Chương 1
Tiên sơn nơi phương Bắc, quanh năm mờ mịt khói sương.
Mây mù lượn lờ, không thể thấy rõ ràng cảnh đẹp hùng vĩ, rất xứng danh Tiên sơn.
Mây mù sa xuống những tảng đá lớn đủ loại hình dáng kì lạ cao ngất che trời, vách đá không một ngọn cỏ, hoàn toàn không có dấu vết của chim bay cá nhảy, không có bóng dáng của một người, hoàn toàn không một ai biết trong mây mù phía trên núi có một cái động trời.
Trái ngược với mây mù, không một ngọn cỏ cây, mây mù thượng lộ vẻ kỳ hoa trân mộc, kì cầm dị thú, nhẹ nhàng suối nước lạnh trải rộng, chịu nhật nguyệt tinh hoa quan tâm, trăm hoa đua nở, phương thảo bích mấy ngày liền, nếu tiên nữ có hạ phàm, cũng sợ hãi than rằng cảnh này trên trời cũng chưa chắc có được.
Nơi thế ngoại đào viên, có thành tiên nhai, địa thế hiểm yếu, hang sâu không thấy đáy.
Tại trên đỉnh núi, các nàng thiếu nữ được sư phụ giáo huấn dặn dò, nếu không cẩn thận, gặp phải vực sâu, liền thật sự thành tiên.
…….
Trên triền núi, trong bụi cỏ nhỏ, thấp thoáng bóng một chú nhạn nhỏ xinh đang được mẹ mớm mồi, nhẹ nhàng nâng niu từng chút.
Chim non chiêm chiếp kêu, bộ lông tơ mềm mại đung đưa theo làn gió nhẹ, yếu ớt mở đôi cánh nhỏ vỗ vỗ, buồn bực vì không thể bay nhảy mà chỉ có thể đi từng bước, mỗi bước đi lại lúc lắc chiếc mông nhỏ, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Bên cạnh, đột nhiên xuất hiện chú thỏ con nhỏ nhắn màu xám, thỏ con tính tình ôn hoà, lại là động vật ăn cỏ, vì thế gia tộc của nhạn nhi không sợ hãi lo lắng, đôi khi, mẫu nhạn còn lắc lắc mông, chơi đùa quanh thân chú thỏ nhỏ, cùng nhau chung sống rất hoà bình. Vậy mà, cuộc sống hoà bình phút chốc bị vỡ tan vì đàn sói đen.
Chim nhạn mẹ phát hiện hắc sói, khẩn trương dang rộng đôi cánh che chở cục cưng, chim non sợ hãi, chiêm chiếp kêu liên hồi, nhanh tránh ở phía sau mẫu thân .
Hắc sói giương miệng rộng, lộ ra hàng răng hung ác, nhìn chim non khao khát, nhạn mẹ bảo vệ nhạn con sốt ruột, không thể chờ thêm một khắc, mang theo chim non lìa rời tổ, nhưng hắc sói, nào để yên, giơ móng vuốt sắc bén chộp lại.
Mắt thấy, trận huyết chiến khó thể tránh khỏi, hắc sói đôi mắt loé hung quang, phác sát mà đến. “Gào…”
“Dừng…”
Nhanh như gió lốc, khi hắc sói lao gần đến đôi nhạn nhỏ, đột nhiên chú thỏ xám biến thành quái vật lớn, tiến lên cùng hét lớn, hắc sói chẳng những khẩn cấp thu chiêu, còn chật vật lảo đảo vài bước đi.
“Hắc sói chết tiệt, cút ngay cho ta!”
Thỏ thì đương nhiên không biết nói, lại càng không thể mắng chửi người, nhưng chú thỏ xám nhỏ này thì ngoại lệ, bởi vì, trong lòng đang dâng lên cỗ phẫn nộ.
Một cô gái nhỏ nhắn, mang hương vị ngọt ngào của tuổi thanh xuân, tên đỉnh đầu hiện còn đính cái mặt nạ giả thỏ.
Mặt nạ thỏ hạ, hiện ra đôi má hồng xinh đẹp đáng yêu, ánh mắt mở to tức giận nhưng vẫn không làm mất đi vẻ xinh đẹp của nàng.
Thiếu nữ tay chống thắt lưng, nhìn trừng hắc sói, lớn giọng mắng: “Nhìn cái gì, chưa thấy qua con thỏ so với ngươi to lớn hơn à? Nếu dám ăn mẹ con nhạn này, ta sẽ lột da ngươi làm áo quần mùa đông!”
Tô Dung Nhi không khách khí chửi bậy, thật may mắn là nàng so với sói cao lớn bội phần, không lo lắng sói sẽ đối nàng thế nào, chỉ lo lắng bất lợi mà sói gây ra cho gia đình nhạn nhi.
