Chương 1
Giả Phì thu dọn xong bàn làm việc chuẩn bị tan ca, đột nhiên phát hiện một phong thư không rõ lai lịch nằm trên kệ tài liệu, Giả Phì tò mò xé ra xem, hóa ra là một lời giải bói toán.
Phía trên ghi lại rõ ràng những chuyện từ lúc Giả Phì hai mươi mốt tuổi tiến vào Tập đoàn Dụ Thành đến lúc hai mươi lăm tuổi. Bởi vì những chuyện trong vài năm này được viết cực kì chính xác, thật sự khiến Giả Phì vô cùng hứng thú, vì vậy mà chuyện đồng ý đi mua váy với Giả Sắt sau khi tan ca liền bị ném ra sau đầu, trước tiên nghiên cứu lời giải này cái đã.
Nội dung phần đầu đều là quá khứ, Phì Phì cũng nhìn không bỏ qua chút nào, ba điều ở phần sau là tương lai, Phì Phì mở to hai mắt nhìn:
1. 25 tuổi gặp được quý nhân, nhưng nguy cơ khắp nơi, tình cảm hòa thuận dễ bị thương tổn, sau này, thuận bườm xuôi gió.
2. 26 tuổi kết hôn, bên nam cao 1m78.
3. Có hai con, mẫu bằng tử quý, cả đời bình an.
“Cái quẻ cứt chó gì đây, còn mẫu bằng tử quý, đã là thời đại nào rồi, Phì Phì tôi chính là muốn hưởng ứng chính sách nhà nước, chỉ sinh một con. Năm nay không phải là được thăng làm quản lý sao, cũng có nghĩa nói là sẽ gặp được quý nhân nào đó, hơn nữa năm sau là 26 rồi, bây giờ ngay cả một người bạn trai còn không có, còn kết hôn? Huống chi Phì Phì tôi dù sao cũng phải kiếm từ 1m8 trở lên, 1m78 còn thiếu 2cm nha, tuyệt đối không cần.” Giả Phì nói thầm trong lòng, ném mảnh giấy kia qua một bên, lao ra khỏi văn phòng, tan ca!!!
Xem cái quẻ cứt chó kia làm chậm trễ thời gian, chỉ sợ Sắt Sắt lại muốn làm loạn, Phì Phì sợ nhất chính là nhìn thấy bộ dạng cau mày quở trách mình của Sắt Sắt, vì vậy mà tăng tốc độ xe. Nhưng mà, ai là người đặt cái quẻ ở đó? Vì sao những chuyện ở phần đầu đều nói chính xác như vậy?
Phì Phì nghĩ vậy liền nở nụ cười, những chuyện ở phần đầu muốn nói chính xác cũng không đơn giản. E rằng chỉ cần tóm bừa một người trong ‘cái hộp vuông vắn này’* cũng có thể nói gần như đúng hết những chuyện trong công ty vài năm nay của Phì Phì.
=> *Ý chỉ tòa nhà công ty hoặc bộ phận
Nghĩ đến đây, Phì Phì nhếch môi cười, làm suýt chút nữa xảy ra tai nạn giao thông.
Chiếc xe tàn của Phì Phì suýt nữa đụng vào chiếc Lincoln màu xám bạc mới tinh của người ta. Hai mặt xe đều đã gần sát nhau, có tiếp xúc thân mật hay không thì không biết.
Là họa thì không tránh khỏi, Phì Phì dũng cảm ló đầu ra ngoài nhìn chủ nhân của chiếc Lincoln, chuẩn bị đón nhận lời phê bình nghiêm khắc từ chủ xe Lincoln, ai ngờ không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy liền khiến Phì Phì nổi trận lôi đình.
Hóa ra không phải Phì Phì suýt chút nữa đụng phải anh ta, mà là anh ta suýt chút nữa đụng phải Phì Phì.
Chủ nhân của chiếc Lincoln đã nằm bò trên vô-lăng ngủ thiếp đi. Uống đến vậy mà còn lái xe, may mà Phì Phì tôi mạng lớn, nếu không nhất định bị tông chết rồi. Phì Phì nghĩ đến liền thở hồng hộc xuống xe, chuẩn bị thật tốt để phê bình và uốn nắn con ma men trên chiếc Lincoln.
“Này, ma men, anh đứng lên cho tôi.” Phì Phì xuống xe lớn tiếng làm ồn với chủ xe Lincoln.
