cuối kỳ xong, cô cùng vài người bạn hẹn nhau đi ăn tiệc đứng, để xả hết những vất vả đã trải qua trong cuộc thi, đây là lúc Uông Hữu Huyên phát huy hết thực lực, cô có thể ăn nhiều loại đồ ngọt cùng lúc: hoa quả ngàn tầng, các loại bánh ngọt đủ vị, bánh pho mát hương quất, bánh chocolate, bánh nướng hạt dẻ, bánh kem táo……

Những người bạn lần đầu tiên thấy liền nghẹn họng nhìn trân trối, đến bây giờ đã tập mãi thành quen.

Các tiệm bánh ngọt tại Đài Bắc đều có dấu chân cô, trong phạm vi ba cây số quanh trường học càng thuộc như lòng bàn tay, hiện tại có tiệm bánh mới khai trương, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Đêm hôm đó, Tiểu Đình theo thường lệ lại thất bại ở chiếc bánh ngọt thứ ba, sau đó nhìn Uông Hữu Huyên một miếng lại một miếng, một khối lại một khối......

Hôm sau, Uông Hữu Huyên sau khi trả tiền trở về, nói với Tiểu Đình người hảo tâm kia muốn mời cô buổi tối xem phim.

Ngày thứ ba, cả đêm điện thoại tin nhắn đến tin nhắn đi.

Uông Hữu Huyên cực kỳ “dào dạt” qua một thời gian sau, đột nhiên lại vài ngày không có việc gì, tựa hồ những cuộc hẹn kia cùng tin nhắn đều là giả dối, sau đó không biết bắt đầu khi nào, cô bắt đầu trốn trong ổ chăn nói chuyện điện thoại, lúc ra ngoài sẽ lo lắng mặc bộ y phục nào tương đối khá nhìn, chủ nhật thường thường tìm không thấy người, thậm chí đi tới đi lui bắt đầu cười ngây ngô.

Nhiều dấu hiệu như vậy đều chỉ hướng cùng một chuyện —— tiểu ngu ngốc, mùa xuân cuối cùng đã tới.

Yêu thương, cãi nhau, phục hồi quan hệ.

Tiểu Đình cơ hồ muốn khóc rống, Thượng Đế nhân từ, trải qua nhiều lần hẹn hò thất bại, có thể chứng kiến có người nội tâm chân thành với Uông Hữu Huyên rốt cục xuất hiện, a a a!

Bất quá cô một mực không biết nam sinh có đại trí tuệ kia là ai, cho đến ngày chủ nhật nào đó, cô cùng bạn trai hẹn tại Thành Phẩm, bạn trai gọi điện thoại nói sẽ đến muộn một chút, nên cô ở tiệm sách dạo chơi, cô rất không thích xem sách nên nhìn người tại tiệm sách đi đi lại lại, đi đi lại lại, đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng rất quen thuộc, đây không phải là bạn cùng phòng với cô Uông Hữu Huyên sao?

Nói như vậy, nam sinh cùng cô nắm tay không phải là......

Tiểu Đình rón ra rón rén vượt qua giá sách, muốn nhìn một chút nam sinh gần đây làm cho tiểu ngu ngốc rất khoái nhạc là ai, cô thề, vốn là cô thật sự chỉ muốn nhìn lén một chút, nhưng không nghĩ tới quá kinh ngạc, nhịn không được a ra tiếng, kết quả Uông Hữu Huyên quay đầu, nam sinh kia cũng quay đầu, đã thò đầu ra không kịp rụt về lại, cô không thể làm gì khác hơn là đưa tay lúng túng chào hỏi, "Chào! Thật là trùng hợp a."

"Tiểu Đình, sao cậu ở nơi này?"

"Quốc Hào nói đến trễ, nên tớ vào đây đứng cho mát."

"Anh ấy sao lại đến trễ nữa, cậu lần sau khi ra ngoài trước hết nên nhắc nhở hắn, miễn cho mỗi lần đều ở bên ngoài chờ, thời tiết nóng như vậy, rất dễ bị cảm nắng."

Uông Hữu Huyên quả nhiên là Uông Hữu Huyên, cô có thể trong nháy mắt liền quên bạn trai ở bên người, bắt đầu cùng cô thầm thì.

Đang lúc nói chuyện, Tiểu Đình không chút dấu vết liếc nhìn nam sinh.

Anh không có sốt ruột, trên khuôn mặt đẹp hiện lên nụ cười mỉm.

