Chương 1

Lần đầu Minh Dung gặp Đoan Mộc Vũ, nàng chín tuổi, người kia mười bốn tuổi, nàng là tôn nữ nhà tướng, còn người kia là “đồng dưỡng phu” được chọn.

*đồng dưỡng phu: chồng nuôi từ bé

Ngày ấy thiếu niên tuổi trẻ nhiệt huyết, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm vừa rút khỏi vỏ nhìn chằm chằm thân hình nhỏ bé trên giường, hai mắt đỏ ngầu, như đang phải chịu một nỗi nhục lớn.

Minh Dung đau ốm nằm trên giường, rõ ràng hãy còn đang tuổi hồn nhiên nhanh nhẹn, vậy mà sắc mặt như dòng sông cạn nước, trông thật giống một bà cụ non.

Nàng để mặc Đoan Mộc Vũ mắng chửi không ngừng, chỉ ôm chặt áo lông cáo ho khan một trận, dùng khăn gấm che miệng, lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt mày tái nhợt, thờ ơ nhìn chàng thiếu niên, không bi không hỉ: “Ngươi yên tâm, ta sống không tới… ngày cập kê đâu.”

Đây là câu đầu tiên nàng mở lời nói chuyện với hắn. Đoan Mộc Vũ sửng sốt, tay cầm kiếm bất giác siết chặt, bốn mắt giao nhau, cuối cùng chàng thiếu niên hơi hé đôi môi mỏng, miễn cưỡng nói: “Nếu ngươi sống qua thì sao?”

“Sống qua…” Ánh mắt Minh Dung hoảng loạn: “… Chắc không có khả năng đó đâu.”

Bệnh lâu thành y, nàng hiểu rõ cơ thể của mình hơn ai hết, nhưng từ bấy đến nay chỉ biết một mình gắng gượng chịu đựng ngày này qua ngày khác. Ban đầu nàng không muốn liên lụy người khác, nhưng sợ gia đình lo lắng, nàng đành sai người dìu tấm thân gầy yếu đến sảnh chính nhìn quanh một vòng, cuối cùng chọn trúng Đoan Mộc Vũ.

Tất cả đều là con cháu thế gia, người nào người nấy dồi dào sức sống, bị người nhà đưa tới buổi “tuyển chọn”.

Các bậc cha chú hoặc là nịnh bợ, hoặc là đã từng nhận mối ân tình nhà lão tướng, nhưng ai cũng đưa những con cháu họ hàng xa tới, con cháu tương xứng lại giấu đi, chỉ sợ bị nhị tiểu thư Minh Dung nhìn trúng.

Suy cho cùng cũng chỉ là ở rể, nói khó nghe hơn chút thì là rể nuôi từ bé, lại còn cưới phải một con ma ốm, có mấy nam nhi nào coi trọng danh dự lại đồng ý đây?

Đoan Mộc Vũ là trường hợp đặc biệt. Hắn xuất thân từ phủ tướng quân, xét về tài năng hay tướng mạo đều thuộc hạng nhất, tiếc rằng là con vợ lẽ không được yêu thương, mẫu thân lại mất sớm, không nơi nương tựa, bị đại ca ép làm “vật hy sinh”.

Lúc biết mình được chọn, hắn như bị sét đánh ngang tai, suýt chút nữa không kiềm chế được lao vào trong chất vấn Minh Dung: “Tại sao lại là ta?”

Minh Dung nheo mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Có lẽ là do hôm ấy ngươi đeo kiếm bên hông.”

Khuôn mặt thiếu niên mất kiên nhẫn, như chú ngựa hoang lạc mất dây cương, bội kiếm bên hông, dáng người ngay thẳng đứng trên sảnh đường, ánh mặt trời phủ kín toàn thân, tựa như nắng mai nhiệt thành, gần như khiến Minh Dung gay mắt.

Thứ không có được, người ta sẽ luôn hướng về.

Hôn sự của hai người được định vào sinh nhật năm mười lăm tuổi của Minh Dung. Lão tướng nghe theo lời của gã đạo sĩ tha phương, dựa theo cách nuôi dâu từ bé trong dân gian, muốn dùng cách này giúp tôn nữ xung hỉ kéo dài tính mạng.

Người ngoài đều xì xào kêu hoang đường, chỉ riêng Minh Dung ngoan ngoãn gật đầu, nép trong lòng ông nội, lặng lẽ đỏ cả vành mắt.

