Chương 1: Gặp gỡ

Sin đang ngon giấc trên cái ghế sopha êm ái thì chợt điện thoại reo lên khiến cô bé giật mình ngã lăn xuống sàn.Dù rất bực mình nhưng vẫn phải bắt máy,lòng thầm nguyền rủa cái tên đáng ghét nào dám phá vỡ giấc ngủ của mình.

-ai đấy?ai dám phá vỡ giấc ngủ của bổn cô nương ta!!?

-Sin bạn muốn chết hả?7 giờ sáng rồi mà còn ngủ nữa_giọng gấp gáp của một người con gái vang lên trong điện thoại

-có gì không?mới 7 giờ cơ mà

-đồ ngốc,hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của tụi mình đó,còn không mau nhanh thay quần áo rồi đi nữa

Sin hoảng hồn nhận ra cảm ơn đứa bạn rối rít rồi quăn cái điện thoại xuống ghế và tất bật chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân,thay quần áo.Tất cả chỉ diễn ra vỏn vẹn trong…5 phút!

-con không ăn sáng hả?_cô Trâm nói với theo khi Sin đã chạy ra cổng

-còn thời gian đâu mà ăn nữa dì,thôi con đi học đây_Sin nói nhanh rồi biến mất

7h30 là bắt đầu lễ khai giảng,bây giờ là 7h15,chắc chắn kịp.Đôi chân từng giành giải nhất cuộc thi chạy chạy đua 2000 mét lúc này đã có dịp phát huy hết công suất!

-Á Á Á Á Á

Sin vì chạy quá nhanh không kịp thắng nên đã đâm sầm vào một chiếc ô tô đang băng qua đường.

May là chiếc xe phanh kịp,không thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Sin mất rồi!

Người tài xế hốt hoảng mở cửa bước ra rồi chạy đến chỗ Sin đỡ cô bé dậy.

-Cô bé không sao chứ?sao lại băng qua mà không nhìn đường gì hết thế này??

-Không sao đâu ạ_Sin cười cười rồi lấy tay phủi cái váy bị dính cát của mình,lẽ ra cô bé đã định chạy đi nhưng bất ngờ có một người nữa từ trong xe bước ra hét lớn:

-mắt để trên chân mày rồi hay sao mà không nhìn đường nhìn xá gì hết vậy??

-cái gì nói lại nghe coi

-tôi nói cô đó_cậu nhóc chỉ thẳng vào mặt Sin

-chính anh mới là người không nhìn đường á,chạy vượt quá tốc đô mà còn nói nữa hả?????

-vượt quá tốc độ?Cô mới là người chạy quá tốc độ đó,con gái con lứa gì mà mặc váy lại chạy như đang thi ma-ra-tông vậy!_cậu nhóc trợn mắt nhìn Sin

-có mà cậu đi thi á,tên ác ôn!!_Sin quăng ra một câu rồi dùng hết sức đạp vào chân hắn một cái đau điếng,trước khi chạy mất còn dành tặng hắn cái lè lưỡi trêu chọc.

Cậu nhóc ấy nhăn nhăn mặt tức giận nhưng không đuổi theo vì phát hiện đã trễ giờ học nên quay trở lại xe.Lý do cậu dễ dãi như vậy là vì khi nãy Sin mặc đồng phục chung trường với cậu ta.Sớm muộn rồi cậu cũng sẽ trả thù!

-hãy chờ đấy con nhóc kia.

Họ Tên:Kim Huyền Nhã
Nick Name:Sin

Khái QuátChung: một cô bé 16 tuổi yêu đời,thẳng thắng và nghịch ngợm.

Sống chung với dì Trâm,chó Mina,bé Yum.Ba mẹ đều đã mất do tai nạn giao thông.

Bạn thân nối khố từ nhỏ của Sin là Thùy Như.

——— —————— —————— —————

Sau 2′ chạy thục mạng cuối cùng Sin cũng đến được tới trường,hên là chỉ mới bắt đầu lễ khai giảng.

-Hừm,xem nào,mình học lớp 10A9 nhưng mà 10A9…ở đâu ta??

