Chương 1: Trốn tình (nhất)

Sau khi Liễu Ý Hoan và Đình Nô đi rồi, xuân đi hạ đến, qua không sai biệt lắm non nửa thời gian, thương thế của Vũ Tư Phượng đã tốt hơn phân nửa, chỉ là gặp phải thời tiết mưa dầm thì vết thương cũ sẽ mơ hồ làm đau. Nhưng phương diện này là dục cầu không được, chỉ có từ từ điều dưỡng.

Sau khi khỏi bệnh, hắn sợ mình nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian dài đã chậm trễ tu vi, sớm liền cùng Toàn Cơ ước định mỗi ngày hóa giải kiếm chiêu, tu luyện pháp thuật, không cầu tinh tiến, chỉ cầu không thụt lùi. Hai người bọn hắn không có việc gì liền bắt đầu học kiếm pháp tuyệt chiêu trong môn phái của đối phương, cư nhiên hơi có chút tâm đắc, ở những phương diện khác đối với chỗ thiếu hụt công lực của mình có bù đắp.

Vốn tu tiên thiên hạ chiêu số thiên biến vạn hóa, chiêu thức không hề có sơ hở, giữa các môn phái có bù đắp cho nhau. Ví linh động như Bổ túc phác chuyết, vững vàng như Bổ túc hư phù.


Bộ sách võ thuật tu hành của Ly Trạch Cung so với Phù Ngọc đảo vẫn còn chú ý nhẹ, khéo, nhanh, nhưng chiêu thức tịnh không nhiều hoa lệ. So sánh với song kiếm hợp bích rực rỡ hoa mỹ của Phù Ngọc đảo, thì ảm đạm thất sắc rất nhiều, song lúc Đông lúc Tây lúc trái lúc phải, thân hình quỷ dị khiến người ta nhìn không thấu, Phù Ngọc đảo ngược lại vạn vạn lần không bằng. Còn có rất nhiều chiêu thức không ai có khả năng làm được, nếu công phu khinh thân không xuất chúng giống đại cung chủ kia thì khi phát chiêu cũng như vịt gà đập cánh, trông ngốc nghếch vô cùng.

Công phu khinh thân của Toàn Cơ ở trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Thiểu Dương phái đã tính là phi thường xuất sắc rồi, nhưng những chiêu thức này nàng cũng học không được. Nhìn Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng chiết thân, lộn vòng như vậy, thoải mái như ăn bồ đào, đến phiên nàng, không phải nửa đường té ngã, thì cũng là không kịp xuất chiêu.


Nàng trước kia đi theo Sở Ảnh Hồng tu hành, chưa từng gặp qua loại quẫn cảnh này, vô luận pháp thuật chiêu thức khó khăn như thế nào, chưa từng có chuyện dạy quá ba lần. Lần này lại ở trước mặt Vũ Tư Phượng đại mất mặt, hắn tuy rằng không để ý, chỉ nói bộ công phu này ngoại nhân không học được, nhưng bản thân Toàn Cơ không nghĩ như thế.

Nàng bướng bỉnh lên thì ai cũng nói không lại nàng, tinh thần dồi dào chống lại bọn chúng. Mỗi ngày chui vào luyện, mỗi lần luyện chính là cả ngày, ngay cả cơm cũng chẳng buồn ăn, rất có trư vị tẩu hỏa nhập ma. Cuối cùng tại lúc Vũ Tư Phượng có thể đem Dao Hoa kiếm pháp của Thiểu Dương phái sử đến thuần thục như nước chảy mây trôi thì nàng rốt cuộc cũng miễn cưỡng qua cửa.

"Bộ kiếm pháp này, quả thực là nhân tài sau lưng có cánh mới có thể học được."


Toàn Cơ tận lực nghiên cứu mấy tháng, cuối cùng vẫn không thể đại thành công, không thể không mặt như đưa đám buông bỏ. Nhưng nghĩ đến bản thân mình tốn thời gian lâu như vậy lại không ra bộ dáng gì, vẫn là không cam lòng oán hận một phen.

Vũ Tư Phượng vừa mới luyện xong kiếm pháp, trên trán đầy mồ hôi, theo tóc rơi xuống. Nghe nàng oán hận như vậy, liền cười đi tới: "Muội có thể luyện đến tình trạng như thế này đã rất không tồi rồi. Có một số người cả đời cũng học không được đâu."