Chủ xe Lincoln khó khăn ngẩng đầu, tựa như cái đầu của anh ta nặng mười vạn tám ngàn cân, Phì Phì nhìn thấy gương mặt cũng được coi là anh tuấn, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, ánh mắt ảm đạm. Phì Phì cảm thấy anh ta không hề giống như kẻ uống say, chủ xe Lincoln vô cùng yếu ớt nhìn Phì Phì há miệng thở dốc, dường như muốn nói cái gì đó, lại không có sức lực xoay chuyển, tiếp đó lại ngã lên vô-lăng, lần này nghiêng mặt về phía Phì Phì, nhưng hai mắt nhắm lại.
Phì Phì thấy sự việc không ổn, trong lòng cả kinh, vội vàng gọi 110, nghĩ lại lại thấy không ổn, lại vội vàng gọi 120, Phì Phì thử đưa tay vào trong cửa sổ quơ quơ thoáng qua trước mắt của người đàn ông kia, không có phản ứng, nhưng mà tay của người đàn ông khó khăn mà hơi nhấc lên, Phì Phì nhìn thấy, người đàn ông cầm chiếc di động màu đen trên tay, Phì Phì cầm điện thoại quay sang nhìn, trên điện thoại di động là ‘12’, hẳn là phía sau còn thiếu số ‘0’ đây mà, hóa ra anh ta cũng biết mình phát bệnh, chỉ là không có sức gọi cú điện thoại này. Lúc xe cứu thương ò e đến, Phì Phì và chủ xe Lincoln đã bị dân chúng vây quanh đến nổi nước cũng không thấm qua được.
Bác sĩ và y tá nâng chủ xe Lincoln lên cáng rồi lên trên xe cứu thương, cô y tá quay đầu cười nói với Phì Phì: “Tiểu thư, mời lên xe.”
Phì Phì bị ma xui quỷ khiến mà leo lên xe cứu thương, một lòng chỉ nghĩ đến rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với chủ nhân chiếc Lincoln, đến bệnh viện, bác sĩ và y tá đẩy mạnh chủ xe Lincoln vào phòng cấp cứu, một y tá dẫn Phì Phì đi bổ sung thủ tục đăng kí, Phì Phì mới nhớ ra sao mình lại theo đến bệnh viện, tên của anh ta là gì cũng không biết, làm sao làm thủ tục bây giờ?
Phì Phì thấy trên tay mình là di động của chủ xe Lincoln, liền biết bây giờ phải làm gì rồi.
Chờ có trách tôi tùy tiện dòm ngó điện thoại di động của anh nha, tôi cũng vô cùng bất đắc dĩ mà, tôi phải giúp anh tìm người đến xử lí anh. Phì Phì suy nghĩ liền kiểm tra danh bạ trong điện thoại kia, nhưng mà hoàn toàn không có cha mẹ, hay là số điện thoại vợ anh em linh tinh gì đó, tất cả đều là có tên có họ, nên tìm ai đây?
Cái tên ‘Thư kí Hồng’ này khiến cho hai mắt Phì Phì sáng lên, chính là anh ta, nói không chứng anh ta chính là thư kí của chủ xe Lincoln.
“Thẩm tổng.” bên kia truyền đến giọng nói của người đàn ông trung niên,
“A, là thư kí Hồng sao, xin chào, chuyện là thế này…” Phì Phì kể tóm tắt tất tần tật mọi chuyện đã xảy ra.
Thư kí Hồng đầu tiên là kinh ngạc, nhưng lập tức bình tĩnh lại, nói rằng sẽ đến bệnh viện ngay.
quả nhiên không đến hai mươi phút, một người đàn ông trung niên lịch sự chạy về phía Phì Phì: “Xin hỏi, có phải là Giả tiểu thư không?” người đàn ông trung niên tao nhã lịch sự.
Nếu người nhà của họ đã đến thì cũng không còn chuyện của Phì Phì, Phì Phì đi ra khỏi bệnh viện mới thấy bản thân mình sao lại xui xẻo như vậy, cứ tưởng rằng đụng phải một con ma men, đâu ngờ lại đụng phải một con ma bệnh.
Đến lúc nhìn thấy Sắt Sắt, không tránh được Sắt Sắt quở mắng một phen. Phì Phì không biết lấy lí do gì, dù sao cũng là mình đến muộn, nên để Sắt Sắt tùy ý trách mắng, dĩ nhiên Phì Phì cũng biết, những lúc Sắt Sắt muốn trách mắng cô, tốt nhất là không nên lên tiếng, nếu lên tiếng, thì càng phiền phức hơn. Mãi cho đến khi cùng Sắt Sắt mua xong cái váy, Sắt Sắt mới tựa như nghĩ đến cái gì đó, nói: “Phì Phì, có phải di động của em kêu không vậy?”
