Chương 1
Edit: MiInu — Beta: ChiCho*****Vì một hành khách vừa mới bước ra mà cổng sân bay Quốc tế tại thành phố B xôn xao một trận.
Nam hành khách đang kéo theo hai chiếc vali to, sải chân bước ra bên ngoài ấy khoảng hơn hai mươi tuổi. Hắn cao trên dưới một mét tám lăm và có một mái tóc vàng dài gần đến vai. Tuy nhiên, tóc hắn không phải loại vàng hoe xơ xác vì thuốc nhuộm, mà là vàng kim óng ánh có thể phản chiếu tia nắng mặt trời. Người đàn ông ấy rất trắng. Ánh sáng xuyên qua khe hở giữa những lọn tóc, đọng lại trên da thịt hắn, mang tới một cảm giác trong suốt lạ kì. Hàng lông mi màu vàng của hắn vừa dài vừa cong, trông như có thể xuyên thủng cả bầu trời. Đôi mắt hắn có màu xanh nước biển, thần bí như đại dương sâu thẳm mà sáng ngời như trăng bạc giữa trời đêm. Hắn có sống mũi cao cùng đầu mũi hơi nhọn. Điểm này khiến cho gương mặt lai Tây của hắn trông gợi cảm một cách hết sức tự nhiên. Mà đôi môi mỏng nhạt màu, lúc nào cũng như khẽ nhếch lên của hắn lại mang đến cảm giác nam tính, khó gần. Người đàn ông mặt một chiếc áo phông rộng, trông qua rất giống cách ăn mặc điển hình của các thanh niên đầu đường vùng Bắc Mĩ. Song, diện mạo cũng như khí chất của hắn thì tuyệt đối không hề “đầu đường” một chút nào. Nhất là chiếc đồng hồ Van Cleef & Arpels không hề ăn nhập với bộ quần áo trên cổ tay mảnh khảnh của hắn. Nó khiến người khác không thể không nghi ngờ, hắn là một hoàng tử cải trang đi du lịch.
Bề ngoài xuất sắc của người đàn ông thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Không ít chị em giơ điện thoại lên chụp ảnh hắn, song lại không một ai dám đi đến gần. Bởi vì sắc mặt của anh chàng đẹp trai này thật sự là rất xấu.
“Thanh Nhạc, bên này!”
Ở ngoài sảnh chính chờ đợi đã lâu, vừa thấy người nọ đi ra, Trịnh Tử Du lập tức giơ tay lên vẫy gọi. Hắn nhanh chóng đi qua, một tay đỡ hành lý, một tay khoác lên bờ vai của đối phương.
“Anh bạn nhỏ tội nghiệp. Sắc mặt trắng bệch cùng với bước chân lảo đảo của cậu thật khiến tôi nghi ngờ, có phải trên máy bay đã tổ chức sex party không? Nhưng mà tiếp viên hàng không Mỹ đều ở cấp bà nội cơ mà, chẳng lẽ bị nhốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ, nên cậu đành bụng đói ăn quàng hả?”
Tra Thanh Nhạc ném cho Trịnh Tử Du một cái liếc mắt xem thường. Ngồi máy bay lâu như vậy, hắn đã kiệt sức rồi, thật sự không có tinh thần ba hoa chích chòe gì nữa.
Hắn bay chuyến sớm, dự định sáng hôm qua sẽ cất cánh rời New York, khoảng chạng vạng cùng ngày thì đến thành phố B. Nào ngờ, New York tự nhiên có sương mù đặc, hắn phải đợi sáu tiếng ở sân bay rồi mới được khởi hành. Sau hành trình mười ba tiếng trên không, đến khi sắp nhập cảnh, thành phố B lại bất chợt có mưa to, không còn cách nào, máy bay buộc phải tạm dừng ở thành phố S. Kế tiếp, hắn lại ngồi ngốc trong cabin thêm bốn tiếng đồng hồ.
Ra khỏi sân bay, Tra Thanh Nhạc hít mạnh vài hớp không khí mát lạnh sau mưa, nhờ thế mà khôi phục một chút tinh thần. Hắn hơi lo lắng hỏi: “Liệu ông nội có giận không?” Hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi của ông nội Tra, cháu trai vội vàng chạy tới vào những giây phút cuối cùng, nhìn sao cũng thấy không đủ thành ý.