_Sin nghệch mặt ra cô bé không thể nào tìm thấy lớp của mình ở đâu hết vì sân trường quá rộng lại nhiều học sinh.Trong lúc đang lơ ngơ như bò đeo nơ thì có một người khều nhẹ vai Sin.

-bạn đang tìm lớp hả?_là một cậu học sinh cùng trường Sin

-ừm,nhưng mình không biết lớp mình nằm ở đâu hết

-lớp bạn là lớp mấy

-10A9

ngượ-ủa,vậy là bạn cùng lớp với mình rồi!10A9 ở dãy bên phải gần gần góc cây phượng kìa_cậu nhóc chỉ về dãy của khối mười,chưa kịp cảm ơn thì cậu bạn đã kéo tay Sin đi khiến cho mọi người nhìn theo với ánh mắt khó hiểu làm cho Sin ngương kinh khủng!

-đến rồi nè_cậu nhóc quay ra sau rồi mỉm cười với cô bé

-bạn ơi…_Sin lên tiếng rồi chỉ chỉ cái tay đang nắm tay Sin

-mình xin lỗi_cậu nhóc thoáng bối rối rồi rút tay mình lại và nhanh chóng tìm một chỗ ngồi ở lớp mình.

Sin nhíu mày nhìn theo.Lần đầu tiên cô bé thấy một người kì lạ như vậy nhưng dù sao cũng tốt bụng.

Sin nhìn quanh xem có còn cái ghế nào không thì bất ngờ có một cái ghế giơ ra trước mặt

-ngồi đây đi,khỏi tìm_Thùy Như mỉm cười

-cám ơn nhé bạn hiền

-mình tưởng bạn chết luôn ở nhà rồi chứ!

-tại có chút rắc rối nên tớ mới đến trễ_Sin cười xòa

-trật tự đi,đến giờ khai giảng rồi kìa_cậu nhóc kì lạ khi nãy lên tiếng,cậu ta chỉ ngồi cách Sin 1 chỗ.

Thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu và thầy giới thiệu về ngôi trường,về các giáo viên ở đây và về một vài gương mặt sáng giá của trường.

Điển hình là những bạn có học lực xuất sắc,trong đó có Sin.Vốn dĩ đây là một ngôi trường nổi tiếng trong thành phố và chỉ những người có gia cảnh tốt đương nhiên là tốt không ít tiền mới xin vào được đây.

Riêng những người có gia cảnh bình thường như Sin và Thùy Như-cô bạn thân nhất của Sin thì được nhận học bổng vào trường vì có thành tích học xuất sắc nhiều năm.

Cuối lời thầy hiệu trưởng mỉm cười chào toàn thể học sinh rồi mọi người ai nấy về lớp mình.

Họ Tên:Trần Ngọc Thùy Như

Sống cùng một khu phố với Sin nên hai người đã chơi thân từ nhỏ.Cùng ăn cùng ngủ cùng chơi và cùng có học lực giỏi như nhau! ^^.

Như hiền lành nhưng đôi khi cũng rất mạnh mẽ.

______________

Lớp của Sin là lớp chuyên Toán.

Không biết có duyên hay sao mà cậu nhóc kì lạ ấy được xếp ngồi sau Sin và Thùy Như.

Cô giáo có đề nghị mọi người trong lớp giới thiệu về mình và Sin biết được cậu bạn ngồi sau mình tên là Huỳnh Hải Phong-gió biển cơ đấy!

-Thấy mình đẹp không? ý nghĩa lắm đấy nhé,hehe_Hải Phong cười tự hào

-ừ thì cũng được được_Sin đưa mắt lên rồi phán một câu làm Phong từ thiên đàng bay thẳng xuống địa ngục.

Nói vậy thôi nhưng Sin vẫn thấy cái này này thật đặc biệt.

Tiếng chuông báo hiệu 5 tiết học đã hết,

Hải Phong vương vai ngáp một cái rõ dài rồi xách cặp đứng lên định rủ Sin và Thùy Như về chung luôn nhưng hai người ấy đã đi tuốt ra cổng trường mà từ lớp ra tới cổng phải đi qua dãy hành lang dài thườn thượt làm hại Hải Phong phải vừa chạy vừa gọi to tên hai người ấy.