“Không có đâu, sao em không nghe thấy?” Nhạc chuông di động Phì Phì là “Bến Thượng Hải”, một tiếng ‘trần truồng’, mà Phì Phì lại tương đối mẫn cảm như vậy, sao lại không nghe thấy.
“Thật mà, em nghe đi, lại kêu nữa kìa.” Sắt Sắt dứt khoát dừng bước, áp vào cái túi Phì Phì nghe.
Phì Phì cũng cảm thấy thật sự là trong túi mình có âm thanh vang lên, mở túi ra liền thấy, trời ơi, di động của chủ xe Lincoln, ngang nhiên nằm ở trong túi của Phì Phì, hơn nữa còn phát ra ánh sang lấp lánh, hoa hoa nhảy múa.
Phi Phì cầm điện thoại lên nhìn, tiếng chuông dừng lại, mười cuộc gọi nhỡ.
“Đây là di động của ma bệnh.” Phì Phì bất đắc dĩ nhìn chiếc điện thoại di động.
“Nếu không thì em nghe diên thoại đi, nói không chừng anh ta tìm em đòi điện thoại.”
Sắt Sắt vừa nói xong, điện thoại trên tay lại vang lên hai tiếng, lần này là tin nhắn: “Mở ra xem chút đi, không chừng là muốn em trả điện thoại.”
Dưới sự thúc giục của Sắt Sắt, Phì Phì mở tin nhắn: “Tình yêu, không phải nói đến đón em sao? Sao bây giờ còn chưa đến vậy. Anh thật đáng ghét mà…Xem em ở lại trừng phạt anh thế nào.” Tên hiển thị của tin nhắn là Bạch Mai Khôi..
Phì Phì liếc mắt nhìn Sắt Sắt, vẻ mặt vô tội nói: “Tình yêu, em đọc tin nhắn riêng tư của người ta rồi.”
“Đọc rồi cũng không còn cách nào, Phì Phì, em nói xem, Bạch Mai Khôi này, có phải là ngôi sao điện ảnh Bạch Mai Khôi hay không?”
“Em thấy rất không thề nào, một kẻ là ma bệnh, làm sao có thể quyến rũ ngôi sao điện ảnh Bạch Mai Khôi, trên đời này họ Bạch rất nhiều, tên Mai Khôi cũng không ít.” Phì Phì nghĩ đến bộ dạng tiều tụy vì bệnh của ma bệnh kia, cho dù Bạch Mân Côi muôn trừng phạt anh ta, anh ta cũng chịu không nổi đấy.
“Nếu không thì, em gọi lại cho thư kí Hồng đi, để ông ta đến cầm điện thoại đi.”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Phì Phì tìm được dãy số của thư kí Hồng, vừa muốn nhấn xong, điện thoại kêu tò te hai tiếng, liền tự động ngắt điện thoại, hết pin!!!
“Ý trời mà, ý trời mà.” Sắt Sắt cảm thán: “Nói không chừng điện thoại này có chuyện gì đó dây dưa với em rồi. Hơn nữa rất có thể là duyên phận nha….”
“Chị đấy, xem tiểu thuyết nhiều vào đi. Chuyện gì cũng có thể nghĩ ra. Phì Phì em cho dù muốn duyên phận, cũng phải có duyên với người có thân thể cương tráng, đây là di động của ma bệnh nha. Có thể trở thành một người đàn ông cường tráng sao?” Phì Phì cố tình mang cái lời giải của quẻ thần bí nhặt được hôm nọ nói với Sắt Sắt, trách để Sắt Sắt có thêm lí do cười Phì Phì là ni cô già. Nói tới thì tự Phì Phì cũng cảm thấy mất mặt, cũng đã 25 tuổi rồi, vậy mà không có kinh nghiệm yêu đương gì, Sắt Sắt người ta 15 tuổi đã yêu sớm, đến bây giờ 25 tuổi, trước giờ cũng chưa từng thiếu bạn trai, mãi cho đến năm ngoái mới vừa chia tay với bạn trai mới trở thành một người cô đơn, nhưng mà bên cạnh vẫn có hang loạt đàn ông vây quanh. Trước kia đàn ông vây quanh bên cạnh Phì Phì cũng không ít, nhưng Phì Phì nhìn ai cũng không vừa mắt, người ta vòng tới vòng lui, không có công lao cũng có khổ lao, chưa kể lợi ích gì cũng không gặp may, ngay cả sắc mặt tốt cũng không có, còn bị khinh bỉ vô cùng, tự nhiên cũng sẽ từ từ rút lui hết, lâu ngày, cũng không còn người đến ve vản nữa.