Lúc Đoan Mộc Vũ dọn vào phòng Minh Dung, trông như bị ép buộc và lăng nhục.

Trong phòng có hai chiếc giường được ngăn cách bởi một tấm bình phong, đợi đến khi hai người chính thức thành hôn mới gỡ bỏ.

Minh Dung ngủ bên trong, Đoan Mộc Vũ ngủ bên ngoài. Lão tướng căn dặn thiếu niên ấy đủ điều, rằng ban đêm tuyệt đối không được ngủ sâu, phải thường xuyên để ý động tĩnh bên phía Minh Dung, chỉ cần gió thổi cỏ lay, hắn ngay lập tức phải bật dậy kiểm tra, phòng chuyện Minh Dung đột nhiên phát bệnh.

Đêm đầu tiên hai người ở cùng nhau, gió thổi rì rào, Đoan Mộc Vũ một đêm không ngủ.

Lúc Minh Dung thức dậy, đi vòng qua tấm bình phong đã thấy Đoan Mộc Vũ hướng mặt lên trời, trong lòng ôm kiếm, hai mắt mở thật to, đôi mắt đã hằn lên tia máu.

Minh Dung mấp máy môi, đang định mở miệng thì Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên buồn bã cất lời: “Ta muốn làm đại tướng quân.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh, Minh Dung thấy rõ hai hàng lệ họa bên khóe mắt hắn, nháy mắt đã thấm đẫm gối nằm.

“Lúc mẫu thân qua đời, ta đã nói với bà, rằng sau này ta sẽ làm đại tướng quân, sẽ không để người ta ức hiếp nữa…” Giọng nói thiếu niên tràn đầy tuyệt vọng khắc vào tận xương, thật khiến người ta không nỡ chạm vào.

“Nhưng bây giờ… đã không còn gì nữa.”

Đông qua xuân về, mới chớp mắt hai năm đã nhẹ nhàng trôi qua.

Bệnh tình của Minh Dung vẫn như cũ, dùng đủ các loại thuốc quý vẫn không có tiến triển, nhưng ban đêm nàng rất ít khi kêu lên, trừ khi đau đến không chịu nổi, nếu không nàng sẽ cố chịu không phát ra tiếng.

Sáng sớm nọ Đoan Mộc Vũ thấy Minh Dung vẫn lề mề không dậy, đi vòng qua tấm bình phong xem xét thì bị dọa hết hồn.

Khuôn mặt Minh Dung trắng bệch, đôi môi hằn dấu răng nhàn nhạt, hơi thở vô cùng mong manh.

Đoan Mộc Vũ chạy thật nhanh đi gọi người tới, mãi lâu sau Minh Dung mới tỉnh lại, Đoan Mộc Vũ cũng bị lão tướng mắng một trận té tát.

Lúc trở về, mặt hắn thờ ơ, không nhìn ra là vui hay giận, chỉ ngồi bên mép giường, mặt không đổi sắc tém chăn lại cho Minh Dung, đôi mắt tràn ra vẻ tự giễu: “Sau này ngươi không cần phải nhịn, ta đã quen bị nhốt trong lao ngục rồi, quen làm kẻ hầu người hạ của ngươi rồi… Nếu ngươi chết trên giường bệnh, ngươi nghĩ khả năng ta không phải chôn theo là bao nhiêu?”

Minh Dung nghe hắn nói vậy không ngừng ho khan, mặt mũi đỏ bừng, níu lấy ống tay áo của Đoan Mộc Vũ, tựa như muốn giải thích điều gì, nhưng cuối cùng lại buông lỏng tay ra. Nàng xoay mặt sang chỗ khác, tóc buông dài, nhỏ giọng thở dốc: “Phu quân, xin lỗi.”

Thân mang bệnh tật, nàng lực bất tòng tâm, cứ nghĩ rằng đêm đêm mình cố gắng chịu đựng là đang bảo vệ tôn nghiêm của chàng thiếu niên ấy, bù đắp được phần nào cho hắn… Phượng hoàng giam trong lồng, chim trĩ bay tự do, thì ra nàng đã sai rồi.

Không đến mấy ngày sau quản qua tới tìm Đoan Mộc Vũ trả lại thanh kiếm cho hắn, hơn nữa còn cung kính mở miệng: “Lão gia nói Hổ Kị Binh đang tuyển người, mời cô gia ngày mai đi báo danh.”

Tay hắn nhận thanh kiếm run rẩy, bỗng nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin.

