Chương 1: Bạn cùng phòng của ta thật giống cô vợ nhỏ

"Trong biển người mờ mịt, nhưng chỉ cần liếc em một cái, tôi lại không thể nào quên được bóng hình em"

Tô Nguyện không nói gì nhìn tin nhắn trên di động, chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nổi da gà. Trong lòng thầm nghĩ: Này sợ là có người si tình nào đó gửi tin nhắn nhầm người rồi đi?

Nghĩ đến cậu cửa nhà còn không bước ra nửa bước nữa là, cái gì mà "Mờ mịt biển người" chứ?

"Gửi nhầm người rồi!"

Trả lời đối phương một tin nhắn, nhắc nhở đối phương gửi lầm rồi, bằng không cậu cũng không muốn bị hiểu lầm.

Đối phương không có trả lời lại.

Nhưng mà đến ngày thứ hai, tin nhắn lại tới nữa!

"Tôi đã biết là tôi không đúng, nhưng tôi vẫn nhịn không được muốn yêu em, buổi sáng tốt lành người yêu của tôi."

Tô Nguyện bất đắc dĩ gõ gõ bàn phím, người nọ hẳn là nghĩ đến cậu muốn lừa gạt hắn sao?!

"Ngươi thực gửi sai người rồi, ta không có lừa ngươi......"

Như trước không có tin nhắn hồi lại......

Ngày hôm sau, Tô Nguyện lại nhận được tin nhắn......

"Chúng ta hô hấp cùng một ngày chung một bầu không khí, nhưng tôi lại không cách nào đến bên cạnh ôm lấy em..."

Tô Nguyện phát điên, người này như thế nào liền cứ như vậy, chết cũng không hối cải chứ! Tức giận liền bấm vào dãy số gọi qua, chuông vang vài tiếng bên kia liền nhấc máy.

Tô Nguyện cũng không quanh co lòng vòng, một hơi đem cỗ khí tức giận cùng lời muốn nói đều nói ra.

"Uy? Xin chào, vị tiên sinh này hoặc là cô nương, ta mong ngươi đừng có mỗi ngày gửi tin nhắn cho ta có được không? Ta đều đã nói mấy lần là gửi lầm rồi gửi lầm rồi gửi lầm rồi! Ngươi như thế nào cũng không tin ta!"

Bên kia không có đáp lời, chính là lập tức ngắt điện thoại.

Tô Nguyện nhìn di động đã kết thúc trò chuyện, tức giận không có chỗ phát tiết, than thở một câu: "Không lễ phép!"

Sau đó liền không thèm quản gì nữa, nhu nhu mái tóc bởi vì ngủ dậy mà rối lung tung, mặc cái áo ngắn tay bước ra cửa phòng.

Tô Nguyện là một tác giả viết tiểu thuyết, mỗi ngày chỉ rúc ở nhà gõ chữ, hầu như đều không ra khỏi cửa. Cậu còn có một bạn cùng phòng đã ở được vài năm, là một nhân viên văn phòng. Phòng ở này là cha mẹ mua cho cậu, cậu cảm thấy một người ở rất cô đơn liền đem một phòng ở đây cho thuê, còn có thể đổi lấy một phần thu nhập nho nhỏ.

"Chào buổi sáng." Ra cửa phòng thấy người đang chuẩn bị xuất môn đi làm liền lên tiếng chào một câu.

Người nọ quay đầu, ngại ngùng cười, "Chào buổi sáng," Sau đó lại nói: "Cái kia...... Bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong, cậu tự lấy...... Ách, ân, tôi đi đây."

Tô Nguyện nhìn người bạn cùng phòng bối rối rời đi, thực bất đắc dĩ, người bạn cùng phòng này thực tốt, chính là rất hay thẹn thùng, động một chút liền đỏ mặt.

Cậu cũng chỉ đành cười cười, vào buồng vệ sinh rửa mặt, trong nhà này chỉ có một cái buồng vệ sinh, cho nên bọn họ xài chung.

Nhà vệ sinh được cọ rửa phi thường sạch sẽ, nhìn không có một chút tro bụi cũng như mùi hôi gì. Đương nhiên, cái này không phải do Tô Nguyện dọn, mà là nhờ có người bạn cùng phòng kia của cậu.

Ăn bữa sáng ngon miệng được bạn cùng phòng làm, cảm thấy cuộc sống này thật đúng là tuyệt vời, không cần tự mình đi đổ rác, không cần tự mình nấu cơm còn có cơm ăn, nhưng lại không cần trả tiền.

"Gặp được em, tôi thấy mình đúng là dùng hết thảy may mắn của đời mình."