Di động của chủ xe Lincoln là Samsung, bốn miệng của nhà họ Giả đều xài Nokia, Phì Phì cũng không còn chỗ sạc pin, suy nghĩ đành phải chờ ngày mai gặp đồng nghiệp, xem có ai có điện thoại Samsung hay không.
Hai chị em về đến nhà, cha mẹ đều đã ngủ rồi, hai chị em nhẹ chân nhẹ tay bước vào trong phòng, vì tiết kiệm thời gian nên cùng nhau tắm rửa, mới mạnh ai nấy ngủ.
Giả Phì không mập, Giả Sắt cũng không gầy.
Thật ra cả hai đều là cô bé dễ thương tăng một phân thì chê nhiều, giảm một phân thì chê ít.
25 năm trước, sau khi sinh ra bào thai chị em song sinh này, ông Giả vừa thấy, liền chỉ vào đứa trẻ mập mạp gọi là “Phì Phì”, đương nhiên cái gọi là mập mạp này cũng chỉ là tương đối mà thôi, mà đứa trẻ tương đối thon thả kia đương nhiên gọi là “Sấu Sấu (gầy gầy)” rồi.
Sau này lúc đặt tên cho Phì Phì và Sấu Sấu, ông Giả lại lười biếng, nói: “Thì cứ gọi Giả Phì và Giả Sấu đi. Anh thấy rất hay.” _ _!
Vẫn là bà Giả chăm chỉ, lật , rồi nói: “Phì Phì thì cứ gọi là Phì Phì đi, tên này cũng rất hay, vừa khỏe mạnh vừa trong sáng, dường như không còn tên nào tốt hơn, còn Sấu Sấu, em thấy dùng ‘Sắt Sắt’ đi.”
Chính vì chuyện này, đến lúc Phì Phì và Sắt Sắt 25 tuổi, Phì Phì còn chê mẹ thiên vị, tìm cho Sắt Sắt một cái tên đẹp đẽ như vậy, người ta vừa nghe liền biết là cô bé dễ thương, còn tìm cho Phì Phì cái tên cực phẩm như vậy, người ta vừa nghe liền khẳng định rằng cô bé này nặng, dạo này, cái tên vô cùng quan trọng. Sắt Sắt đương nhiên rất đắc ý với chuyện này, rất cảm ơn mẹ già năm đó đã chăm chỉ lật từ điển, mới có thể không dùng cái tên ‘Sấu Sấu’ này.
Vì vậy, Phì Phì hôn ông Giả, còn Sắt Sắt hôn bà Giả.
Bà Giả thường xuyên kiêu ngạo mà khoe với người ta rằng bà có một cặp con gái song sinh, nhưng người ta đâu có tin, bởi vì nhìn thế nào thì Phì Phì và Sắt Sắt cũng không giống thai song sinh, cùng lắm chỉ giống như chị em mà thôi.
Mặc dù đều cao 1m68, nhưng làn da của Phì Phì trơn bóng mịn màng, nước da màu đồng khỏe mạnh căng mềm, mặt như hoa đào, đôi mắt to lấp lánh chớp chớp, tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh. Da Sắt Sắt trắng như tuyết, đôi mắt phượng đắm đuối đưa tình, cử chỉ tao nhã lịch sự, eo nhỏ gọn gàng, rất có xu hướng như cành liễu đung đưa theo chiều gió, được Phì Phì xưng là đệ nhất khó chịu.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, hai chị em thường xuyên vì giành một miếng thịt kho tàu, cướp đoạt một cái áo sơ-mi trắng mà trừng mắt hí mũi, nhưng về phần đàn ông, hai người luôn là nước sông không phạm nước giếng, hơn nữa người đàn ông thích Phì Phì sẽ không thích Sắt Sắt; người đàn ông thích Sắt Sắt thì sẽ không thích Phì Phì; huống chi đàn ông mà Phì Phì thích thì Sắt Sắt sẽ không coi trọng, đàn ông mà Sắt Sắt thích thì Phì Phì cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Phì Phì thích cười, Sắt Sắt thích khóc. Đương nhiên đó là ở nhà. Ở bên ngoài hai người đều là những thanh niên tốt tuổi trẻ tài cao, ‘tài mạo song toàn’.
Lại nói, Phì Phì quăng chiếc điện thoại Samsung kia vào trong tủ đầu giường, hôm sau đi làm cũng không nhớ phải tìm đồ sạc pin, dĩ nhiên cũng quên mất còn có một chiếc điện thoại đang chờ, chiếc điện thoại đáng thương kia thì lẳng lặng nằm ở tù đầu giường, không biết đến ngày nào mới được trở mình kêu vang.