Bản thân Toàn Cơ cũng là người đầy mồ hôi, thu kiếm về. Ngồi xuống tảng đá, thở dài: "Phụ thân có nói qua, công phu tu tiên trong thiên hạ có cái là đại chúng, có cái là tiểu chúng. Cái gọi là đại chúng, thì giống như Thiểu Dương phái của muội vậy, ai cũng có thể học, cũng có thể học ra kết quả, nhưng chân chính học tinh rồi, lại phi thường khó khăn. Muội nghĩ, tiểu chúng đại khái chính là công phu Ly Trạch Cung của bọn huynh rồi, quả thực là độc môn tuyệt kỷ. Nhân tài được lựa chọn mới có thể học được."
Vũ Tư Phượng chỉ cười không nói. Hai người sóng vai ngồi trên tảng đá lớn, trong rừng gió nhẹ từng hồi, khiến toàn thân trở nên khoan khoái. Nơi này là nơi bí mật tu hành bọn hắn tìm được, khó được trong rừng cây có một nơi địa thế thông thoáng, đủ để thi triển thân thủ. Lúc này đang là giữa hè, nắng nóng như lửa, phạm vi trăm dặm đều bị ánh mặt trời chiếu đến trắng lóa cả một khoảng, không khí cũng không xuyên thấu qua được. Nơi này đã có bóng cây râm mát, so với bên ngoài mát mẻ hơn nhiều.

Nơi này là Toàn Cơ tìm được, nàng từng tự giễu, bản lĩnh lớn nhất của mình không phải là cái gì khác, mà chính là tìm được chỗ tốt hưởng phúc nhàn hạ. Vô luận thân ở dạng hoàn cảnh nào, nàng đều có bản lĩnh tìm được vị trí dễ chịu nhất trước tiên, hiện giờ xem ra, lời này không giả.
Toàn Cơ vừa rồi luyện kiếm ra một thân mồ hôi, hiện giờ được gió trong rừng thổi qua, nhất thời cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng nhịn không được nằm xuống tảng đá. Giống như một con mèo lớn, đầu gối lên trên đùi Vũ Tư Phượng, một mặt nói nhỏ: "Không biết bọn Liễu đại ca hiện tại đang làm gì."

 Vũ Tư Phượng nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói: "Đại khái là ở kỹ viện uống rượu đi."

"Hắn. . . Chẳng lẽ không có lúc nào không ở kỹ viện?"

"Có. Đại khái thì là ở trong tửu quán uống rượu."

Toàn Cơ im lặng, một lát sau, lại nói: "Vì cái gì huynh vẫn luôn không nói với muội trước kia Liễu đại ca cùng Ly Trạch Cung có gì đó?"

Vũ Tư Phượng trầm mặc sau một lúc lâu, nói : "Chuyện cũ năm xưa, hà tất nói nữa. Kỳ thật huynh cũng không rõ lắm, lúc còn rất nhỏ huynh đã quen huynh ấy rồi, chẳng qua lần đầu tiên gặp huynh ấy, là ở trong địa lao của Ly Trạch Cung. Đó là lần đầu tiên huynh ấy thử trốn ra khỏi Ly Trạch Cung, lại bị người ta bắt trở về."
Toàn Cơ hỏi: "Hắn vì sao phải trốn?" Chẳng lẽ cũng là bởi vì bên ngoài có một người hắn không bỏ xuống được sao?" Nghĩ đến đây, mặt nàng hơi hơi đỏ lên.

Vũ Tư Phượng không phát hiện tiểu tâm tư của nàng, tiếp tục nói: "Chắc là bởi vì huynh ấy chịu không nổi quy củ của Ly Trạch Cung đi. Liễu đại ca là một người rất yêu tự do, không thích người khác quản thúc mình. Huynh lần đầu gặp huynh ấy, bị huynh ấy dùng một món điểm tâm trêu chọc, buổi chiều nghe huynh ấy kể chuyện cười, từ đó cảm thấy người này rất tốt. . . Đều không giống với cảm giác các sư phụ sư bá cấp cho huynh."

Hắn làm như nghĩ đến điều thú vị nào đó, cười cười, "Từ đó về sau huynh ngày ngày lẻn vào địa lao tìm huynh ấy chơi, huynh ấy mỗi ngày đều kể. . . ừm, kể rất nhiều chuyện đông tây thú vị. Bọn huynh cứ như vậy dần dần hiểu nhau."
Kỳ thật Liễu Ý Hoan khi đó một mình bị giam ở trong địa lao, nhàm chán muốn chết, có một tiểu hài nhi bồi mình chơi đó là không thể tốt hơn. Y người này làm gì biết cái gì quan niệm lễ nghĩa liêm sỉ, căn bản chính là già mà không kính, y mỗi ngày đều cùng Vũ Tư Phượng nói về chuyện nữ nhân kinh, hoàn toàn là cái bộ dáng quỷ háo sắc, lại có thể không dạy hư Vũ Tư Phượng trở thành một đại sắc ma, cũng coi như là may mắn rồi.