"Bằng không buổi sáng cậu gửi tin nhắn nhắc nhở anh ấy trước, như vậy chắc sẽ không quên."

"Không cần nói về Quốc Hào nữa, cậu nên giúp bọn tớ giới thiệu một chút đi."

Uông Hữu Huyên rốt cục nhớ tới bạn trai ở bên cạnh, a một tiếng, vội vàng quay đầu, "Bạn ấy chính là bạn cùng phòng với em, Dương Tú Đình, học cùng khoa Trung văn với em." (*tiếng Hoa)

Cùng nam sinh giới thiệu xong, Uông Hữu Huyên có chút ngượng ngùng nói, "Tiểu Đình, anh ấy là Hạ Thượng Thần."

Nội tâm Tiểu Đình không ngừng thét lên, cô biết rõ a —— toàn bộ nữ sinh trong trường học đều biết hắn a.

Ngũ quan anh tuấn khôi ngô, là tuyển thủ của đội bóng quốc gia, gia đình nghe nói ở biệt thự xa hoa trên núi Dương Minh có thể dùng để đóng phim, đơn giản mà nói, đứng đầu bảng xếp hạng kim quy tế*, nữ sinh có tình ý với anh có thể xếp hàng từ thư viện đến bể phun nước, sau đó quấn một vòng lớn tại nhà ăn cho sinh viên mà vẫn còn thừa.(*là con rể rùa vàng )

Từng có người điều tra qua, Hạ Thượng Thần trong trường học nổi tiếng chỉ sau hiệu trưởng.

"Anh ấy học khoa pháp luật."

Đó là đương nhiên, anh không học khoa pháp luật, danh tiếng ba mẹ anh đều là luật sư nổi tiếng ở văn phòng luật*,tương lai phải giao cho ai. (*văn phòng luật sư)

Nhớ không lầm, em gái của anh Hạ Vũ Thần cùng khóa với các cô, cũng là học khoa pháp luật, học cùng với anh trai, trúng tuyển hạng nhất của khóa này.

Về phần vợ chồng Hạ gia, bọn họ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng để trở thành luật sư đứng đầu văn phòng luật là một trong những chuyện xưa, cơ hồ có thể nói là nghiệp giới truyền kỳ*. (*truyền thuyết trong ngành đó)

"Chúng ta đi ra ngoài chọn ít sách."

Nhìn ra được.

Hạ Thượng Thần trên tay ôm một vài “Bạn tin tưởng có người ngoài hành tinh”, “Nước Mĩ che dấu bí mật ngoài hành tinh”, “Chân thật thế giới hồ sơ X”, “Vương quốc đồ ngọt lớn nhất”, “Mộng Na đầu bếp dạy bạn 30 phút làm xong tháp hoa quả”...... Những sách này vừa nhìn chính là sách Uông Hữu Huyên yêu thích.

Cô là có nghĩ qua bạn trai Uông Hữu Huyên là dạng gì, chính là ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ ra lại là Hạ Thượng Thần.(ko phải một mình chị bất ngờ đâu, em đây cũng thế:| )

Đứng đầu bảng kim quy tế cùng bạn tốt hơi khác người* của cô, thật sự...... Rất hợp a. (*tạm hiểu là suy nghĩ cao hơn người khác)

Ngày đó, Quốc Hào vì dến muộn tiện đà cho cô phóng túng, theo lời mời của Hạ Thượng Thần, cùng bọn họ đi ăn cơm tối.

Một bữa cơm, cô bạn cùng phòng này thật sâu cảm thấy đứng đầu bảng kim quy tế quả nhiên không phải hư danh.

Hạ Thượng Thần có khí chất thế gia công tử*, nhưng không tự cao tự đại, sẽ không khoe khoang, ba người ăn cơm tựa như bạn bè bình thường ăn chung rất thoải mái. (*nhà làm quan)

Có tiền rất tốt, có tiền lại hay khoe khoang liền làm cho người ta ghét.

Vấn đề hiện tại lúc này đây, người trước mắt này, tuấn tú, thông minh, thần kinh vận động hạng nhất, xuất thân tốt, nhà to...... Tuy nhiên nói như vậy giống như có điểm thực xin lỗi bạn tốt, nhưng hắn vì cái gì yêu tiểu ngốc kia a?

