Chương 1: Thiên kiếp chính là thiên kiếp

Lưu Giai Giai 21 tuổi, là sinh viên năm nhất trường quân đội, nhập học được ba tháng, hết thảy cũng coi như thuận lợi.

Lúc cô thi vào trường quân đội thì cả nhà đều cực kỳ vui mừng, thậm chí tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ủng hộ, khích lệ. Chỉ có một mình Lưu Giai là người buồn bực, cô rõ ràng là người cuối cùng đăng ký vào trường quân đội, nhưng bởi vì một phần sai xót, ma xui quỷ khiến làm cô bị nhét vào trong trường quân đội.

Lưu Giai Giai sinh ra ở một gia đình quân đội, từ khi chiến tranh với Nhật Bản cho tới bây giờ, toàn gia từ già đến trẻ tất cả đều là quân nhân. Từ khi tan học cho tới khi về đến cửa nhà vẫn là một màu xanh quân trang!

Cô chỉ là muốn học tại một trường học bình thường, giả bộ mềm mại một chút, nũng nịu một chút để kết giao bạn trai, kết quả đây, tất cả tan vỡ hoàn toàn.

Thanh xuân a! Chính là một khắc họa bi kịch.

Khi Lưu Giai Giai vất vả vượt qua ba tháng ở trong trường học, trường quân đội quyết định tổ chức một cuộc huấn luyện thông tin chiến đấu.

Theo Lão Sư nói, thể năng của Lưu Giai Giai có thể so với nam sinh, cho nên bố trí một cứ điểm thông tin cho một mình cô. Lưu Giai Giai phải cõng trên lưng mười mấy cân thiết bị từ điểm xuất phát đến trên đỉnh núi, sau đó xuống chân núi báo cáo tình hình trên đỉnh núi. Đoạn đường này cũng không dễ đi, quan trọng là phải che giấu thân thể chính mình, nếu như bại lộ liền bị loại bỏ.

Mặc dù cô không thích làm quân nhân, nhưng trời sinh có tinh thần không chịu nhận thua.

Cho nên Lưu Giai Giai cố gắng hết sức không bị bất luận kẻ nào phát hiện, còn một chút xíu thì đến gần mục tiêu. Rốt cuộc đi tới địa điểm bản đồ chỉ định, cô vừa định để thiết bị xuống, nhưng trong rừng cây đột nhiên nhảy ra một vật đen thùi lùi dọa cô giật mình.

Vật này có xu hướng xẹt qua thân thể cô rơi xuống bên cạnh, Lưu Giai Giai sợ nó đụng phải thiết bị nên nhảy sang bên cạnh một chút. Nhưng thiết bị sau lưng quá nặng, trực tiếp làm cho cô ngã ra đằng sau.

Hỏng rồi! Bộ này thiết bị là tân tiến nhất toàn quân, nếu đập xuống như vậy thì cô còn không bị giam lại a! Lưu Giai Giai dùng hết toàn lực thay đổi thân thể, từ nằm trở thành bò. Nhưng tối hôm qua trời vừa mới mưa xong, cô trực tiếp nằm lên vũng nước trong.

Đây là gặp cái gì xui xẻo vậy, rốt cuộc là cái đồ quỷ gì đột nhiên xông tới, chờ bắt được nó không đem nhốt vào trong lồng tre một tháng là không thể.

Cô nhìn ngay lập tức xem là vật gì đụng cô, nhưng là, đó là một con báo toàn thân xanh đen!

Chỉ là ánh mắt của nó có chút kỳ quái, tại sao lại nhìn từ trên xuống thấp?

Lưu Giai Giai lấy làm kinh hãi, nhìn con báo này nói: "Ngươi vội đi tìm chết sao, không có việc gì chạy loạn làm cái gì, thiết bị của ta không sao chứ?" Cô quay đầu lại nhìn sau lưng, nhưng lại không thấy thiết bị, là bị ném đi rồi sao? Đang suy nghĩ thế nhưng con báo lại mở miệng nói chuyện: "Ta không phải vội vàng đi đầu thai, là vội vàng tránh thiên kiếp."