“Yên tâm, thời tiết quái quỷ thế này, có phải chỉ một chuyến bay đến trễ đâu. Cậu là hòn ngọc trong lòng ông cậu, ông lúc nào mà chẳng xót cậu nhiều hơn!” Trịnh Tử Du vừa lái xe, vừa nhìn Tra Thanh Nhạc đang duỗi người ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, dặn dò: “Cậu đừng có ngủ. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi thay quần áo, sau đó chúng ta trực tiếp đến khách sạn, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
“Ở trên máy bay tôi ngủ nhiều đến mức buồn nôn. Giờ tôi chưa buồn ngủ, nhưng “ngủ” thì lại rất muốn đấy!” Dù sao cũng là người trẻ tuổi, Tra Thanh Nhạc đã nhẫn nhịn khá lâu rồi, thế nên hắn đầy hào hứng hỏi: “Anh định chào đón tôi thế nào? Hồi trước, khi anh đến Mỹ, tôi đối xử với anh cũng không tệ. Hôm nay tôi trở về, anh cũng nên tiếp đãi nhiệt tình đi!”
“Yên tâm, trai xinh gái đẹp, đảm bảo ngài sẽ vừa lòng!”
Đến một cửa hàng của một thương hiệu nổi tiếng nào đó, Tra Thanh Nhạc liền thấy bộ lễ phục đuôi tôm màu trắng đã được chuẩn bị sẵn theo số đo của hắn. Sau đó, hắn không khỏi nhíu cặp lông mày đẹp đẽ lại: “Quần áo do ai chọn? Anh à?”
Trịnh Tử Du nhanh chóng gạt phắt: “Mắt thẩm mỹ của tôi không được thanh cao thuần khiết như vậy, là mợ chọn theo ý của ông cậu.”
“Tôi sắp hai mốt rồi, có phải ông nội còn tưởng tôi mới mười một hay không, tại sao lại bảo tôi mặc kiểu quần áo thiên sứ bé nhỏ này!” Dù ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm, nhưng Tra Thanh Nhạc vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng thay quần áo.
Trịnh Tử Du tựa vào cạnh cửa, hỏi: “Tôi nghe nói, lần này cậu sẽ về hẳn, không đi nữa?”
“Ừm, ông nội hy vọng tôi về nước phát triển.”
“Cậu có thể bỏ được Ellen, Belinda, Joyce, Diana của cậu sao?” Bốn năm trước, khi Trịnh Tử Du tới Mỹ du học, đã thấy bên người cậu em họ Tra Thanh Nhạc vẫn còn là vị thành niên rất nhiều oanh yến vờn quanh. Lịch hẹn hò của người này còn dày hơn cả thời khóa biểu.
Trong phòng thay quần áo bỗng truyền ra một tràng cười: “Anh lạc hậu quá, tôi đã sớm đổi tính rồi, anh không biết à?”
“Có nghe phong thanh đôi chút.”
Tuy từ nhỏ Tra Thanh Nhạc đã sống ở nước ngoài, nhưng nhà họ Tra chưa bao giờ lơ là hắn. Do đó, tin tức về sinh hoạt cá nhân của hắn cũng được truyền về trong nước. Nghe nói hai năm về trước, vị thiếu gia này đột nhiên mất hết hứng thú với phụ nữ, chuyển bộ vuốt ác ma về phía đàn ông.
“Gái Tây không tệ, ngực bự mông to, nhiệt tình như lửa. Thế nhưng đàn ông ngoại quốc…” Tra Thanh Nhạc bước ra khỏi phòng thay đồ. Hắn có một phần tư dòng máu Nga, gương mặt góc cạnh như người phương Tây nhưng lại mang theo hơi thở ôn hòa của người phương Đông, mặc áo đuôi tôm trắng vô cùng thích hợp. Vóc dáng đường hoàng, lễ phục trang nhã, lại phối với đôi mắt màu xanh lam thần bí, khiến cho hắn thánh khiết như một nhân vật bước ra từ bức bích họa trong giáo đường. Đáng tiếc, miệng vị thiên thần giáng thế này lại phun ra toàn những lời ô uế: “To như khủng long bạo chúa, lông lá đầy người, rên rỉ trên giường cũng thật khó nghe, thật sự là tôi không nuốt nổi. Nếu tìm tới Hoa kiều, phạm vi lựa chọn lại rất hẹp, khó mà kiếm được một tên vừa mắt. Vì hạnh phúc của nửa người dưới, tôi đành phải về nước thôi.”
