Chương 1: Hiểu lầm

“Vu Thần Khiết!”

Vu Thần Khiết vừa mang túi sách từ thư viện đi ra thì nghe được âm thanh quen thuộc kêu mình, cô quay đầu lại thấy một cô gái tóc ngắn mang túi sách, tay phải đặt ở phía sau túi sách chạy đến. Vu Thần Khiết bước về phía bên phải chờ Phương Úy Hân.

Phương Úy Hân dừng lại, hỏi: “Cậu đi thư viện hả?” Cô đi sớm, không biết Vu Thân Khiết cũng đến thư viện.

Vu Thần Khiết gật đầu: “Tớ đến mượn mấy quyển sách.”

Đêm lạnh như nước, gió nhẹ phơ phất.

Lúc này đã quá 10 giờ tối, nhiệt độ không khí tháng bốn vừa phải, hai người đều là sinh viên khoa tài chính đại học E, lại ở chung một ký túc xá, nên vừa cùng nhau đi về hướng ký túc xá vừa nói chuyện phiếm.

Phương Úy Hân hỏi: “Cậu đã làm bài tập môn thống kê chưa?”

Vu Thần Khiết dừng bước một chút, xuýt chút nữa thì quên. Cô đưa tay lên xoa trán: “Về ký túc xá tớ sẽ làm.”

”Tớ cũng chưa làm.”

” Chắc không cần nhiều thời gian lắm đâu, tớ nhớ rõ giáo sư chỉ ra 3 câu thôi.” Trong ấn tượng ủa Vu Thần Khiết, giáo sư môn dạy môn thống kê không bao giờ ra bài tập nhiều.

”Đúng vậy, hơn nữa tuần sau mới phải nộp.” Phương Úy Hân thường xuyên trước buổi nộp bài tập một ngày mới bắt đầu làm.

Vu Thần Khiết lấy tay sờ quai túi sách. “ Giáo sư giảng bài rất dễ hiểu, lúc làm bài tập cũng không quá khó khăn.”

Phương Úy Hân nói: “Lần trước bài tập của tớ sắp nộp mới làm, nên sai nhiều, kết quả chỉ được điểm B.”

”Do giáo sư sửa bài hả?” Vu Thần Khiết hỏi.

”Không phải, do Nghiêm Mặc sửa.”

”Nghiêm Mặc?” Vu Thần Khiết nhắc lại, cảm thấy cái tên này rất kỳ quái, vừa nghe qua cô còn tưởng là “Nghiên Mặc(*)”?

(*)Nghiên Mặc dùng để mài mực, còn gọi là nghiên mực.

Phương Úy Hân nghiêng đầu nhìn cô: “Chính là sinh viên được giáo sư nhắc tới, sẽ cùng học với chúng ta, nghe nói là sinh viên đắc ý nhất của cô.”

Vu Thần Khiết nghe cô bạn nhắc tới rốt cuộc cũng nhớ ra.

Giáo sư dạy bọn họ môn thống kê là một cô giáo trung niên họ La, ở giới thống kê học rất nổi tiếng. Tiết đầu tiên khi đi học, giáo sư La chỉ vào một sinh viên ngồi ở dãy cuối phòng học nói: “ Đây là học sinh của cô Nghiêm Mặc, môn thống kê của em ấy rất tốt, học kỳ này em ấy sẽ học cùng các em môn của cô, các em có gì không hiểu có thể hỏi Nghiêm Mặc.”

Mỗi lần học môn của giáo sư La, Vu Thần Khiết đều chăm chú nghe giảng. Đôi lúc trong quá trình học giáo sư La thỉnh thoảng nhắc đến hạng mục nghiên cứu của mình đều nhắc đến một cái tên —— Nghiêm Mặc, nghe nhiều lần, mọi người đều quen thuộc với cái tên này.

Thì ra bài tập do anh ta sửa.

Môn sinh đắc ý(**), Vu Thần Khiết đương nhiên hiểu hàm ý của bốn chữ này, đây đúng là một danh hiệu không hề đơn giản.

(**) Sinh viên giỏi nhất, được coi trọng nhất, chú ý đến nhất.

Phương Úy Hân thấy cô không nói gì, còn nói thêm: “Lúc lên lớp giáo sư La nói tiết thí nghiệm tuần sau của chúng ta hình như do anh ấy đến giúp chúng ta giảng bài.”

Lúc này hai người đã đi đến ký túc xá.

Vu Thần Khiết gật đầu nói: “Giáo sư La bận rất nhiều việc.”

Trở lại ký túc xá, Vu Thần Khiết ngồi lên giường chuẩn làm bài tập môn thống kê, bài tập bình thường sẽ cộng với điểm học kỳ chia ra.