Cô luôn lo lắng đề phòng nghĩ tới, đây không phải là "Thua cuộc phải đi truy ×××"... Trò đùa quái đản đi, nếu đúng như lời nói..., cô sẽ nghĩ biện pháp chiêu cáo thiên hạ, Hạ Thượng Thần quả là gian ác đi đùa bỡn tâm tư thiếu nữ ngây thơ, cô muốn hắn phải xin lỗi Uông Hữu Huyên, hảo hảo tự kiểm điểm, tiếp theo cô sẽ cho người đàn ông ghê tởm này hoàn toàn hiểu rõ thực lực của cô, Dương Tú Đình đai đen...... (Tranhquy: có một người bạn tốt như Đình tỷ thật mừng cho Huyên tỷ, cũng phải khen trí tưởng tượng của Đình tỷ, không lẽ nhờ sống lâu với Huyên tỷ mà trí tưởng tượng cũng được chấp cánh, =.=!)

Cứ như vậy, hai năm trôi qua.

Trong nội tâm kế hoạch giáo huấn Hạ Thượng Thần kia của cô cũng không thực hiện được, bởi vì bọn họ nói chuyện yêu đương suốt hai năm.

Hạ Thượng Thần đối với Uông Hữu Huyên rất tốt, có thể thưởng thức ưu điểm của cô, cũng có thể bao dung khuyết điểm của cô, dù cô thỉnh thoảng ngớ ngẩn anh cũng tiếp nhận vượt quá mức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Về phần nữ diễn viên chính ——hoàng tử nhẹ nhàng ai không yêu mến, Uông Hữu Huyên học từ trường giáo hội* một đường đến tốt nghiệp trung học, thoáng cái liền choáng váng đầu óc yêu đến muốn chết đi sống lại. (*trường những người theo chúa dạy)

Cô yêu Hạ Thượng Thần giống như vào một loại tôn giáo kỳ quái nào đó.

Giáo chủ nói, tất cả đều là đúng.

Tuy tình yêu quá độ nghiêng lệch này có chút nhỏ bé, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, giáo đồ duy nhất này sống rất vui vẻ.

Các cô là bạn tốt, Uông Hữu Huyên vui vẻ, cô cũng vui vẻ.

Đương nhiên, lúc này Dương Tú Đình cũng không biết bây giờ trên đồi Kình Thiên...... Có đại sự phát sinh.

"Thật sự muốn kết hôn?"

"Thật sự muốn kết hôn."

"Chính là, ba mẹ anh cũng không biết, em liền mang hành lý chuyển vào, bọn họ có thể hay không mất hứng?" Cô gặp qua ba mẹ Hạ gia ba lần, bọn họ đối với cô rất khách khí, nhưng chính là quá khách khí, làm cho cô cảm thấy bọn họ coi cô như khách, mà không phải bạn gái của con trai.

"Bọn họ sẽ có chút ngoài ý muốn, nhưng sẽ không mất hứng, chuyện chúng ta yêu thương chưa bao giờ là bí mật ở nhà, bọn họ cũng biết người con trai muốn kết hôn chính là em, hiện tại chỉ là đơn giản hoá thủ tục, làm hơi sớm mà thôi." Giáo chủ Hạ Thượng Thần dùng giọng nói mê hoặc giáo đồ, "Yên tâm đi, chúng ta sẽ hạnh phúc."

Anh thành khẩn làm cho Uông Hữu Huyên chỉ có thể gật đầu, "...... Nghỉ hè được không? Nếu như nói ngày mai thật sự quá vội."

"Tốt."

Đương nhiên, cái này vô luận đối với anh hay là đối với cô, đều là một chuyện đủ để gia đình chấn động. (không chấn động mới là lạ)

Uông Hữu Huyên làm nữ nhi biết nghe lời hai mươi mốt năm, phàm gặp đại sự, nhất định sẽ cùng cha mẹ thương lượng trước, chưa từng có bất luận cái gì gọi là tiền trảm hậu tấu. (và anh ấy đã thành công dụ hư chị ấy)

Hạ Thượng Thần làm con trai hai mươi mấy năm luôn làm cho cha mẹ tự hào, tuy nhiên rất có chủ kiến, cũng không phải mọi chuyện đều nghe lời, chỉ bình tĩnh mà xem xét, ba mẹ Hạ gia vẫn là thực vì đứa con trai này mà kiêu ngạo

Mà một đứa con gái ngoan cùng con trai tốt, dưới tình huống cha mẹ hai bên đều không biết, quyết định muốn kết hôn. (cái này gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi)

Bọn họ chọn lựa một ngày tốt lành, trời trong xanh mặt trời chiếu sáng.

Đơn giản sau công chứng, giúp nhau đeo cho đối phương chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, hai người đi vào sở công chứng chỗ đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng chính thức.