Chương 1



Ánh nắng chiều nóng ran hắt vào phòng học hiện rõ lên những vệt sáng tối. Những đàn ve thi nhau kêu ngoài cửa sổ cũng làm tròn bổn phận của mình.

Lá cây thổi rì rào bên cạnh cửa sổ cũng đủ làm cho con người ta buồn ngủ dữ dội.

Nhiên Nhiên im lặng ngồi giữa ranh giới giữa sáng và tối của bàn học. Ánh nắng chiều chiếu lên tỏa mấy sợi tóc mai trên trán cô, thành sắc màu lấp lánh. Từng tiết học căng thẳng trôi qua cô chỉ thấy nhàm chán.

Cô nheo mắt, lông mi vừa đen vừa dài khiến ai nhìn vào cũng bị sự thu hút nào đó kéo vào bên trong.

Ở cô toát lên một vẻ đẹp thuần khiết tinh khôi của một cô cậu học trò. Sống mũi thanh cao tao nhã, cùng với đôi môi ửng hồng tự nhiên tạo nên một khuôn mặt sáng sủa, xinh đẹp trước mắt người nhìn.


Ở trong mắt Nhiên Nhiên thì Thẩm Mặc chính là chàng trai đẹp nhất trần đời mà cô từng gặp.

Cho tới giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên mà cô và Thẩm Mặc gặp nhau, khi đó Thẩm Mặc vừa mới chuyển tới trường học Nhiên Nhiên.

Thiếu niên có đôi chân dài thẳng tắp, mặc bộ đồng phục màu trắng làn da trắng nõn. Thần sắc có chút lạnh lùng, làm cho con người ta phải điên đảo. Cậu đứng trên mục giảng nhàn nhạt mở miệng.

" Thẩm Mặc "

Giây phút ấy Nhiên Nhiên nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc thời gian như ngừng trôi. Hai chữ kia như vang vọng trong tai cô.

Trái tim cô từ lúc đó mãnh liệt đập thình thịnh, đây có lẽ là tiếng sét ái tình chăng ? Kể từ lúc đó niềm vui lớn nhất của Nhiên Nhiên chính là nhìn trộm Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc ngồi cách Nhiên Nhiên hai ghế mỗi ngày cô đều nhìn chằm chằm vào gáy của cậu, trong lòng không khỏi lão đảo quả nhiên là người mình thích .

Giây phút chạm mặt nhau cô đã yêu anh luôn rồi, nét đẹp đó của anh thật sự làm cho ai cũng phải mê mẩn đến điên cuồng. Ngay cả cái gáy cũng đẹp như vậy, cô không biết có phải là do ánh mắt của mình quá nồng cháy hay không.

Khi Thẩm Mặc quay đầu xuống. Nhiên Nhiên sợ tới mức cặm cụi cúi đầu xuống nhanh chóng cầm sách lên giả bộ chăm chú đọc bài.

Nhưng cô không hề biết thiếu niên phía trước đang nhìn thấy cô đang cầm ngược sách. Lúc này mới nhíu mày không hiểu.


Thấy Thẩm Mặc đã quay lên Nhiên Nhiên lòng không sợ hãi liền buông sách xuống thở phào rồi lại nghĩ thầm \* mình có nên làm gì đó để biểu lộ tình cảm không nhỉ ?\*

Kết quả là ngày nào Nhiên Nhiên cũng để một hộp sữa bò hoặc hộp cơm trong gầm bàn chỗ Thẩm Mặc ngồi cho cậu.

Ngày nào Thẩm Mặc tới lớp cũng đều phát hiện ra trong gầm bàn của mình có để một hộp sữa bò, ban đầu cậu hỏi cả lớp là ai làm không có ai chịu thừa nhận cậu liền ném hộp sữa vào thùng rác không một chút do dự mảy may nào.

Nhưng có vẻ đối phương là một người khá kiên trì, ngày nào tới lớp Thẩm mặc cũng đều thấy rưới gầm bàn có đồ ăn nhưng cũng không biết của ai cho mình.

Cậu không nói gì mà chỉ biết lẳng lặng đem vứt đi. Cho tới một ngày , Nhiên Nhiên nhìn thấy cậu uống hộp sữa ấy mà lòng rạo rực vui sướng.

Thấm thoát cũng đã hai năm trôi qua, từ chính cái ngày mà Nhiên Nhiên đặt hộp sữa bò vào ngăn gầm bàn cho cậu. Trong khoảng thời gian này hai người chưa từng tiếp xúc nói chuyện với nhau giù chỉ là một câu qua loa.

May mắn thay hai người lại học cùng lớp với nhau, vẫn giữ thói quen cũ ngày nào Nhiên Nhiên cũng bỏ một hộp cơm hay sữa vào gầm bàn cho cậu, chỉ là việc nhìn chằm chằm vào gáy của cậu nay cũng đã biến thành sợ mặt.

Vì là cậu ngồi ở phía đối diện với cô nên không thể quang minh chính đại nhìn ngắm cậu, mỗi ngày chỉ được nhìn lén thật cẩn thận, chỉ cần đối phương xoay đầu lại một cái là biết cô đang nhìn trộm mình ngay.

Khuôn mặt kia chiếu dưới ánh nắng trông thật đẹp chỉ cần nhìn cái là khiến cho nội tâm của cô mềm như rối tung rối mù, như hiện tại chẳng hạn.

" Bạn học bạn có bút chì không cho mình mượn chút được chứ "


" Hả ..cái gì ..à "

Đột nhiên Thầm Mặc quay qua dọa cho Nhiên Nhiên tới xuýt nhảy sửng nói chuyện lắp ba lắp bắp không muốn nhìn vào cậu.

" Có thể cho mình mượn bút chì một lát được không ? " Thẩm Mặc cười nói

" À à ..được " Nhiên Nhiên cầm bút chì đưa cho Thẩm Mặc.

Cảm giác hai bàn tay chạm vào nhau cô có cảm giác như đang chạm vào nước sôi nóng đến bỏng tay vội vàng rụt tay lại cầm sách lên giả bộ đọc nhằm che giấu nội tâm mênh mông bên trong của chính mình.

Lát sau bút chì nhỏ được vứt lại trả cô, Nhiên Nhiên liền lập tức cất đi , cô nhìn vào Thẩm Mặc đang cặm cụi viết chữ rồi lại sờ lên đôi má đang nóng bỏng của mình.

Búi chì nhỏ đã được Thẩm Mặc trả qua nhất định cô phải chân quý giữ gìn nó coi như là Thẩm Mặc đang ở bên cạnh mình vậy, thật sự lòng cô lúc nào cũng có cậu người làm mình phải say nắng điên đảo.