Trịnh Tử Du đã quen cái tính cách hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của Tra Thanh Nhạc. Thế nhưng đám nhân viên cửa hàng thì lại shock vô cùng. Tuy bọn họ từng gặp rất nhiều cậu ấm phong lưu, nhưng có thể nói chuyện trên giường một cách thản nhiên như kiểu không quen ăn cơm Tây thế này, đúng là trên đời hiếm thấy.
Nhà họ Tra lập nghiệp bằng nghề làm báo. Hiện giờ, sự nghiệp đã phát triển vô cùng lớn mạnh. Chẳng những bọn họ đi đầu trong lĩnh vực sách báo, tạp chí mà còn chen chân vào điện ảnh, truyền hình cùng sản xuất băng đĩa nhạc. Trong những năm gần đây, bọn họ cũng đẩy mạnh phát triển truyền thông đa phương tiện, sở hữu trang web Văn học và trang web Giải trí lớn nhất nước nhà.
Là tập đoàn truyền thông hàng đầu, có cổ phiếu niêm yết trên thị trường chứng khoán, có đầu tư vào nhiều hạng mục quảng cáo cũng như thương mại điện tử, cho nên, tiệc mừng thọ tám mươi của người sáng lập Tra thị – ông Tra Ngọc Châu cực kì được chú ý. Rất nhiều thương nhân và quan chức tới chúc mừng. Mà đám ngôi sao trong làng giải trí lại càng tề tựu đông đủ.
Vừa bước vào phòng tiệc, Tra Thanh Nhạc và Trịnh Tử Du liền bắt gặp một đám người ăn mặc vô cùng lộng lẫy. Đám trai xinh gái đẹp này khiến cho Tra Thanh Nhạc phải kinh ngạc kêu lên: “Wow, mặt bằng nhan sắc trong nước cao như vậy? Người đẹp cứ như cừu chăn thành đàn, từng đám từng đám lượn lờ qua lại? Nhưng mà sao nhìn giống nhau thế, chẳng lẽ tất cả đều là anh chị em?”
Trịnh Tử Du cười nói: “Những người này đều là người mẫu, mặt mũi cũng có chỉnh sửa qua loa. Có lẽ người mẫu làm cùng một công ty sẽ phẫu thuật ở cùng một bệnh viện thân thiết nào đó. Loại người mắc chứng mù mặt như cậu không phân biệt được cũng là chuyện bình thường.”
“Cái gì mà mắc chứng mù mặt, chẳng qua tôi đang quen nhìn người da trắng mũi cao nên chưa thích ứng được với diện mạo của người châu Á!”
“Thật không? Thế tại sao khi đi họp mặt bạn tiểu học, cậu lại tưởng nữ sinh thầm mến mình khi xưa là gái bao rồi lên giường, hả?!”
“Chuyện tôi đã quên sạch rồi mà anh còn nhớ rõ thế. Để anh công tác ở bên điện ảnh thật đúng là phí phạm nhân tài. Hẳn là nên điều anh đi làm phóng viên cho báo lá cải, có vậy mới phát huy hết năng lực được!” Tra Thanh Nhạc giận ra mặt, dùng khuỷu tay huých cho Trịnh Tử Du một cái. Hắn có tí ti yếu điểm, nhưng cứ bị Trịnh Tử Du nắm chặt, thường xuyên lấy ra trêu đùa.
Đúng là hắn hơi không nhớ kỹ mặt người, nhưng còn khuya mới đến mức mù mặt. Chỉ là nếu không gặp trong một thời gian dài, người đó sẽ bị hắn xóa ra khỏi bộ nhớ. Đương nhiên, sự kiện mà Trịnh Tử Du mới nói cũng nằm trong trường hợp ấy. Bạn trung học hắn đều nhớ rõ, song bạn tiểu học thì gần như quên sạch cả rồi.
Trịnh Tử Du xoa xoa chỗ bụng vừa bị huých, thức thời nói sang chuyện khác: “Trong hội trường có rất nhiều diễn viên ca sĩ, mặt mũi cũng không tệ. Thế nào, có hứng thú bao nuôi một người hay không?”
“Bao nuôi ngôi sao?” Tra Thanh Nhạc chỉnh lại cái nơ bị lệch trên cổ, “Tôi chưa thử bao giờ, nghe có vẻ rất là thú vị!”