Ngày hôm sau cậu như trước thu được tin tức, Tô Nguyện đã lười đi để ý, cứ để cho hắn nhắn gì kệ hắn, dù sao chỉ là cái tin nhắn mà thôi, không quấy rầy đến mình.

Sau đó cậu buổi sáng mỗi ngày đều có thể nhận được một cái tin nhắn tràn ngập tình yêu, tính đi tính lại, cậu cảm thấy người này không đi viết ngôn tình kiếm tiền thật sự là rất phí.

"nhớ em."

Thói quen mỗi ngày đều thấy lời tâm tình thật dài, đột nhiên hôm nay lại chỉ có ngắn ngủn hai chữ, làm Tô Nguyện có chút không quen.

Nghĩ rằng, có lẽ do mấy ngày nay mình cùng hắn cũng đều gặp khó khăn nên cậu thấy hơi đồng cảm. Bạn cùng phòng của Tô Nguyện đi công tác một tuần, một tuần này, Tô Nguyện đều là ăn bên ngoài, trong nhà vệ sinh cũng đã rất lâu không quét tước, rác rưởi thì chất đống. Quả nhiên, Tô Nguyện không có bạn cùng phòng của mình, cuộc sống sẽ không thể tự gánh vác......

Vì là tâm tình như vậy, cậu từ ngày ấy trò chuyện tới nay, lần đầu tiên lại nhắn lại một tin.

"Tâm tình không tốt?"

"Ân."

Tô Nguyện thật không ngờ đối phương thế nhưng lại trả lời mình ngay, có chút thụ sủng nhược kinh.

"Trong lòng tôi tâm tình cũng không tốt đâu..."

"Sao thế, phát sinh cái gì ư?"

"Aizz, phát hiện chính mình căn bản không có năng lực tự gánh vác, có chút bi ai."

" Ách..."

"Nói xem, ngươi thật sự thích ta?"

" Ân."

"Ngay cả một người vô dụng không tự gánh vác được cuộc sống của mình mà ngươi cũng thích?"

"Tôi sẽ chiếu cố em!"

"Cô nương, nghe ta, ta như thế này không đáng đâu."

"Tôi là nam!"

Tô Nguyện cả người run lên, thiếu chút nữa điện thoại cầm trên tay rơi xuống. Cậu vạn vạn lần cũng không nghĩ tới đối phương là một tên nam nhân! Nam đó!

Cậu tuy rằng không kì thị gì, nhưng cậu xác thực mình 100% là một thẳng nam a!

"Cái kia...... Tôi là thẳng nam."

"Tôi biết, nhưng mà tôi nguyện ý chờ, đợi cho em tiếp nhận tôi"

Tô Nguyện co rút khóe miệng, người này...... Thật không biết nói cái gì cho phải......

"Đừng nháo, chúng ta quen biết cũng không có quen biết, ngươi chờ cái đầu ngươi a"

"Ách..."

"Tôi ra ngoài gọi cơm đây, không hàn huyên nữa, tái kiến."

"Được rồi"

Sau đó mỗi ngày như trước đều có thể nhận được tin nhắn, nhưng nội dung đã có biến hóa rất lớn. Có đôi khi là giới thiệu một loại cây, có đôi khi là đề cử một vài món ngon, có đôi khi là nói về nhiệt độ không khí ngày mai......

Không biết có phải cậu nhầm hay không, tổng cảm thấy hắn ta rất quen thuộc, biết cậu khi nào thì rời giường, thích loại cây nào, thậm chí biết nhà cậu cách đó không xa chính là chợ...

Tô Nguyện nghĩ, có lẽ người nọ hẳn là một người theo đuổi rất cuồng nhiệt.

Nghĩ đến cậu cả ngày rúc ở nhà không có việc gì cũng có người theo đuổi? Thật là có chút bất khả tư nghị. Cậu có người theo đuổi hình như là cũng thật lâu thật lâu lúc trước đi? Ở đại học? Hay là lúc vừa tốt nghiệp đại học? Ngô..... Tựa hồ nhớ không rõ lắm.

Dưới sự hướng dẫn cẩn thận của người đó, Tô Nguyện rốt cục có thể tự chăm sóc bản thân một chút, ít nhất không cần mỗi ngày ăn đồ bên ngoài. Kỳ thật ngẫm lại, tự nấu ăn cũng không khó, nhưng cậu trước kia như thế nào lại không làm nhỉ?

Ai, xem ra là rất dựa dẫm vào bạn cùng phòng, làm cho chính mình ngay cả tự chăm sóc bản thân cũng không cần làm.

Đúng rồi, bạn cùng phòng của cậu tên là Phương Chính =-=, lần đầu tiên nhìn thấy tên này, liền nghĩ đến hắn có lẽ là một béo ú lùn tịt, trông giống cái hình lập phương, hóa ra là không phải! Dáng người Phương Chính làm cho cậu thập phần ghen tị, ước chừng khác xa nhau 180◦, thuộc loại mặc xong quần áo liền nhã nhặn, cởi quần áo liền thành loại hình cuồng dã! Mà... còn cậu, có lẽ cậu chính là một tên tiểu nhược.