Tuy nàng vất vả chế tạo đạo cụ cho thật sống động, mang trên đầu, đem thân mình giấu nơi bụi cỏ, mới thành công tiếp cận gia đình nhạn nhi, nhìn bọn chúng chơi đùa, kết bạn, lâu ngày sinh tình, đương nhiên không cho phép sói hoang tổn hại, nếu muốn săn, thì săn động vật khác, không được tổn hại nhạn nhi đáng yêu của nàng.
Thất kinh, con sói to lớn vội vàng cụp đuôi…
A a a… chạy đi rồi. Tô Dung Nhi cười đắc ý, hì hì quay đầu an ủi, âu yếm nhạn nhi…
“Ngoan… đừng sợ nha… đại sói bị ta doạ chạy mất rồi…”
“…” Đôi mắt to mở lớn trừng thẳng nàng, gia đình nhạn nhi vẫn như cũ duy trì vẻ mặt kinh hãi biểu tình.
Nàng nhìn mẫu tử nhạn nhi, bọn họ cũng nhìn nàng, không khí lúc này thật trầm mặc, căng thẳng, thập phần ý vị sâu xa, không hề vui vẻ, cảm kích vì được cứu, mà lại nặng nề im lặng kỳ lạ.
Ôi, nhất định là bởi vì nàng đột nhiên thoáng chốc trở nên to lớn.
Nàng ngồi xổm xuống, lại đem thân mình giấu vào bụi cỏ, tiếp tục làm chú thỏ xám bé nhỏ, vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Nàng tiến lên, chim nhạn lui về sau, nàng hướng phải, chim nhạn chuyển sang hướng trái, nàng lại đi phía trái, nhạn điểu lại hướng phải kiên trì an toàn khoảng cách…
“…” Thôi rồi, xem ra, nàng đã bị bài xích, vì tiết lộ thân phận…
Nàng rầu rĩ cúi đầu, nhịn không được khổ sở, mẫu tử nhạn nhi trông mặt mà bắt hình dong, đương nhiên đã coi nàng là ngoại tộc. Nàng thở dài… aiiii… được rồi!!!
“A a a a ….”
“Oa ô… chiêm chiếp… chiêm chiếp…”
Không hề báo động trước, nàng đột nhiên kêu to… Gia đình nhạn nhi sợ tới mức gà bay chó sủa, vội vàng tháo chạy khỏi nàng thật xa.
Hừ.. tâm tình tốt lên nhiều rồi…
Tô Dung Nhi quyết định bỏ đi, không thèm để ý nữa mẫu tử vong ân phụ nghĩa. Kìa tại vách đá, vợ chồng chim ưng sắp sinh tiểu ưng, nàng quyết định đi xem, thuận tiện hái chút quả dại cho no bụng.
Lại đội vào mặt nạ con thỏ, miệng ngâm nga điệu hát dân gian, chân nhẹ nhàng bộ pháp, hướng vách đá đi đến.
Nàng là đại đệ tử phái Tiên sơn , không võ công nhưng là người đang mang tuyệt kỹ học đệ nhất thiên hạ “Thiên diện thuật”.
“Thiên diện thuật” so với “thuật dịch dung” đích thực cao thâm kỹ tuyệt học, nàng được sư phụ dưỡng dục khôn lớn, yêu thương truyền thụ lại, nếu ngày thường không việc gì làm, nàng liền thích làm mặt nạ.
Mặc kệ dù là động vật, thực vật hay nam nữ già trẻ, béo cao gầy thấp, nàng đều có thể biến hoá, hơn nữa thời gian cực ngắn, nhanh chóng thay đổi được hình dáng, cho nên mới được gọi là “Thiên diệu thuật”.
Nàng mỗi ngày biến hoá bất đồng mặt nạ làm vui, hiện tại mang mặt nạ con thỏ, đó chính là kiệt tác mới nhất của nàng.
Dưới lớp mặt nạ kia, chân chính nàng thực quốc sắc thiên hương, nhưng trừ ra sư phụ cùng hai tiểu sư muội, không ai may mắn diện kiến nàng khuôn mặt xinh đẹp.
Nàng khoái trá đi tới, chốc lát sau liền phát hiện, phía sau dường như có gì khác thường, hồ nghi xoay người, aa… chẳng phải là con sói hoang lúc nãy sao?
“Hê, ngươi dám chạy tới đây ư? Nàng hai tay chống thắt lưng, hừng hực khí thế cao vút.