Cô mở bài tập của mình ra, nhìn phía trên có một chữ A màu đen. Cô lắc đầu suy nghĩ, tại sao sửa bài lại dùng bút màu đen chứ? trong lòng Vu Thần Khiết cảm thấy sửa bài tập nên dùng bút đỏ chứ. Sau đó cô lại nhìn đến dòng chữ, chữ viết không lớn, chỉ chiếm một diện tích nhỏ.

Thu hồi tâm tư, bài tập môn thống kê trên laptop ra, bắt đầu làm bài tập.

Buổi tối thứ ba có một tiết thí nghiệm thống kê. Mục đích của tiết thí nghiệm này chính là để cho sinh viên hiểu thêm về tần số trong SPSS(***) của môn thống kê.

(***) SPSS (viết tắt của Statistical Package for the Social Sciences) là một phục vụ công tác phân tích.

Môn thí nghiệm ở trường học được tiến hành trong phòng tin học, giáo sư La đã sớm dặn Nghiêm Mặc lắp đặt các trang bị thí nghiệm sẵn trong này. Tuy là tiết học thí nghiệm nhưng vì học trong phòng tin học nên có một số sinh viên mở máy tính bắt đầu dùng: Nói chuyện trên QQ, xem tần số,....

Vu Thần Khiết và Phương Úy Hân đi trễ, may mắn Lý Hồng đã sớm, nên đã dành chỗ sẵn cho hai cô, hai người vội vàng mở SPSS ra.

Nghiêm Mặc mặc một chiếc áo somi màu lam, dáng người thon dài thẳng tắp đứng trước màn hình lớn của phòng tin học, khóe môi khẽ nói: “Mọi người muốn xem tài liệu thì hãy nhanh chóng xem, lát nữa quản lý phòng cơ học sẽ cắt mạng.”

Thật ra nói như vậy đã rất nể mặt mũi sinh viên phía dưới rồi: tuy rằng hầu hết sinh viên đều mở trang web, nhưng hầu như không có ai mở tài liệu học cả, mà hầu hết đều mở QQ, tin tức thể thao hoặc rất nhiều các diễn đàn khác nhau.

Vu Thần Khiết vốn dĩ đang nhìn màn hình máy tính một cách nhàm chán, nghe xong lời này không khỏi ngẩng đầu lên.

Cô nhìn nam sinh thản nhiên đứng ở trong phòng thí nghiệm, thân hình cao cao gầy gầy làm cô liên tưởng đến từ “ cao ngất“.Tuy là buổi tối đầu hạ, phòng tin học bởi vì có sự hoạt động của máy tính khiến cho nhiệt độ trong phòng hơi cao, nhưng nam sinh kia lại mang đến cho cô cảm giác mát lành. Giống như một thứ đồ uống được lấy ra từ trong tủ lạnh giữa mùa hè nóng nực, cảm giác mát lạnh đó như thấm vào ruột gan cô vậy.

Sinh viên phía dưới sau khi nghe xong lời nói của Nghiêm Mặc, hầu hết đều biết ý đóng trang web lại. Có một bạn học ngồi ở phía sau Phương Úy Hân cúi đầu nói: “Quản lý đúng là ngoan ( ác độc) thật.”

Chuông vào lớp vang lên, Nghiêm Mặc bắt đầu hướng dẫn sinh viên thực hành.

Vu Thần Khiết chăm chú nghe hướng dẫn, rất nhanh quen thuộc với các công năng của SPSS, sau khi bắt tay vào thực hành rất thuận buồm xuôi gió, Phương Úy Hân đối với cách sử dụng và công cụ SPSS không hiểu nhiều lắm, tiến độ làm rất chậm, khi nhìn sang Vu Thần Khiết thấy cô ấy trong chớp mắt đã đuổi kịp tốc độ của Nghiên Mặc.

Lý Hồng ngồi bên cạnhVu Thần Khiết và Phương Úy Hân, thành tích học tập của cô từ trước đến nay đều rất tốt, nhưng lúc nãy cô bận gửi tin nhắn cho bạn trai nên hơi thất thần, nghe không rõ bài giảng, vì thế khi thực hành đã hỏi Vu Thần Khiết: “Làm như thế này hả?”

Vu Thần Khiết nghiêng đầu, chỉ liếc mắt một cái đã thấy hết bài làm của Lý Hồng trên màn hình máy tính, trả lời theo quán tính: “ Không đúng!”

Vừa nói xong đã nghe được âm thanh trả lời: “ Hả?”

Thanh âm không vang, ngữ điệu thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.

Vu Thần Khiết nhìn về phía giọng nói phát ra, Nghiêm Mặc lẳng lặng đứng ở trước màn hình lớn của phòng tin học, dùng biểu tình kỳ quái nhìn chính mình.

Vốn dĩ Nghiêm Mặc vừa thực hành vừa giảng bài, trong phòng tin học chỉ quanh quẩn mỗi âm thanh của anh, trước đó có một nữ sinh vừa hỏi anh về một thao tác, anh liền giải thích vài câu: “...chọn cái này mới đúng...”