Nhưng Tô Nguyện thực nhanh trí đem nguyên nhân đều đổ hết do gien di truyền.

Thời điểm Phương Chính trở về, nhìn đến Tô Nguyện đầy vết sẹo trên tay, đau lòng thiếu chút nữa khóc thành tiếng, run rẩy bôi thuốc dán vết thương cho cậu, nói: "Về sau tôi không đi nữa."

"Ân?" Tô Nguyện bị hắn không đầu đuôi nói một câu, cái gì có đi hay không? Chẳng lẽ muốn cùng cậu ở với nhau cả đời sao?

Phương Chính cũng là cảm thấy phỏng tay liền buông tay cậu ra, mặt đỏ tai hồng quay đầu đi chỗ khác, hướng lỗ tai phấn hồng về phía Tô Nguyện, Tô Nguyện chỉ cảm thấy trong lòng có một điểm bị chọc nhẹ!

_[:зゝ∠]_ hảo manh....

Khóe miệng tà ác gợi lên, vươn tay đến lỗ tai kia nhẹ nhàng sờ, quả nhiên, Phương Chính như con mèo tạc mao giật bắn lên, vẻ mặt không biết làm sao cộng thêm biểu tình vô tội nhìn cậu.

"Cậu.....!" Phương Chính có chút hổn hển, nói ra một chữ xong liền cắn môi dưới không nói thêm gì nữa, chính là ánh mắt vẫn nhìn nhìn Tô Nguyện, giống như đang lên án cậu vừa mới làm một việc độc ác với mình vậy.

Tô Nguyện đột nhiên cảm thấy bạn cùng phòng thật sự là rất đáng yêu! Nếu là một tiểu muội, cậu nhất định phải giữ, bây giờ còn ai đáng yêu như vậy chứ? Đáng tiếc a..... Đối phương là một nam nhân, mà lại còn là một nam nhân tốt từ trong ra ngoài.

Phương Chính nhìn Tô Nguyện mang biểu tình bỗng dưng trở nên tiếc hận đứng lên, trực giác nói cho hắn, hắn chọc tới Tô Nguyện! Lập tức cũng không biết làm sao mà đứng lên....

"Cậu...cậu không sao chứ?" Thật cẩn thận, thập phần thật cẩn thận mở miệng.

Tô Nguyện liếc mắt nhìn hắn, nhìn hắn mang bộ dáng thật giống tiểu tức phụ, thật không dám nghĩ tiếp, hắn đường đường chính chính một đại nam tử như thế nào sẽ có bộ dáng này chứ?

Không phải là nên khí phách ngời ngời, bộ dáng không giận mà uy sao!

Ai, thật sự là lãng phí một cơ thể hoàn mỹ.

Phương Chính thật muốn gào khóc, hắn không biết làm sao lại đắc tội Tô Nguyện, Tô Nguyện nhìn hắn, ánh mắt luôn mang theo ý tứ khác lạ, nhưng là hắn cũng không biết cái ý tứ khác lạ kia đến tột cùng là cái gì? Chẳng lẽ hắn làm sai cái gì sao? Nhưng là hắn cũng không cảm thấy mình làm sai cái gì....

"Muốn bên em cùng nhau mỗi ngày xem ngày mặt trời mọc rồi lặn, hoa nở rồi tàn, cùng em bên nhau cho đến khi đầu bạc."

Ngày hôm sau, lại tiếp tục có tin nhắn tâm tình gửi đến. Tô Nguyện cứ cảm thấy tựa hồ là lạ làm sao ý...

Thời điểm ra khỏi phòng, từ WC nhìn đến Phương Chính đang ra khỏi cửa, hắn cầm điện thoại trong tay, trên mặt hồng hồng một mảnh, nhìn thấy Tô Nguyện đi ra mặt lại càng đỏ, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: "Tôi... Tôi... cậu, ngạch...Buổi sáng tốt lành." Lúc nói chuyện, ánh mắt còn không dám nhìn thẳng Tô Nguyện.

Tô Nguyện nhìn hắn đầy kỳ quái, "Buổi sáng tốt lành."

Thầm nghĩ, mới buổi sáng mà mặt hồng như vậy, có phải hay không làm ra cái chuyện gì xấu hổ? Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Phương Chính liền ái muội rõ ràng hơn hẳn.

Phương Chính bị ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của cậu nhìn chằm chằm, mặt càng thêm đỏ, sau đó không ngừng trối chết chạy ra khỏi nhà tắm.