Trịnh Tử Du chỉ nói đùa một câu, không ngờ đối phương lại tưởng thật, kinh ngạc nói: “Ôi chao, cậu đã sa đọa đến mức này rồi? Sao không nghiêm túc tìm lấy một người…”
“Nghiêm túc tìm lấy một người? Anh đang bảo tôi nói chuyện yêu đương đấy à?” Tra Thanh Nhạc nhíu mày, trong tiếng cười nhạo còn mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Anh cũng biết tiêu chuẩn chọn bạn giường của tôi rồi đấy, anh quen biết nhiều, quan hệ rộng, hay là giới thiệu cho tôi một người đi? Chắc chắn tôi sẽ cho anh lì xì mai mối thật dày!”
Trịnh Tử Du bỗng hơi sửng sốt. Cẩn thận ngẫm lại, hắn phát hiện, đúng là rất khó để tìm được người thích hợp với Tra Thanh Nhạc.
Ở Mỹ, Tra Thanh Nhạc chỉ là một Hoa kiều hết sức bình thường. Hắn chơi bời ra sao cũng là chuyện riêng của một mình hắn. Nhưng trong nước, là một trong số những người thừa kế tập đoàn Tra thị, hắn có thể coi như là một nhân vật của công chúng rồi. Nếu hắn muốn tìm một người bạn gái, vậy thì thục nữ danh môn trong xã hội thượng lưu mặc hắn lựa chọn. Cái chính là, hiện giờ cậu ấm nhỏ nhà họ Tra lại chuyển sang tấn công đàn ông. Do đó, đối tượng vô cùng khó tìm.
Những cậu ấm nhà giàu có xuất thân tương đồng với hắn chắc chắn là không được. Hai thằng con trai ở bên nhau, sẽ không mang tới mối quan hệ thông gia mà hai họ mỏi mắt mong chờ, ngược lại, chắc chắn sẽ rước tới mối thù đoạn tử tuyệt tôn và một cuộc chiến tranh thương nghiệp! Người có thân phận bình thường cũng không phải lựa chọn thích hợp. Có cái gọi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc – làm vua cũng thua thằng liều. Càng bình dân thì càng phải loại trừ. Vì ngộ nhỡ gặp được một tên thích quay phim chụp ảnh rồi đem ra tống tiền, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, còn có một vấn đề, cậu ấm họ Tra này là một gã playboy hết sức trăng hoa và háo sắc. Vì thế cho nên, đối tượng của hắn còn phải thỏa mãn thêm hai yêu cầu — chơi được và xinh đẹp.
Sau khi tổng hợp tất cả các điều kiện lại với nhau, Trịnh Tử Du cảm thấy, nam ngôi sao trong làng giải trí là lựa chọn thích hợp nhất.
Suy nghĩ thông suốt, Trịnh Tử Du không khỏi cảm thán: mặt mũi Tra Thanh Nhạc như thế này, vậy mà phải dùng cách bao nuôi để kiếm bạn giường, quả thực là phượng hoàng tiêu tiền để ngủ với quạ đen, thiệt không biết bao nhiêu mà kể!
Vào phòng, Tra Thanh Nhạc lập tức đi tới bàn dành cho chủ nhân bữa tiệc, quỳ gối trước ghế của Tra Ngọc Châu, dán mặt vào đầu gối ông, làm nũng: “Ông nội, cháu trai tới chậm, ông đừng nóng giận.”
Tuy Tra Ngọc Châu đã cao tuổi, nhưng khí sắc vẫn rất tốt. Ông nhanh chóng kéo cháu trai đứng lên, xoa xoa tay hắn, trong mắt đong đầy thương yêu: “An toàn là tốt rồi, mẹ con có khỏe không?”
“Mẹ khỏe lắm, nhưng vì quá bận không thể về đây nên mẹ đành nhờ con hỏi thăm ông nội.”
Mẹ của Tra Thanh Nhạc là con lai Nga – Trung. Trước kia bà công tác tại Đại sứ quán Nga ở Trung Quốc, giờ thì làm Phó lãnh sự Nga ở Hoa Kỳ. Đó chính là lý do thủ tục xuất – nhập cảnh của bà vô cùng phiền toái, hơn nữa, công việc của bà cũng rất bận rộn, thật sự không tiện trở về.
“Không sao cả, có lòng là được rồi. Mẹ con là người mạnh mẽ, sau khi cha con qua đời, mẹ con vẫn luôn dồn hết tinh thần vào sự nghiệp. Nhưng mỗi tuổi mỗi khác, con phải nhắc mẹ chú ý đến sức khỏe nhiều hơn mới được!” Nhắc tới người con trai xấu số, Tra Ngọc Châu không khỏi trầm mặt xuống.
