Chương 1: Tiết tử
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ……” Thanh âm kịch liệt ho khan không ngừng vang lên,vừa gay gắt lại vừa dồn dập.
Vị thuốc tràn ngập phòng khiến mọi người không nhịn được khẽ che mũi, một lão nhân tóc bạc trắng nằm trên giường, cạnh bên là 1 cô gái đang lo lắng xoa ngực cho lão.
“Gia gia, uống nước đi.” Cô gái bưng lên một ly trà, đưa tới bên miệng lão nhân
Lão nhân thở phì phò, nuốt vào một ngụm rồi nâng bàn tay hơi run run đem cái chén đẩy ra.“Không cần…… Lâu Đậu…… Gia gia hi vọng ngươi giúp gia gia một việc…… Khụ khụ……” Quay đầu nhìn cháu gái, lão còn một tâm nguyện duy nhất chưa hoàn thành.
Chớp chớp đôi mi thanh tú, Trầm Lâu Đậu âu lo nói “Gia gia, ngài trước nghỉ ngơi đi, muốn nói gì chờ đến khi thân thể khá hơn vẫn chưa muộn a.” Gia gia thân mình ngày càng lụn bại, nếu bệnh tình không thuyên giảm thì e……
Lão nhân chầm chậm lắc đầu, ánh mắt có chút rã rời. Run rẩy đặt bàn tay già nua lên tay nàng, lão nghẹn ngào nói:“Lâu Đậu, coi như giúp gia gia hoàn thành tâm nguyện….cuối cùng đi.”
Hốc mắt hồng lên, nàng cố nén những giọt lệ sắp tràn mi, nức nở nhẹ giọng, “Gia gia…… Ngài đừng như thế, ngài nói, Lâu Đậu nghe.”
Thấy nàng chịu thỏa hiệp , Lão nhân rưng rưng nở nụ cười,“ Ngươi nên biết, ngươi…… vốn có một bá mẫu *.” Nghĩ đến chuyện xưa, nếu biết mọi việc rồi sẽ nên cơ sự này, trước kia lão đã không hành động như vậy. Ngày qua ngày, lão phải cố vượt qua nỗi ân hận trong lòng, sự day dứt khôn nguôi tra tấn tâm trí lão…… Nữ nhi của lão số khổ a, nàng đến nay rốt cuộc ra sao? Trước khi nhắm mắt, liệu lão có được gặp nàng thêm một lần ……
* Bá mẫu: bác ruột chị của bố ^^!
“Ta biết.” Trầm Lâu Đậu chậm rãi gật đầu, đáp.
Từ khi có ký ức đến nay, nàng chỉ nhớ có người như vậy tồn tại. Trong nhà, nói về bá mẫu là điều cấm kỵ, tuyệt đối không thể đề cập tới. Bởi khi còn trẻ, nàng đã cùng người khác bỏ trốn, cắt đứt quan hệ với cả gia đình.
“Bá mẫu ngươi năm đó không để ý đến sự ngăn cản của ta, vẫn là theo người trốn đi…… Ta đã cắt đứt quan hệ cha con với nàng, cũng không cho phép nàng trở về, kể từ đó đến nay…… Ta không gặp lại nàng thêm lần nào nữa.” Nghĩ đến dĩ vãng, hai mắt lão nhân đẫm lệ mơ màng; Đôi mắt sụp xuống, lão buồn bã chuyển hướng nhìn về phía bàn tay vì già cả mà trở nên khô héo của mình, phía trên dường như vẫn còn phảng phất cảm giác năm đó tát nữ nhi một cái dư ôn*
* dư ôn : theo văn cảnh này là một cái tát mạnh để lại dư âm không dứt ^^!
“Gia gia……” Trầm Lâu Đậu cúi đầu, đối với loại sự tình này, nàng là vãn bối nên không thể đưa ra ý kiến.
Khuôn mặt tang thương của lão nhân lộ vẻ nồng đậm hối ý ,“Giúp gia gia một việc, con hãy mau đi tìm bá mẫu của con trở về.” Lão hi vọng thân thể già nua yếu ớt này có thể chống đỡ được thêm một thời gian nữa.“Khụ khụ! Khụ khụ khụ……” Lồng ngực truyền tới cảm giác bức bách, lão lại một lần nữa không áp chế nổi cơn ho, ho đến mức toàn bộ thân mình đều phát run, buộc chặt.
“Gia gia!” Nàng không ngừng vỗ lưng lão, nhưng trận ho kịch liệt vẫn chưa chấm dứt.
Trong giây lát, lão nhân cảm thấy yết hầu có vị ngọt, mùi tanh toát ra, khẽ hé môi –“Khụ!” Một hồi ho khan thanh cuối cùng vang lên, thuận đường thổ ra thứ vướng mắc trong họng. Từ từ đưa tay rời miệng, trên đó quả nhiên hiện lên một màu đỏ chói mắt.
“Gia gia.” Trầm Lâu Đậu hoảng sợ, từ bên giường bật dậy, vội vội vàng vàng toan chạy ra ngoài tìm đại phu.
“Lâu, Lâu Đậu……” Lão nhân khí lực suy yếu gọi.
Vừa định đi thì nghe thấy tiếng lão, nàng lật đật chạy lại giường : “Gia gia, ta đi tìm đại phu về đây, ngài đừng nói chuyện nữa!”
Lão nhân lắc đầu,“Lâu Đậu…… Con hãy đáp ứng gia gia…… Mang bá mẫu của con trở về…… Có như vậy gia gia chết cũng không hối tiếc……” Bản thân mình có thể trụ được bao lâu, trong lòng lão đương nhiên hiểu rõ.
Huống hồ, cháu gái đáng thương của lão, nếu không đi như lời lão bảo, chỉ sợ…… Thừa dịp lão còn có khí lực nói chuyện, bằng mọi cách, lão muốn để nàng rời khỏi chốn này.
Trầm Lâu Đậu nín nhịn những giọt lệ đang chực trào trên khóe mi,“Lâu Đậu đáp ứng ngài! Ngài đừng như vậy!” Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn gia gia cứ như vậy tiếp tục cầu xin?
Nghe được nàng hứa hẹn, lão nhân mới an tâm chậm rãi nhắm mắt, tùy ý để suy nghĩ của mình chìm vào trong bóng tối, loáng thoáng bên tai như nghe được tiếng kêu thất thanh của nhi nữ yếu đuối –
Cha…… Cha……
Trầm Lâu Đậu xoay người lao ra khỏi phòng, một bên hô to,“Cha! Ngài mau tới a! Cha –”