"Sau đó lão cung chủ chết đi, lưu lại di ngôn phóng huynh ấy ra ngoài, đây có thể xem như là trục xuất khỏi sư môn rồi. Ngày đó huynh ấy, huynh ấy hỏi huynh, muốn đi cùng huynh ấy hay không, huynh. . ."

Hắn bỗng nhiên bỗng ngừng một chút, mắt nheo lại, sau một lúc lâu, mới nói: "Là thế thôi. Chuyện của huynh ấy huynh cũng chỉ biết nhiêu đây thôi."
Toàn Cơ ngạc nhiên nói: "Huynh không nói mình có đáp ứng đi với hắn hay không sao?"

Vũ Tư Phượng thấp giọng nói: "Bởi vì huynh không nhớ rõ nữa. Toàn bộ chuyện của năm đó, đã phát sinh cái gì, huynh hoàn toàn không nhớ rõ."

Hai người đều là không nói gì. Dựa vào trên tảng đá một hồi, sắc trời dần dần tối xuống, Vũ Tư Phượng vỗ vỗ đầu nàng, ôn nhu nói: "Đi thôi, nên trở về khách điếm rồi. Chỗ này buổi tối muỗi nhiều lắm."

 Có đôi khi, hắn sẽ nhớ ra một chút vụn vặt, về một vài đoạn hồi ức bị cắt giảm mà chẳng biết tại sao. Chắp vá lại với nhau càng không được gì, hắn lại quên đi. Một năm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hắn rốt cuộc có đáp ứng Liễu Ý Hoan hay không. Hỏi y, y cũng chỉ cười, úp mở không nói, bị hỏi đến bực mình, y liền dùng chiêu cũ bốn lạng đẩy ngàn cân: có đáp ứng hay không —— không quan trọng. Quan trọng là ... Tiểu phượng hoàng vẫn thân thiết với ta, giống như khi còn nhỏ. Như vậy là đủ rồi!
Ăn cơm tối xong, Toàn Cơ rất biết điều về phòng của mình. Kỳ thật mới đầu nàng vốn là quấn lấy đòi ngủ chung. Ấy vậy mà nói cái gì Vũ Tư Phượng cũng không chịu đáp ứng, giống như nàng mà vào ngủ chung giường với hắn thì sẽ biến thành hồng thủy mãnh thú vậy. Làm khó người khác từ trước đến nay không phải sở trường của Toàn Cơ, giày vò một lúc thấy hắn vẫn không mảy may đồng ý, cũng đành phải ngoan ngoãn cùng hắn một người một phòng. Nàng cảm thấy tiếc hùi hụi, đêm hôm đó ngủ cùng hắn trong một tấm chăn, thật ấm áp, thi thoảng ôn lại chuyện cũ. Thế nhưng hắn lại không chịu, nàng cũng chỉ có thể ở trong lòng nhỏ giọng nói thầm hắn lãnh khốc vô tình.

Đối với sự kiện này, Vũ Tư Phượng rất ư cương quyết. Mặt lạnh cự tuyệt nàng, kỳ thật cũng là có nỗi khổ tâm riêng. Bọn hắn hoàn toàn không có một là mai mối, hai không có cha mẹ cho phép, cho dù người tu tiên không nhiều thế tục quy củ như vậy, nhưng nam nữ trẻ tuổi vô duyên vô cớ ở cùng một chỗ, đối với mình thì không sao, đối với Toàn Cơ mà nói lại không phải là chuyện tốt gì. Huống chi thương thế của hắn đã tốt lắm rồi, hai người lại đều là thiếu niên huyết khí phương cương, vạn nhất một phút khống chế không được, chính mình chẳng phải là đã hại nàng sao.
Tục ngữ nói, theo tình tình trốn, trước kia hai người chưa biểu lộ cõi lòng, lúc nằm trong ái muội, hắn ngược lại có chút lớn mật. Hiện giờ chân chính buông bỏ toàn bộ băn khoăn, hắn cũng không dám nữa, giống như phóng túng dục niệm của mình chính là khinh nhờn nàng. Càng là chân chính tới gần người kia, trong lòng ngàn vạn lần cuồng tưởng ngược lại nhất nhất thu liễm lại. Trốn tình, chỉ đến thế này là cùng.

Vũ Tư Phượng chỉnh sáng đèn, từ trong bao quần áo lấy ra hoàng lịch tinh tế lật xem. Tính đến trâm hoa đại hội này, còn bốn tháng nữa, có khả năng chuyện phải làm rất nhiều. Cách Nhĩ Mộc này vẫn luôn không có gió thổi cỏ lay gì, lại càng không thấy Ô Đồng có động tĩnh gì, loại hiện tượng này cũng không thể khiến người ta an tâm. Nếu gã càng không ngừng phái người tới quấy rối, trái lại lại càng tốt. Tình huống hiện giờ, như là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Hai ngày trước nhận được tin của Liễu Ý Hoan. Nói một đoạn thời gian trước sự kiện Định hải thiết tác loạn đến xôn xao, hiện giờ tất cả đều mai danh ẩn tích, toàn bộ yêu ma giống như đều biến mất trong vòng một ngày, tựa như bọn chúng chưa từng tiến hành qua chuyện phá hỏng thiết tác vậy.