Hổ Kị Binh là nơi bồi dưỡng tinh binh, không ít tướng soái tiếng tăm lừng lẫy đều bước ra từ đó, vô số người đua nhau muốn vào.

Hắn vui vẻ chạy tới cảm ơn tướng gia, ông phẩy tay, vẻ mặt uể oải: “Hãy đối xử tốt với Dung Nhi.”

Hắn lập tức hiểu ra mọi chuyện. Màn đêm lặng ngắt như tờ, hắn cách một tấm bình phong cất tiếng, không quan tâm Minh Dung có nghe được hay không: “Đa tạ.”

Trăng sáng ngoài cửa sổ, gió thổi rặng cây xanh, bóng tre hắt lập lòe.

Minh Dung nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cong lên.

Lúc Minh Tuyết từ phủ thái tử trở về tướng phủ thăm hỏi, đúng lúc Minh Dung đang định tới Hổ Kị Binh thăm Đoan Mộc Vũ, trong xe ngựa chất đầy y phục mùa đông và chăn bông. Minh Tuyết thích thú nhìn Minh Dung chằm chặp, cười đến độ con ngươi lay động, tươi như hoa đào.

Đối với người biểu tỷ đã hai năm không gặp này, Minh Dung lặng lẽ nghe chứ không nói một lời, chỉ cười điềm tĩnh.

Minh Tuyết diện kiến các trưởng bối xong, lúc nhàn rỗi muốn theo Minh Dung đi Hổ Kị Binh nhìn trộm chàng muội phu trong truyền thuyết kia.

Mấy chiếc xe ngựa nối đuôi nhau lên đường, Minh Dung vén tấm mành che lên, hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu hành lễ: “Bái kiến thái tử điện hạ.”

Thiếu niên nhỏ nhắn ngồi trong xe kia môi hồng răng trắn, cao quý vô cùng, hơn Minh Dung không tới một, hai tuổi.

Người này chính là trượng phu tương lai của Minh Tuyết, thái tử Huống Ninh, cũng là nơi Minh gia mai sau dựa vào.

Minh gia nhận vinh sủng lớn, nội trong gia tộc đã có ba hoàng hậu, hai quý phi, đến thế hệ của Minh Dung đáng lẽ ứng cử viên cho chức vị thái tử phi là nàng, nhưng từ nhỏ nàng đã sinh bệnh nặng, sau trận cửu tử nhất sinh kia, dù có nhặt về được cái mạng, nhưng cả đời không rời được bình thuốc.

Lúc bấy giờ người được chọn mới đổi thành Minh Tuyết, khi đến tuổi sẽ được đưa vào phủ thái tử. Nàng ta lớn hơn thái tử chừng bốn tuổi, bằng tuổi Đoan Mộc Vũ.

Lúc này Minh Tuyết vẫn chưa lên xe ngựa, làn khói ấm áp lượn lờ trong xe, chỉ có Minh Dung và Huống Ninh ngồi đối diện nhau.

Đáy mắt Huống Ninh như đêm đen, tầm quan sát không ở trên người Minh Dung. Tay Minh Dung cầm túi sưởi, chỉ ngồi ngoan ngoãn thuận theo.

Bầu không khí đang tĩnh lặng thì tiểu thái tử bất chợt vươn tay nhéo má Minh Dung một cái, Minh Dung không kịp phòng bị, ngạc nhiên ngẩng đầu trừng to mắt.

“Đoán không sai mà.” Huống Ninh đột nhiên mỉm cười. Thấy Minh Dung trừng mắt nhìn mình, hắn hừ lạnh rồi mới bổ sung một câu: “Quá gầy.”

Nói xong hắn chớp mắt, vươn tay muốn nhéo thêm, Minh Dung lập tức tránh ra, cau mày quát lên: “Thái tử tự trọng!”

Huống Ninh vỗ tay một cái, bĩu môi nói: “Chẳng thú vị gì hết.” Vừa dứt lời, hắn đột nhiên ghé sát vào Minh Dung, ranh mãnh cười: “Nếu ngươi không bị bệnh thì giờ đã là thê tử ta rồi, có phải ta có thể mặc sức xoa nắn này nọ rồi không?”

Minh Dung lui về sau, đôi mắt hung dữ trừng Huống Ninh, lần đầu tiên trong đời nàng thấy mình may mắn vì bị bệnh, nhẹ giọng đáp: “Không, Minh Dung không phải bột mì, biểu tỷ cũng không phải.”