Con báo. . . . . . Con báo nói chuyện, hơn nữa âm thanh còn hết sức dễ nghe! Lưu Giai Giai tự an ủi mình: "Ta nhất định là đang ngủ mê, bởi vì quá mệt mỏi ngủ thiếp đi cho nên nằm mơ." Đúng rồi, cái này nhất định là một giấc mộng.

Con báo rất bất đắc dĩ than thở, nói: "Ngươi không có nằm mơ, ngươi vì thay ta cản thiên kiếp nên chết."

"Ngươi mới chết rồi, cả nhà ngươi mới chết rồi." Lưu Giai Giai nghe nó nguyền rủa mình chết không bình tĩnh được, mặc kệ đối phương là mèo hay là người liền phản bác.

Cô từ trước đến giờ luôn hi vọng mình sửa tính khí nóng như lửa này, bất đắc dĩ có thể nói là do gia tộc di truyền. Cha là một sĩ quan, từ trước đến giờ đều dính lửa. Mẹ thì tốt hơn chút, chỉ là bác sĩ trong bệnh viện quân y nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc. Anh trai mặt ngoài hiền hòa, chỉ là nếu như chọc tới anh ấy, vậy ngày thứ hai ngươi có thể bò dậy khỏi giường coi như là vô cùng may mắn.

Con báo dùng móng vuốt gãi gãi đầu mèo của mình, nói: "Ngươi, nhìn phía dưới. . . . . ."

Lưu Giai Giai nhìn theo móng vuốt mèo, phía dưới có một người đang nằm trong vũng nước, người này nhìn thế nào cũng là mình. Lưu Giai Giai hung hăng bóp mặt mình, muốn tỉnh lại từ trong mộng.

"Không đau, là mộng. . . . . ."

"Dĩ nhiên không đau, ngươi đã chết."

"Rơi vũng nước cũng có thể ngã chết, ngươi cho là ta ngu ngốc sao." Lưu Giai Giai nhảy về phía con báo, phát hiện mình lại có thể trực tiếp bay tới trước mặt con báo.

Con báo đưa móng vuốt ra đặt lên trên đầu của nàng, nói: "Bởi vì. . . . . . Bởi vì vốn là thiên kiếp nên bổ vào trên người ta, nhưng là lại bổ vào trên người của ngươi, cho nên. . . . . ."

"Đùa cái gì thế. . . . . ." Lưu Giai Giai bắt được da lông con báo không ngừng lắc lư, con báo vung móng vuốt lên cô liền cảm nhận một cỗ lực lượng đánh tới mình, liền lùi về phía sau mấy bước mới dừng lại.

Con báo nói: "Đây đã là lần Thiên kiếp cuối cùng, qua lần này ta liền có thể phi thăng thành tiên, sao ngươi có thể vô lễ với ta như thế?"

"Tiên? Vậy ngươi có thể giúp ta sống lại sao?" Lưu Giai Giai vừa rồi mới bị một kích kia thì đã hiểu con báo này quả thật không phải mèo bình thường, cho nên có thể có một tia hi vọng, nói.

"Ngươi cho là người bị Thiên kiếp đánh còn có thể sống tới bây giờ sao?" Con báo nói lời này thì có chút chột dạ, quay đầu sang bên cạnh, dù sao nếu như không phải là mình nhảy ra thì cô cũng sẽ không bị Thiên kiếp đánh trúng.

ta.n_hy.e.diễ.n-đà.n-lê.qu.ý-đ.ôn

"Cái gì? Ngươi hại chết ta nhưng lại không có biện pháp giúp ta sống lại? Ta dù không sống được, vậy cũng phải giết chết ngươi trước đã ." Lưu Giai Giai vươn tay chụp vào con báo, mặc dù không muốn làm quân nhân nhưng cũng không muốn chết ah, hơn nữa còn là lý do chết hồ đồ như vậy.