-Đợi tôi với,Huyền Nhã đứng lại coi!

-Sin,hình như cậu bạn đó đang gọi tên cậu kìa_Thùy Như đập vai Sin một cái rồi chỉ về phía cậu bạn.

Sin quay lại nhìn thì bất ngờ Hải Phong cũng chạy tới làm hại đâm sầm vào Sin khiến cho hai người té nhào.

-có ai không đợi bạn đâu mà chạy như ma đuổi vậy?_Sin hét lên

-đợi con khỉ,bạn với Thùy Như đi nhanh như gió ấy mới chuông kêu đã vọt tít ra cổng trường rồi

Hải Phong cũng gân cổ cãi lại

-thôi thôi,đừng có cãi nhau nữa_Thùy Như xen vào trấn áp hai người họ lại,không thì có đánh lộn luôn quá

Hên là tính tình cả hai người ấy không giận lâu nên bây giờ đã hòa với nhau,suốt con đường đi học về Sin cứ giỡn với cậu bạn mới quen mà không thèm “đếm xỉa” đến Thùy Như nên cô bé cũng thấy…”lạc lỏng”.

Đang tung tăng trên con đường mát mẻ thì bỗng Sin cảm thấy…bất an

-Như ơi tớ thấy có gì đó không ổn

-Sao vậy?_cả hai người còn lại đồng thanh

-không biết nữa_Sin lắc đầu

-Sin ơi,đằng sau cậu_Thùy Như trợn tròn mắt chỉ tay…một đám người đang đứng phía sau lưng Sin.

-Chào bạn MẮT ĐỂ TRÊN CHÂN MÀY!_cậu nhóc ấy nhấn mạnh năm chữ ấy rồi cười nụ cười rất chi là…đểu.

Sin giật mình quay lưng lại.Là người khi sáng đã bị Sin “sỉ nhục”

-ơ…bạn là ai thể nhở,mình đâu có biết bạn là ai đâu_Sin cười méo xệch

-z sao?

-ờ ờ

-bắt con nhỏ lại rồi quăng vô xe cho tao!!!!_cậu nhóc hét lớn,hai tên đứng sau lưng cậu nhóc ấy xông lên giữ chặt tay Sin.

Hải Phong định cứu cô bạn thì bị câu nói của Sin làm cho khựng lại.

-ê,đừng nghĩ tôi hiền mà bắt nạt nha!

-cô mà hiền hả?

-a,có cái gì trên kia kìa_Sin giả vờ thốt lên kinh ngạc đưa mắt lên nhìn trời

Sin không ngờ cái kế củ chuối ấy lại phát huy tác dụng với mấy tên bặm trợn này.

Lập tức hai tên ấy nhìn lên,thừa cơ hội Sin chấn trỏ tên bên phải và giơ chân lên đạp thẳng vào mặt tên bên trái,cú tấn công bất ngờ làm hai tên ấy choáng váng nhân lúc hai người còn đang “hồn bay phách lạc” thì Sin chạy vọt đi kéo theo Phong và Như

-Chạy thôi

Thế là chỉ trong vài giây bóng ba người họ đã mất tích,và lần này cậu nhóc vẫn không đuổi theo.

-Xin lỗi thủ lĩnh_hai tên ấy cúi gầm mặt xuống hối lỗi

-Có lấy được cái phù hiệu của nhỏ đó không?_cậu nhóc không hề tức giận mà lại rất bình thản

-dạ được_một trong số hai tên đó giơ cái phù hiệu ra

-tốt,đi thôi_cậu nhóc quay lưng đi về phía chiếc ô tô đen bóng loáng đang đậu phía bên kia đường.

…….

Khi đã chắc chắn rằng cậu ta không đuổi theo nữa thì Sin mới dừng lại.Cả ba người họ chống tay xuống đầu gối thở hổn hển.

-làm gì…mà…chạy dữ…vậy?_Thùy Như nói đứt quãng

-tối về…mình kể…cho…mà…nghe_Sin cũng không hơn gì Thùy Như,riêng Hải Phong thì chẳng có chút…xi nhê nào

-bạn kiếm chuyện với người ta làm gì để bây giờ phải chạy thục mạng vậy hả?