Huống Ninh ngẩn người, sau đó toét miệng cười, chưa cười được vài tiếng lại ngồi về chỗ cũ, ra vẻ người lớn thở dài một hơi: “Đáng tiếc bản thái tử như hoa như ngọc, thà cưới bột mì, chứ cũng không muốn cưới một bà lão về đâu.”

Lúc đoàn người đến Hổ Kị Binh, vừa hay thấy Đoan Mộc Vũ đang bị vài người đè xuống đất đánh đấm túi bụi, trên mặt có vài vệt máu, xung quanh không ít người vui cười vây xem.

Những kẻ kia đều là vương tôn quý tộc, dựa vào quan hệ trong nhà đi vào, bình thường hay chia bè kéo phái, hống hách ngang ngược, không biết Đoan Mộc Vũ đã chọc gì bọn họ mà giờ đây bị chúng đè trên đất ác ôn hét lớn: “Nói, ngươi có phải tiểu súc sinh chuyên rửa chân không, có phải đồng dưỡng phu nhà tướng gia không, hả?”

Giữa những lời vũ nhục, Đoan Mộc Vũ nhổ một ngụm máu, ánh mắt hung ác: “Là cái lũ chó má nhà ngươi ấy.”

Đám đông vây xem xì xầm bàn tán, mấy công tử kia thẹn quá hóa giận liều mạng đánh tiếp, Đoan Mộc Vũ cũng liều chết chống cự, nhưng một người sao đấu nổi bốn người.

Đúng lúc này một bóng dáng chen qua đám đông chạy tới đẩy mấy kẻ kia ra, thở hổn hển đứng chắn trước người Đoan Mộc Vũ: “Dừng tay!”

Lồng ngực Minh Dung phập phồng lên xuống, mồ hôi trên trán rịn ra, thanh âm non nớt lại khiến tất cả những người đứng đây im bặt.

Huống Ninh khoanh tay đứng cách đó không xa, có chút hứng thú xem trò. Dưới vô số ánh nhìn đổ dồn về mình, sắc mặt Minh Dung trầm như nước, yên lặng nhìn mấy tên kia: “Xin lỗi phu quân của ta.”

Mấy công tử lúc này đã đoán ra thân phận của Minh Dung, mặt mày ai nấy đều biến sắc, dù tự biết mình không thể dây vào tướng phủ, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ, mạnh miệng nói: “Dựa… dựa vào đâu?”

“Dựa vào chàng là con trai của Đoan Mộc tướng quân, dựa vào ta là nhị tiểu thư của phủ Tướng gia, dựa vào chàng là phu quân của ta.”

Ngữ điệu không nhanh không chậm, từ từ chậm rãi, nhưng lại toát ra uy nghi bức bách lòng người.

Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương bệnh tật triền miên, vậy mà ánh mắt lại như đầm lầy tĩnh mịch, khiến người ta không thể ức hiếp, chỉ đành buông kiếm quy hàng.

Đến khi mọi người tản đi, lúc này Minh Dung mới xoay người đỡ Đoan Mộc Vũ, nhưng bị thiếu niên ấy gạt ra: “Không cần ngươi lo!”

Nàng không kịp phòng bị ngã về sau, trong lúc lảo đảo sắp ngã thì được một cánh tay vòng qua eo đỡ, quay đầu lại nhìn, là gương mặt hớn hở của Huống Ninh: “Phu quân của ngươi hình như không cảm động lắm thì phải.”

Bóng lưng của Đoan Mộc Vũ khập khiễng đi xa, Minh Dung thất thần nhìn theo, mờ mịt không rõ.

Minh Dung khoác áo lông cáo, lẳng lặng tìm một góc vắng vẻ ở Hổ Kị Binh, lại thấy Minh Tuyết đang ngồi bên cạnh Đoan Mộc Vũ dịu dàng bôi thuốc mỡ cho hắn.

Không biết Minh Tuyết nói gì mà khóe miệng Đoan Mộc Vũ khẽ cười, ánh nắng lấm tấm chiếu lên bóng dáng hai người nhuộm thành một lớp bọc vàng óng ánh, trông vạn phần xứng đôi.

Lúc Minh Dung đang ngẩn người, bên tai bỗng nhiên bị ai đó thổi hơi, nàng run lên, quay đầu đã thấy Huống Ninh nhìn mình cười, đôi mắt sáng rỡ tựa ánh sao.

“Làm sao bây giờ, phu quân của ngươi ở cùng chỗ với thê tử của ta, hay là hai ta cũng hợp thành một đôi nhỉ?”