Bỗng nhiên, phía sau đại sói hoang, xuất hiện thêm một hắc sói, không, là hai, không, là… rất nhiều…
Một đàn lớn hắc sói, đôi mắ hung ác trừng thẳng nàng, ôi… nguyên nhân, bọn chúng tập kết đồng bạn, muốn đối phó nàng…
Lần này thực thảm…
Tô Dung Nhi nuốt nước miếng, kinh hoàng nhìn chằm chằm đàn sói lớn đang nhe nanh trợn mắt trừng nàng, cổ họng phát âm thanh uy hiếp, nước miếng không ngừng nhỏ giọt. Nếu nàng bị cắn, dù chỉ một cái… kết cục chỉ có… tử…
“Oa!!!” Nàng quát to một tiếng, quay đầu bỏ trốn, đàn sói phía sai đuổi theo gắt gao.
A a… Chạy mau! Chạy mau! Bị bắt được, nhất định là chết không toàn thây!!!
“Á á… cứu mạng a! Ỷ đông hiếp yếu! Không công bằng nha!”
Sớm biết rằng, một khi đã đến du ngoạn nơi cách xa Tiên động như vậy, dù có kêu cứu, cũng chưa chắc có người nghe được.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy dưới chân trống rỗng, khi hoàn hồn lại thì mới phát hiện, bản thân đang rơi xuống một vực núi, cao sâu không thấy đáy…
…….
Tiếng nước róc rách vang vọng, mang theo thanh âm ngàn dặm của vực cao vọng xuống… dòng suối uốn lượn, thanh thoát, mạnh mẽ, tạo cho người ta một cảm giác như đang chiêm ngưỡng một tuyệt thế giai nhân kiên cường, anh dũng, đứa con bảo bối của mẹ thiên nhiên. (đoạn này là mình “chế” a… >”< xấu hổ, đỏ mẹt)
Trên trời cao, có một chú chim ưng đang sải đôi cánh rộng không ngừng lượn quanh, đôi mắt sắc sảo đang giương to, quét ánh nhìn trải rộng khắp mặt đất.
Xa xa, truyền đến tiếng vó ngựa, một con ngựa đến từ phương Bắc, to lớn uy phong lẫm lẫm, mà ngồi phía trên chính là một trang nam tử mang khuôn mặt tựa thiên thần, nhưng phong thái tràn đầy uy nghiêm, anh dũng, khí thế bức người.
Hắn mặc hắc bào, áo khoác là thiết giáp trụ ngắn tay, trước ngực đeo hộ khôi thiết giáp trên có khắc hoa văn hổ, mái tóc đen dài cuồng dã bay lượn trong gió, vẻ mặt lạnh lùng khiến người người khiếp sợ, lại thêm vết sẹo dài càng tôn thêm vẻ lạnh lùng, nhìn thoáng qua, hắn như một võ sĩ đến từ địa ngục.
Ải Tiên Hạp là vùng gần biên quan Mạc Bắc nhất, và cũng chính là nơi hiểm yếu cần phải trấn thủ phương bắc.
Ở Tiên Hạp, có thành quan nam - bộ Hổ, nơi đóng đô của đội quân tinh nhuệ - Hổ quân, do đại tướng quân anh dũng Đoàn Ngự Thạch nắm giữ.
Ngày ngày, Đoàn Ngự Thạch theo phép, luôn giục ngựa tuần tra, thị sát phụ cận. Hắn giục ngựa chậm rãi đi dọc theo con suối, ngẩn đầu nhìn trời, thấy con chim ưng quái lạ cứ bay vòng quanh trên không thu hút sự chú ý của hắn.
Lạnh lùng quét đôi mắt thâm thúy, con ngươi đen mị khởi, ánh mắt hắn bỗng dưng dừng lại ở bờ bên kia con suối, tay kéo dây cương, chọn chỗ nước nông mà giục ngựa đi qua.
Qua đến bờ bên kia, thúc ngựa đi chậm rãi, hắn dừng lại nhìn vào chỗ chim ưng tụ tập.
Từ trên cao nhìn xuống, Đoàn Ngự Thạch mày kiếm nhíu lại.
Một nữ tử bất tỉnh bên bờ suối, nửa thân mình đang ngâm trong nước suối lạnh, quần áo nhiều chỗ bị tổn hại, cánh tay trắng nõn, mềm mại lộ cả ra bên ngoài.
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, đi đến bên thiếu nữ, tay ấn vào cổ tay nàng điều tra mạch tượng.
Nàng còn sống, nhưng mạch tượng yếu ớt, dường như chỉ còn cách quỷ môn quan vài bước, phải cấp bách tìm nơi nào đó lập tức chữa trị.
Không chút do dự, hắn ôm nàng mang lên ngựa, nhẹ nhàng tựa hồ như nàng không có sức nặng.
Bạch mã hí vang, chuyển động bốn vó, thân ảnh người và ngựa nhanh chóng biến mất vào khu rừng trước mặt.