-ai mà kiếm chuyện đâu,tại cậu ta đấy chứ!_Sin giảy nảy

-nhưng nhà hai bạn rẽ trái hay rẽ phải

-phải,tụi mình chung một khu phố mà

-vậy Phong về nhé,nhà mình rẽ trái kìa_Hải Phong vẫy tay rồi đi về ngã khác với ngã của hai người còn lại,Sin và Thùy Như cũng quay lưng bước đi .

Sin đang ngồi vắt vẻo trên cái ghế gỗ phòng Thùy Như trên tay cầm bọc khoai tây lắc vừa được cô bé “thỉnh” về từ cửa hàng fast food.Sin vừa nhai cọng khoai tây vừa hút ly rột rột ly trà sữa ngon lành còn Thùy Như nãy giờ cứ ngồi thừ ra suy nghĩ cái gì đó.
Thùy Như quay sang Sin cất tiếng:

-Nói đi chứ

-Nói gì mới được?nãy giờ thấy bạn lạ lắm à nha_Sin nheo nheo đôi mắt lại như ý dò hỏi

-giữa bạn và tên hồi chiều có quan hệ gì?

-hả?quan hệ gì chứ??

-vậy sao hắn ta lại đến kiếm chuyện với bạn

-à,chuyện là vầy…Hồi sáng khi chạy trên đường lại trường ô tô của hắn đã đụng trúng mình,ban đầu ông tài xế chạy ra đỡ mình dậy và hỏi có sao không,mình nói không sao và định chạy đi nhưng hắn ta từ đâu xông ra **** mình một hơi mình tức quá cũng cãi lại,sau đó đã…đạp vào chân hắn rồi bỏ chạy kết quả là giờ đây hắn tìm mọi cách để trả thù mình.Hết chuyện_Sin kể liền tù tì một hơi rồi lại tiếp tục việc ăn đang dang dở của Sin

Thùy Như mở hết cỡ đôi mắt ra nhìn Sin

-cậu…cậu…cậu…cậu

-sao cà lâm luôn vậy_Sin nhíu mày

-CẬU ĐÃ ĐÁ CHÂN CẬU TA HẢ?????_Thùy Như thét lên với tầng suất không thể nào lớn hơn

-làm cái gì mà la lên dữ vậy trời_Sin lấy tay đập đập vào lỗ tai đang ù lên vì tiếng la của cô bạn

-bạn có biết hắn ta thế nào không mà dám **** hắn còn đá hắn nữa hả?

-chuyện đó sao mình biết được!bạn thử nói xem sao

-mình cũng không biết nhiều về con người đó nhưng nghe nói cậu ấy là thủ lĩnh của Dark-băng nhóm mạnh nhất và tàn bạo nhất trong số những băng nhóm hiện giờ.Còn một thông tin tuyệt đối đúng 99,9% cậu ấy là thiếu gia tập đoàn đá quí Diamond Black có thế lực và lớn nhất nước hiện giờ đó!_Thùy Như nãy giờ ngồi nói đều đều về thông tin của cậu nhóc ấy.

-vậy sao_Sin há hốc mồm ngạc nhiên

-thôi đi bà,đừng có giả vờ như ngạc nhiên nữa_nhìn sắc mặt Sin khi Thùy Như đang nói cô nghĩ là Sin chắc ngạc nhiên lắm nhưng khi đã dứt lời cụm từ “vậy sao” được Sin nói ra thì Thùy Như đã biết tỏng Sin không hề sợ hãi hay lo lắng cậu ta sẽ làm gì Sin hết!

-hì hì,nhưng bạn yên tâm đi,mai mình sẽ đi xin lỗi cậu ta.Thế coi như xong chuyện_Sin vẫn bình thản ngồi ăn hết bịch khoai tây lắc và uống hết ly trà sữa xong rồi từ biệt Thùy Như để bay về “tổ ấm” thân thương của mình.Thùy Như thở dài nhìn theo đến khi Sin đã khuất sau cánh cổng.

-bạn không biết cậu ta đáng sợ đến thế nào đâu.