Khi Tra Thanh Nhạc còn nằm trong bụng mẹ, cha hắn đã đột ngột qua đời. Mười tuổi hắn theo mẹ sang Mỹ, còn trước đó, hắn là do một tay Tra Ngọc Châu nuôi nấng. Vì thế cho nên, tình cảm của hai ông cháu vô cùng tốt đẹp.
Mắt thấy hai ông cháu đã thi nhau đỏ mắt, con trai lớn của Tra Ngọc Châu là Tra Thiên Khuyết liền mở miệng khuyên nhủ: “Cha, Thanh Nhạc vừa xuống máy bay, nhất định là đang đói bụng. Lần này cháu nó sẽ không về Mĩ nữa, mọi chuyện có thể nói sau!”
Tăng Mai – vợ của Tra Thiên Khuyết cũng lên tiếng: “Cháu trai, mau ngồi xuống ăn chút gì đi!”
“Vâng, bác trai, bác gái.”
Tra Thanh Nhạc lại chào hỏi những người thân đang ngồi bên cạnh Tra Ngọc Châu. Tuy sự nghiệp vô cùng lớn mạnh, nhưng nhà họ Tra lại chẳng có bao nhiêu người, từ trên xuống dưới có chừng bảy người. Lúc này, bọn họ đang ngồi vây quanh một cái bàn, nói chuyện cực kỳ vui vẻ.
Trịnh Tử Du là cháu trai của chị gái Tra Ngọc Châu, cũng coi như họ hàng gần. Hắn ngồi một bên nhìn người nhà họ Tra, trong lòng không khỏi cảm thán, gia đình này đúng là toàn người đẹp và phong độ. Khi còn trẻ, Tra Ngọc Châu rất nổi tiếng vì vẻ bề ngoài. Bà Tra đã qua đời cũng là khuê nữ gia đình danh giá. Bọn họ có hai người con trai. Vợ của người con lớn Tra Thiên Khuyết là Tăng Mai – người đi ra từ cuộc thi Hoa hậu Trung Quốc. Karina – vợ của con trai thứ hai Tra Thiên Ca, cũng chính là mẹ Tra Thanh Nhạc lại càng là một mỹ nhân Nga điển hình. Đến đời thứ ba, gen tốt được di truyền càng thêm trọn vẹn. So với bọn họ, những ngôi sao tới làm khách kia đều nhạt nhòa kém sắc hơn.
Tám giờ tối, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Sau khi một vài nghi thức truyền thống được diễn ra, buổi tiệc liền chuyển sang hình thức buffet và vũ hội. Theo đó, không khí cũng dần náo nhiệt lên.
Những bữa tiệc như thế này thường mang rất nhiều hàm nghĩa. Người trung tuổi thì bận rộn móc nối tạo cơ hội làn ăn. Thanh niên thì bắt đầu lôi kéo tạo tình hữu nghị.
Tuy Tra Ngọc Châu vẫn còn khỏe mạnh, nhưng cũng đã tám mươi tuổi rồi, chỉ xã giao trong chốc lát liền có ý ra về trước. Tra Thanh Nhạc vốn muốn đi về cũng ông, nhưng Tra Ngọc Châu lại không đồng ý, còn đặc biệt vỗ vỗ bả vai Tra Thanh Nhạc, nói: “Con vừa về nước, nhân cơ hội này làm quen thêm vài người bạn đi. Tương lai của nhà họ Tra sẽ giao vào tay các con cả.”
“Dạ.”
Tiễn chân Tra Ngọc Châu, Tra Thanh Nhạc liền theo anh họ thứ hai của mình là Tra Khách Tỉnh đi chào hỏi vài thương gia. Khi hắn có thể quay lại bên cạnh Trịnh Tử Du thì đêm đã về khuya. Lúc này, những nhân vật tai to mặt lớn đều đã ra về gần hết, chỉ còn vài cậu ấm nhà giàu. Tuy nhiên, toàn bộ nghệ sĩ và ngôi sao đều còn ở lại.
Tra Thanh Nhạc nâng ly rượu, dùng cặp mắt màu xanh ngọc bích bắn phá qua một loạt thanh niên trẻ tuổi có mặt ở đây. Rất nhanh, hắn đã tìm thấy một mục tiêu: “Người kia, người đang dựa vào cái cột thứ ba ấy, có lai lịch thế nào?”