Vừa mới dừng lại, chợt nghe âm thanh của một cô gái nói “ Không đúng”,vừa đúng sau khi anh giải xong đáp án, nghe giống như đang trả lời câu hỏi của anh. Anh liền nhìn sang, là một nữ sinh mặc chiếc áo cộc tay màu trắng. Vẻ mặt của cô có chút mơ hồ, dường như với tình cảnh vừa rồi cũng cảm thấy hoang mang.

Vu Thần Khiết vừa nói hai từ “ Không đúng”, mấy người xung quanh đều biết cô nói gì, nhưng không có nghĩa là Nghiêm Mặc cũng biết. Phương Úy Hân nghĩ: nguy rồi, hiểu lầm hiểu lầm.

Vu Thần Khiết cũng sửng sốt chốc lát, sau đó ngay lập tức phản ứng lại, có lẽ trợ giảng đang cho là cô đang làm khó dễ anh. Theo phản xạ cô vội vàng cúi đầu xuống áp mặt vào giữa hai cánh tay, cảm thấy bên tai dần dần nóng lên. Trong lòng mặc niệm: tôi không phải cố ý, tôi không phải cố ý. Chỉ có thể xin lỗi như vậy.

Nghiêm Mặc liếc mắt nhìn nữ sinh kia, nhìn thấy cái đầu màu đen đang áp sát mặt bàn..

Chắc là xấu hổ rồi.

Có lẽ nữ sinh này đang trả lời bạn học không cẩn thận vừa đúng lúc mình nói xong.

Anh rất nhanh khôi phục tâm trạng, tiếp tục giảng giải: “Như vậy, chúng ta tiếp tục thao tác lúc nãy...”

Cuối cũng tiết học thí nghiệm cũng qua. Các nhóm sinh viên lục tục ra khỏi phòng thí nghiệm. chỉ còn lại vài sinh viên còn ngồi ở chỗ ngồi.

Vu Thần Khiết ngồi ở ghế trên chỉ cho Lý Hồng vẽ biểu đồ. Phương Úy Hân ngồi ở bên cạnh hai người, mở trang web xem tin tức Chu Kiệt Luân —— lúc này đã quẳng cả quản lý viên ra sau đầu.

Trên bục giảng Nghiêm Mặc bị mấy nữ sinh ngăn lại hỏi một số vấn đề.

Phương Úy Hân ngẩng đầu nhìn về phía trước, kéo kéo góc áo Vu Thần Khiết, nhỏ giọng nói: “ Cậu xem, những người ở lại hỏi bài đều là nữ sinh, sức quyến rũ của Nghiêm Mặc thật lớn đó.”

Vu Thần Khiết cũng nhìn về phía phía trước.

Vị trợ giáo trẻ tuổi Nghiêm Mặc này đứng ở trước bục giảng, hơi hơi cúi người. Tuy rằng anh đã đứng cả buổi tối, nhưng trên mặt một chút biểu hiện khó chịu cũng không có, vẫn kiên nhẫn nghe mấy vấn đề của nữ sinh hỏi.

Có lẽ là do mùa hè nên cô hơi khát nước, đúng rồi ngồi trước máy tính cả buổi tối mà, cổ họng của Vu Thần Khiết hơi khàn khàn: “Nam sinh hình như không thích hỏi mấy vấn đề đó.”

Bàn tay Lý Hồng đang đặt trên công cụ thí nghiệm, dùng khửu tay chạm nhẹ vào Vu Thần Khiết: “ Đặt nơi này hả?”

Vu Thần Khiết ngăn cô ấy lại: “Không phải đặt nơi này.” Dùng tay của mình vừa thực hành vừa giảng giải: “Như vậy, sau đó đặt ở đây... Nơi này cũng đặt, hiểu chưa?”

Lý Hồng ừ một tiếng, “Đã hiểu.”

Vu Thần Khiết bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt, tay trái chống đầu: “Chúng ta trở về đi?” Phòng tin học này đúng là một nơi thị phi.

”Được. Trở về thôi.” Phương Úy Hân đóng trang web lại.

Vu Thần Khiết đứng lên, bị Phương Úy Hân lôi kéo ra khỏi phòng tin học.

Sau khi ba nữ sinh đi ra khỏi phòng học, Phương Úy Hân tiếp tục nói vấn đề vừa rồi, cười có chút quỷ dị: “Đâu có đơn giản như vậy.” Giọng nói của cô hơi chậm lại: “ Cậu nhìn xem Nghiêm Mặc học trưởng của chúng ta dù sao cũng là một người đẹp trai, không biết bao nhiêu nữ sinh thích anh ấy. Cậu không phát hiện ra thôi, mỗi lần đi học Nghiêm Mặc đều ngồi ở một vị trí cố định, sau đó có mấy nữ sinh đi học đều đi rất sớm ngồi ở trước vị trí của anh ấy.”