Con báo bởi vì lỗi tại mình nên cũng không tiện ra tay với người ta lần nữa, vì vậy lui lại mấy bước, nói: "Cùng lắm thì, ta đền ngươi một cái mạng."

Lưu Giai Giai bắt mấy lần vẫn chưa bắt được, dừng lại nói: "Đền thế nào."

Con báo nói: "Mèo có chín cái mạng, ta cho ngươi một cái, chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là làm sao?"

"Chẳng qua ta không biết ngươi sẽ sống lại ở nơi nào, bởi vì nếu ta đưa ra một cái mạng thì ta không cách nào tập trung tinh lực."

"Hả? Ngươi. . . . . ." Lưu Giai Giai vốn định phản đối, nhưng con báo đã mở miệng ra, một con mèo màu tím nhạt từ trong miệng của nó nhảy ra ngoài, hơn nữa nhào thẳng tới chỗ Lưu Giai Giai.

Lưu Giai Giai muốn tránh, nhưng mèo kia đã quấn ở trên người của cô. Lưu Giai Giai chỉ cảm thấy toàn thân rất đau, vô cùng đau! Quát to một tiếng, liền cảm giác cảnh vật chung quanh đột nhiên trở nên vặn vẹo, thân thể của cô cũng từ từ vặn vẹo theo mà thay đổi, lúc bị hút vào thì cảnh vật bên trong cũng thay đổi.

Trong tiểu thuyết không phải đều nói vào thời điểm này đều mất đi ý thức sao? Nhưng Lưu Giai Giai nhưng không có, cô vẫn hết sức tỉnh táo, từ trong cảnh vật phức tạp ra ngoài, cô cảm giác mắt mình đang nhắm lại, trên người còn đang đau đến không chịu được, nhất là tay và đầu.

Hình như mình ngã bị thương đầu đi, tại sao tay cũng đau. Cô muốn giơ tay ấn ấn đầu đang đau, thế nhưng thân thể lại cứng ngắc, động một chút cũng không được. Đang lúc sầu khổ, nghe bên tai có âm thanh khóc rống hơn nữa càng ngày càng có thể nghe rõ ràng.

(Từ đoạn này là cổ đại rồi nên mình chuyển hết về ngôn ngữ cổ đại nhé ^_^)

Nghe thấy hình như là hai nữ tử, một khóc lớn nói: "An nhi đã đi, ta sống ở trên đời thế nào, không bằng cứ đi theo nàng như vậy đi, trên đường đến hoàng tuyền hai mẹ con chúng ta cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

Một người khác thì vội vàng khuyên nhủ: "Cô nương ngươi đừng nghĩ quẩn như vậy, lúc này người chết thì xong hết mọi chuyện, nhưng nhị tiểu thư thì phải làm thế nào? Những thứ ăn tươi nuốt sống kia, còn không trực tiếp ném tiểu thư vào trong miệng quan tài mai táng ở một địa phương không biết tên, ngay cả gia phả cũng không được vào, chẳng phải để cho nàng thành cô hồn vô chủ không có nhà cũng không có tộc sao."

Vốn đang đau đầu, hai nữ nhân này vừa khóc rống vừa đối thoại (nói chuyện) giống như châm vào tim Lưu Giai Giai. Nàng từ từ mở mắt ra, loáng thoáng thấy hai cái bóng dáng, một đứng ở bên cạnh ghế nhỏ, một người khác quỳ gối bên dưới giống như đang khẩn cầu người nọ.

"Ừ. . . . . ." Không phải đang ở trong rừng sao? Tại sao phải xuất hiện một nữ nhân muốn tự sát đây!

Hai nữ nhân hình như toàn thân chấn động đồng thời ngừng động tác, họ nhìn lại trên giường, thấy người vốn là không tiếng động nằm ở nơi đó bây giờ đã mở ra cặp mắt mê ly, một tay đang muốn nâng lên lại không nâng không nổi.