"Điềm không may" —— Liễu Ý Hoan dùng bút chu sa ở phía sau viết ba chữ to nhìn thấy ghê người này, khiến hắn trầm ngâm thật lâu.

Ô Đồng từng nói, gã là hữu phó đường chủ, như vậy trên gã hẳn là còn có hai tên tả phó đường chủ cùng chánh đường chủ. Hiện giờ tình huống rõ ràng cho thấy địch trong tối ta ngoài sáng, bọn chúng đối với hành tung của tứ đại phái đã rõ như lòng bàn tay, mà bọn người Chử Lỗi lại ngay cả hai tên Đường chủ khác là ai cũng không biết, lại càng không cần phải nói trong nội đường kia quy mô như thế nào, phân bố ra sao. Ô Đồng rất rõ ràng đối với chuyện Định hải thiết tác tịnh không để tâm, mục tiêu phải làm của gã là san bằng Thiểu Dương. Như vậy, hai tên Đường chủ khác đối với loại dã tâm này của gã đến này tột cùng là hiểu rõ đi, hay là chẳng hay biết gì?
Hắn nhíu mày trầm ngâm, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến một trận âm thanh phành phạch, như là thứ gì đó đang vỗ cánh, bên ngoài song cửa sổ bằng giấy lụa dán, thẩm thấu qua một vầng sáng nhuộm hồng quang. Vũ Tư Phượng trời sinh tính cẩn thận, lập tức thổi tắt nến, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, ngưng thần nghe, tạm thời không mở cửa.

Ai ngờ cách vách lại 'két' một tiếng cửa sổ mở ra —— Toàn Cơ! Nàng nha đầu tâm không đề phòng này! Hắn đang muốn lên tiếng ngăn cản, lại nghe nàng vui mừng cười nói: "A! Là Hồng Loan của phụ thân! Sao mày lại tới chỗ này?"

Vũ Tư Phượng trong lòng lập tức nhẹ nhõm, nhưng vẫn giữ lại một tia đề phòng, nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, đánh thức Tiểu ngân hoa trong tay áo, sau đó đẩy cửa sổ ra. Chỉ cần bên ngoài có bất kỳ dị thường nào, Tiểu ngân hoa sẽ lập tức phát tác.
Cửa sổ của hai người bọn hắn là liền nhau, đẩy cửa sổ ra liền nhìn thấy một con Loan điểu đỏ rực diễm lệ đứng ở trước mặt, ngẩng đầu ngạo thị, hơi có chút khí thế, đúng là Linh Thú của Chử Lỗi nuôi. Toàn Cơ thấy trên chân Hồng Loan bao lấy một miếng thiết hoàn, mặt trên có khắc hoa văn ký hiệu của Thiểu Dương, lập tức rút ra, ngạc nhiên nói: "Phụ thân sao lại dùng Hồng Loan truyền tin cho chúng ta? Quá lãng phí rồi."

Hồng Loan khẽ khàng kêu lên một tiếng, tựa như châu ngọc rơi vỡ, hết sức dễ nghe, tiếp theo vỗ cánh một cái, chui vào trong phòng Vũ Tư Phượng, hạ xuống trên bàn đi tới đi lui, cuối cùng đậu ở một chỗ không động đậy.

Toàn Cơ "A" một tiếng, "Sao mày vào phòng Tư Phượng hả! Ách. . . Tư Phượng. . ." Giọng nói của nàng đột nhiên trở nên đáng thương, "Chuyện có nguyên nhân, muội, muội có thể tạm thời vào phòng huynh không?"
Hóa ra lúc Vũ Tư Phượng cự tuyệt nàng ánh mắt rất ư nghiêm khắc, hại nàng tưởng là mình đã làm sai chuyện gì, cho nên mỗi lần nhắc tới vào phòng của hắn, đều có chút nơm nớp lo sợ.

Vũ Tư Phượng cũng là không hiểu ra sao, không rõ Chử Lỗi có chuyện gì, liền đáp: "Muội vào đây đi."

Tiếng nói vừa dứt, lục y thiếu nữ đối diện kia nhanh như chớp liền từ cửa sổ chui vào, cười đến mắt đều híp lại, lấy ra mảnh giấy kia phe phẩy, nói : "Nào, xem cha có chuyện gì nào."